Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 51: Xéo


Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 51: Xéo

Thị Mặc đi chuyến này rất lâu, Đường Kính Chi chỉ ngồi uống trà, ung dung
điềm tĩnh, còn Hoắc Canh Sinh thì mỗi lúc một mất kiên nhẫn, cứ như có
đinh dưới đít, người xoay đi xoay lại, nhấp nha nhấp nhổm thế nào cũng
chẳng dễ chịu hơn.

– Nhị gia, Đại quản gia đã tới.

Tiếng hạ nhân bên ngoài truyền báo, rồi Từ Phúc vào Thị Mặc đi vào đại sảnh.

– Nô tài thỉnh an Nhị gia.

Từ Phúc cung kính dập đầu thi lễ.

– Đứng dậy đi, Từ quản gia vất vả rồi, hãy ngồi xuống trả lời.

Thị Mặc đi tới đỡ Từ Phúc ngồi xuống ghế, rót chén trà nóng, sau đó quay trở lại đứng sau Đường Kính Chi.

– Nhị gia, xin hỏi người tìm nô tài tới có chuyện gì?

Từ Phúc ngồi trên ghế hơi khom mình hỏi.

Đường Kính Chi lơ đễnh nhìn Hoắc Canh Sinh, hỏi:

– Ừm, chuyện nội viện Đường gia, ngoại trừ lãi thái quân gia thì ông là
người biết rõ nhất, cho nên ta tìm ông tới hỏi Tam gia tổng cộng có mấy
phòng thiếp?

– Bẩm Nhị gia, Tam gia có tổng cộng ba phòng thiếp.

– Ồ? Vậy ông có biết nhà mẹ đẻ của mấy phòng thiếp đó ở đâu không? Có chuyện cướp đoạt về không?

Đường Kính Chi không cần dặn cũng biết Thị Mặc đã nói những điều nên nói với Từ Phúc rồi, cho nên hỏi rất trấn định.


Nghe tới đó Hoắc Canh Sinh giương tai lên thật cao, mặt mày khẩn trương.

– Bẩm Nhị gia, nhà mẹ đẻ ba phòng thiếp này ở đâu nô tài biết rất rõ, tuyệt đối không có chuyện cướp đoạt gì hết đâu ạ.

Từ Phúc lắc đầu, đáp rất chắc chắn:

– Không thể nào, chuyện này tiểu nhân tự mình tra mà.

Hoắc Canh Sinh nghe vậy cuống lên, 100 lượng bạc, không thể bay mất như vậy được.

Từ Phúc ngồi ngay ngắn trên ghế, lãnh đạm liếc nhìn Hoắc Canh Sinh, mặc dù ông ta chỉ là một hạ nhân, nhưng tự cho rằng thân phận cao hơn tên quan sai này không ít, khi Đường Kính Chi ra hiệu nói tiếp mới lên tiếng
giải thích:

– Nhị gia, mấy phòng thiếp của Tam gia đều do lão thái
quân đích thân chọn, làm sao có chuyện cưỡng chiếm dân nữ? Hơn nữa ba vị di nương đó đều là gia sinh tử của Đường gia, tuyệt đối không có chuyện cưỡng chiếm.

Gia sinh tử tức là cha mẹ của bọn họ là nô tài của
Đường gia, cả đời bọn họ là nô tài của Đường gia, không có thân phận tự
do, cho dù Đường gia có đánh chết bọn họ thì quan phủ cũng không có
quyền can thiệp, đừng nói tới làm tiểu thiếp cho chủ.

– Không thể, nhất định ông bỏ sót rồi, hai nữ tử đó trước khi vào Đường phủ đều là phụ nữ có chồng.

Hoắc Canh Sinh nhảy dựng lên nói lớn:

– Càn rỡ, trước mặt Nhị gia mà ngươi dám hò hét à, không hiểu quy củ.

Từ Phúc vỗ bàn đứng dậy, giọng nghiêm khắc:

Hoắc Canh Sinh giật nảy mình, theo bản năng lùi lại phía sau vài bước.

Từ Phúc không giống như Thị Mặc, ông ta làm quản gia cho Đường gia nhiều

năm, ra lệnh hạ nhân đã quen, trên người tự có uy thế, cho nên Hoắc Canh Sinh sợ hơn cũng là bình thường.

Phất mạnh ống tay áo về phía Hoắc Canh Sinh, Từ Phúc nói với Đường Kính Chi:

– Nhị gia, nô tài thân là đại quản gia của Đường phủ, nếu không biết chủ
tử có mấy phòng thiếp, vậy thành trò cười cho thiên hạ rồi.

Đường Kính Chi không đưa ý kiến ngay, mà liếc mắt qua lại giữa Từ Phúc và
Hoắc Canh Sinh, tựa hồ khó quyết đoán, Hoắc Canh Sinh nóng ruột muốn
thúc giục, nhưng bị Từ Phúc mắng cho một trận, không dám chủ động lên
tiếng nữa.

– Theo lý mà nói Hoắc nha dịch là quan sai, hẳn không
nói oan cho Tam gia, nhưng Từ quản gia nói có lý, ông ấy trông nom Đường gia nhiều năm như thế, sao lại không hiểu Tam gia có mấy phòng thiếp?
Ta là Nhị ca, nhưng thường xuyên ra ngoài, chẳng biết, nói ra nếu như
hai nữ tử kia trước khi cướp về đều đã là người có gia thất, vậy Hoắc
nha dịch hẳn phải biết người nhà bọn họ ở đâu chứ?

Hoắc Canh Sinh sợ nhất Đường Kính Chi hỏi câu này, lắp bắp không nói ra lời.

– Sao, chẳng lẽ Hoắc nha dịch ngay cả khổ chủ cũng không tìm thấy mà đã tới Đường phủ ta tra xét?

Đường Kính Chi biết lửa đã đủ, mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói:

Hoắc Canh Sinh sởn gai ốc, rối rít xua tay:

– Không không, tiểu nhân không tới tra xét, là đại nhân nhà tiểu nhân
nhận được cáo trạng vô danh, cho nên mới sai tiểu nhân tới hỏi qua.

– Hừ, cáo trạng vô danh? Hoắc nha dịnh, ngươi coi Đường gia là cái gì?

Tùy tiện kiếm một lý do là có thể tới tra xét sao? Cưỡng chiếm dân nữ là vi phạm luật pháp, là đại tội phải ngồi nhà lao, sao có thể tùy ý như
thế? Nếu vì vậy mà làm hỏng thanh danh của Đường phủ, ta nhất định sẽ
cho ngươi biết tay.

Đường Kính Chi giận dữ quát.

Hoắc Canh
Sinh sợ tới run lẩy bẩy, thiếu chút nữa là quỳ xuống, lúc này hắn chẳng
nghĩ tới 100 lượng bạc kia nữa, chỉ mong Đường Kính Chi nguôi giận là
được, thế lực Đường gia lớn cỡ nào hắn biết rõ, nếu Đường gia muốn gây
phiền toái cho hắn, chỉ cần ngầm giở chút thủ đoạn đủ lấy mạng của hắn.

– Tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc, mong đại nhân đại lượng tha cho.

– Láo toét, Vương đại nhân là người công chính nghiêm minh, sao có thể vì là đơn vô danh mà đi tra xét Đường gia ta? Ngươi coi Đường gia ta dễ
bắt nạt sao?

Hoắc Canh Sinh không ngờ Đường Kính Chi dáng vẻ thư
sinh nho nhã, vậy mà nói giận là nổi giận ngay được, so với người điềm
đạm lúc đầu như hai người khác nhau, luôn miệng xin tha.

Thị Mặc
cũng thừa thừa cơ chửi mấy câu cẩu nô tài, súc sinh, có điều lúc nãy ra
khỏi đại sảnh có người báo một chuyện, cần mau chóng nói cho chủ tử,
liền nói:

– Nhị gia, giận tên cẩu nô tài này mất thân phận của người, để hắn xéo mau thì hơn.

Từ Phúc đứng lên khuyên:

– Đúng vậy, Nhị gia lấy sức khỏe làm trọng.

Đường Kính Chi phất ống tay áo, chỉ lạnh lẽo nói một chữ “xéo!”, Hoặc Canh Sinh vội vàng co chân chạy.

Tới khi chạy khỏi Đường phủ, Hoắc Canh Sinh mới yên tâm trở lại, nghĩ mình
đường đường thân phận quan sai, nhưng bị người ta chửi mắng như chó,
trong lòng căm phẫn :” Ta nhổ vào, chẳng qua có vài đồng tiền thối,

tưởng ghê gớm lắm à?”

Đường gia là đại hộ có tiếng ở Lạc thành,
Hoắc Canh Sinh sợ người ta tìm mình gây phiền phức, co cẳng chạy, qua
mấy con phố, tới trước cổng một tiểu viện rồi dừng lại.

Trước
tiên ngó nghiêng xung quanh một lúc, thấy không có ai, hắn đưa tay gõ
cửa, ba tiếng lớn hai tiếng nhỏ, đó là ám hiệu quy ước trước.

Cửa mở ra một khe vừa đủ, Hoắc Canh Sinh không nói một lời lách mình đi vào.

Lúc này trong đại sảnh tiểu viện có một người trung niên tuổi trên 40, mặt
gầy dài, cằm để râu ba chỏm, trông như con sơn dương, khó mà tưởng tượng được lại có người mang bộ mặt thế này.

Hoắc Canh Sinh vào phòng
báo cáo chuyện hôm nay tới Đường phủ, chi tiết tới từng lời đối thoại,
từng biểu hiện của Đường Kính Chi, người trung niên đó nhắm mắt lặng lẽ
lắng nghe, tới khi Hoắc Canh Sinh nói xong mới khẽ phất tay bảo hắn lui.

Trầm tư hổi lâu người trung niên mới mở mắt ra, hừ một tiếng, “tưởng Đường
gia ta dễ bắt nạt?” Chẳng lẽ tên Đường Kính Chi đó nói cho mình nghe?
Hắn biết bản quan muốn hạ thủ với Đường gia cho nên mới nhẫn nhịn không
báo quan? Nếu đúng là thế thì phiền toái rồi.

Chậm rãi đứng dậy,
người trung niên đi lại trong phòng, nhớ lại biểu hiện của Đường Kính
Chi mà Hoắc Canh Sinh kể, cứng rắn không hoảng sợ, mày càng nhíu chặt,
Đường gia nhất định phải hạ, nếu không chưa nói tốn công mà chẳng kiếm
chác được gì, còn bị người bên trên trách tội, chỉ là Đường gia mặc dù
không có người trên triều, nhưng thân phận Đường lão thái quân đó không
đơn giản, không có lý do chính đáng, hắn cũng bị hỏi tội.

Người
trung niên đó day thái dương, cuối cùng mặt trầm xuống, hạ quyết tâm :”
Bất kể thế nào cũng không thể vì chuyện này mà bị bên trên trách tội,
hỏng mất tiền đồ, cùng lắm gì dùng chút thủ đoạn phi thường.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.