Cực Phẩm Hệ Thống

Chương 136: Lại thấy Liễu Thanh Thanh


Đọc truyện Cực Phẩm Hệ Thống – Chương 136: Lại thấy Liễu Thanh Thanh

….

Nghĩ tới lười ước hẹn này, Đặng Dịch không nhịn được lắc đầu cười khổ… Không biết giờ này độ hảo cảm của nàng đối với bản thân mình còn có bao nhiêu…. Nhưng mà nhiệm vụ hệ thống còn chưa thông báo thất bại thì chắc cũng không đến nỗi quá mức tồi tệ….

“Xem ra lần này phải đi gặp nàng một lần….. Còn Hàn Nguyệt Nhi nữa… Chắc giờ này cũng đã tham gia Thiên Linh Học Viện… Hơn nửa năm rồi, đi xem nàng ta sống ra sao….” – Đặng Dịch thầm nói…

Nghĩ vậy, Đặng Dịch lập tức tiến vào trong Thiên Thu Thành…. lần này hắn không có mặc đồ màu đen giống như Trấn Thiên hay vài lần khác… mà lúc nà hắn mặc một bộ trường bào màu xanh dương, tay cầm một thanh kiếm Trung Phẩm Binh Khí… Đúng chất một tên công tử ca luyện kiếm thuật…

“Tránh ra… Tất cả mau tránh ra!!!”

Ngay tại lúc Đặng Dịch còn đang đi tham thú mọi thứ xung quanh thì một tiếng la hét từ phía xa đột nhiên vang lên…. Chỉ thấy từ xa có một nhóm thanh niên, mặc bộ đồng phục của Thiên Vũ Học Viện đang cưỡi “ngựa” xông lại đây với tốc độ vô cùng nhanh chóng…

Bởi vì tốc độ là vo cùng nhanh nên trên đường đã làm ngộ thương cũng khá nhiều bình dân… Cũng may là ở trong Thiên Thu thành kể cả người bình dân ít ra cũng có là Võ Đồ cảnh giới… Có một chút Võ tự vệ bản thân nên chưa ai thiệt mạng cả…


Đặng Dịch nhìn thấy cảnh này lập tức nhướng mày một cái… Chả nhẽ đây lại sắp diễn ra một hồi tình huống máu chó giống như mấy cuốn tiếu thuyết hắn đọc??? Nhưng mà Đặng Dịch lúc này không còn suy nghĩ nhiều được nữa…. Chỉ thấy lúc này từ bên đường đột nhiên lao ra một bé gái tầm 3, 4 tuổi…. Đặng Dịch nhìn một đàn ngựa giống như không quan tâm đến sống chết của bé gái mà hồn nhiên xông tới thì thân hình lập tức lóe lên… Hắn không phải là người tốt lành gì, là người giết người không ghê tay… Nhưng ít nhất hắn vẫn còn nhân tính… Bé gái này không làm gì sai, hắn không muốn nhìn người chết đi mà không cứu…

Khi mà đàn ngựa chỉ còn cách bé giá tầm 1 mét thì đột nhiên có một thân ảnh lao ra với tốc độ vô cùng nhanh chóng…

“Oành…. Rống!!!”

Một quyền oanh xuống, một con ngựa lập tức ngã xuống mặt đất…. Người thanh niên trên ngựa cũng là lập tức giật mình… Cũng may tu vi hắn không phải là yếu… Phản ứng vẫn coi là được… Không bị ngã xuống theo ngựa…

Nhìn con ngựa của bản thân đang thoi thóp trên mặt đất, người thanh niên này lập tức nhướng mày… ánh mắt lăng lệ nhìn về phía Đặng Dịch hét lên:

“Dám giết Hắc Hải Mã của ta!!! Muốn chết!!”

~~~Hắc Hải Mã, một loài cấp 3 Yêu Thú… Thường được con người bắt về thuần chủng làm vật cưỡi… ~~~

Đặng Dịch nghe thấy nhưng cũng không thèm để ý gì đến hắn mà quay đầu đối với bé gái kia cười nói:

“Tiểu muội muội.. Ngươi có sao không nào??”

“Đại ca ca… Con “Hắc Hải Ma” sẽ phải chết sao??” – Bé gái này hoàn toàn không ý thức được nếu lúc nãy Đặng Dịch không ra tay thì nàng sẽ bị dẫm chết… Mà thay vào đó lại lo lắng nhìn về con Hắc Hải Mã kia….

Đặng Dịch nghe vậy thì ngẩn người một chút, sau đó lại cười nói: – “Không sao, nó sẽ không chết được… Chỉ là ngủ một chút mà thôi…”

Bé gái nghe vậy thì yên tâm không ít, cười nói: – “Đại ca ca, ta không có bị làm sao hết…”


Đúng lúc này, một tên thiếu phụ đột nhiên từ bên đường lao ra, vội vàng ôm lấy bé gái, khóc nức nở, sau đó thì đối với Đặng Dịch rối rít cảm ơn….

“Đại ca ca, tạm biệt nha!! Tư Tư phải theo mẹ về nhà… Nếu không nghe lời mẹ thì tối nay Tư Tư sẽ bị phạt đó…” – Bé gái kia cùng mẹ rời đi được một đoạn thì lập tức quay đầu lại… đối với Đặng Dịch cười hì hì nói…

Đặng Dịch nghe vậy thì cũng không có nói gì, chỉ đứng đó cười cười vẫy tay chào lại…. Trên đời này có rất nhiều chuyện khó hiểu…. Quen nhau trăm năm nhiều khi lại còn chả bằng gặp mặt vài phút….

Cùng lúc này, một đám người của Thiên Vũ Học Viện cưỡi Hắc Hải Mã cũng là đã tới nơi…. Đám người này vừa tới nơi thì lập tức xuống ngựa, chạy tới bên người thanh niên kia….. Xem ra rất có thể là tiểu đệ hay tay sai gì đó….

Đặng Dịch thấy đám người này nhìn hắn với ánh mắt đằng đằng sát khí thì cũng là không thèm quan tới… quay đầu rời đi… Mấy người này thì tên có Tu Vi cao nhất cũng chỉ là Võ Vương cảnh giới… Đặng Dịch hoàn toàn không để vào mắt…

Tên thanh niên kia thấy Đặng Dịch đối với bản thân không hề để vào mắt thì không nhịn được máu chó xông lên não, lập tức tức rống lên: – “Đứng lại cho ta!!!”

Dứt lời, hắn hoàn toàn bỏ qua quy củ gì đó của Thiên Thu Thành… Một quyền xông về phía Đặng Dịch….

Đặng Dịch thấy đối phương chủ động ra tay trước thì khóe miệng lập tức nhếch lên… Khi người thanh niên này chỉ còn cách Đặng Dịch một mét thì hắn lập tức giơ lên tay phải….

“Chát…. Uỳnh ~!!~”


Người thanh niên kia còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì lập tức bị một tát này của Đặng Dịch đánh bay đi thật xa… Va vào một quầy hàng và bất tỉnh nhân sự…

Một đám người đi theo thanh niên kia thì lập tức hít vào một ngụm khí lạnh… Một tát đánh bay Võ Vương cảnh giới!! Đây hoàn toàn là người bọn hắn không thể trêu trọc vào được…

Đặng Dịch nhìn tên thanh kia bất tỉnh nhân sự, xong lại nhìn đám người kia một mặt hoảng sở nhìn bản thân thì cũng cảm thấy không có ý vị gì nữa, lập tức quay đầu rời đi….

“Mau đứng lại!!! Đánh học viên của Thiên Vũ Học Viện rồi muốn rời đi!!! Không có cửa!!”

Ngay tại lúc Đặng Dịch vừa quay đầu thì đằng sau hắn lập tức có một nhóm người xông lại, đối với Đặng Dịch hét lên… Đặng Dịch nghe thấy âm thanh này hơi hơi nhíu mày lại… Âm thanh này… dường như hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi…

Vừa quay đầu lại, hắn lập tức thấy một nhóm tầm 4, 5 người của Thiên Vũ Học Viện đang hùng hổ chạy tới… mà người dẫn dầu nhóm người này thật không ngờ lại là một người quen!!

Liễu Thanh Thanh!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.