Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 24: Ý tưởng bất chợt
Dưới trạng thái thần kỳ đó, Đường Kính Chi bất giác ngâm ra bài thơ (Vọng Lư Sơn bộc bố) của Tiên thơ Lý Bạch, bài thơ vừa ngâm ra, lập tức khiến
tất cả những người đứng sau lưng chấn kinh, bài thơ vang vang trôi chảy, câu chữ ý cảnh xâu xa như thế, bọn họ chưa bao giờ được nghe qua.
Sương Nhi là tài nữ có chút danh tiếng là người chấn động nhất, trước kia
nghe Đường lão thái quân tuyên bố ra ngoài, muốn cưới tiểu thiếp cho
Đường Kính Chi để xung hỉ, nàng bất chấp cha mẹ phản đối, một đi không
quay đầu lại, gả mình vào Đường phủ, hành động nàng vào thời đó đủ thấy
mối tình si này khác cốt ghi lòng thế nào.
Ông trời không phụ
nàng, Đường Kính Chi thấy nàng thâm tình như thế, hết sức cảm động,
thường bỏ thời gian ra trò chuyện với nàng, mà chủ đề đa phần là thi ca
từ phú, khúc nghệ cầm kỳ.
Nhưng từ khi gả vào Đường gia cho tới nay,
Đường Kính Chi mặc dù đối xử với nàng rất tốt, nhưng giữ đúng lời thề,
chưa từng làm nửa câu thơ nào, đó luôn là nuối tiếc trong lòng nàng,
nuối tiếc vì chưa một lần được chính miệng nghe thấy Đường tài tử ngâm
thơ.
“Nhật chiếu hương lô sanh tử yên, diêu khán bộc bố quải tiền xuyên… ” Sương Nhi miệng nhẩm lại bài thơ, gót sét nhẹ bước, trước
ánh mắt của bao người, chẳng hề bận tâm, ngây ngất ôm nhẹ lấy một cánh
tay của Đường Kính Chi, Đường Kính Chi tỉnh lại, quay sang nhìn thấy đôi mắt đẹp tràn ngập sùng bái.
“Ặc thế này là ăn trộm thành quả của cổ nhân mất rồi!”
Đường Kính Chi tất nhiên chỉ vô ý thôi, nhưng lúc này giải thích không được,
Nhu Nhi mặc dù không hiểu thi từ, lòng cũng có chút cảm xúc, nàng thấy
Sương Nhi khoác cánh tay Đường Kính Chi, mặt đầy hạnh phúc, lòng hâm mộ, quên mất lời dặn của Đường Kính Chi, cũng muốn ôm lấy cánh tay tướng
công, nàng chẳng mong mỏi gì nhiều, chỉ muốn một ánh mắt ôn nhu tình cảm của tướng công, dủ chỉ là một cái liếc qua cũng đủ rồi.
Nhu Nhi
chạy tới gần, đến lúc sắp chạm vào cánh tay tướng công rồi, đột nhiên
bên tai truyền tới những tiếng động khủng khiếp, nàng vốn nhát gan, thét lên một tiếng, chân nhũn ra, ngã xuống.
Đường Kính Chi mặc dù
chưa hoàn toàn phục hồi, nhưng được Đường Úc Hương cho ăn dược thiện
nhiều ngày, lại thêm y kiên trì sáng sớm dạy chạy một vòng, cơ thể nhanh nhạy hơn nhiều, nghe thấy Nhu Nhi hét lên ở đằng sau quay nhanh lại,
tay vươn ra, ôm lấy Nhu Nhi sắp ngã xuống đất vào vòng tay.
Tội nghiệp cô bé sợ tái tái mặt đi, làm Đường Kính Chi trông mà thương:
– Nhu Nhi, nàng không sao chứ?
Nhu Nhi toàn thân run lẩy bẩy, theo bản năng ôm lấy hông Đường Kính Chi,
muốn tìm chỗ an toàn dựa dẫm, vừa rồi tiếng động như sấm nổ chín tầng
trời đó, làm nàng sợ chết khiếp.
Sương Nhi vốn đang ôm cánh tay
Đường Kính Chi, chìm đắm trong cảnh hạnh phúc lãnh mạn hiếm hoi, vậy mà
tiếng hét của Nhu Nhi phá hỏng tất cả, quay lại thấy Đường Kính Chi ôm
Nhu Nhi vào lòng trước mắt bao người, chứng tỏ sủng ái cực độ, lòng chua xót.
Đường Chu Thị luôn theo sát phía sau mọi người, lúc này
thấy Nhu Nhi sợ hãi như thế thì khéo léo đi tới nhận lấy Nhu Nhi ôn vào
lòng nhẹ giọng an ủi.
Đại Chu cực coi trọng quy củ lễ nghi, Đường Kính Chi cũng biết không thể ôm ôm ấp ấp nữ tử bên ngoài, nến không sẽ
làm hỏng thanh danh hai người lẫn Đường gia, thấy Đường Chu Thị chu đáo
như thế, khẽ gật đầu với nàng cảm kích, đồng thời hơi buồn cười :” Cô bé này thật nhát, có vậy mà thiếu chút nữa ngã xuống đất … đất … đất!” Nghĩ tới đó đột nhiên như có tia chớp lóe lên trong đầu.
– Tẩu tẩu, cái Thính Đào Các này thật là đáng sợ, sau này Nhu Nhi không dám tới nữa đâu.
Nhu Nhi ôm lấy vòng eo nhỏ của Đường Chu Thị, người vẫn hơi run run, chưa bình tỉnh lại được.
Đường Chu Thị rất có thiện cảm với cô bé hiền lành đáng yêu này, thuận theo khẩu khí của nàng:
– Được, được, sau này không tới nữa, sau này không tới nữa.
Nhu Nhi rúc vào trong lòng Đường Chu Thị, đôi mắt đen láy chơm chớp, làm người ta yêu thương, cái môi nhỏ chu lên tự trách:
– Đều tại Nhu Nhi không ngoan, vừa rồi không nghe lời Nhị gia cho nên mới thiếu chút nữa bị ngã. Tẩu tẩu, đợi lát nữa về nhà, Nhị gia có giận Nhu Nhi không?
– Không đâu, Nhu Nhi xinh đẹp thế này, lại nhu thuận đáng yêu, làm sao Nhị gia giận được?
Đường Chu Thị vuốt ve tóc Nhu Nhi, nhẹ giọng nói:
Nhu Nhi nhà nghèo ít học, luôn coi Đường Kính Chi tài ba phi phàm như thần
thánh, ở trước mặt Đường Kính Chi, nàng luôn rất tự ti, cho rằng mình
rất vô tích sự, dù biết Đường Kính Chi rất ôn hòa, nhưng nàng vẫn lo
ngày nào đó làm Đường Kính Chi giận, sẽ bỏ mình, đem mình tặng cho người khác.
Lúc này vì không nghe lời nên trong lòng không khỏi bất an,
nghe Đường Chu Thị an ủi, nàng không nhẹ lòng chút nào, thấp thỏm lo sợ.
Đường Kính Chi vừa rồi trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng hết sức to
gan, nhưng thực thi kế hoạch này sẽ có không ít khó khăn, nếu không khéo còn làm Đường gia tiêu tan toàn bộ gia sản, có điều không làm như thế,
với tịnh trạng Đường gia hiện nay, đám Điền Cơ đã ra tay rồi, liệu có vì sức khỏe y đã phục hổi mà buông tay không?
Nhưng ý tưởng kia nảy sinh trong lòng, không sao gạt bỏ được.
Trong lòng có tâm sự, sắc mặt Đường Kính Chi tất nhiên không được dễ coi cho
lắm, chỗ này ầm ĩ không thích hợp suy nghĩ, cứ thế bước ra ngoài, Sương
Nhi thấy thái độ Đường Kính Chi đột nhiên thay đổi thì hơi thắc mắc,
song không để trong lòng, chỉ khổ cho Nhu Nhi, thấy tướng công mặt âm u, thì tim đập cuồng loạn, cho rằng chuyện vừa xong thực sự khiến Đường
Kính Chi giận rồi.
Đường Chu Thị cảm thấy cánh tay ôm mình siết
chặt lại, biết Nhu Nhi đang rất sợ, nhưng người có thể làm cô bé này yên tâm trở lại chỉ có Đường Kính Chi, trước mặt mọi người nàng chẳng thể
gọi y lại, chỉ biết vỗ bờ vai nhỏ của Nhu Nhi, ôm nàng đi ra ngoài.
Đường Kính Chi đi ra ngoài, tìm tới chỗ Đường lão thái quân, lúc này Đường
lão thái quân đã mệt, ngồi trong sương phòng trong Phổ Quang tự nghỉ
ngơi, Đường gia mỗi năm quyên góp cho tự miều đạo quán không ít, tất
nhiên được hưởng đãi ngộ đặc thù, vừa thấy cháu trai vào, Đường lão thái quân liền hỏi:
– Lăng Nhi, Úc Hương đã về chưa?
– Chưa ạ, nãi nãi nếu đã mệt thì nên về phủ nghỉ ngơi trước đi, để cháu ở đây đợi Úc Hương là được.
– Không được, cháu đừng có quên hôm nay tới đây tạ ơn là cho cháu, nén
hương đầu tiên của Đường phủ nhất định phải do cháu và Úc Hương cùng
dâng lên, chuyện này không thể tùy tiện qua loa được.
Đường lão thái quân khẽ xua tay phủ quyết.
Đường Kính Chi đang tính dặn Thị Mặc ra ngoài trông chừng, nếu gặp Đường Úc
Hương thì bảo cho nàng lời nói dối trước đó, nếu không để lộ thì Đường
Úc Hương thế nào cũng bị phạt nặng, còn chưa kịp nói thì nghe thấy bên
ngoài có tiếng bước chân hấp tấp, rồi một hộ vệ Đường phủ xông vào.
Đường lão thái quân thấy vậy cả giận:
– Tên nô tài to gan không hiểu quy củ, không biết chủ tử đang bàn việc trong phòng à? Người đâu, kéo ra ngoài đánh đòn.
Hộ vệ kia cuống lên:
– Khoan …. lão thái quân nguy to rồi.
– Cái gì nguy to? Nô tài to gan, nếu kinh động tới lão thái quân, thế nào ngươi cũng ăn đòn.
Đường Kính Chi nhíu mày:
– Bẩm Nhị gia, Nhị nãi nãi đi … ngắm cảnh gặp phải thích khách, bị …. thương mất rồi.
– Cái gì?
Đường Kính Chi nhảy dựng dậy, Lâm Úc Hương gặp thích khách, còn bị thương,
nàng ấy bị thương có nặng không? Kẻ nào muốn giết nàng? Chuyện liên quan tới an nguy của Lâm Úc Hương, chẳng thể trách Đường Kính Chi tâm thần
đại loạn, xông tới xốc cổ áo hộ vệ, hỏi vội:
– Ở đâu? Nhị nãi nãi ở đâu.
Hộ vậy này là một trong số mười mấy người đi theo bên Lâm Úc Hương, vì chạy cấp tốc về báo tin, mệt tới đứt hơi, nói đứt quãng:
– Ở lưng chừng nói, phía tây.
Rồi lấy tay chỉ hướng.
Đường lão thái quân nghe tin cũng kinh hãi, đang yên đang lành sao lại gặp
thích khách? Đường gia làm ăn nhiều năm, chưa bao giờ kết tử thù với ai, sao lại có người đi hành thích Lâm Úc Hương? Lại thấy Đường Kính Chi vì một nữ nhân mà mất lý trí, chẳng còn chút khí độ nào, lòng không hề
vui.
Đường Kính Chi là gia chủ Đường gia, là người làm việc lớn,
muốn nữ nhân bao nhiêu chả có, sao có thể vì một thê tử tiến môn bao lâu trở nên mất bình tĩnh như thế, thấy Đường Kính Chi đã hỏi rõ phương
hướng, chạy ra khỏi phòng, Đường lão thái quân vọi gọi:
– Lăng Nhi, cháu không khỏe, để hạ nhân khiêng đi.
Đường Kính Chi lúc này đã không làm chủ được bản thân nữa, chỉ biết co chân
chạy theo bản năng, nghe được câu này mới tỉnh ra, cái cơ thể yêu đuối
này thì chạy được bao xa, vì thế quay đầu lại bảo:
– Nãi nãi, cháu đi trước đây, người tới sau nhé.