Đọc truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 857: Cùng Thiệu Tiểu Giác
Theo như lời Đường Sinh nói là “Không nói rõ được”, kỳ thật là ám chỉ một loại cảm giác khác, nếu qua lại không có một chút thiện cảm thì còn nói tới tín nhiệm cái gì, ngay lần đầu tiên khi Thiệu Tiểu Giác đã dùng Bích Tông Nguyên để trả thù Đường Sinh, hắn liền nhìn ra Thiệu Tiểu Giác có tính cách rất thẳng thắn.
Đúng chính là đúng, sai chính là sai, cô có nguyên tắc và đức hạnh của mình, cũng tuân theo quy tắc xử thế, đây là lấy gốc rễ.
để lập thân.
Cho nên sau khi hắn thăm tù không xác nhận được câu trả lời của Vương Ngạn Đôn, chỉ biết Vương Ngạn Đôn có sai lầm, như vậy sẽ không nhất thiết đi tìm Đường Sinh gây phiền toái, là vấn đề của bản thân ngươi, tôi cần gì phải mắc thêm lỗi lầm nào nữa chứ? Oan oan tương báo đến khi nào?
Từ đó về sau mà bắt đầu có cái nhìn thay đổi về Đường Sinh, không thể tránh việc dần dần có thiện cảm, kết quả là có sự phát triển.
Nguyên nhân khác khiến Thiệu Tiểu Giác tìm người đàn ông nguyên nhân này là có sự đồng tình của Vương Ngạn Tương, Thiệu Tiểu Giác sợ mình từ nay về sau rơi vào cuộc sống dị thường.
Mượn Đường Sinh phải mượn tạm khoản lớn để mình gây dựng sự nghiệp, hắn tín nhiệm cùng do yêu tài, chỉ có điều cũng một lúc, có thể loại bỏ hắn để mình thưởng thức sao? Có lẽ là không thể, nói thế nào, mình vẫn là phụ nữ, khác với thiếu nữ.
Đã sinh một đứa con thì đã là phụ nữ trưởng thành, điểm này ai cũng rõ, phụ nữ không sinh được con thì chỉ là phụ nữ một nửa.
Đương nhiên Thiệu Tiểu Giác không nghĩ sẽ phát triển cùng Đường Sinh nhanh như vậy, mà Đường Sinh cũng không nhất thiết phải chiếm lấy lòng của cô, không phủ nhận Thiệu Tiểu Giác thật sự đối với đàn ông rất hấp dẫn, không phải bởi vì cô gợi cảm xinh đẹp, mà là bởi vì cô đoan trang thục tú, làm chị cũng tốt, làm vợ cũng thế, hơn nữa cô cần bao nhiêu sự quyến rũ mới có thể khiến người khác hứng thú, hoàn toàn là ngươi đoan trang diễm lệ mới hấp dẫn người khác.
Tất cả đàn ông đều có ý nghĩ giống nhau, ngươi phải đáng yêu, phải quyến rũ nhưng chỉ dành cho một người nhìn, đây mới là thứ quý báu nhất.
Giống như Khương Tiểu Uyển có rất nhiều người nhìn, ngươi cũng không ngăn được người ta, đồng thời, người ta cũng là người qua đường, người ta cũng có quyền thưởng thức, người đáng thương là người không được thưởng thức… Và những kẻ hiến thân trong nghệ thuật ở Trung tâm điện ảnh tương đối nhiều, chụp một bộ đối lấy một đối tác, nên ôm liền ôm, nên thân liền thân, vì nghệ thuật hiến thân thôi, khẩu hiệu này thật vang dội.
Cuộc sống có rất nhiêu loại, mọi người cũng như trong cái vòng tròn, khách quan có thể đối đãi với hành vi của mọi người theo nguyên tắc, không phải chê cũng vô dụng, ngươi không thay đổi được tính cách của ai, ngươi có thể đem mình nắm chắc sẽ không có sai lầm rồi, chỉ trích cùng chửi rủa chỉ là khiến cảm xúc được giải phóng, người ta không nhìn ra đâu.
Thiệu Tiểu Giác hiện giờ đã nghĩ thông suốt, sau khi đã trải mọi chuyện việc, cô cảm thấy mình không nên sống vì quan niệm truyền thống gì đó, quá mệt mỏi, nhưng người khác nói gì kệ họ, ví dụ như Ngu Cơ Mỹ ở sau lưng nói mình rất lẳng lơ, nói không chừng là sớm đã lên giường cùng Đường Sinh, trên thực tế có sao? Nhưng ngươi có thể quản cái miệng của người ta sao? Không thể.
Cho nên ngươi làm hay không làm, người ta đều nói như vậy, người nghe nói mà tin đều có cách nhìn như vậy, nên khinh ngươi cũng khinh.
Sau đó chính là làm và không làm ý nguyện của mình, tôi làm là vì tôi vui, tôi không làm cũng là lập trường của tôi, các ngươi không ai bắt buộc được, ngươi dám bắt buộc thì tôi sẽ khiến cho ngươi phải trả giá, đây là tình hình thực tế, tôi yêu ai là chuyện của tôi, đúng không?
Có suy nghĩ này, Thiệu Tiểu Giác mới dám cùng Đường Sinh ngồi một chỗ, mặc dù biết có thể có một số tình huống phát sinh, cô cũng không sợ.
Đường Sinh vốn đi ngược lại cách nói của Nhị Thế Tổ, hơn nữa vấn đề đối đãi với phụ nữ hắn rất để mắt, các mặt lại phù hợp với tiêu chuẩn của mình, hắn có giữ lấy tâm tư, vị thiếu gia này làm việc lại càng không thuân theo tiêu chuẩn đạo đức luân lý bình thường, nếu hắn để tiêu chuẩn này ở trong lòng, lúc này đã sớm không có mặt mũi sống, hắn chỉ là theo nguyên tắc của mình thôi, không sợ người khác thấy thế nào.
Phải thừa nhận Đường Sinh nếu thấy chướng mắt với Thiệu Tiểu Giác hắn sẽ không chủ động đề xuất hủy đi khoản tiền cho cô gây dựng sự nghiệp theo yêu cầu của cô, mà hắn đề xuất như vậy, lại nhất định nắm chắc là Thiệu Tiểu Giác sẽ không từ chối, nếu người ta từ chối thì là bài xích việc tiếp cận của ngươi.
– …Đường Sinh, cậu chuẩn bị mượn tạm tôi ít tiền?
Đó là một câu hỏi có vấn đề, cũng có thể phán đoán ra Đường Sinh muốn gây dựng sản nghiệp mới với quy mô lớn thế nào, cụ thể Đường Sinh phải làm gì, Thiệu Tiểu Giác còn không dám đoán, mà đoán cũng không được.
– Chị Giác, chị nói xem muốn làm một công ty hàng không cần bao nhiêu tiền?
Đường Sinh vừa mở miệng liền khiến Thiệu Tiểu Giác hoảng sợ, công ty hàng không?
– Việc này xem ra không tốt lắm… Theo tôi được biết, hãng hàng không thứ nhất đang tiếp xúc với hãng hàng không thứ hai, có khản năng sẽ tính tổ chức lại, nếu họ tổ chức lại, tổng tài sản hàng không trong nước có hi vọng đột phát hơn 300 tỷ, đương nhiên đây là con số lớn, định xây dựng công ty hàng không ở địa phương, phải xem cậu thành lập công ty có quy mô thế nào, mặt này khác biệt rất nhiều, là bay dân dụng hay là bay quân dụng? Thật là nhiều vấn đề đấy.
– Ha… Bị chị Giác lên lớp, xem ra vấn này tôi hỏi có vấn đề hả.
Đường Sinh cười ha hả.
Thiệu Tiểu Giác cũng liên tiếp bị hắn cắt xén “Vấn đề” chỉ mỉm cười, khiến bầu không khí giảm đi chút ngại ngùng.
– Cụ thể là làm công ty hàng không như thế nào hiện giờ tôi cũng chưa rõ lắm, việc này để nói sau, tôi phải suy xét một chút, có một khoản tiền phải tầm quốc khánh mới đến, lúc này, cô không ngại ở Lỗ Đông tuyên chỉ chứ? Thành lập trụ sở hàng không của chúng ta đi, đương nhiên trước mắt chỉ mang tính chất là túi da thôi.
Thiệu Tiểu Giác xem thường:
– Định đùa giỡn tôi phải không? Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?
Cô biết Đường Sinh không phải hay nói giỡn, trước đây Đường Sinh xử lý mọi chuyện lớn không bao giờ nói giỡn, người khác nói muốn làm công ty hàng không cô không tin, nhưng Đường Sinh nói thì cô tin.
Nhìn Sở Đại, nhìn Giang Lăng Cẩn Sinh? Nhìn Hoa Viễn quốc tế, những tập đoàn này đều là của thanh niên mười chín tuổi xây dựng nên.
– Chị Giác à, tôi nghĩ cũng vô ích thôi, tôi đang đợi tiền, chỉ thành lập trụ sở, đơn giản chính là nơi làm việc, kéo dài tới một xí nghiệp văn minh, đương nhiên cũng không thể nhỏ mọn, cô xem Ngân Loan thế nào? Đặt trụ sở hàng không của chúng ta ở khu Ngân Loan mới?
Đường Sinh thiết tưởng là tương lai hàng không hàng hải để cùng một chỗ, tổ chức thực hiện lại, cùng thời điểm, tập đoàn lớn không có cách thức liền gặp ở Thần Châu, đối với trong nước thế nào thì không tính, chủ yếu là phát triển trên thế giới, dân dụng quân dụng cùng nhau phát triển.
– Đúng rồi, Đường Sinh, Tổng kiến trúc Hoa Đông ở Ngân Loan cùng liên hợp kết thi công cùng Tổng kiến trúc Thanh Thị, trước đây tôi… Tôi không nghĩ sẽ gặp gỡ cô ấy.
Thiệu Tiểu Giác nói cô ấy chính là Vương Ngạn Tương, cái này gọi là Đường Sinh liên tưởng đến một lần gặp Thiệu Tiểu Giác khi đó trong mắt cô có xuân tình, giữa hai người phụ nữ nói chuyện, hẳn là Vương Ngạn Tương bắt buộc Thiệu Tiểu Giác, bằng không cô nhắc tới Vương Ngạn Tương trong mắt sẽ không có tia ghét cay ghét đắng?
Loại chuyện này không thể vạch trần, giả vờ không biết đi, bằng không Thiệu Tiểu Giác còn có mặt mũi nào gặp người khác? Về sau sẽ trốn tránh Đường Sinh.
– Đúng vậy… Tôi đã quên Vương đại tiểu thư của Kiến trúc Hoa Đông, chuyện đó, tiếng tăm của Kiến trúc Hoa Đông rất vang dội, đừng cho là tôi muốn làm ra công trình đậu hũ gì, lại nghiên cứu đi, Ngân Loan không thích hợp thì tới nơi có sẵn trong thành phố vậy? Tôi có điểm không cam lòng…
Tương lai trụ sở không ở tổng bộ, đặt ở Thanh thị nhưng thật ra không có gì đáng trách, Thanh thị cũng coi như một thành phố lớn nổi danh, tương lai cũng có tiềm lực để bay lên, nhưng không thể bằng Bắc Kinh – Thiên Tân, nếu không lo lắng suy xét nữa, dần đi lên, dần đi lên, không thể sốt ruột.
Ngày tiếp theo, Đường Sinh dậy thật sớm, thay quần áo vận động viên chạy buổi sáng, do suy nghĩ dâng trào, khi Đường Cẩn các cô mở mắt ra, đã sớm không thấy bóng dáng Đường Sinh, chị Trần thì lái xe đi theo đại thiếu gia, cùng đi với Đường Sinh là Mai Chước, cô không có chuyện gì.
Bảy giờ rưỡi, bọn họ ở một quán nhỏ ăn một chút đồ gì đó, liền bước chậm ở trên đường, nói chuyện một chút.
Mai Chước cũng mặc trang phục thể thao, ăn mặc gọn gàng, thanh nhã, lịch sự, áo phông cùng quần vận động viên, làm cho người ta muốn xịt máu mũi chính là mỹ nữ này vẫn không có thói quen như Sắc Sắc, Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh mặc bên trong có quần chữ T, cho nên quần tam giác của cô liền chiếu ra ánh sáng.
Quần đùi thể thao co lại, đè nên một ít, khiến quần bên trong lộ ra dấu vết cũng là bình thường thôi, kết quả quay đầu lại liền cao tới 500%, một anh em mô tô chỉ lo quay đầu lại nhìn, liền đụng ngã ngay người đi xe đạp phía trước.
Mai Chước thấy hơi ngượng ngùng, may mắn là cô đeo kính mát lớn, bởi vì thân phận mẫn cảm, sợ bọn chó săn theo dõi, ngày xưa cô làm Chủ tịch Cẩn Sinh tư quản, mặc dù trong khoảng thời gian này tiêu thanh biệt tích, nhưng cô vẫn đủ sức gây sự chú ý của giới truyền thông và người có ý.
– Thế này mới gọi là hại nước hại dân, khẩn trương lên xe đi Chủ tịch Chước, bằng không sẽ khiến mô tô đụng xe đạp đấy.
Đường Sinh trêu chọc cô.
Mai Chước hiểu rõ hắn, cũng liền đi theo hắn hướng tới xe chị Trần đã chậm rãi đứng ở ven đường rồi lên xe, hai người đang mang kính râm lớn, đều sợ nhìn thấy ánh sáng, đương nhiên, việc này cũng không tránh được, nhưng thật ra Đường Sinh cũng khiêm tốn một chút, nhưng Mai Chước muốn khiêm tốn cũng không được, mới lên xe di động liền vang lên, là Thiệu Tiểu Giác gọi tới:
– …Đường Sinh, tôi nghĩ hay là để trụ sở ở Bắc Kinh đi, Thanh thị quy cách không đủ.
Có lẽ cô nghĩ tương lai quy mô công ty hàng không sẽ không nhỏ, không bằng một bước xây dựng trụ sở ở thủ đô, như vậy càng bớt việc.
– Được được, nghe lời cô, cô là Chủ tịch hàng không tương lai mà, ăn sáng không? Tôi qua chỗ cô?
Hỏi cái này ý ngầm nói là tôi chuẩn bị tiếp cô, Thiệu Tiểu Giác nói ăn xong rồi, ngươi trực tiếp tới đây là tốt rồi, tôi xuống lầu chờ ngươi.
Hai mươi phút sau, ở chỗ Thiệu Tiểu Giác tiếp cô, gặp trên xe một đôi vận động viên là Đường Sinh và Mai Chước liền mỉm cười, cô chủ động bắt tay cùng Mai Chước:
– Hai người sáng sớm đã đi chạy à?
Mai Chước gật đầu cười cười:
– Thật ra tôi không muốn, là do cậu ấy cứ kéo đi.
– Tôi không kéo cô có thể nhìn thấy mô tô đụng xe đạp sao?
Đường Sinh không thể không phản kháng lại Mai Chước.
Thiệu Tiểu Giác ngẩn người hỏi là có chuyện gì xảy ra? Chị Trần liền cười nói một chút, Mai Chước mặt không khỏi có chút đỏ.
– Mặc quần áo vận động viên trên người đều dính đầy mồ hôi, đi về biệt thự đi, tôi phải đi tắm thay quần áo, bộ dạng này không thể gặp người khác được?
– Choáng, có làm sao đâu? Mặc trang phục vận động viên sao không thể gặp người khác? Vận động viên đều phải che mặt sao?
Đường Sinh phản bác.
Mai Chước đánh hắn một cái, xem thường nói:
– Cậu câm miệng, tôi là vận động viên sao? Tôi cũng không có thói quen mặt quần áo xuyên thấu như vậy, về sau không chạy nữa.
“Toát mồ hôi! Về thôi về thôi, vừa rồi có một tai nạn xe cộ nhỏ nhỏ đã khiến Chủ tịch Mai của chúng ta cảm thấy có trách nhiệm.
Sao không ai nhìn tôi chứ?
Hắn nói khiến chị Trần cùng Thiệu Tiểu Giác mỉm cười, Mai Chước mắt trợn trắng, cái tên này, tính khí thật là, ngươi xem thật hết cách với hắn.
Cứ như vậy trở về Lam Nha Bảo’, Thiệu Tiểu Giác vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, chính là La Tố Hồng, Lý Tú Phổ cùng Đằng Dã, Đường Cẩn các cô đều đã tới trường học, Mai Chước cùng Đường Sinh chia nhau đi thay quần áo rồi đi ra, cùng Thiệu Tiểu Giác tán gẫu.
Khoảng chừng mười giờ, bọn họ đang tán gẫu về chuyện công ty hàng không, Lý Vân Phong gọi điện thoại tới nói một việc…
Đường Sinh bật dậy:
– Xuất phát xuất phát, Phó Chủ tịch tỉnh Đường thị sát, mau đóng cửa nhà máy phân hóa học Tuyền thành, cho công nhân viên chức nghỉ việc.
Ấy, việc này cùng là một sự kiện chứ? Có thể hay không có dự tính chứ? Ở trên đường Đường Sinh hỏi hai cô Mai Thiệu, các cô lắc đầu.
Ở Tỉnh ủy, phó thư ký văn phòng Miêu, Ngu Cơ Mỹ cười lạnh đứng trước cửa sổ:
– Lần này đủ làm cho Đường Thiên Tắc uống một bình rồi.