Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 25: Cầu y


Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 25: Cầu y

Không ai biết rằng cách đó không xa, có hai đôi mắt nhìn về phía đoàn người
Đường phủ, trong đó một vị hòa thượng già hướng về phía tây thi lễ, lẩm
bẩm nói:

– A di đà phật, lão mũi trâu ngươi nói đúng mất rồi, lão nạp phải niệm cho vị tri giao hảo hữu này của chúng Vãng Sinh Chú một ngày
một đêm vậy.

Vãng Sinh Chi là kinh văn giành cho người chết, cầu chúc vong hồn sớm tới tỉnh thổ cực lạc.

Bên cạnh có ông ta có người dáng thanh thanh mặc đạo bào tím buông tiếng thở dài:

– Ài, lão trọc già, bỏ đi đừng cố chấp, người đời gọi chúng ta là thần
tiên, nhưng dựa vào chút đạo hạnh nhỏ nhoi của chúng ta sao tham thấu
được thiên cơ. Chỉ biết y dạ sáng lòng trong không phải hạng tà ác là đủ rồi …

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tri Đông băng bó vết thương cho Lâm Úc Hương xong thì phía bên kia đám
thích khách đã bị giết sạch, mùi máu tay theo gió thổi tới, làm ba cô
nương rùng mình, Lâm Úc Hương khi đi khám bệnh cũng thấy người chết rồi, nhưng sao so được với cảnh đẫm máu trước mắt.

Tên thích khách
nào tốt số cũng có năm sáu vết chém trên người, đa phần trong chiến đấu
bị mất chân mất tay, mất đầu lòi ruột, trông hết sức ghê sợ.

Nhất là tên thủ lĩnh phóng phi đao ra bị băm thành từng mảnh vụn, không còn
phân biệt nổi phần vào vào phần nào nữa, máu thịt nội tạng thành một đấu bầy nhầy hỗn loạn, cả nam nhân nhìn thấy cũng buồn nôn, nói gì tới ba
nữ tử yếu mềm.

Chiến đấu kết thúc Hồ Định đội trưởng hộ vệ Đường
gia thấy Nhị nãi nãi bị thương, sợ toát mồ hôi lạnh, hắn là đầu lĩnh hộ
vệ, chủ tử bị thương, bất kể lý do ra sao hắn cũng sẽ phải chịu trách

nhiệm lớn nhất.

– Nhị nãi nãi, nô tài hộ vệ không chu đáo khiến người bị thương, xin Nhị nãi nãi trừng phạt!

Hồ Định cắm cương đao vào vỏ đeo bên hông, đi tới quỳ trước mặt Lâm Úc Hương thỉnh tội.

Lâm Úc Hương thấy người hắn loang lổ máu, giật mình sợ hãi:

– Ta không sao cả, vết thương nhỏ thôi, còn ngươi, ngươi có bị thương không?

Hồ Định đang lo bị Lâm Úc Hương trách mắng, không ngờ chủ tử lại còn quan
tâm tới vết thương của hắn, phải biết hắn chỉ là nô tài, còn Lâm Úc
Hương là chính thê của gia chủ, vài năm sau khả năng thành chủ mẫu,
cuống quít nói:

– Bẩm Nhị nãi nãi, nô tài không bị thương, máu toàn là của đám kẻ ác kia.

– Những hô vệ khác thì sao?

Lâm Úc Hương qua chút hoảng loạn ban đầu đã dần bình tĩnh lại, phía thích
khách bị giết hết, nhất định phía mình cũng thiệt hại lớn, nên hỏi:

Hồ Định cân nhắc đáp:

– Bẩm Nhị nãi nãi, phía bên chúng ta có tám người bị thương, ba người bị thương nặng, năm người bị thương nhẹ.

Lâm Úc Hương nghe thấy không có người chết mới khẽ thở phào:

– Người bị thương nặng ở đâu, đưa ta tới xem.

Hồ Định mặc dù cũng nghe nói Nhị nãi nãi nhà mình trước kia là một y sư,
như chủ là chủ, lại còn nam nữ kiêng kỵ, làm sao có thể đi khám vết

thương cho hạ nhân:

– Nhị nãi nãi, bọn họ tuy bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, không cần đâu ạ.

Lâm Úc Hương nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Tri Đông đã nói trước:

– Nhị nãi nãi, nếu bọn họ không chết được thì người cũng đừng qua nữa.

– Đúng vậy, Nhị nãi nãi nhìn cái chỗ đó mà …

Tri Thu nói được một nữa đã ọe một tiếng, nôn khan mấy cái, đợi đỡ hơn rồi ném bình thuốc trong tay cho Hồ Định:

– Đây là kim sang dược do chính Nhị nãi nãi luyện chế, mau đưa cho bọn họ.

Hộ vệ quanh năm tập võ, bị thương không thiếu, cho nên trên người luôn
mang theo kim sang dược, đương nhiên Nhị nãi nãi ban thuốc thì khác hẳn, và lại trong trận chiến này, có hai hộ vệ bị chém đứt tay, đang không
đủ thuốc mà dùng, Hồ Định tạ ơn quay về.

– Hồ lão đại, không cầm máu được, phải làm sao bây giờ?

Một hộ vệ nóng ruột hỏi:

Hồ Định tính tình mộc mạc, không thích nói chuyện, cầm lấy miếng vải, ngồi xuống cạnh người bị thương, kệ cho người đó đau tới chết đi sống lại,
cứ lấy vải quấn mấy vòng buộc thật chặt:

– Trương Nhị, ngươi cố chịu một chút, chỗ ta có kim sang dược Nhị nãi nãi ban cho, hiệu quả không tệ.

Lúc này Trương Nhị vừa đau vừa mất máu tới thần trí mơ hồ, Hồ Định xoa thuốc cho hắn nói:

– Đừng quên ngươi còn có người nhà, ngươi không được chết.


Lần này hộ vệ bảo vệ chủ không toàn vẹn, chỉ có tội không có công, cho nên
trở về thế nào cũng bị phạt, người thương nhẹ còn đỡ, người bị thương
nặng nói không chừng bị chủ tử vứt bỏ luôn, tiền thuốc cũng không cho.

Còn kẻ không bị thương, khả năng sẽ được một trận đòn.

Trương Nhị gia cảnh bần hàn, trên có mẹ già bệnh nặng, dưới còn con nhỏ đang
khóc oe oe, mơ mơ hồ hồ nghe được cây này, cắn răng chịu đựng, ý chí
sinh tồn mạnh lên vài phần.

Lâm Úc Hương y thuật cao siêu, kim
sang dược tự nàng luyện chế ra tất nhiên hơn thứ thuốc rẻ tiền hộ vệ mua rồi, đám hộ vệ nhìn thấy máu ở chỗ cánh tay đứt của Trương Nhị không
chảy ra nữa thì reo hò mừng rỡ.

– Thuốc của Nhị nãi nãi thật lĩnh nghiệm.

– Đúng thế, nghe nói trước kia Nhị nãi nãi là y sư nổi danh, quả nhiên không sai.

– Nhị nãi nãi thật giỏi.

Phía bên Đường phủ đang hân hoan, thì phía bên Tuyên Uy tướng quân mây đen
bao phủ, tất cả thị vệ quây thành một vòng, toàn bộ mặt cắt không ra
máu.

Hứa Dũng giết sạch đám thích khách rồi cuống cuồng chạy tới
trước mặt chủ tử, thấy chủ tử mặt tìm xanh, thầm hô không xong, chẳng
trách vừa rồi với võ công của chủ tử mà phải bỏ chạy, thì ra là trúng
độc.

Hắn ngồi xuống nâng tay phải chủ tử lên, bắt đầu chẩn mạch.

Hứa Dũng ba tuổi tập võ, là thị vị được Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng bồi dưỡng đặc biệt, năm 17 tuổi, vì võ nghệ tốt, tính cách trầm ổn, lại
thêm hiểu biết y thuật, được Trịnh Thắng phân phối tới bên trưởng tử
Trịnh Kiếm Thu, khi ấy Trịnh Kiếm Thu chưa tới 10 tuổi, thấy hắn võ nghệ cao cường, rất là kính trọng.

“Đây rốt cuộc là thứ độc gì?” Hứa

Dũng bắt mạch cho Trịnh Kiếm Thu xong, mày nhíu chặt, đám thị vệ còn lại thấy Hứa Dũng mặt âm trầm, biết chuyện chẳng lành, càng thêm sợ hãi.

Trịnh Kiếm Thu mà mất mạng ở đây, toàn bộ bọn họ sẽ phải chôn cùng.

Im lặng rất lâu, một thị vệ không nhịn được đi tới nói nhỏ:

– Hứa thống lĩnh, tiểu nhân nghe người bên kia nói chủ tử của họ là y sư, hay là mới người đó sang bắt mạch cho công tử.

Hứa Dũng trợn trừng mắt nhìn tên thị vệ, hắn tự cho rằng mình y thuật cao
cường, nhất là chuyên nghiên cứu chữa thương, bản thân hắn còn không
nhìn ra, nói gì tới một du y quê mùa.

Tên thị vệ kia quỳ sụp
xuống, hắn kết hôn chưa được hai năm, mấy ngày trước thê tử mới sinh cho hắn một đứa con tra bụ bẫm, hắn không muốn chết ở đây, Trịnh Kiếm Thu
còn là trưởng tử của Trịnh Thắng, nếu có mệnh hệ gì, gia chủ phẫn nộ,
chỉ e ngay cả gia quyến cũng chết theo:

– Hứa thống lĩnh, xin ngài cho tiểu nhân mời y sư kia qua xem, biết đâu … biết đâu …

Hứa Dũng lòng cũng như có lửa đốt, hắn sao không biết hậu quả nghiêm trọng, thấy tên thị vệ kia cắt nang suy nghĩ của mình thì tức giận vô cùng,
vừa mở miệng chửi, lại thấy đám thị vệ hết tên này tới trên khác tới tên khác quỳ xuống.

– Hứa thống lĩnh, nếu như ngài không còn cách nào, chẳng bằng mời vị y sư kia qua.

– Hứa thống lĩnh, còn nước còn tát, dù sao chuyện cũng không thể xấu hơn được.

– Hứa thông lĩnh, tiểu nhân không muốn chết.

Hứa Dũng thấy đám thị vệ quỳ hết xuống cầu khẩn, mặt lúc xanh lúc trắng,
giận tới run người, nhưng hắn thực sự hết cách rồi, đành nói:

– Được rồi, gọi y sư kia qua đây xem cho công tử.

– Vâng.

Tên thị vệ lên tiếng đầu tiên liền co cẳng chạy sang phía Lâm Úc Hương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.