Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 593: Giám sát ngự sử
Rời Trung Nghĩa bá phủ, hoàng đế mặt hầm hầm tức giận, Tiêu Kiến giật
thon thót, vị bá gia này lại làm gì rồi, đã dặn thế rồi, chẳng lẽ sau
này cha gia nên tránh qua lại với y, không khéo mang vạ.
Kiệu đi được một đoạn, hoàng đế đột nhiên kêu dừng, bảo thị vệ tản ra, chỉ gọi Một công công tới gần:
– Mộc công công, tên Đường Kính Chi đó vì sao lại muốn thiết khoản đan thư?
– Bẩm hoàng thượng, tước vị sau mỗi đời lại giảm xuống một bậc, thiết
khoát đan thư thì có thể truyền đời mãi mãi, nhưng nó chỉ có tác dụng
khi vương triều còn tồn tại.
Mộc công công lúc nãy nghe hết hai bọn họ nói chuyện nên sớm suy nghĩ vấn đề này, giọng đều đều nói:
Tức là y đang muốn thể hiện lòng trung thành sao, Hoàng đế trẻ lần đầu tiên nở nụ cười trong mấy ngày nay.
Sáng hôm sau tảo triều, hoàng đế đột nhiên ra thánh chỉ, trách mắng
Đường Kính Chi không làm tròn chức trách, tước bỏ chức vị của y, không
ít kẻ đang hơn hở, định té nước theo mưa đòi lột bỏ công danh, thậm chí
đòi đầy y ra biên ải chuộc tội.
Đột nhiên hoàng đế phát thêm đạo
thánh chỉ nữa, liệt kê công lao của Đường Kính Chi trong lần dẹp phản
loạn, phong y lên Trung Nghĩa hầu cùng thiết khoản đan thư, bảo kiếm làm cả đám quan viên sững sờ.
Ngày hôm đó Mộc công công tới phủ Trung Nghĩa bá truyền chỉ, sau đó theo ý chỉ, ở lại bên cạnh Đường Kính Chi.
Trong đại sảnh Đường Kính Chi quỳ xuống nhận thánh chỉ, hoàng đế chẳng
những đồng ý yêu cầu của y còn tặng thêm bảo kiếm và phong làm Trung
Nghĩa hầu.
Thu hoạch lớn này nằm ngoài dự liệu của y.
Mộc công công thấy Đường Kính Chi tiếp chỉ xong, mặt lạnh tanh đi tới:
– Lần này cha gia thuận lợi toàn thân rút lui hoàn toàn nhờ phúc Trung
Nghĩa hầu. Có điều chủ tử của cha gia là hoàng thượng, là con cháu long
tộc, sau này ngài muốn làm gì hãy cân nhắc cho kỹ.
Không phải nói cũng biết Mộc công công được cử tới giám thị y.
Xem ra hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, có điều luôn nghi ngờ như
thế mới là tâm thuật đế vương, hoàng đế thực sự sẽ cân nhắc lợi hại để
làm việc, không hành động theo cảm tính, Đường Kính Chi càng yên tâm,
chỉ gật đầu không nói gì.
– Hoàng thượng phái cha gia rời
cung là lo hoàng thái hậu không quen cuộc sống bên ngoài, muốn gia gia ở bên hầu hạ, coi như sau này cha gia sẽ thay thế vị trí của Kế công
công.
– Được.
Đường Kính Chi tất nhiên không phản đối, mời Mộc công công ngồi xuống uống trà, hỏi:
– Công công, hoàng thượng ban cho ta thượng phương bảo kiếm làm gì? Theo lý phải đưa cho Vương tướng quân mới đúng.
Mộc công công đặt chén trà xuống đứng dậy:
– Hoàng thượng còn bảo cha gia truyền một câu khẩu dụ.
Đường Kính Chi định quỳ xuống, nhưng ông ta ngăn lại:
– Hoàng thượng nói, hầu gia có thể đứng nghe, không cần quỳ.
– Tạ ân điển hoàng thượng.
Đường Kính Chi hướng về phía hoàng cung bái tạ:
– Hoàng thượng cấp cho hầu gia thanh kiếm này để hầu gia theo đại quân
nam hạ, chém gian thần, trừ tham quan, trả lại bầu trời trong sáng cho
phương nam. Đợi bình họa Phúc Thọ vương xong cũng không cần trả lại, tới khi đó hoàng thượng còn hạ chỉ phong hầu gia làm giám sát ngự sự, giám
thị quan viên phương nam, bắt kẻ gian tham.
Nghe khẩu dụ này
xong, Đường Kính Chi vừa cảm động vừa bội phục, hoàng đế trẻ thay đổi
thật, khí phách này thứ trước kia hắn không có. Hoàng đế chưa hoàn toàn
yên tâm về y, nhưng vẫn tín nhiệm, kếu không đã chẳng cấp cho mình quyền lực lớn như vậy.
Truyền khẩu dụ xong Mộc công công tới chỗ Hoàng thái hậu báo danh.
Sau buổi trưa, trong cung lại có thái giám tới truyền chỉ lệnh Đường Kính Chi sáng mai theo hậu quân lên đường.
Trong ý chỉ không nói y nhất định phải đi cùng bộ đội, Đường Kính Chi
nghĩ một lúc, đứng dậy đột ngột đi truyền lệnh hạ nhân thu thập hành lý, quyết định đưa toàn bộ gia quyến về Đường phủ Lạc thành.
Mệnh lệnh quá bất ngờ, hơn nữa ngày mai là lên đường rồi, trong phủ tức
thì chó chạy gà bay, náo loạn cả lên, Đường Kính Chi cười ha hả, vì y
sắp được về nhà rồi, sắp được gặp người thân.
Khi hạ nhân
trong phủ tất bận chuẩn bị hành lý, Đường Kính Chi phái người đi mời
Tiêu Kiến, biết Đường Kính Chi muốn tạm biệt mình, cho nên tới rất
nhanh, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ, đến khi tan tiệc Đường Kính Chi đem
khế ước nhà đất xưởng thêu ra đặt lên bàn:
– Công công, ngài nhận lấy cái này đi.
Tiêu Kiến tin tức linh thông, lại thêm hắn luôn chú ý tới Đường Kính
Chi, cho nên hắn biết khế ước này giá trị thế nào, cả kinh:
– Hầu gia làm thế này là sao?
– Công công với ta không cần phải dấu gì, mai theo đại quân nam hạ, e
là tương lai không còn cơ hội lên kinh nữa, nên chuyện kinh doanh ở đây e là không làm được nữa rồi.
Đường Kính Chi giải thích:
– Xưởng thêu này là ta và hoàng thượng hợp tác mở, điều này công công rõ, sau này làm sao chắc công công hiểu hơn ta.
Tiêu Kiến kinh ngạc, chẳng phải vừa rồi y được phong tước, còn thưởng
cả thiết khoản đan thư và thượng phương bảo kiếm nữa, ân sủng bậc này
xưa nay chẳng được mấy ai, hắn còn tưởng sau này tiến đồ Đường Kính Chi
như gấm, không ngờ lại là ngoài thăng trong giáng, nhớ lại lần trước
hoàng thượng hầm hầm bỏ về mà Tiêu Kiến sởn gai ốc.
Như vậy
hoàng đế sẽ không trọng dụng y nữa, thậm chí căm ghét rồi, chẳng qua làm thế che mắt thiên hạ, nếu mình có dính líu tới y, sau này không khéo
hoàng đế nghi ngờ mình, áy náy nói:
– Hầu gia, cái này cha gia không dám nhận đâu.
Đường Kính Chi biết hắn cố kỵ cái gì, nói:
– Tiêu công công, chuyện hợp tác với hoàng thượng này không thể cho
người ngoài biết, nên ta chỉ có thể tặng công công. Công công đem chuyện này bẩm rõ với hoàng thượng là được, tới khi đó hoàng thượng không
những không nghi ngờ, lại càng thêm trọng dụng công công.
Tiêu Kiến mắt sáng lên, phần lễ này của Đường Kính Chi quá lớn, kết bạn với y quả là chính xác:
– Trọng lễ này của bá gia, cha gia sẽ không bao giờ quên, cha gia không thích hứa hẹn xuông, nên không nói nhiều, hầu gia tin ta thì uống cạn
chén rượu này, sau này có khó khăn không giải quyết được đừng quên còn
một người bằng hữu này ở kinh thành.
Đường Kính Chi vui vẻ
uống cạn, tiệc tan rồi y chẳng còn bằng hữu nào ở kinh thành nữa, liền
về thẳng phủ, tới cổng thì gặp mẹ con họ Đỗ vừa từ cửa hiệu về.
Chuyện Đường Kính Chi lần nữa được hoàng đế ân thưởng cực lớn đã truyền khắp Ni Lạc Thần, mẹ con họ Đỗ cũng biết tin này, cho nên mặt trời vừa
xuống núi đã về phủ chúc mừng, không nghĩ gặp y ở cổng.
Nhìn
thấy Đường Kính Chi, Đỗ Diêu Thị cực kỳ khẩn trương, mấy lần bị y khinh
bạc, nàng có ngốc đến mấy cũng biết là y cố tình.
Đỗ Lệnh Hà
trước nay luon tôn kính Đường Kính Chi, có điều hôm nay nàng nhìn Đường
Kính Chi thêm chút kính sợ, càng cẩn thận, không dám tùy ý như trước.
Bá tước và hầu tước là hai tầng cấp hoàn toàn khác biệt rồi.
Tục ngữ có câu rất hay, nhất nhập hầu gia thâm tựa hải, không phải là
không có lý do, người ngoài coi bá tước là quý tộc rồi, còn với quý tộc
thì hầu tước mới là quý tộc. Bình thường đài thần kết thân cùng hoàng tử chỉ phong hầu tước mà thôi.
Ba người cùng đi vào trong phủ, Đường Kính Chi hỏi:
– Đỗ cô nương, bệnh tình của Mạnh công tử có tốt hơn không?
– Bẩm hầu gia, tốt hơn nhiều rồi, không còn thấy người lạ là hoảng sợ như trước nữa.
Đỗ Lệnh Hà luôn tin tưởng tới một ngày Mạnh Tử Đức sẽ hoàn toàn bình phục, tới khi đó hoàng đế sẽ trọng dụng hắn.
Tình cảm của nàng với Mạnh Tử Đức là không cần nghi ngờ, nhưng nàng
không phải là cô gái sống cam chịu, nếu không đã chẳng mặt dày bám vào
Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi trầm ngâm, nhìn Đỗ Diêu Thị một cái, cuối cùng nói:
– Đỗ cô nương, ngày mai ta sẽ theo quân nam hạ rồi, rất có khả năng sẽ
không bao giờ lên kinh nữa, cô hãy suy nghĩ thật, có muốn đi cùng ta
không?