Đọc truyện Cực Phẩm Hệ Thống – Chương 137: Lăng Tiên Lầu
….
Thấy người tới là Liễu Thanh Thanh thì Đặng Dịch cũng không có tiếp tục rời đi mà ở lại để gặp gỡ người quen….
Liễu Thanh Thanh thấy đối phương không có quay đầu bỏ chạy thì hơi nghi hoặc… Theo như nàng nghĩ thì nếu bị Thiên Vũ Học Viện Kỷ Luật Đường bắt gặp ra tay với học viên của Thiên Vũ Học Viện thì điều đầu tiên những người kia làm là chạy!!!
Nhưng mà lần này lại không có như vậy, người kia không hề rời đi mà lại còn hững hờ ở lại… Chờ đợi bọn họ chạy tới…. Mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng Liễu Thanh Thanh cũng không có ý kiến gì nhiều, lập tức dẫn tầm năm người chạy tới muốn vây bắt Đặng Dịch….
“Tiến lên b… Là ngươi??!!?”
Khi vừa chạy tới nơi. Liễu Thanh Thanh lập tức ra lệnh cho đám học viên còn lại tiến lên bắt lấy Đặng Dịch… Nhưng mà nàng còn chưa nói hết thì lập tức cứng miệng lại… Ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Đặng Dịch….
Đặng Dịch thấy được biểu hiện này của Liễu Thanh Thanh thì cũng là cười trừ một cái…. Xem ra đối phương còn là nhớ mình…
“Xin chào, đã lâu không gặp…” – Đặng Dịch mỉm cười nói…
Liễu Thanh Thanh nhìn đối phương trong chốc lát, sau đó nghe thấy câu nói này của Đặng Dịch thì là chắc 100% người thanh niên trước mắt này chính là người mà hơn một năm trước nằng đã gặp ở sau núi Huyết Nguyệt Tông!!! Và nàng cũng đột nhiên nhớ lại thủ đoạn giết người rồi lại thủ đoạn biến một cái xác khô thành một người sống của Đặng Dịch…. Càng nghĩ đến đó, Liễu Thanh Thanh càng là toát hết cả mồi hôi… Một năm trước… người thanh niên này có Thực Lực đánh giết một Võ Thánh cường giả!!! Một năm sau này… rất có thể người thanh niên trước mắt nàng đã là một Võ Thần cường giả rồi!!!
Nhưng mà dù sao Võ Thần ở Thiên Thu Thành này cũng là không thiếu, nàng không phải sợ ở điều đó… mà nàng chân chính sợ hãi là ở cái đoạn giết người không ghê tay của Đặng Dịch… Không biết vì lý do gì mà một năm trước hắn không giết nàng nhưng nàng lại nhớ rất rõ…. Khi bị hắn bắt được, nàng cảm giác giống như chỉ còn cách địa ngục có một bước chân mà thôi…
Đặng Dịch thấy Liễu Thanh Thanh lâm vào trong trầm từ mà không có cùng mình chào hỏi thì lại nói:
“Liễu Thanh Thanh a, người quen cũ gặp lại mà không chào hỏi nhau được câu nào sao??”
Liễu Thanh Thanh đang trong dòng suy nghĩ, sợ hãi thì lập tức bị câu nói của Đặng Dịch làm cho hết hồn, giật mình thon thót, vội vã nói:
“A… Ca… Đại ca… Ta sai rồi…. Ngươi… Ta… ta không gây sự với ngươi nữa…”
Lời của nàng vừa đi ra thì hầu như mấy tên thành viên của Ký Luật Đường đều quăng ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn lại…. Danh khí của Liễu Thanh Thanh ở trong Thiên Vũ Học Viện là tương đối lớn… Tổ trưởng tổ 6 của Kỷ Luật Đường… tính cách chả khác gì một tiểu ma vương…. người này chọc tới nàng hầu như là không có kết quả gì tốt đẹp!!
Vậy mà giờ đây “Tiểu Ma Vương” Liễu Thanh Thanh lại sợ hãi, ăn nói khép nép với một tên thanh niên tầm 20, 21 tuổi không rõ lai lịch… Người này lại là ai??
Đặng Dịch thấy Liễu Thanh Thanh nói chuyện cùng mình sợ hãi như vậy thì không nhịn được ngẩn người đôi chút…. Sau đó hắn lại cười khổ… Xem ra vụ việc hơn một năm trước cũng đã khiến hắn để lại ấn tượng đáng sợ trong lòng Liễu Thanh Thanh… Mặc dù không có trừ khử nàng nhưng thực sự lúc đó hắn đúng thực sự là có sát niệm… giết người diệt khẩu…
Lắc lắc đầu một cái, Đặng Dịch cũng không để ý đến đám người Liễu Thanh Thanh nữa mà lại quay đầu rời đi… Khó khăn lắm mới gặp được người quen mà thật không ngờ đối phương lại không cả dám bình thường nói chuyển cả mình…. Lại đành phải tự thân tự túc trong Thiên Thu Thành to lớn này rồi…
…
Sau khi Đặng Dịch rời đi được một lúc thì Liễu Thanh Thanh mới thở phào một hơi… Nhưng ngay sau đó nàng lại đột nhiên ngớ ngẩn…. Chẳng phải là hơn một năm nay nàng đều là mong muốn được gặp lại đối phương sao?? Vậy mà lúc gặp rồi thì lại thành sợ hãi không dám nói chuyện…. Nghĩ đến đó, Liễu Thanh Thanh lập tức cuống hết cả… Vội vàng bàn giao việc cho mấy người đến cùng nàng rồi lại vắt chân vắt cẳng đuổi theo về phía Đặng Dịch rời đi… Nhưng rất tiếc lại chả thấy được bóng dáng của Đặng Dịch ở nơi đâu….
….
Đặng Dịch của chúng ta thi lúc này cũng không biết chuyện Liễu Thanh Thanh đuổi theo, hắn vẫn nhàm chán đi lại trên đường mà không biết phải là gì cho phải…. ở Thiên Thu Thành bao la rộng lớn này thì hầu như hoạt động gì, thứ đồ gì cũng đều là có hết… Chỉ cần bạn có tiền!!
Tiền thì Đặng Dịch không thiếu… Nhiều thì hắn cũng có!!
Đừng nói đến trong hỗn Thiên Tiểu Thế Giới của hắn có đến mấy ngàn cái mỏ vàng, mấy trăm cái mỏ linh thạch… mà lại nói đến trong kho của hắn còn có đến hàng chục ngàn viên Cực Phẩm Linh Thạch mà Hư Vô Tiên Đế để lại…
Nhưng vừa nghĩ tới cái vấn đề này thì Đặng Dịch là nhịn không được nổi lên một nỗi nghi hoặc… Nếu là Hư Vô Tiên Đế và Thôn Thiên Tiến Đế là tu luyện Hư Vô Quyết mà Thôn Thiên Quyết thì lại làm gì có chuyện chết vì không có tài nguyên tu luyện??? Tiên Nhân khác thì còn có thể chứ hai người này làm sao có thể chết được??? Trừ khi hết tuổi thọ…. Chứ cái lý do không có Tiên Khí tu luyện thì Đặng Dịch hiện tại là tuyệt đối không tin…. Hắn hiện tại đâu còn ngớ ngẩn như lúc trước, không biết chuyện đời??!!? (Thực ra là bớt ngu thôi chứ không gọi là thông minh được…..)
…
Cùng lúc đó, tại Địa Cầu…
Bờ biển đảo hawaii….
“Hắt xì!! Hắt xì… Lạ nhỉ… hiện tại còn có ai nhớ tới ta sao???” – Một tên đàn ông trung niên đang nằm trên cát đưa tay lên vuốt vuốt mũi, khó hiểu lẩm bẩm…
“Nhớ tới ngươi?? a ha… có người nhớ ngươi a…” – Nữ nhân nằm bên cạnh người đàn ông trung niên này nghe vậy thì lập tức nhướng mày… quái dị nói…
Người đàn ông trong niên này nghe vậy lập tức hô to không ổn, vội vàng cười cười ha ha giải thích…
Cười đùa qua đi, người đàn ông trung niên này lại quay trở về một mặt trầm tĩnh như lúc ban đầu, đối với nữ nhân kia nói.:
“Ta cảm nhận được truyền thừa của chúng ta tại Hạ Thiên Vực có người tiếp nhận được rồi…. 99% là người Việt Nam….. Còn 1% là hên xui…”
Nữ Nhân kia nghe vậy thì cũng không có để ý gì nhiều, đeo lên kính râm, nằm ườn ra phơi nắng trên bờ cát cười nói:
“Thì cũng coi như là một hồi duyên phận đi… Nếu có ngày gặp mặt thì có lẽ chúng ta cũng được coi 1 phần ân sư….”
Nam tử kia nghe vậy thì cũng là cười cười, không có ý kiến…
…
Nếu như Đặng Dịch lúc này mà có mặt ở đây thì 100% là sợ hãi… Không phải cái gì khác mà hai người này lại không ai khác chính là Hư Vô Tiên Đế cùng vợ hắn….. Thôn Thiên Tiên Đế!!
…
Thiên Thu Thành…
Đặng Dịch thấy chuyện của hai người Hư Vô Tiên Đế và Thôn Thiên Tiên Đế khá là lằng nhằng… suy nghĩ nhiều nhức hết cả óc… Cách tốt nhất là mặc xác người ta… Dù sao theo hắn nhận định hai người này đều không phải là người xấu… Cũng không phải vì một chút truyền thừa ký ức mà tìm tới giết hắn…. Nhưng dù sao cũng chỉ là đoán mà thôi…. Điều gì cũng có thể xảy ra… Tốt hơn hết là cứ phải sẵn sàng cho mọi tình huống….
Nhàm chán đi trên đường một lúc thì Đặng Dịch lập tức phát hiện đằng trước tụ tập khá nhiều người… Mà hầu hết những người này đều là xếp hàng, chờ đợi tiến vào trong một tòa lầu khá lớn và nguy nga…
Đặng Dịch thấy vậy thù lập tức hứng thú tiến tới… Chỉ thấy trước cửa tòa lầu này có đặt ba chữ bằng cẩm thạch màu xanh lam trông vô cùng bắt mắt:
!~~!~~Lăng Tiên Lầu~~!~~!