Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 687


Đọc truyện Cực Phẩm Đại Thiếu – Chương 687


Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, khách khứa đã giải tán hết, ông cụ Giang gọi tất cả những thành viên cốt cán của nhà họ Giang đến phòng khách họp mặt gia đình, Lâm Thiên cũng được mời tham dự cuộc họp.
Trong cuộc họp.
Tất cả những thành viên cốt cán của nhà họ Giang đều đã ngồi vào vị trí.
Ông cụ Giang ngồi ở ngay phía trước, chậm rãi đứng dậy, tất cả những người có mặt đều đổ dồn ánh mắt lên người ông cụ Giang.
“Bây giờ tôi muốn tuyên bố một quyết định, tôi tuyên bố rằng sách lược của tập đoàn Minh Thành sẽ được điều chỉnh.

Giang Viễn Lương sẽ được thăng chức chủ tịch Tập đoàn Minh Thành và Giang Hải Minh sẽ được điều đến một chi nhánh khác, để xem hiệu quả sau này thế nào.” Ông cụ Giang nói.
Sau khi Lâm Thiên nghe được tin tức này, liền hài lòng và gật đầu.
Mục đích của Lâm Thiên vốn cũng không phải là tiêu diệt nhà họ Giang, mà là để cha của Giang Minh Tú trở thành người thừa kế và nắm quyền điều hành nhà họ Giang.
Xem ra ông cụ Giang vẫn còn rất thông minh, biết nên làm thế nào, nếu ông ta vẫn nhất quyết muốn nâng đỡ Giang Hải Minh, chèn ép Giang Viễn Lương, vậy thì nhà họ Giang e rằng chỉ có con đường chết mà thôi!
Nhưng các thành viên nhà họ Giang có mặt sau khi nghe tin này xong lại vô cùng náo động.
“Cái gì?!”
Giang Hải Minh và Giang Minh Thành sau khi nghe tin này, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi.
Tin tức tựa hồ giống như một khối pháo nổ tung trong đầu khiến họ trở tay không kịp.
Quyết định như vậy đồng nghĩa với việc để cho Giang Viễn Lương trở lại làm người thừa kế, sau đó đày Giang Hải Minh ông ta đi biên cương!
“Cha! Con đã thăng chức chủ tịch tập đoàn Minh Thành được 5 năm rồi.

Làm sao nói rút là rút, con không có công lao cũng có khổ lao!” Giang Hải Minh vội vàng đứng dậy phản bác.
Một người đàn ông trung niên to béo cũng nhanh chóng đứng dậy nói:

“Ông cụ, tôi cũng cảm thấy không thỏa đáng.

Giang Viễn Lương có tư cách gì mà đảm đương vị trí chủ tịch? Tôi phản đối quyết định như vậy!”
Người đàn ông trung niên to béo này là người cùng phe với Giang Hải Minh, ông ta đương nhiên sẽ nói thay Giang Hải Minh.
“Ông cụ, tôi cũng cảm thấy không ổn!”
“Tôi cũng phản đối quyết định như vậy!”
Trong lúc nhất thời, rất nhiều thành viên cốt cán của nhà họ Giang có mặt đều ào ào đứng lên phản đối.
Dù sao thì Giang Hải Minh đã làm chủ tịch của tập đoàn Minh Thành được năm năm, các thành viên cốt cán của nhà họ Giang cơ bản đều cùng một phe với ông ta.
Sau khi cha Giang và Giang Minh Tú thấy tình huống như thế, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Còn cha con Giang Hải Minh lại lộ ra vẻ đắc ý, được nhiều thành viên cốt cán nhà họ Giang ủng hộ như vậy, đây chính là thể hiện tư cách của ông ta!
Ông cụ thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, đồng thời nhìn về phía người đàn ông trung niên to béo, đập bàn một cái ‘Rầm’ nói:
“Phản đối đúng không? Được rồi, vậy cậu đi cùng Giang Hải Minh cùng chuyển đến chi nhánh khác đi!”
“Chuyện này…” Sắc mặt của người đàn ông trung niên to béo bỗng nhiên thay đổi, không ngờ ông cụ lại quả quyết như vậy.
Những thành viên cốt cán khác của nhà họ Giang đang ngồi cũng đồng dạng thay đổi sắc mặt.
“Còn có ai phản đối, đứng lên, tôi sẽ chuyển người đó đi cùng!” Ông cụ Giang nói với ngữ khí cương quyết.
Mọi người bên dưới lặng ngắt như tờ, không có ai lên tiếng nói hộ Giang Hải Minh nữa.
“Tốt lắm.” Ông cụ Giang lúc này mới hài lòng gật đầu.

Sau khi cuộc họp giải tán.
Những thành viên cốt cán của nhà họ Giang có mặt ngược lại đều chạy đến chào hỏi cha Giang, thậm chí còn chủ động đến nịnh bợ cha Giang.

Lý do rất đơn giản, bọn họ biết lần này ông cụ rất cương quyết.
Đối với Lâm Thiên mà nói, mục đích của anh cũng đã đạt được, anh đã thành công giúp cha Giang, đánh bại Giang Hải Minh, trở thành người thừa kế của nhà họ Giang.
Về phần Giang Hải Minh và Giang Minh Thành kia, bọn họ phát ngốc ở đâu? Sau khi cuộc họp kết thúc liền ỉu xìu.

Bởi vì cha Giang được thăng chức chủ tịch tập đoàn Minh Thành, tự nhiên phải đối mặt với rất nhiều công việc, cho nên phải ở lại đây cùng ông cụ, không cùng Lâm Thiên đi về, mẹ Giang cũng ở lại hỗ trợ ông.
Cha Giang đưa Lâm Thiên và Giang Minh Tú đến tận cửa.
“Lâm Thiên, thật sự cám ơn cháu rất nhiều.

Nhờ có sự giúp đỡ của cháu, bác mới có thể đánh bại Giang Hải Minh một lần nữa.”
Trên khuôn mặt của cha Giang đầy vẻ cảm kích, ông biết nếu không có Lâm Thiên, hôm nay ông sẽ không thể lấy lại được sự trọng dụng của ông cụ Giang, ông cũng không thể mở mặt mở mày.
“Bác khách sáo quá rồi, cháu là bạn trai của Minh Tú, thì giúp bác là chuyện nên làm.” Lâm Thiên cười nhẹ.
“Haha, Minh Tú nhà bác ở bên cháu là phúc phận của nó.” Cha Giang cười ha ha.
“Bác, dù bây giờ cha con Giang Hải Minh đã bị chuyển đến chi nhánh công ty, nhưng bọn họ chắc chắn không thể từ bỏ ý đồ như vậy được.

Bác vẫn phải cẩn thận mới được.” Lâm Thiên nghiêm túc Dặn dò.
Lâm Thiên biết cha con Giang Hải Minh kia không phải loại lương thiện
“Chuyện này bác biết, chỉ cần có sự ủng hộ của ông cụ, bác sẽ có tư cách đấu với ông ta, Lâm Thiên cháu không cần lo lắng, bác có thể đối phó được.” cha Giang nói.
“Vâng, trong khoảng thời gian tới, bác sẽ rất bận rộn, cháu sẽ không quấy rầy bác nữa.” Lâm Thiên nói.

Bây giờ ông không chỉ muốn tiếp quản tập đoàn Minh Thành một lần nữa, mà còn muốn lên kế hoạch làm đại lý cho dung dịch nước thần tiên dạng uống.

Tự nhiên sẽ rất bận rộn.
Sau khi chào tạm biệt, Lâm Thiên và Giang Minh Tú đã lên chiếc Lamborghini có độc.
Bên trong xe.
“Anh yêu, lần này em cũng thực sự phải cảm ơn anh vì đã giúp đỡ gia đình chúng ta một chuyện lớn như vậy.” Khuôn mặt xinh xắn của Giang Minh Tú tràn ngập hạnh phúc, tươi cười vui vẻ.
Giang Minh Tú biết, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Thiên, chỉ dựa vào cô và cha mẹ cô, căn bản sẽ không thể thay đổi được tất cả.
Lâm Thiên mỉm cười và nắm lấy tay Giang Minh Tú.
“Em là người phụ nữ của Lâm Thiên anh, anh không giúp em thì giúp ai?”
“Anh yêu, em yêu anh chết mất!” Giang Minh Tú vẻ mặt tươi cười hôn lên khuôn mặt của Lâm Thiên.
“Có điều, bây giờ không phải là lúc ăn mừng, chuyện lần này vẫn chưa kết thúc, anh dám cá rằng với tính cách của Giang Hải Minh và Giang Minh Thành, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!” Lâm Thiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Cha em có sự ủng hộ của ông , có lẽ sẽ đối phó được.” Giang Minh Tú nói.
“Minh thương khó tránh, ám tiễn khó phòng.

Chỉ sợ Giang Hải Minh ngấm ngầm giở trò.” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.
“Vậy … Vậy phải làm sao bây giờ.” Giang Minh Tú sau khi nghe đến đó, trên mặt cũng lộ ra một chút lo lắng.
Lâm Thiên cười vuốt ve mái tóc Giang Minh Tú: “Em không cần lo lắng, anh đưa em về nhà trước.”
Lâm Thiên quyết định giúp người giúp đến cùng, giúp cha Giang triệt để giải quyết hậu họa.
Ngay sau đó, chiếc Lamborghini có chứa thuốc độc khởi động, kèm theo tiếng gầm của động cơ, chiếc Lamborghini có độc liền phóng đại.
Trên đường lái xe đưa Giang Minh Tú về nhà, Lâm Thiên vừa lái xe vừa thả thiên địa linh khí trong miếng ngọc bội ra, đồng thời vận dụng công pháp để hấp thụ linh khí trời đất, nâng cao sức mạnh bản thân.
Mặc dù mấy ngày nay Lâm Thiên đi khắp nơi, nhưng liên quan đến tu luyện Lâm Thiên không hề chậm trễ chút nào, không chỉ tập luyện hết sức vào buổi tối, ban ngày cũng dành bất cứ thời gian rảnh rỗi nào để luyện tập.

Trên đường Lâm Thiên ngồi máy bay đến thành phố Kim Vân, lúc trên máy bay cũng tranh thủ từng giây từng phút tập luyện.

Mục đích Lâm Thiên làm như vậy rất đơn giản, bản thân đột phá đến kim đan vẫn cần một khoảng thời gian nữa!
Đột phá kim đan đối với Lâm Thiên có ý nghĩa rất quan trọng.
Tuy nhiên, Lâm Thiên dự tính cho dù có sự hỗ trợ của ngọc bội, bản thân vẫn phải mất một thời gian nữa mới có thể đột phá được kim đan.
“E rằng ít nhất phải mất hai ba tháng mới có thể đột phá kim đan.” Trong lòng Lâm Thiên dự đoán tốc độ.
Thật ra, tốc độ này vốn đã rất kinh khủng rồi, dù sao Lâm Thiên cũng vừa mới đột phá thực đan cảnh chưa được bao lâu, so với những tu sĩ khác trong giới tu luyện, tốc độ của anh đã vô cùng kinh khủng rồi.

Bên kia.
Giang Hải Minh và Giang Minh Thành cũng ngồi trên xe về nhà.
Sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi.
Đặc biệt là Giang Hải Minh, anh ta có vẻ vô cùng không cam tâm, không cam tâm vị trí người thừa kế cứ như vậy bị cướp đi!
“Cha, nếu lần này Giang Viễn Lương lên ngồi vào vị trí chức chủ tịch, thì cuộc sống mấy năm nay của ông ta sẽ chính là hình mẫu tương lai của chúng ta!” Giang Minh Thành lo lắng nói.
Trước khi bữa tiệc mừng thọ hôm nay bắt đầu, Giang Minh Thành có nằm mơ cũng không ngờ Lâm Thiên lại có thân phận đáng sợ như vậy, trước đây, anh ta còn đè áp không coi Lâm Thiên ra gì.
“Cách duy nhất hiện tại chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn độc!” Trong mắt Giang Hải Minh lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Thủ đoạn tàn độc? Là thủ đoạn gì ạ?” Giang Minh Thành vội vàng hỏi.
“Một là không làm, hai là không ngừng, giết Giang Viễn Lương, giết cả nhà hắn!” Giang Hải Minh làm động tác đưa tay cắt cổ.
“Cái gì !?” Giang Minh Thành sửng sốt.
“Cha, chuyện này… chuyện này ổn chứ, hơn nữa nếu Lâm Thiên kia biết, chúng ta giết Giang Minh Tú, anh ta chắc chắn sẽ không để yên cho chúng ta đâu!” Giang Minh Thành nói.
“Vậy thì giết luôn cả cậu ta! Cậu ta có nhiều tiền thì lại thế nào, dù sao Kim Vân cũng không phải là địa bàn của cậu ta, muốn giết cậu ta cũng không phải chuyện khó!” Trong mắt Giang Hải Minh tràn đầy sát khí điên cuồng.
“Sau khi giết cậu ta rồi giết cả nhà Giang Viễn Lương, Giang gia sẽ chỉ còn lại một mình cha là có thể thừa kế.

Cho dù ông cụ biết là cha làm, ông ấy cũng chỉ có thể để cho cha làm người thừa kế, bởi vì không ai khác có thể kế thừa!” Giang Hải Minh cười gằn nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.