Đọc truyện Cực Phẩm Vú Em – Chương 459: Mọi người đều đến đủ cả rồi!
Kỳ lạ, giọng nói đó đã thực sự dừng lại, không hề lên tiếng nữa.
– Cao Lôi Hoa. ngươi nhận ra hắn là ai không? Thần thú Tra Lý đứng đằng sau hỏi.
– Ta ttừng gặp mặt một lần. Cao Lôi Hoa đáp.
– Vậy lý do gì khiến ngươi phải cứu hắn? Thần thú Tra Lý buồn bực nói:
– Rõ ràng ngươi biết đó là Đại thống lĩnh ma thú, nếu bây giỜ ngươi cứu hắn. Đối với việc đi đến tháp Babel của chúng ta chỉ có hại, không có lợi!
– Đã từng gặp mặt một lần chỉ là một lý do. Ngoài ra, có lẽ, ta chi vì không muốn nhìn thấy bộ dạng điên cuồng này của hắn!
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói. sau đó cũng không quay đầu lại và bước vào gian phòng.
Tất cả mọi người đều khổ cực cười lên một tiếng. Quy tắc của tháp Babel chính là quy tắc do thần Sáng Thế đặt ra, mà quy tắc do thần Sáng thế đặt ra là pháp tắc. Giờ Cao Lôi Hoa lại quay lại, bước vào gian phòng, là đã vi phạm pháp tắc. và sẽ bị trời phạt.
Quả nhiên, khi Cao Lôi Hoa vừa vào gian phòng: một cảm giác áp lực mạnh mẽ ập đến.
– Là Thiên kiếp!
Huyết Sắc Minh Vương cùng Thần thú Tra Lý kêu lên. nếu Cao Lôi Hoa phải bước vào gian phòng, nghênh đón Cao Lôi Hoa chính là Thiên kiếp!
Thiên kiếp, vào hay không vào?
Cao Lôi Hoa thở dài một tiếng, rồi quyết định chạy thẳng vào căn phòng. Nhưng, khi Cao Lôi Hoa bước vào, kỳ tích đã xảy ra.
Khi Cao Lôi Hoa vừa bước vào căn phòng, uy áp mạnh mẽ làm người ta sờn da đó cùng với Thiên kiếp trong nháy mắt đều hỏa thành hư vô.
Cao Lôi Hoa cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng không nghĩ quá nhiều, tiếp tục tiến thẳng vào góc tường nơi Đại thổng lĩnh ma thú đang ờ đó.
Đại thống lĩnh ma thú. người mà Cao Lôi Hoa đã từng gặp mặt một lần. Khi đó là ở thần giới.
Với mái tóc đõ đầu, lại còn khuôn mặt đẹp hơn cả con gái nưa. Phi Lợi. người đàn ông đã từng làm Cao Lôi Hoa hiểu nhầm là con gái đó, chi vì theo đuổi quyền lực mà đã gia nhập vào ma ngục.
Chỉ là không ngờ, lân gặp này lại trong hoàn cành như vậy. Cao Lôi Hoa có chút cảm động.
=
– Kỳ lạ? Tại sao Thiên kiêp lại đột nhiên biến mất?
Ngoài căn phòng Thần thú Tra Lý cùng Huyết sắc Minh Vương nhìn vào trong phòng với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Vừa rồi, căn phòng còn chứa đầy nguy hiểm, tại sao chi trong nháy mắt đã biến thành trời quang mây tạnh;
– Ta cũng không rõ. Thần Zues nói:
– Có lẽ. đây vốn chi để dọa người. Muôn cứu bạn. Tất nhiên là sẽ phải chết.
Lòng phái có suy nghĩ
Cao Lôi Hoa đến góc tường. Nhìn Phi Lợi đang nép mình.
– Tỉnh chưa?
Phi Lợi vuốt ve mái tóc đỏ của mình, hất chúng ra đằng sau. Khi Cao Lôi Hoa bước vào phòng; tính mơ mộng của sự mê hoặc bị phá vỡ. Phi Lợi cũng tỉnh trở lại.
Bên cạnh Phi Lợi. mẩy con ma thú cũng dần dần tinh lại. Sau đó người mềm nhũn, ngã xuống đất. Cho dù là mơ hồ. nhưng cũng đủ để làm tiêu hao thần lực. Trò đùa này giống như hút thuốc phiện vậy, khi hút thì rất hưng phấn. nhưng sau đó toàn thân không chút sức lực. Thâm chí có thể dần đến cái chét.
Phi Lợi nhẹ nhàng ngồi vào góc tường; tay kéo cái mũ choàng đầu, nhưng đưa được nửa chừng; tay rơi phịch xuống. Sỡ dĩ, hắn che đầu là vì không muốn người khác nhận ra mình. hoặc là rất nhiều nguyên nhân khác nữa. có lè không muốn Cao Lôi Hoa nhận ra hắn. Như vậy để tránh khỏi bị xấu hổ.
– Tỉnh rồi thì đi thôi!
Cao Lôi Hoa nói một câu, rồi xoay người đi về phía thần Zues.
– Tại sao ngươi lại cứu ta?
Phi Lơi nói.
– Không. Chỉ là ta không muốn ngươi chết ở đây. Cao Lôi Hoa bình tĩnh nói:
– Với thực lực của ngươi bị chết trong mộng ảo một cách thấp hèn thế này. sẽ là một chuyện vô cùng đáng cười.
– Thực lực của ta? Phi Lợi cười và nói:
– Thực lực này của ta chẳng qua là người khác ban cho mà thôi. Ta chẳng qua là đồ bỏ đi.
– Khạc khạc khạc. Phi Lợi, bây giờ ngươi mới biết ngươi là đồ bỏ đi à? Ngươi đích thực là đồ bỏ đi rồi!
Một trân cười vang lên.
Sắc mặt của Phi Lợi ngay tức khác trờ lên trăng bệch.
– Không ngờ- lại cỏ người đến cứu đồ bỏ đi như ngươi. Nhưng không sao. như vậy cũng tốt. Như vậy cũng tiết kiệm cho ta không ít công lực
Cùng với lời châm chọc vừa rồi, là một trận ma pháp triệu hồi xuất hiện phía sau Phi Lợi.
– Ma pháp triệu hồi? Cao Lôi Hoa nhìn về phía trận ma pháp với ánh mắt ngờ vực.
– Không. Đây không phải trận ma pháp triệu hôi bình thường. Chủ nhân của tiếng cười nham hiêm nói:
– Một trận ma pháp khiến ta trong tích tắc có thể đến bên cạnh đồ bỏ đi này.
Từ giữa trận ma pháp triệu hồi rẽ ra một con đường, một người khoác hắc bào có thân hình giống Phi Lợi bước ra từ trong trận ma pháp.
Nhìn thấy người bước ra từ trong trong trận ma pháp. ngoài cửa thần Zues và Huyết sắc Minh Vương trầm mặt xuống.
– Là ngươi!
Thần Zues và Huyết sắc Minh Vương đồng thanh nói.
– ô. Đại ca. Gặp anh ở đây, em rất mừng.
Người đó cười và nói với thần Zues. Đồng thời hắn liếc mắt nhìn Huyết sắc Minh Vương.
– Ngươi, vẫn còn sống sao?
Tiếng của người đó cảm giác như thể đang nghiến răng nghiến lợi. Đao thứ ba của Huyết Sắc Minh Vương đã rạch nát y phục hắn. đây tuyệt đối là việc nhục nhã vô cùng đối với hắn.
– Đương nhiên, ngươi không chết. ta sao có thể chết. Huyết Sắc Minh Vương nhe răng cười một trận quái dị
– Quen biết sao?
Cao Lôi Hoa nhìn sắc mặt kỳ lạ của hai người. nói.
– Đương nhiên. Huyết Sắc Minh Vương nói:
– Vị này là con thứ ba của thần Sáng Thế, em của thần Zues. Xem ra, hắn mới chính là đạo diễn chân chính đứng sau của quân ma thú.
– Chậc chậc. vậy là, đến người con thứ ba của thần Sáng Thế cũng đến đủ ròi. Cao Lôi Hoa tỏ vẻ khen ngợi, nói.
– Ha ha. Ngươi đoán không sai. Mặc cười cuồng ngạo:
– Con người này chẳng qua chi là hình nộm ta phái đi mà thôi.
Hãn câm mớ tóc màu đò của Phi Lợi kéo dậy:
– Đúng là đồ vô dụng? đến cả cảm dỗ đơn giản vậy mà cũng không kiềm chế được. Hại ta đã đem nhiệm vụ quan trọng nhắt giao cho ngươi. nhưng ngươi lại nhiều lần làm ta thất vọng! Thậm chí đến chìa khóa cũng để mất.
– Vâng. xin lồi.
Mặt của Phi Lợi trắng bệch. không dám phản kháng.
– Nếu không phải vì ngươi vẫn còn chút tác dụng; ta đã sớm giết ngươi rồi! Hắn kéo Phi Lợi lên rồi rất hung hăng ném sang một bên.
Bịch, cơ thể của Phi Lợi bị ném vào tường- bịch một cái. Đau đến không chịu nổi.
Con ngươi đen nhánh của Cao Lôi Hoa lóe sáng lên. nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái bình thường như ban đầu.
– Thế nào? Các ngươi nhìn thấy vậy có muôn bênh vực đồ bỏ đi này nữa không? Mặc nhìn Cao Lôi Hoa, lạnh 1ÙNG nói.
– Đợi chút. ngươi tên Cao Lôi Hoa, đúng không? Mặc chặn đường Cao Lôi Hoa và nói.
– Có gì chỉ giáo?
Cao Lôi Hoa thán nhiên nói. tay cầm Tài Quyết.
– Đưa chiếc chìa khóa thật cho ta. Mặc nói với Cao Lôi Hoa:
– Đừng lấy chìa khóa giả ra lừa bịp ta.
Cao Lôi Hoa nhún vai. bình tĩnh nở nụ cười tươi. Sau đó quay người đi vê phía cánh cửa. không hề đê ý đến Phi Lợi nữa. Đối với Phi Lợi. Cao Lôi Hoa đã tận tình tận nghĩa rồi. Nhưng cũng thấy có chút đáng tiếc cho hắn, Cao Lôi Hoa đã mất bao công sức quay lại giúp hắn. vậy mà giờ hắn không có chút phản kháng nào. Vậy Cao Lôi Hoa cần gì phải quan tâm tới hắn nhiều? Kể như Phi Lợi có chút phản kháng: Cao Lôi Hoa sê không chần chừ ra tay giúp đỡ.
– Chìa khóa thật?
Cao Lôi Hoa cười vang, người đứng trước mặt hắn thật ngốc, Cao Lôi Hoa tốn bao công sức mới lấy được chiếc chìa khóa đó, nói đưa là đưa ngay sao?
– Nếu muốn lấy. hãy dựa vào thực lực của ngươi đi.
– Hừ, ngươi sẽ phải hối hận.
Mặc đứng thẳng người, duỗi thẳng hai tay áo.
– Sư phụ, đợi chút.
Đột nhiên Huyết sắc Minh Vương đang đứng một bên. chạy vọt tới trước mặt Cao Lôi Hoa và nói:
– Để ta!
Người tính cách nôn nóng như Huyết sắc Minh Vương, lần trước thua Mặc là thua vì không cần pháp tắc. nơi này không thể sử dụng được pháp tắc. Huyết Sắc Minh Vương không thể bỏ qua cơ hội này.
Nói đánh là đánh- là tính cách của Huyết sắc Minh Vương .
Giơ cao đao lên. cây đao trong tay Huyết Sắc Minh Vương, tay nổi gân xanh cuồn cuộn. – Hãy lĩnh một đao của ta! vẫn là tư thế chém núi Lực phách Hoa Sơn nặng nề đó.
Mắt của Mặc hiện lên một ánh sắc nhọn:
– Vẫn là ba đao đó?
Trên tay Mặc là đôi đoản đao màu tím, so với đôi đao đen bị hư lần trước thì tốt hơn cây phá đao của Huyết sắc Minh Vương nhiều.
Leng keng…một loạt tiếng leng keng vang lên. Chi thấy hình dáng của Mặc như đang nhảy múa. xoay lòng vòng tại chỗ. Song đao của hắn không ngừng chém lên cây đao sứt của Huyết Sắc Minh Vương, nhẹ nhàng cản đao thử nhất của Huyết sắc Minh Vương.
– Vậy cũng được à? Mịa! Nào, hãy nhận thêm một đao của ta!
Huyết sắc Minh Vương không tin vào tà ma. xoay vòng cây đao thứ hai. chém một nhát như nổi trận cuồng phong.
Leng keng leng keng. Lại hồi vang lên. Dựa vào sức mạnh quay vòng, Mặc lại nhẹ nhàng đỡ được đao thứ hai của Huyết Sắc Minh Vương.
– Hừm, được lắm! Vậy đờ thêm đao thứ ba của ta đi.
Huyết Sắc Minh Vương điên cuồng hét lên một tiếng, cánh tay phải của hắn giống như to lên gấp đôi, giƠ đao lên chém xuống một nhát! Đao thứ ba như một vũ khí có thể hủy thiên diệt địa. điên cuồng chém xuống.
– Tiêp thêm đao nưa. có gì khó!
–
Mặc cười lạnh lùng rồi ngẩng lên đờ đao.
Keng!
Tách, hai hàng máu tươi bay lên trời