Đọc truyện Cực Phẩm Đại Thiếu – Chương 686
Ngay lúc này đây, ba người gồm có Lưu Quốc Hưng, Giả An Sinh và Tống Minh đã đi vào trong sân.
Ba người này, mỗi người một mình đi ra, thì đều là người chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến người của giới kinh doanh phải run sợ, huống chi bây giờ cả ba người cùng ở một chỗ?
Những người trong sân, dù là con cái nhà họ Giang hay là khách khứa từ khắp mọi nơi đến dự tiệc mừng thọ đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn ba người đàn ông này.
Lúc này ông cụ Giang đã đi lên đón tiếp.
“Ba vị có thể đến tham gia tiệc mừng thọ của ông già này, tôi đúng thật là có phúc ba đời.” Vẻ mặt của ông cụ Giang tươi cười đến mức sáng láng.
“Ông Giang, chúng tôi chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.” Cả ba người đồng thanh nói.
“Cảm ơn ba vị, xin cám ơn, lão già tôi đây cảm kích vô cùng!” Ông cụ Giang vui mừng khôn tả xiết.
“Ông cụ, xin hãy thứ lỗi, chúng tôi đến chào hỏi anh Lâm một chút.” Lưu Quốc Hưng nói.
Ngay sau đó, Lưu Quốc Hưng liếc mắt nhìn một vòng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiên đang ngồi, rồi đi thẳng tới chỗ anh, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Giả An Sinh là chủ tịch liên minh kinh tế Kim Vân, và Tống Minh đại diện của Chu gia, cũng đi theo Lưu Quốc Hưng.
Lúc này, ông Giang, cha con Giang Hải Minh và tất cả mọi người có mặt mới hiểu.
Hóa ra ba người họ đích thân đến tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ, không phải vì thể diện của ông Giang, mà là vì thể diện của Lâm Thiên!
Trong nháy mắt, ba người đã đến trước mặt Lâm Thiên.
“Anh Lâm, chúng tôi đến rồi!” Lưu Quốc Hưng tươi cười nói với Lâm Thiên.
Lâm Thiên mỉm cười gật đầu: “Chủ tịch Lưu, tôi lấy thân phận con rể nhà họ Giang, hoan nghênh anh tới dự tiệc mừng thọ của ông cụ.”
“Nể mặt anh Lâm, chúng tôi đương nhiên phải tới!” Lưu Quốc Hưng cười nói.
Dừng một chút, Lưu Quốc Hưng tiếp tục cười nói: “Anh Lâm, để tôi giới thiệu với anh, vị này là Giả An Thành, chủ tịch của Liên minh kinh tế Kim Vân, còn này là Tống Minh, người thừa kế của Chu gia ở Kim Vân.
Họ đều rất muốn làm quen với chủ tịch Lâm.”
“Giả tổng, Chu tổng, hân hạnh quen biết.” Lâm Thiên cười chào hỏi họ.
“Anh Lâm, đây là danh thiếp của tôi.
Sau này ở Kim Vân, có chuyện gì cần đều có thể liên lạc với chúng tôi!”
Hai người vẻ mặt tươi cười đưa danh thiếp ra.
Lâm Thiên nhận lấy từng cái danh thiếp.
Ông cụ lại bước đến, mời ba người họ vào chỗ ngồi.
Sau khi ba người ổn định chỗ ngồi.
“Anh Lâm, chúng tôi đều rất mong ngóng dung dịch nước thần tiên dạng uống mà tập đoàn Vân Thiên bán.
Khi nào anh cũng mở một chi nhánh ở thành phố Kim Vân, để người thành phố Kim Vân chúng tôi cũng được thưởng thức tác dụng kỳ diệu của dung dịch nước thần tiên dạng uống” Lưu Quốc Hưng híp mắt cười nói.
“Nếu đã nhắc tới ở đây rồi, thì tôi muốn tuyên bố một chuyện.” Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đứng dậy.
“Kính thưa các vị khách mời có mặt, tôi Lâm Thiên, tại đây muốn thông báo một chuyện.” Giọng nói của Lâm Thiên rất vang.
Ngay khi Lâm Thiên mở miệng nói, toàn bộ hội trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn Lâm Thiên, muốn biết anh sẽ thông báo chuyện gì.
“Tôi thông báo, công ty dược phẩm trực thuộc tập đoàn Vân Thiên, sẽ mở một chi nhánh ở thành phố Kim Vân, và bán số lượng có hạn dung dịch nước thần tiên dạng uống!” Giọng nói của Lâm Thiên truyền khắp hội trường.
Oàng!
Ngay khi Lâm Thiên nói câu này, toàn hội trường lập tức bùng nổ.
Ở đây ai mà không biết hiệu quả của dung dịch nước thần tiên dạng uống? Mặc dù hầu hết bọn họ chưa từng thử qua, nhưng dung dịch nước thần tiên dạng uống từ lâu đã được biết đến vô cùng kì diệu!
“Cái gì? Muốn mở một chi nhánh ở thành phố Kim Vân chúng ta sao?”
“Điều này có nghĩa là chúng ta ở Kim Vân sau này cũng có cơ hội mua được dung dịch nước thần tiên dạng uống sao?”
Các ông chủ có mặt đều tỏ ra rất kích động, đây chắc chắn là một tin vui đối với họ.
Lâm Thiên khoát tay, ra hiệu mọi người im lặng, rồi tiếp tục nói:
“Tôi quyết định việc bán dung dịch nước thần tiên dạng uống ở thành phố Kim Vân sẽ do cha vợ tôi là Giang Viễn Lương toàn quyền đại diện!”
Bùm!
Ngay sau khi Lâm Thiên nói câu này, toàn bộ hội trường lại bùng nổ.
Tin tức này là một tin tức bùng nổ đối với tất cả mọi người có mặt, đặc biệt là đối với người nhà họ Giang, tin tức này lại càng là một quả bom nặng cân!
Trong lòng mọi người đều rõ, nếu Giang Viễn Lương giành được toàn bộ quyền đại lý, mọi người muốn mua dung dịch nước thần tiên dạng uống, thì họ phải đi tìm Giang Viễn Lương!
Với tình hình khan hiếm dung dịch nước thần tiên dạng uống, để mua được dung dịch nước thần tiên dạng uống, bọn họ nhất định phải xây dựng được mối quan hệ tốt với Giang Viễn Lương.
Dựa vào điểm này, sau này Giang Viễn Lương ở Kim Vân nhất định sẽ nhận được rất nhiều mối quan hệ.
Đến lúc đó, Giang Viễn Lương nhất định sẽ vùng dậy!
“Chuyện này…!sao có thể như vậy được!”
Cha con Giang Hải Minh và Giang Minh Thành sau khi nghe được tin tức này, càng như bị sét đánh, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.
Trong lòng bọn họ rất rõ sự quan trọng của mối quan hệ!
“Giang Viễn Lương, tôi và Lưu Quốc Hưng sẽ ủng hộ công việc của anh.”
“Giả An Thành tôi cũng vậy, sẽ ra sức ủng hộ!”
“Còn Tống Minh tôi, sẽ ủng hộ anh tuyệt đối!”
Lúc này, chủ tịch hội các doanh nhân thành phố Kim Vân Lưu Quốc Hưng, chủ tịch liên minh thương mại thành phố Kim Vân Giả An Thành, người thừa kế Chu gia Tống Minh, đều nhao nhao đứng lên bày tỏ rằng bọn họ sẽ toàn lực ủng hộ Giang Viễn Lương.
“Cảm ơn chủ tịch Lưu, chủ tịch Giả, cảm ơn tổng giám đốc Chu!”
Giang Viễn Lương kích động đứng dậy, liên tục cảm ơn.
Vẻ mặt của ông cụ Giang lúc này có chút bất định.
Trong lòng ông cụ Giang biết rõ sau khi Giang Viễn Lương nhận được quyền đại lý dung dịch nước thần tiên dạng uống, sau này nhất định sẽ trở nên cường đại.
Lúc trước ông nâng đỡ Giang Hải Minh làm người thừa kế, áp Giang Viễn Lương xuống rõ ràng đã không thể thực hiện được, bởi vì ông không thể ngăn Giang Viễn Lương được nữa rồi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, trong lòng ông cụ Giang đã có quyết định…
Giờ lành đã đến, khách mời cũng cơ bản đến đông đủ, ông cụ tuyên bố tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Các khách mời lần lượt đứng dậy, tiến về phía sân sau nơi bày tiệc.
Trong bữa tiệc này, cha Giang, mẹ Giang, Giang Minh Tú và Lâm Thiên đều được ông cụ Giang sắp xếp ngồi chung một bàn, đương nhiên Chủ tịch Lưu ba người cũng ngồi vào bàn này.
Ngược lại, hai cha con Giang Hải Minh lại bị ông cụ Giang sắp xếp vào vị trí phía sau chính giữa.
Điều này trái ngược hẳn với chỗ ngồi trong bữa tiệc tại gia ngày hôm qua.
Trên bàn Giang Hải Minh ngồi.
Lần này đến lượt Giang Hải Minh cảm thấy khó chịu.
“Cha, ông cụ vậy mà lại để gia đình Giang Viễn Lương ngồi ở bàn đầu tiên, để chúng ta ngồi ở đây.
Lẽ nào đây là muốn bỏ rơi chúng ta, để Giang Viễn Lương tiếp quản nhà họ Giang lần nữa sao?” Vẻ mặt Giang Minh Thành khó coi.
Giang Hải Minh không trả lời mà chỉ châm một điếu thuốc, sau đó hút một hơi thật mạnh, sắc mặt ông ta cũng khó coi không kém.
“Giang Hải Minh, ai cho anh hút thuốc trong dịp như thế này!”
Giang Hải Minh vừa châm thuốc, một tiếng quát mắng liền vang lên.
Giang Hải Minh ngẩng đầu nhìn, người quát chính là Giang Viễn Lương.
Giang Hải Minh lúc này mới nhớ lại, vào bữa tiệc tối hôm qua, Giang Viễn Lương hút thuốc, ông ta đã mắng Giang Viễn Lương.
Đây là đang trả thù ông ta!
Giang Hải Minh tức giận đứng phắt dậy.
“Giang Viễn Lương, tao là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Minh Thành và là người nắm quyền của Minh Thành hiện tại.
Mày có tư cách gì mà quát mắng tao!” Giang Hải Minh vô cùng tức giận.
Khi bên này xảy ra cãi vã, ánh mắt của những vị khách có mặt lập tức tập trung qua.
“Với tư cách là một thành viên của nhà họ Giang, tại sao tôi lại không có tư cách! Ngày hôm qua không phải anh từng nói rồi sao, sức khỏe ông cụ không tốt, không ngửi được mùi thuốc lá.
Anh còn hút thuốc ở đây, sao nào? Lời nói của chính mình, anh sẽ không quên chứ?” Giang Viễn Lương cười lạnh.
Giang Hải Minh nghe nói như vậy, cơ mặt kịch liệt co giật: “Giang Viễn Lương, mày…!mày…!mày đây là cố ý trả thù!”
“Được rồi, cãi nhau cái gì!” Ông cụ Giang nghiêm mặt quát lên.
Dù sao ở đây có nhiều khách mời như vậy, cãi vã tự nhiên sẽ khiến Giang gia bị mất mặt.
“Giang Hải Minh, con ở đây hút thuốc là con không đúng, nếu con không muốn ở lại đây thì đi ra cho ta!” Ông cụ Giang mắng Giang Hải Minh.
Lần này, người được ông cụ Giang thiên vị không còn là Giang Hải Minh, mà là Giang Viễn Lương.
Giang Hải Minh nghe thấy ông cụ mắng mình, sắc mặt ông ta càng thêm khó coi.
Nhưng ông ta không dám giống Giang Viễn Lương ngày hôm qua, trực tiếp vung tay bỏ đi, nếu không, vị trí người thừa kế của ông ta thật sự khó mà giữ được.
“Cha, là lỗi của con.” Giang Hải Minh cắn răng xin lỗi, đồng thời dập tắt điếu thuốc.
“Nếu đã là lỗi của con, còn không mau xin lỗi em trai Giang Viễn Lương đi.” Ông cụ Giang nghiêm mặt nói.
“Xin… Xin lỗi nó?” Giang Hải Minh trợn tròn mắt, sắc mặt khó coi như ăn phải cứt.
“Làm sao? Có vấn đề gì à?” Ông cụ Giang lạnh lùng hỏi.
Giang Hải Minh mặc dù vô cùng không muốn, nhưng vì bảo vệ vị trí thừa kế của mình, cũng không dám làm trái ý của ông cụ.
“Giang Viễn Lương, vừa rồi hút thuốc là anh không đúng, anh… Anh xin lỗi.” Giang Hải Minh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn nói ra.
Giang Minh Thành ngồi bên cạnh Giang Hải Minh, nhìn thấy cha mình xin lỗi Giang Viễn Lương, sắc mặt anh ta cũng khó coi đến cực điểm.
Ngược lại Giang Minh Tú và mẹ Giang lúc này trên mặt đều lộ ra nụ cười, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng hả giận!