Bạn đang đọc Cực Phẩm Cuồng Thiếu – Chương 6: Nhiệm vụ mới
Giữa trưa, Diệp Phàm mang theo 2 thùng nước, chạy như bay về phía nhà gỗ, Tiểu Lang thở hổn hển chạy ở phía sau.
-Không tệ lắm, có thể làm cho nước không rơi ra khi chạy nhanh.
Sau đó, không đợi Diệp Phàm dừng bước lại, Sở Cơ từ trong nhà gỗ đi ra, nhìn thùng còn đầy nước thì ánh mắt tỏ ra ngạc nhiên, nói:
-Nửa năm không gặp, tiểu tử cậu càng ngày càng có thể khống chế được Kình lực một cách tinh diệu rồi.
-Sư tỷ, sao tỷ lại về?
Thấy Sở Cơ thì vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra vui vẻ, tuy rằng từ nhỏ Sở Cơ đã rời khỏi hắn và Chử Huyền Cơ nhưng mà nàng vẫn thường xuyên trở lại thăm, trừ Chử Huyền Cơ ra thì Sở Cơ chính là người thân duy nhất của hắn.
– Tiểu thí hài, cậu kêu là ai sư tỷ? Kêu là dì.
Sở Cơ nghe vậy, sắc mặt cố ý tỏ ra nghiêm nghị, giáo huấn, theo tuổi thì nàng có thể là sư tỷ của Diệp Phàm nhưng mà luận về vai vế thì nàng là trưởng bối của Diệp Phàm.
-Nói về tuổi thì chị cũng lớn hơn em có 10 tuổi, hơn nữa 2 chúng ta lại cùng một sư phụ, dựa vào cái gì mà bắt em kêu chị là dì?
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra khinh thường.
-Biểu cậu kêu là dì thì cứ gọi, không nên nói nhảm nhiều như thế.
Sở Cơ giơ tay lên, làm bộ muốn giáo huấn Diệp Phàm.
-Thôi đi người ơi, chị và lão gia hỏa kia, trừ việc khoe vũ lực ra thì còn biết cái gì?
Diệp Phàm bĩu môi, dường như đối với uy hiếp của Sở Cơ thì hắn cũng không để ở trong lòng.
– Tiểu thí hài, những lời này là cậu nói đó a.
Sở Cơ vốn muốn muốn dạy dỗ Diệp Phàm một chút, nghe Diệp Phàm vừa nói như thế, lập tức thay đổi chủ ý, ưỡn ngực ra, rất là đắc ý nói:
-Vốn dì đây muốn nói tốt cho cậu trước mặt sư phụ, giúp cậu đi làm một nhiệm vụ vô cùng thoải mái nhưng mà hiện tại ta đã thay đổi chủ ý.
-Lừa quỷ.
Mặc dù là nói như thế nhưng Diệp Phàm cũng có chút tò mò.
Sở Cơ nhìn ra tâm tư của Diệp Phàm, cười tủm tỉm nói:
-Tiểu thí hài, nếu như chị nói nhiệm vụ kia có thể để cho cậu có nhiều thời gian ở dưới núi, cậu có tin không?
-Thật sao?
Diệp Phàm nghe vậy lập tức mừng rỡ, liền vội vàng tiến lên níu lấy cánh tay của Sở Cơ, vẻ mặt tỏ ra lấy lòng, nói:
-Sư tỷ tốt, không là dì tốt mới đúng, cháu sai rồi, hãy tha cho cháu đi mà.
-Không tha.
Sở Cơ vểnh mặt, nói.
-Dì, cháu đấm chân cho dì được không?
Khi nói chuyện, Diệp Phàm làm bộ ngồi xuống đấm chân cho Sở Cơ.
-Cậu…đáng ăn đòn.
Mặc dù sớm đã biết thủ đoạn vô lại của Diệp Phàm nhưng mà nghe được 2 chữ đấm chân kia thì Sở Cơ vẫn là cả kinh lùi ra sau, đá một cước vào Diệp Phàm, vẻ mặt tỏ ra ửng đỏ, nhìn qua càng thêm quyến rũ động lòng người.
Một màn này nếu để những công tử ca ở kinh thành thấy được, chỉ sợ bọn hắn sẽ rớt mắt xuống đất.
Những công tử ca kia đã lĩnh giáo bản lĩnh câu hồn của Sở Cơ nhưng mà chưa có gặp qua “ Ma Hậu” Sở Cơ thẹn thùng như thế.
Ở trong mắt đám công tử ca kia, bọn hắn tình nguyện tin có heo mẹ biết leo cây cũng sẽ không tin điều này.
Diệp Phàm cười hắc hắc né tránh, da mặt dày hỏi:
-Dì đợp gái, rốt cuộc là nhiệm vụ gì a? Vì sao lại có thể ở dưới núi lâu a?
-Tiểu thí hài, ta nghe sư phụ nói, tối hôm qua cậu trở lại Linh sơn thì đã gặp được 2 cô gái ở dưới chân núi?
Sở Cơ cố ý hỏi.
-Có a.
Diệp Phàm đáp một câu, không khỏi nhớ lại tình hình hôm qua, hô to:
-Không phải lão gia hỏa sẽ muốn cháu chữa bệnh cho cô gái kia đó chứ?
-Oh, xem ra cậu và 2 cô gái kia đã tiếp xúc với nhau? Không phải cậu thấy 2 cô gái kia xinh đẹp nên đã nổi sắc tâm đó chứ?
Sở Cơ không có hảo ý hỏi.
Diệp Phàm nghĩ đến Tô Lưu Ly, bĩu môi nói:
-Với tính cách của cô bé kia thì làm sao cháu có thể nổi sắc tâm được?
Sở Cơ nghe vậy, dở khóc dở cười.
-Sao cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái đây?
Mắt thấy Sở Cơ không nói lời nào, Diệp Phàm lại mở miệng, giọng nói có chút nghi hoặc:
-Trừ chuyện 5 năm trước ra thì tới bây giờ lão gia hỏa kia vẫn chưa cứu một ai.
-Nếu không phải là bà dì đây tranh thủ, cậu cho rằng mình sẽ nhận được nhiệm vụ tốt này sao? Nói vậy thì cậu cũng nhìn ra cô bé kia có thân thể Cực Âm, Âm Khí trong cơ thể nàng đã quá thịnh vượng, nếu không cứu chữa kịp thời thì nàng sẽ chết.
Vẻ mặt Sở Cơ không đổi, nói láo:
-Ta cũng không gật cậu, cô bé kia từng có duyên phận với ta vài lần, ta động lòng trắc ẩn, muốn cứu nàng một mạng, thuận tiện cũng muốn cho cậu một cơ hội.
-Bệnh của nàng chỉ có cháu mới có thể cứu, mượn hoa hiến Phật thì mượn hoa hiến Phật chứ, còn nói nghiêm túc như thế nữa.
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra khinh bỉ.
Sở Cơ tức giận đến cặp bánh bao trên ngực run lên:
-Được rồi, cứ coi như thành ý của ta là lòng lang dạ sói đi, cậu nói đi, cậu có đi không?
-Cho dù cháu đồng ý thì người ta cũng không để cho cháu trị a.
Nghĩ đến ngày hôm qua mình nói thật mà bị người ta coi là lưu manh thì Diệp Phàm có chút buồn bực.
Thấy vẻ mặt buồn bực của Diệp Phàm, trong lòng Sở Cơ hơi hiếu kỳ, lại cố ý nói:
-Xem ra ta đã đoán đúng a, tiểu tử cậu tuyệt đối không có ý tốt với người ta.
-Cái mắm, cháu có ý tốt muốn cứu nàng, kết quả nàng coi cháu là lưu manh.
-Nói đi, tiểu tử cậu đã làm ra chuyện gì?
Sở Cơ cũng nổi tính bà tám.
Diệp Phàm thở dài, buồn bực mà kể lại chuyện hôm qua cho Sở Cơ.
“Ha ha”
Nghe Diệp Phàm nói xong, Sở Cơ cười to lên, cặp bánh bao trên ngực rung lên rung xuống.
-Haiz, một thân y thuật này lại bị người ta coi là lưu manh.
-Đáng đời.
Sở Cơ ngừng cười, tức giận nói:
-Nào có người nào như cậu, sờ tay trị phần ngọn, chuyện phòng the trị tận gốc, nói thế mà cũng nói được à?
Diệp Phàm nghe vậy, cũng biết cách nói chuyện của mình có vấn đề nên không có hé răng.
-Như vậy đi, để ta giải thích giùm cậu để xóa bỏ hiểu lầm này, bất quá tiểu tử cậu gặp người thì phải ăn nói cho đúng mực.
Sở Cơ cũng biết Diệp Phàm là nói thật nhưng mà không đủ uyển chuyển.
Diệp Phàm trợn mắt:
-Không phải là muốn để cho em xin trị bệnh cho nàng a?
-Dúng vậy.
Sở Cơ trả lời một câu rồi giải thích :
-Tiểu tử cậu đã gặp qua người ta, có thể thấy được cô bé kia không phải là một người tùy tiện, ta sẽ để sư phụ nói cậu có thể chưa bệnh cho người ta, như vậy chỉ cần nàng không hợp thể với cậu thì cậu có thể ở lại chốn đô thị phồn hoa kia, đây không phải lả chuyện mà cậu luôn mơ ước sao ?
Nghe Sở Cơ nói thế, trong lòng Diệp Phàm hơi động, Sở Cơ nói có lý a.
…
Chạng vạng tối, Sở Cơ đã làm xong cơm tối, sau khi cùng Diệp Phàm và Chử Huyền Cơ ăn cơm xong thì một mình nàng xuống núi.
Đi tới giữa sườn núi, thấy được 2 chị em Tô gia vẫn còn ở chân núi thì Sở Cơ cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì nàng biết, đối với người Tô gia mà nói thì Chử Huyền Cơ chính là người có thể cứu được Tô Vũ Hinh, đương nhiên là bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ đi rồi.
-Chị Sở.
Sắc trời tối, Sở Cơ đi tới chân núi, Tô Lưu Ly liền chạy lên, hỏi:
-Chị đã gặp Chử thần ý rồi à?
-Không có.
Nhìn bộ dạng lo lắng, khẩn trương của Tô Lưu Ly, dù trong lòng Sở Cơ cũng hơi cảm động nhưng nàng vẫn lắc đầu.
“Hix”
Tô Lưu Ly nghe vậy thì ngẩn ngơ, 2 mắt đỏ lên.
-Tuy rằng tôi không tìm được Chử thần y nhưng mà tôi có biết một người có thể trị bệnh cho chị của em.
Sở Cơ lại nói, giọng nói không lớn nhưng làm cho người ta có cảm giác không thể nghi ngờ:
-Mặc dù người này không nổi danh như Chử thần y nhưng y thuật tinh xảo, nhất là am hiểu loại bệnh mà chị của em bị mắc phải.
-Hả?
Nghe Sở Cơ nói thế thì 3 người Tô Vũ Hinh cả kinh.
Bởi vì các chuyên gia y học đã bó tay với bệnh mà Tô Vũ Hinh mắc phải, nên bọn họ đều gởi hy vọng vào Chử thần y mà hiện giờ Sở Cơ lại nói cho bọn họ biết còn có người có thể chữa bệnh của Tô Vũ Hinh.
Nếu lời này là từ người bình thường nói ra thì bọn họ sẽ không tin nhưng mà lời này lại từ chính miệng của Ma Hậu đại danh đỉnh đỉnh ở kinh thần.
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!
Một cảm giác kích động tràn ngập khắp người của Tô Lưu Ly cùng Phúc bá, thậm chí ngay cả Tô Vũ Hinh cũng kích động đến cả người run lên.
-Tô tiểu thư, tuy rằng chúng ta chỉ gặp mặt nhau 3 lần, nhưng lần gặp mặt ở Linh sơn này có thể là coi như là một loại duyên phận.
Sở Cơ thản nhiên nói:
-Như vậy thì các cô hiện tại có thể trở lại Hàng Hồ, tôi sẽ liên hệ vị bác sĩ kia, để hắn đi Hàng Hồ tìm các người.
-Chị Sở, cảm ơn chị.
Tô Lưu Ly liền kích động, vô cùng cảm kích nói cảm ơn.
Nhưng mà.
Nếu để nàng biết thần y ở trong miệng Sở Cơ chính là tên lưu manh ngày hôm qua thì không biết nàng có cảm kích Sở Cơ nữa không?