Đọc truyện Cực Võ – Chương 909: Trở về
Thiên Thánh có thể quyết định để Quỳnh Hương rời đi nhưng mà không thể quyết định hộ Vô Hà Tử.
Vô Hà Tử chỉ cần muốn đi thì không ai cản được cho dù chính Lý Thương Hải cũng không muốn Vô Hà Tử tới Thánh Thành nhưng mà có thể làm sao?, nàng cũng không biết mở miệng như thế nào cả.
Đoàn đội lần này bắt đầu thực sự tách đoàn, Lý Thương Hải – Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh liền theo Biện Tài Thiên cùng Đại Hắc Thiên hướng về Thạch Thành hay còn gọi là Thánh Thành về phần Quỳnh Hương liền mang Huân cùng Dương rời khỏi Ám Tộc, ba người cứ thế hướng về khu vực rìa ngoài mà đi.
Quỳnh Hương cho dù muốn tới Thánh Thành nàng không yên tâm Thiên Thánh nhưng mà nàng hiểu Thiên Thánh càng không yên tâm nàng, trong mắt Thiên Thánh chỉ cần nàng an toàn, chỉ cần nàng có thê rời đi nơi này thì mọi việc đều dễ nói, đối với Thiên Thánh quan trọng nhất là an nguy của Quỳnh Hương, những thứ còn lại không là gì cả.
Quỳnh Hương mang theo Huân cùng Dương rời đi bất quá khi nàng rời khỏi Ám Tộc, ánh mắt liền nhìn xuống bên dưới, nàng như đang cố gắng lưu giữ hình ảnh của Thiên Thánh, đáng tiếc nàng không nhìn thấy Thiên Thánh, không nhìn thấy gì cả.
Ở bên cạnh Quỳnh Hương, Huân căn bản không nói gì, nàng chỉ im lặng đứng một góc, về phần Dương không khỏi vỗ vai Quỳnh Hương nhè nhẹ mà nói.
“Cô nương.. “.
Dương nói đến bên miệng cũng không biết nói gì, nàng cảm giác lòng của Quỳnh Hương không yên nhưng mà nàng có thể nói cái gì đây?.
Từ đầu đến cuối cả nàng cùng Huân đều không có cách nào tiến nhập vào đoàn người, không có một chút quyền phát biểu, đến cả việc ngày hôm nay nàng cũng không hiểu gì, nàng chung quy chỉ là kẻ yếu, là người được bảo vệ, nàng có quyền gì lên tiếng đây?.
Quỳnh Hương nghe thấy giọng nói của Dương, cảm nhận bàn tay của Dương nhẹ vỗ vào vai mình, nàng liền thở dài một hơi.
Trong phút chốc nàng cũng hiểu… nàng cùng Dương thật ra chẳng khác gì nhau, nàng quá yếu, nàng chỉ là người được bảo vệ mà thôi, có quyền gì lên tiếng đây?.
Nàng là người đứng ra mời mọi người tới Bồng Lai, nghĩ tới việc này bàn tay của Quỳnh Hương nắm thật chặt.
Nàng gọi mọi người lên đảo bởi vì nàng có tự tin, nàng có bản bút ký của Tiêu Dao Tử.
Năm đó Tiêu Dao Tử có thể tung hoành Bồng Lai, tuy không thể diệt Bồng Lai nhưng vẫn có thể coi là tới lui tự nhiên, an toàn lui ra, thời điểm nàng cùng đội ngũ tới Bồng Lai phải biết nàng tự tin vô cùng.
Quỳnh Hương – Vô Hà Tử – Thiên Thành cùng Lý Thương Hải, tổ hợp chặp bốn này chẳng nhẽ không mạnh hơn Tiêu Dao Tử?, nói thẳng ra là mạnh hơn nhiều lần, Tiêu Dao Tử có thể làm được thì sao tổ đội bọn họ không làm được?.
Nàng mang theo cái tự tin đó mà kêu gọi mọi người tới Bồng Lai nhưng mà hiện tại chính nàng lại đẩy mọi người vào bờ vực nguy hiểm sau đó… nàng lại toàn thân trở ra, cái kết quả này chính Quỳnh Hương cũng không chịu được, tâm trạng của nàng tuyệt đối không tốt.
Quỳnh Hương hiện tại chỉ biết một điều, nàng phải đi gặp Thiên Hoàng, ít nhất phải để cho Thiên Hoàng rõ nhưng việc xảy ra trên Bồng Lai này bất quá vấn đề lúc này liền lộ ra… nàng căn bản không thể xuất hiện trước mặt Thiên Hoàng.
Nàng là người Trung Nguyên, trong mắt Thiên Hoàng thì nàng là người Hán, nàng tới Phù Tang chỉ là đại diện cho Nhật Nguyệt Thần Giáo vì vậy được coi là thượng khách nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Bồng Lai hiện tại gần như là bí mật không thể công bố của Phù Tang, nàng là người ngoài lấy tư cách gì biết?, lấy tư cách gì xuất hiện trên đây?, chỉ cần nàng xuất hiện chỉ sợ sẽ bị gán cho cái tội danh mật thám thậm chí là cố tình tung tin đồn phá hủy “thiên đại cơ hội ” của Phù Tang, lúc đó căn bản chẳng thể thuyết phục được Thiên Hoàng mà chính nàng cũng trở thành kẻ thù của Phù Tang, an nguy không thể đảm bảo.
Quỳnh Hương lúc này bỗng nhớ tới Huân, nàng lập tức nhìn về phía nữ tử Phù Tang mà nàng rất ít giao tiếp kia.
“Ngươi gọi là Thiên Vũ Huân đúng không? “.
Thiên Vũ Huân vốn không nghĩ Quỳnh Hương để ý tới mình, nàng rõ ràng khựng lại một chút nhưng rất nhanh gật đầu.
“Phải, ta gọi là Thiên Vũ Huân, không biết Quỳnh Hương tiểu thư có gì muốn nói “.
Quỳnh Hương cũng không che giấu ý định của mình, nàng lập tức nói ra tất cả với Thiên Vũ Huân cùng Dương.
Thiên Vũ Huân là người Thiên Vũ gia, là người chịu trách nhiệm theo lệnh Đại Tướng Quân mang theo tội nhân tới do thám Bồng Lai, tội nhân ở đây đương nhiên là Dương, bằng vào hai người hoàn toàn có tư cách đi du thuyết Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân, ít nhất cũng cho Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân có chuẩn bị.
Đến tận thời điểm này Quỳnh Hương thật ra còn mang theo hoài nghi rất lớn, nàng không hiểu Bồng Lai lấy đâu ra tự tin để răng bẫy toàn bộ cao tầng của Phù Tang dù sao lần này đi theo Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân ít nhất cũng phải có 4 đế vị cao thủ, nếu cộng thêm đám người Lý Thương Hải thì số lượng cùng chất lượng tất nhiên đã không kém Thất Phúc Thần ở Thánh Thành.
Theo Quỳnh Hương, chỉ cần Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân có chuẩn bị thì bọn họ tuyệt đối không thể thất lợi ở Bồng Lai.
Thiên Vũ Huân cùng Dương nghe Quỳnh Hương nói, hai nữ nhân nhìn nhau sau đó rất nhanh đồng ý.
Cả hai người đều cảm thấy Bồng Lai quá mức nguy hiểm, cũng không thể để cao tầng Phù Tang gặp nguy hiểm ở nơi này, chỉ cần nghĩ tới Đại Tướng Quân hay Thiên Hoàng gặp chuyện tại đây thì hậu quả thiết tưởng không chịu được, chỉ sợ một thời đại Chiến Quốc nữa sẽ nổ ra, Phù Tang mới an bình được trăm năm lại bắt đầu tiến vào thời loạn thế.
“Quỳnh Hương tiểu thư yên tâm, Huân biết phải làm gì, chỉ cần tiểu thư đưa Huân cùng Dương tỷ tới gặp Thiên Hoàng hoặc Đại Tướng Quân, Huân nhất định sẽ mang mọi việc nói rõ ràng với Thiên Hoàng, nói cho ngài biết ở Bồng Lai rốt cuộc là cái dạng gì “.
Quỳnh Hương lập tức gật đầu, ánh mắt nàng lại xuất hiện sự tự tin nhưng mà trước khi nàng mang theo nhị nữ rời đi thì bàn tay liền cách không đánh ra một chưởng.
Một chưởng này đánh ra cả Dương cùng Huân đều bất ngờ vô cùng, đến khi hai nàng nghe “bịch” một tiếng mới kịp phản ứng mà quay đầu lại.
Chỉ thấy sau lưng hai nàng một thân ảnh cứ thế ngã xuống, bộ dáng có chút thảm.
Người bị dính một chưởng của Quỳnh Hương chính là Luha, một chưởng này tuyệt không dễ chịu gì, Luha đỡ một chưởng này cảm giác lục phủ ngũ tạng còn trào ra ngoài.
Nhìn thấy Luha rơi xuống, Quỳnh Hương không khỏi nhíu chặt lông mày.
“Là ngươi? “.
Nàng đương nhiên nhận ra Luha dù sao Luha cũng là người truyền tin cho mọi người, gửi lời của Vô Song đến mọi người.
Luha cắn răng nhìn Quỳnh Hương rồi gật đầu, Luha vốn mất sức chín trâu hai hổ mới tới được Ám Tộc, bản thân Luha căn bản không muốn theo đường cũ đi ngược lại dù sao cũng quá mức đáng sợ thế là trực tiếp chọn ẩn thân ở phụ cận nơi này, cũng không ngờ lại bị Quỳnh Hương đánh một chưởng.
Nhìn thấy Luha khiến cho Quỳnh Hương liền tương đối vui vẻ, nàng không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ngươi gọi là Luha đúng không?, ngươi biết Vô Song ở đâu không, ta có chuyện muốn nói với hắn? “.
Luha dính một chưởng đau gần chết, tâm tình đã không tốt nay nghe hỏi đến Vô Song tâm tình càng thêm không tốt dù sao từ đầu đến cuối Luha vẫn ngứa mắt với Vô Song.
“Ta nào biết chứ, hắn tới đánh cho ta một trận, để cho ta làm một cái nhiệm vụ khó vô cùng rồi biến mất, hai bên căn bản không liên lạc “.
Luha vừa dứt lời đột nhiên dựng tóc gáy, chỉ thấy một cơn gió thổi tới sau đó một thân ảnh mà Luha tuyệt không muốn gặp lại vậy mà xuất hiện.
Vô Song rốt cuộc trở về rồi bất quá khi thấy một mình Quỳnh Hương ở đây hắn cũng thực bất ngờ