Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 592: Mẹ con trùng phùng
Cuối cùng Hoàng thái hậu tâm lý thành thục hơn lên tiếng:
– Hoàng nhi, con gầy đi rồi.
– Dạ, nhiều việc chưa xử lý xong …
Lâu lắm rồi không được nghe những lời quan tâm của mẫu hậu, hoàng đế cảm thấy mũi cay cay, nhịn không chảy nước mắt.
– Việc nhiều tới mấy vẫn phải giữ gìn long thể chứ, ai gia không ở trong
cung nữa, nhưng vẫn muốn thấy một ngày con ngoan của ta trừ hải tặc,
diệt Ngột Thứ, lập nên sự nghiệp vĩ đại chưa ai làm được.
Hoàng thái hậu nói rồi bất giác giọng cũng nghẹn ngào.
Hoàng đế không biết biểu đạt tình cảm bản thân ra sao, lại vâng một tiếng.
Thấy hoàng đế mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt cuối cùng không kìm được chảy
xuống, lấy ra một cái khăn tay ra lau nước mắt cho hoàng đế.
Hoàng đế mũi nở ra, ngửi thấy hương thơm quen thuộc trên cơ thể mẫu thân,
chân quỳ xuống, ôm lấy hông Hoàng thái hậu, đầu vùi vào lòng nàng, giọng run run:
– Mẫu hậu, sao người tàn nhẫn như thế, lại bỏ con mà đi,
không phải người đã nói, con là điều trọng yếu nhất trong cuộc đời người sao? Mẫu hậu lừa con hay người thay đổi rồi.
Phải nói vị hoàng đế này có chút tình tố quyến luyến mẫu thân.
Ôm lấy đầu hoàng đế, Hoàng thái hậu khóc như mưa, chẳng mấy chốc mắt đã đỏ hoe:
– Không, bất kỳ lúc nào trong lòng ai gia, hoàng nhi ngoan của ai gia luôn là quan trọng nhất.
Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc, lâu lắm hoàng đế mới đứng dậy, để Hoàng
thái hậu lau nước mắt cho, lại cúi xuống phủi bụi trên đầu gối, nhìn mẫu hậu quan tâm tới mình vẫn như xưa, hắn mới thực sự tin, trong lòng mẫu
hậu mình vĩnh viễn là trọng yếu nhất.
Khẳng định được điều này, giận hờn sinh ra khi Hoàng thái hậu bỏ đi mới dần dần tan đi.
Đợi tâm tình lắng xuống, hoàng đế mới nói tới người mà hắn né tránh hơn nửa tháng qua:
– Mẫu hậu, hôm nay hoàng nhi tới đây, một là muốn gặp người lần cuối, hai là muốn thương lượng với mẫu hậu, tương lai phải an bài Trung Nghĩa bá
ra sao?
Nói tới đó, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thành thục diễm lệ vô song của mẫu hậu.
Hoàng thái hậu chột dạ quay đầu đi, nàng biết hoàng nhi đang suy đoán xem
mình và Đường Kính chi đã làm chuyện đó chưa, lúng túng nói:
– Kính .. À, Trung Nghĩa bá còn phải an bài gì sao? Vẫn lời nói đó, có thể phong tước cho y, nhưng không phong quan.
Thiếu chút nữa thì quen miệng gọi thân thiết là Kính Chi, làm mặt Hoàng thái hậu càng thêm nóng phát sốt.
Hoàng đế thu ánh mắt lại, chẳng biết trong lòng có đáp án chưa, nhưng Hoàng
thái hậu không nói đỡ cho Đường Kính Chi, lòng dễ chịu phần nào:
– Lời mẫu hậu con vẫn ghi nhớ, nhưng công lao Trung Nghĩa bá lập được quá lớn, cộng hết lại, có khi phong vương cũng đủ rồi.
Vương triều Minh Hà trừ khai quốc có phong vương gia khác họ, ra thì về sau
đừng nói vương gia, phong công tước cũng chẳng được mấy người.
Hoàng thái hậu nhíu mày lại, nàng không muốn Đường Kính Chi được phong vương, không đơn giản là phòng bị y, còn không muốn y bị chú ý quá mức, thành
đích của muôn mũi tên nhắm vào.
Nàng tiếp xúc với Đường Kính Chi lâu
rồi, biết y không ham mê quyền thế, nhưng cũng không muốn sau này y biết được mình có tính toán gì sau lưng sẽ không vui, linh quang lóe lên,
nói:
– Hoàng nhi, sao con không thương lượng với Trung Nghĩa bá, y rất thông minh, chắc tự có cách giải quyết.
Hoàng đế gật đầu, đây là cách hay thăm dò Đường Kính Chi, nhưng thực sự
hắn không muốn gặp Đường Kính Chi chút nào, nói thật hắn hơi sợ.
Hoàng thái hậu sao không hiểu tâm trạng con mình, nói:
– Hoàng nhi, bất kể ra sao con là thiên tử, chỉ có y sợ con chứ không bao giờ có chuyện ngược lại.
Hoàng đế nghe vậy bừng tỉnh, phải rồi trẫm mới là chúa tể thiên hạ này, nhìn Hoàng thái hậu quỳ xuống:
– Mẫu hậu, sau này con không thể rời cung thăm người, mong người bảo trọng.
Rồi quỳ xuống lạy ba cái, không đợi Hoàng thái hậu kịp nói gì đã dứt khoát đứng dậy rời đi.
Nhìn hoàng đế rời phòng, Hoàng thái hậu biết con mình trưởng thành thật rồi, lòng vui mừng nhưng nghĩ sau này không gặp được con nữa, đuổi theo mấy
bước, tới cửa phòng người nhũn ra, từ tự dựa cửa khuỵu xuống, nước mắt
ướt đẫm khuôn mặt.
Rời khỏi tiểu viện, hoàng đế nhìn thấy Đường Kính Chi đứng ở một bên tường bao, mắt lóe hàn quang, trầm giọng nói:
– Đường Kính Chi, từ khi ngươi tới kinh đã đưa ra không ít chủ ý hay cho
trẫm, có thể nói không có ngươi, trẫm không ngồi vững trên ngôi báu này
được, nên trẫm muốn phong ngươi làm Trung Nghĩa vương.
– Hoàng thượng, vạn lần không thể.
Đường Kính Chi vội quỳ sụp xuống, không hiểu sao y bất giác như nhìn thấy
chút hình ảnh Thuận vương trên người hoàng đế, đó là bá khí.
– Sao không được? Với công huân của ngươi, không kém gì các khai quốc công thần.
Đường Kính Chi vừa rồi lòng rối loạn, không biết lát nữa đối diện với hoàng
đế ra sao, nói thế nào mình lừa mất mẹ của người ta, người thường còn
chẳng chịu nổi nữa là hoàng đế, nhưng những lời này của hoàng đế khiến
sự khó xử đó biến mất, đầu óc tỉnh táo trở lại.
Phong vương? Bất kể có phải hoàng đế thăm dò hay không cũng không thể nhận. Trừ khi mình muốn chết, lên tiếng từ chối:
– Hoàng thượng, vi thần không bảo hộ được Hoàng thái hậu, tội lỗi nặng
nề, công lao không đủ bù đắp, thậm chí còn đáng tước bỏ tước vị.
– Tước bỏ tước vị ?
Hoàng đế lắc đầu, giọng uy nghiêm:
– Nếu ngươi không có tước vị thì trẫm dùng ngươi thế nào? Trẫm trừng nuốn muốn bình đình hải tặc, thân chinh Ngột Thứ, làm thánh quân chưa từng
có, trẫm còn cần dùng tới ngươi.
– Vậy thì … Hoàng thượng có thể tước bỏ tước vị của vi thần trước, sau đó lại phong thưởng …
Đường Kính Chi dè dặt kiến nghị.
Trước kia Đường Kính Chi trước mặt mình luôn ung dung tự nhiên, lúc này đối
diện với mình lại nơm nóp lo sợ, nói câu nào cũng cẩn trọng dè dặt,
hoàng đế trẻ rất thỏa mãn:
– Được lắm, khanh vẫn chưa mất đi sự thông minh của mình, trẫm yên tâm rồi. Khanh lập bao nhiêu công lao , người
khác không rõ, nhưng trẫm đều ghi nhớ, trẫm cho khanh một cơ hội, có yêu cầu gì nói đi, trẫm có thể cân nhắc.
Đường Kính Chi im lặng hồi lâu nói:
– Thần nay không tiện ở lại kinh thành nữa, nếu hoàng thượng đồng ý, cho
thần quay về Lạc thành. Sau này hoàng thượng có việc gì dùng tới thần,
thần quyết không từ nan.
– Còn nữa không?
Hoàng đế trẻ vẫn hỏi, hiển nhiên điều này đã trong dự đoán của hắn, Đường Kính Chi không nói, hắn cũng làm thế:
– Nếu hoàng thượng khai ân, vi thần mong hoàng thượng cho vi thần thiết khoản đan thư.
– Cái gì?
Hoàng đế sắc mặt đại biến, thiết khoản đan thư là thứ trước kia chỉ có các
khai quốc nguyên huân được ban cho, người cầm thứ này, trừ tội phản
nghịch tất cả đều có thể miễn thứ.
Đường Kính Chi xin thứ này đã
cân nhắc rất nhiều, Hoàng thái hậu hơn y mười mấy tuổi, mười mấy hai
mươi năm sau nàng đi, không thể đảm bảo hoàng đế không ra tay với mình.
Hiện giờ hoàng đế nhân hậu một chút, vì hắn lên ngôi chưa lâu, kinh lịch
chưa nhiều, nhưng sau này hắn thấy quen quyền mưu, khẳng định sẽ thay
đổi, như thế không có gì đảm bảo sau này hắn không đối phó với mình hết.
Nên y phải có thứ này.
Thứ này không khác gì miễn tử kim bài, cực kỳ có quyền uy, ban xuống rồi,
hoàng đế tuyệt đối không thể giết người nữa, nếu không danh dự hoàng đế
sẽ mất hết, không ai tin tưởng trung thành nữa.
Ngoài ra còn một nguyên nhân khác.
Hoàng đế giận nghe Đường Kính Chi nói xong nguyện vọng thì chỉ hừ một tiếng,
sải bước rời đi không nói không rằng, đợi hắn đi xa Đường Kính Chi mới
đứng lên, thấy sau lưng lành lạnh, hẳn y phục đã bị mồ hôi ướt đẫm rồi.
Nhưng y không sợ hoàng đế không đồng ý.