Đọc truyện Cực Phẩm Thiên Vương – Chương 832: Tuyệt bút của Trần lão thái gia (thượng)
Nắng sớm chiếu rọi rực rỡ vào nghĩa trang Bát Bảo sơn. Trên núi có không ít du khách vì kính ngưỡng mà đến thăm mộ, bọn họ đều mặc trang phục chỉ có hai màu đen trắng.
Lão thái gia Trần gia khi còn sống cũng không xuất hiện nhiều, đối với dân thường mà nói có hơi xa lạ, trừ một số người biết chuyện còn thì có rất ít du khách đến trước mộ ông tế bái.
Vào lúc mười giờ.
Một số ngôi mộ của các nhân vật nổi tiếng có không ít du khách đến thăm viếng, còn bên mộ của Trần lão thái gia chỉ có một mình Trần Phàm đang quỳ rạp xuống.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mặc quân phục bỗng nhiên đi xuyên qua đám du khách tới trước mộ của Lão thái gia Trần gia.
Người đàn ông kia bước đi thẳng tắp, nhìn Trầm Phàm đang quỳ trước một của Trần lão thái gia, vẻ mặt nghiêm nghị.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mặc quân phục kia đã tới trước một của Trần lão thái gia, Trần Phàm cũng dừng thì thầm quay đầu nhìn về phía hắn.
Là Trương Thiết Trụ, người đã từng là cảnh vệ của Trần lão thái gia.
– Lão thủ trưởng, Thiết Trụ đến thăm ngài!
Trương Thiết Trụ không chào hỏi Trần Phàm mà đỏ mắt nhìn vào di ảnh, run rẩy mở miệng.
Sau đó hắn làm một động tác chào cực kỳ tiêu chuẩn, tựa hồ muốn dùng phương thức này để biểu đạt sự tôn kính với Trần lão thái gia.
Trần Phàm thấy vậy lặng lẽ đứng dậy bước ra phía sau Trương Thiết Trụ.
Trương Thiết Trụ tựa hồ không nhận thấy, vẫn tiếp tục duy trì động tác chào, chẳng qua thân thể khẽ rung lên, hai mắt nhòa lệ.
Sau đó, hắn buông tay xuống, để mặc giọt nước mắt từ từ lăn trên khuôn mặt kiên nghị, nhắm mắt lại thật sâu rồi quay sang Trần Phàm, nói giọng đã bình tĩnh lại
– Tiểu Phàm”.
– Chú Trụ.
Thấy khuôn mặt đẫm lệ của Trương Thiết Trụ, trong lòng của Trần Phàm cũng rất xúc động. Hắn biết, Trương Thiết Trụ trên danh nghĩa là cảnh vệ của Trần lão thái gia nhưng trên thực tế vẫn được ông xem như con cháu, nếu không phải như thế thì sau khi ông qua đời, Trương Thiết Trụ cũng sẽ không đặc biệt điều đến quân khu đảm nhiệm chức tham mưu trưởng thực quyền rất có tương lai.
Bởi vì biết điểm này, cho nên Trần Phàm cũng không nói hai chữ cảm ơn.
– Tiểu Phàm, lão thủ trưởng trên trời có linh thiêng thì thấy cháu vì quốc gia, vì nhân dân, vì Trần gia làm hết thảy ông cũng an lòng.
Trương Thiết Trụ nói vẻ vui mừng.
Trần lão thái gia đối xử với hắn như con cháu, hắn cũng có cảm giác xem Trần Phàm như vậy.
Theo như hắn thấy, nếu lão thủ trưởng thấy hết thảy những việc mà Trần Phàm làm nhất định sẽ cực kỳ cao hứng.
– Tiểu Phàm, hôm nay chú cố ý tới tìm cháu.
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Trương Thiết Trụ tiếp tục lên tiếng rồi móc từ trong túi ra một phong thư.
Thấy động tác của Trương Thiết Trụ, Trần Phàm hơi nghi ngờ nhưng vẫn không lên tiếng.
– Ngày hôm chú nhận được lệnh của quân ủy tới Yến Kinh, Trần phó chủ tịch tự mình tiếp kiến chú.
Trương Thiết Trụ nói tới đây dừng lại một chút.
Trần phó chủ tịch?
Nghe thấy Trương Thiết Trụ nhắc tới Trần Kiến Quốc, Trần Phàm trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Lúc Trần lão thái gia tạ thế, Trần Kiến Quốc đang đảm đương vị trí lãnh đạo cả bên quân sự và chính trị đuổi hắn ra khỏi Trần gia, ngoại trừ chọc giận hai vợ chồng Trần Chiến còn chọc giận cả Trương Thiết Trụ có cảm tình sâu sắc với Trần lão thái gia.
Hiện giờ Trương Thiết Trụ gọi thế với Trần Kiến Quốc, trực giác cùng lý trí nói cho Trần Phàm biết, bức thư mà Trương Thiết Trụ lấy ra hơn phân nửa có liên quan với Trần Kiến Quốc.
Theo lời mà Trương Thiết Trụ nói tiếp thì suy đoán của Trần Phàm chỉ đứng phân nửa.
– Tiểu Phàm, phong thư này là lão thủ trưởng viết riêng cho cháu trước khi qua đời, sau khi viết xong liền gửi lại ở chỗ Trần phó chủ tịch, cho tới giờ vẫn chưa ai từng xem qua.
Trương Thiết Trụ tiếp tục nói
– Ngày hôm qua chú gặp gỡ với Trần phó chủ tịch thì ông ấy nói đã đến lúc để biết hết mọi chuyện nên để cho chú đem phong thư tới giao cho cháu.
Trương Thiết Trụ nói xong đem di thư của Trần lão thái gia cho Trần Phàm.
Trần Phàm nghe xong liền biến sắc, con ngươi co rút lại nhìn sững vào phong thư, sau đó hai tay hơi run rẩy nhận lấy phong thư bỏ đi về một phía.
Thấy Trần Phàm cầm phong thư rời đi, Trương Thiết Trụ tựa hồ cũng hiểu hắn cần một không gian độc lập nên không đi theo mà đứng lại trước mộ để hồi tưởng.
Trần Phàm đi tới một bụi cây rậm rồi dừng bước, cẩn thận mở phong thư của Trần lão thái gia viết cho hắn trước khi qua đời.
– Tiểu Phàm, khi cháu thấy phong thư này thì ông đã đi tìm Chủ tịch để báo cáo rồi.
Nội dung trong thư nhìn qua rất rõ ràng từng câu từng chữ, lại có vẻ mơ hồ.
Đọc thấy câu đầu tiên, trong lòng Trần Phàm run lên, bàn tay nắm phong thư không vững, hô hấp trở nên nặng nề, vành mắt ửng đỏ.
Sau đó…Hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn xuống. :
– Tiểu Phàm, chắc cháu chưa quên ngày mà ông dẫn cháu tới trụ sở Long Nha ở Đông Bắc, lão thái gia cũng vậy. Đó là ngày thứ hai sau hôm sinh nhật bốn tuổi của cháu, lão thái gia để cha mẹ cháu dẫn đi nhưng cháu không chịu, sau đó lão thái gia bảo dẫn cháu tới xem súng máy thì cháu lại vui vẻ.
Sau đó cháu kéo tay lão thái gia lên xe ra đến sân bay. Đến sân bay thì cháu nói với lão thái gia: Lão thái gia, ông bảo mang cháu đi xem súng máy sao lại tới đây. Lão thái gia nói với cháu ở đây không có nên dẫn cháu đi nơi khác.
Cứ như vậy, Lão thái gia dụ dỗ cháu lên máy bay quân sự rồi đi tới trụ sở Long Nha ở Đông Bắc.
Đọc tới đây, Trần Phàm bất giác nghĩ tới ngày hôm đó bị lão thái gia đưa tới hoang mạc, đồng thời cũng thấy những dòng chữ sau hơi nhòe, tựa hồ lúc lão thái gia viết bức thư đã rơi nước mắt.
– Ngày đó ông mang cháu tới trụ sở Long Nha Đông Bắc rồi bỏ cháu lại hoang mạc, trực tiếp rời đi. Biết không? Tiểu Phàm, lúc đó ông nhìn vào gương chiếu hậu thấy từng cử động của cháu, cháu thấy ông lên xe thì gào khóc rồi đuổi theo đến ngã dập mặt xuống đất. Cháu thấy xe của ông không quay đầu lại thì ngồi bệt trên đất khóc lóc gọi mẹ.
Lúc đó, lão thái gia quả thật vô cùng đau lòng, làm sao mà để một đứa cháu mới bốn tuổi vào hoang mạc. Nhưng ông vẫn quyết định làm như vậy vì như lúc gặp cháu ở cửa quân khu Yến Kinh đã từng nói: Trần gia có thể không có quyền thế, địa vị nhưng tuyệt đối không thể vất bỏ nhiệm vụ bảo vệ quốc gia và nhân dân.
Nếu như Trần gia không có người thừa kế điểm này, ông tình nguyện để cho Trần gia tuyệt hậu.
Đọc tới đây, Trần Phàm chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, nước mắt bất giác trào ra khiến cho những dòng chữ lại càng nhòe nhoẹt.
Trần Phàm đưa tay lên quệt nước mắt rồi tiếp tục đọc.
– Tiểu Phàm, không nên trách quyết định của lão thái gia đối với cháu, cháu là người mà lão thái gia ký thác rất nhiều hy vọng, cuối cùng cũng không phụ lòng lão thái gia. Cháu vì lão thái gia làm cho tức giận mà quyết định trở thành quân nhân xuất sắc nhất Trung Quốc rồi rời khỏi quân đội để cho lão thái gia hối hận.
Ha ha…Tiểu Phàm, lão thái gia không lừa cháu, lúc nghe người phụ trách Long Nha báo cáo chuyện đó ông đã vui vẻ một buổi tối. Ông tin cháu không phải không làm được chuyện đó mà sự thật đã chứng minh cháu đã trở thành viên Long Nha đầu tiên sau gần ba mươi năm.
Ai…Tiểu Phàm, lão thái gia biết quyết định năm đó, cách làm năm đó đã khiến cháu hận ông hai mươi năm, mặc dù sau này cháu hiểu chuyện rồi đã thông cảm cho ông nhưng ông vẫn xin lỗi cháu, hy vọng cháu đừng trách.
Trần Phàm lại lau nước mắt rồi mở sang tờ thứ ba.
Tờ thứ ba khác với hai tờ trước, trên đó mơ hồ có vết máu.
Trần Phàm nhìn thấy vậy thì chấn động, trong đầu bất giác hiện ra lão nhân đã từng đi suốt cuộc trường chinh, vượt sông giết giặc, từng bước đưa Trần gia quật khởi lại vừa run rẩy ngồi trước bàn cầm cây bút máy mà Mao chủ tịch năm đó tặng để viết thư cho mình, vừa rơi lệ vừa ứa máu.
– Lão thái gia, Tiểu Phàm không trách ông đâu, thật đấy.