Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 52: Lo lắng của hai tiểu nha đầu
Nhìn Hoắc Canh Sinh chạy chối chết, Đường Kính Chi và Thị Mặc nhìn nhau cười lớn, Từ Phúc vuốt ve chòm râu ngắn cười nhẹ.
– Nhị gia, nếu không còn chuyện gì nữa nô tài xin lui.
Từ Phúc thấy Thị Mặc cười xong có vẻ ngập ngừng, liền chủ động đứng lên thi lễ.
– Ừm, đại quản gia về trước đi.
Đợi Từ Phúc rời đại sảnh đi xa rồi Thị Mặc mới vội vã nói:
– Nhị gia, Đường Uy truyền tin về nói bốn châu lớn phương bắc có rất nhiều nơi bùng phát nạn châu chấu quy mô nhỏ.
– Chắc không?
Đường Kính Chi thu lại nụ cười.
Thị Mặc gật đầu xác nhận:
– Tin tức này cực kỳ chính xác.
Vốn theo suy đoán của Đường Kính Chi, thời gian nạn châu chấu bùng phát
phải nửa tháng nữa, đột nhiên nghe tin này, Đường Kính Chi không khỏi
rối trí, hỏi gấp:
– Đường Uy đâu, hắn có nói chuyện thu mua lương thảo làm thế nào rồi không?
Thị Mặc chưa kịp trả lời, y đã xua tay:
– Bỏ đi, để ta đích thân đi hỏi.
Vì Đường Uy là ám vệ, nên không thể đường hoàng đi vào Đường phủ, Đường
Kính Chi muốn gặp hắn cũng phải che dấu ánh mắt của người khác, dưới
tình huống bình thường, đều do Thị Mặc đảm nhận nhiệm vụ truyền tin, Thị Mặc biết tình hình khẩn cấp, vội đi trước dẫn đường.
Lúc rời đại sảnh, đi được vài trăm mét, Thị Mặc đột nhiên dừng bước, nhớ lại tình
hình lúc tìm đại quản gia, khi đó Nhị nãi nãi ngồi ở chủ vị sắc mặt tìm
tái, hắn do dự định đem chuyện này nói với Nhị gia, nhưng thấy Nhị gia
có vẻ rất nóng vội, liền thôi không không nói nữa, thầm nhủ :” Đợi
chuyện này xử lý xong nói với Nhị gia cũng không muộn.”
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Úc Hương sáng sớm tinh mơ đã bị hai tiểu nha đầu dựng dậy, lòng ấm ức
không thôi, nhưng nàng là thê tử của Đường Kính Chi, đúng là chẳng có lý nào tướng công đã dậy, thê tử lại ngủ nướng, may mắn Đường Kính Chi
không chú trọng quy củ lắm, nếu không nàng còn phải hầu hạ y mặc quần
ào, rửa mặt, đánh răng.
Thêm nữa Đường lão thái quân đã bảo rồi,
nàng phải ngủ cùng giường với Đường Kính Chi, nếu nàng dậy quá muộn, lão thái quân sẽ nghi ngờ, đến lúc đó có khi không đơn giản là phạt quỳ hay trách mắng.
– Nhị nãi nãi, hôm qua đã giao hẹn rồi, phải nhận sai với Nhị gia mà, sao vừa rồi người không nói?
Tri Thu thấy Tri Đông đi tú hoa hài cho Lâm Úc Hương xong liền kéo nàng xuống giường càu nhàu.
Lâm Úc Hương không muốn nghe hai tiểu nha đầu này thuyết giáo, cho nên không dám lên tiếng phản bác:
– Ta dậy muộn mất một bước là gì, hơn nữa y chạy nhanh như thỏ vậy, nhất định có đại sự phải làm, ta sao giữ nổi.
– Ôi chao, Nhị nãi nãi à, người làm sao có thể nói Nhị gia là thỏ, nếu truyền tới tai lão thái quân thì biết phải làm sao?
Tri Thu dậm chân, lo lắng ngó ra ngoài cửa, sợ có cái tai dài nào nào đang giương lên nghe thấy.
Tối qua Nhị gia bỏ lại Nhị nãi nãi về tiểu viện một mình thực sự làm hai tiểu nha đầu lo sợ, Tri Đông cũng lên tiếng:
– Dù sao cũng chỉ là nhận sai thôi mà, có mất thời gian mấy đâu, Nhị nãi
nãi nghe bọn nô tỳ khuyên một câu đi, hãy kiếm cơ hội nhận sai với Nhi
gia…
– Được được …
Tai Lâm Úc Hương không chịu nổi hành hạ, được luôn mồm, Tri Đông và Tri Thu nghe thế mới cười vui vẻ lại.
– Nhị nãi nãi, hôm nay người định mặc bộ y phục nào?
Tri Đông vừa cởi đai lưng của Lâm Úc Hương vừa hỏi:
Lâm Úc Hương cúi xuống nhìn y phục trên người, thuận miệng đáp:
– Không cần thay, cứ mặc bộ này đi, ta mới mặc trưa hôm qua thôi mà.
– Như thế sao được, bộ y phục này có rất nhiều chỗ bị nhăn rồi, sao có thể mặc đi ra ngoài được?
Tri Thu phản đối ngay tức thì, mặt mày như oán phụ khuê phòng:
– Nhị nãi nãi cũng thật là, sao người có thể mặc nguyên y phục mà ngủ được chứ?
Tiểu nha đầu này nghĩ, nếu Nhị nãi nãi mà cởi y phục ra, dù Nhị gia có là thánh nhân cũng không kiềm lòng được.
Lâm Úc Hương sao không hiểu nha đầu này có ý gì, mặt nàng đỏ lên, vờ như
không nghe thấy, quay đầu sang bên làm ra vẻ đang xem xét y phục.
Tri Đông cũng ra sức lắc đầu, không đồng ý để Lâm Úc Hương mặc y phục hôm
qua, nó lấy tay chống cằm, chề môi ra suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt
sáng lên:
– Có rồi, Nhị nãi nãi, người đợi chút, nô tỳ đi lấy cái này cho người.
Nói xong nàng chạy ù khỏi phòng, tới gian bên cạnh tìm kiếm, Tri Thu thì
kéo Lâm Úc Hương ngồi xống, sau đó vắt khăn, cẩn thận lau mặt cho Lâm Úc Hương, tiện thể lảm nhảm bên tai Lâm Úc Hương một hồi, tư tưởng chủ yếu vấn là khuyên nàng tìm cách bắt giữa trái tim của Nhị gia.
Từ
lúc vào Đường phủ, đám bốn người Tri Đông mỗi ngày phải bỏ một thời gian ra đi học quy củ từ Tường Vi a di vốn là nha hoàn thiếp thân trước của
Đường lão thái quân, cho nên có nhận thức đại khái về lễ tiết trong hào
môn đại viện, lúc nhàn rỗi cũng hứng thú nghe kể chuyện “thâm cung bí
sử” trong các đại trạch viện, vì thế bất tri bất giác tư tưởng thay đổi, mới xúi giục Lâm Úc Hương lấy lòng Nhị gia không biết chán.
Những câu truyện chúng được nghe, nữ nhân qua nửa đều có những kết thúc bi
thảm, nam nhân thì máu lạnh vô tình vô nghĩa, mấy tiểu nha đầu sợ lắm,
sợ sau này Nhị nãi nãi không được lòng Nhị gia mà có kết thúc như vậy.
Một lúc lâu sau Tri Đông mới ôm một bộ váy lụa màu đỏ rực đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, Tri Thu thấy vậy kéo Lâm Úc Hương dậy, hai tiểu nha đầu cầm chiếc váy dài tíu tít ướm thử trên người nàng.
– Chẳng qua là bộ y phục thôi, việc gì phải kén với chọn.
Lâm Úc Hương thấy hai tiểu nha đầu líu ríu không ngớt, mất kiên nhẫn nói:
Tri Thu không tán đồng:
– Nhị nãi nãi, hôm nay khác.
– Đúng thế Nhị nãi nãi quên rồi sao, hôm qua người được lão thái quân cấp quyền, muốn xử lý Lý quản sự, hôm nay người cần phải ăn mặc cho ra dáng một chút, không thể để đám hạ nhân xem thường.
Tri Đông cũng dừng tay lên tiếng:
Lâm Úc Hương ngớ người, lúc này mới nhớ ra hôm nay còn có chuyện phiền toái cần xử lý, không khỏi đau đầu.
Hai tiểu nha đầu nói xong, lại cúi đầu giúp Lâm Úc Hương mặc thử, xem chỗ
nào chật, chỗ nào không vừa, không ngờ trực tiếp lấy kim ra tu sửa.
Lâm Úc Hương học y thuật từ nhỏ, trong nhà lại chỉ có mỗi Lâm tú tài là nam nhân, cho nên chuyện thêu thùa may vá chẳng biết chút gì, nhìn hai tiểu nha đầu cầm kéo cầm châm hi hoáy một lúc sửa xong y phục, lòng hâm mộ
lắm, món may vá này khi lớn lên nàng cũng học qua một khoảng thời gian,
nhưng cầm kim khó hơn dùng ngân châm nhiều.
Hai tiểu nha đầu tu
sửa xong lại mặc lên người Lâm Úc Hương, nhìn ngắm chán chê mới kéo nàng tới trước gương đồng, để nàng tự xem.
Lâm Úc Hương khi sống
trong Lâm phủ không được quan tâm, về sau Lâm tú tài nuôi dưỡng, điều
kiện trong nhà cũng không tốt, cho nên không để ý chuyện ăn mặc, thấy
vừa vặn kín đáo sạch sẽ là được, nàng cũng hiểu dung mạo mình không tệ,
cũng tính là một mỹ nhân, nhưng hôm nay ngắm nhìn mình trong gương không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy làn da như tuyết như ngọc, khuôn mặt hoàn mỹ,
lông mày thanh tú, đôi mắt sáng như ánh trăng, bản thân nàng nhìn cũng
phải ngạc nhiên, thì ra trang điểm tỉ mỉ, mình lại lộng lẫy lay động
lòng người như thế.
Chẳng trách người ta nói người người nhở lụa, trang điểm và không trang điểm khác nhau quá xa.
Tri Đông chọn chiếc váy đỏ này bất kể là từ chất liệu hay may vá đều cực kỳ tinh tế cầu kỳ, mặc lên trên người làm cô thiếu nữ mười bảy tuổi đột
nhiên tăng thêm không ít sự thành thục và cao quý, trước ngực áo thêu
đóa hoa mẫu đơn, không lớn không nhỏ, cành hoa chạy từ ngực kéo xuống
quấn vòng eo nhỏ.
Tri Thu lại chọn thêm đai lưng màu tìm, làm bầu
ngực vốn khá khả quan của nàng càng thêm hút mắt, tôn thêm vóc dáng tha
thướt của nàng, quyến rũ mà không dung tục, đẹp tới mức làm người ta
ngạt thở.