Bạn đang đọc Cực Phẩm Cuồng Thiếu – Chương 5: Khúc mắc, chân tướng
Bất tri bất giác, mặt trời đã mọc lên, ánh bình minh khắp bầu trời.
Dưới ánh nắng sớm, Diệp Phàm khoanh chân ngồi ở trên tảng đá từ từ mở mắt ra, kết thúc tu luyện cả đêm.
So với võ giả bình thường thì phương thức tu luyện của Diệp Phàm lại khác xa, từ sau khi tiến vào cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn thì Diệp Phàm chủ yếu tu luyện Minh Tưởng.
Cái gọi là Minh Tưởng chính là chỉ cần võ giả thông qua phương pháp thổ tức bình thường, khiến cho Khí chảy xuôi trong người, đến lúc đó mọi dơ bẩn sẽ bị thải ra, khiến gân cốt, lục phủ ngũ tạng của cơ thể trở nên cường đại, khí huyết càng thêm thịnh vượng hơn
Mà khi mọi thứ dơ bẩn được bài xuất ra khỏi cơ thể, khí huyết trong cơ thể sẽ nâng cao tinh khí, đồng thời tinh khí sẽ chuyền hóa thành Kình lực.
Kình lực đây chính là sức mạnh mạnh hơn lực lượng bình thường.
Trong võ học có một câu: Một ngày không Minh Tưởng thì ngày đó sẽ không được tính là võ giả, không Minh Tưởng thì sẽ không sinh ra Kình lực, đến lúc đó chỉ có thể thông qua PK để đề thăng lực lượng.
Nói chung là khi võ giả đạt được đến cảnh giới Hậu Thiên Đại Thành thì mới có thể lĩnh ngộ được Minh Tưởng, nhưng mà không ít thiên tài võ học, vừa mới nhập môn đã có thể Minh Tưởng.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì Diệp Phàm đã vượt xa những thiên tài võ học đó.
Bởi vì khi còn nhỏ hắn đã Minh Tưởng.
Khi hắn 6 tuổi, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một bộ công pháp có tên là ” Cửu Thiên Huyền Công “.
Môn công pháp này là Đạo thư, đúng là phương pháp Dưỡng sinh thổ nạp, cũng không có chiêu thức cụ thể.
Diệp Phàm Phàm xuất phát từ tò mò, dựa theo phương thức thổ nạp trong 《 Cửu Thiên Huyền Công 》 mà hô hấp, kết quả là hắn đã dễ dàng học xong Minh Tưởng.
Khi Chử Huyền Cơ biết được Diệp Phàm đã học xong Minh Tưởng thì hắn liền giật mình, chỉ lo cao hứng, vẫn chưa hỏi nguyên nhân. Sau đó, Sở Cơ đã hỏi qua một lần nhưng Diệp Phàm đã nói giỡn rằng:
-Cuộc sống của thiên tài không cần phải giải thích.
Kết quả là hắn bị Sở Cơ ném vào thác nước.
Sau đó, ở những lĩnh vực khác Diệp Phàm điều biểu hiện thiên phú yêu nghiệt, Chử Huyền Cơ cũng Sở Cơ liền cả kinh chết lặng, đã đoán được nguyên nhân trong đó, cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.
-Hú.
Thấy Diệp Phàm mở mắt thì Tiểu Lang liền hưng phấn kêu lên.
-Đi, đi xuống nước với tao.
Diệp Phàm cười rồi vỗ vào đầu nó, đứng dậy chạy về phía nhà gỗ, chuẩn bị mang Tiểu Lang đi múc nước.
Đây là công việc mỗi ngày Diệp Phàm pải làm, Minh Tưởng khiến cho Kình lực trong cơ thể hắn đạt được trạng thái bão hòa, hắn nhất định phải phát Kình lực ra ngoài, dùng cái này để hình thành tuần hoàn, để đạt mục đích là nâng cao thực lực.
Trở lại nhà gỗ, xách 2 cái thùng nước, Diệp Phàm liền “ Túc Để Dũng Tuyền” chạy về thác người cách nhà gỗ vài chục km.
Khi mặt trời lên cao, Diệp Phàm cùng Tiểu Lang đã đến thác nước.
-Mày tự nhảy xuống hay tao giúp mày?
Diệp Phàm mang theo thùng nước, cưới híp mắt nhìn vào Tiểu Lang.
“Ô… Ô…”
Tiểu Lang đáng thương khẽ kêu hai tiếng, tự giác nhắm 2 mắt lại rồi đạp một cái, cả người liền nhảy xuống thác nước.
-Ha ha, tao tới đây.
Diệp Phàm cười lớn một tiếng rồi nhảy xuống.
“Bõm”
“Bõm”
1 người 1 sói nhảy vào trong thác nước, bọt nước bắn lên.
-Hú.
Tiểu Lang thò đầu ra, hú lên một tiếng, sau đó dùng móng vuốt hất nước về phía Diệp Phàm, giống như là muốn trả thù Diệp Phàm vì bắt nó nhảy xuống nước.
-Tao xem mày muốn uống nước rồi đó?
Diệp Phàm cười mắng một tiếng, ném 2 thùng nước lên bờ, sau đó búng một cái đến bên cạnh Tiểu Lang, rồi lấy một tay đè đầu Tiểu Lang xuống nước.
“Hô… Hô…”
Khoảng 2’ sau, Tiểu Lang mới thoát khỏi tay Diệp Phàm, nó thở hổn hển sau đó “ Ô, Ô” vài tiếng, tỏ ra tội nghiệp cầu xin tha thứ.
-Lại bắt đầu giả dạng đáng thương?
Diệp Phàm cười mắng, ôm Tiểu Lang vào ngực, sờ vào người nó, nhịn không được mà giận dữ nói:
-Tiểu Lang, mấy năm qua có mày, nếu không tao cũng không biết làm sao.
Khi nói chuyện trong đầu Diệp Phàm không khỏi nhớ lại cảnh tượng phồn hoa nơi đô thị.
-Tiểu Lang, mày biết không? Thế giới bên ngoài rất lớn, rất náo nhiệt, có xe hơi, có máy bay, còn có rất nhiều đồ chơi. Ở thế giới bên ngoài, những đứa giống như tao phần lớn là ở trong trường học tập, sau khi tốt nghiệp ĐH thì bọn hắn sẽ đi làm, rồi kết hôn sinh con.
Diệp Phàm nói xong, dường như là nhớ lại những chuyện không vui, giọng nói có chút chua sót:
-Mà tao lại khác với bọn hắn, tao chẳng những không thể đến trường, không nói yêu đương với ai, thậm chí ngay cả cha mẹ mình mà tao cũng không biết.
Dường như cảm nhận được sự cô đơn và mất mát của Diệp Phàm, Tiểu Lang lè lưỡi liếm vào tai Diệp Phàm, dường như muốn ai ủi Diệp Phàm.
-Sư phụ nói người nhặt tao ở một con hẻm bên bệnh viện, tao bị cha mẹ ruột của mình vứt bỏ.
Cảm nhận được Tiểu Lan an ủi, Diệp Phàm nhịn không được nở nụ cười tự giễu:
-Nếu như tao không bị bọn họ vứt bỏ thì hiện tại tao cũng đang học ĐH rồi.
-Tiểu Lang, mày nói đi, nếu bọn họ không cần tao thì tại sao lại sinh ra tao?
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, trong đôi mắt toát ra vẻ bi thương sâu đậm, giống như là hỏi Tiêu Lang càng là giống hỏi bản thân:
-Tao nhất định phải xuống núi tìm bọn họ, để cho chính miệng bọn họ nói ra vì sao lại vứt bỏ tao?
Nói xong, sắc mặt Diệp Phàm không còn vẻ bi thương nữa thay vào đó chính là vẻ kiên định.
Phần kiên định này cho dù là trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi !
…
Bên ngoài mười mấy km, Sở Cơ như là một trận gió, chạy đến trước nhà gỗ.
-Sư phụ.
So với Diệp Phàm thì trước mặt Chử Huyền Cơ, lúc nào Sở Cơ cũng tỏ ra tôn kính.
-Về rồi à?
Chử Huyền Cơ bỏ quyền Kỳ Môn Độn Giáp, thái độ ôn hoà hỏi.
-Nhớ đến lão nhân gia cùng tiểu Phàm cho nên muốn trở lại thăm.
Đối với thái độ của Chử Huyền Cơ thì Sở Cơ cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng biết được có thể làm cho Chử Huyền Cơ hớn hở trên đời này cũng chỉ có một người là Diệp Phàm, nàng cũng còn biết bởi vì quyết định chuyện năm đó của nàng mà Chử Huyền Cơ vẫn còn cảm thấy canh cánh ở trong lòng.
Chử Huyền Cơ trầm mặc không nói.
-Tiểu Phàm đi múc nước rồi sao?
Sở Cơ lại hỏi.
-Ừh.
-Sư phụ, hiện tại hẳn Tiểu Phàm đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên chưa?
Thấy Chử Huyền Cơ gật đầu thì Sở Cơ nghĩ đến Diệp Phàm muốn dùng cách này để tu luyện.
Chử Huyền Cơ nghe vậy, trong đầu không khỏi nhớ lại buồn bực tối qua của Diệp Phàm.
-Sư phụ, so với con thì ngài còn rõ hơn, đột phá cảnh giới Thiên Thiên cũng không chú trọng đến việc Kình lực nhiều hay ít ở trong cơ thể, cũng không phải là việc khống chế Kình lực xảo diệu đến cỡ nào, mà đó chính là việc có hiểu hết võ học hay không?
Sở Cơ do dự một chút rồi nói:
-Tư chất của Tiểu Phàm có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung, 2 năm qua nó vẫn chưa vượt qua cảnh giới Tiên Thiên là bởi vì tâm kết trong người nó, nó muốn có cuộc sống như người bình thường. Mặc dù mấy năm qua ngài luôn để nó đi chấp hành những nhiệm vụ kia nhưng đây cũng không coi là vào đời được.
Chử Huyền Cơ trầm mặc như trước.
-Tại sao sư phụ lại không để nó nhập thế(vào đời), thỏa mãn nguyện vọng sống cuộc sống như người bình thường của nó, để nó cởi bỏ tâm kết?
Sở Cơ lấy hết dũng khí, tiếp tục hỏi:
-Lấy tính tình của Tiểu Phàm, cho dù nó vào đời cũng sẽ không buông bỏ tu luyện, đến lúc đó nếu như nó có thể giải khai tâm kết thì chuyện bước vào cảnh giới Tiên Thiên cũng không còn là vấn đề.
-Những điều này cần con phải nói cho ta biết sao?
Chân mày Chử Huyền Cơ nhíu lại, giọng nói lạnh lùng:
-Cảnh giới Hậu Thiên của võ giả chính là giai đoạn nền tảng, nền tảng tốt thì thành tựu sau này sẽ cao hơn, tuy rằng nó có thiên tư trác tuyệt nhưng cũng không nên nóng vội. Còn nữa, con cho rằng tâm kết của nó chính là muốn sống cuộc sống như người thường sao?
-Vậy là cái gì?
Sở Cơ sững sờ, nàng nhớ rõ mỗi lần trở về thì Diệp Phàm đều năn nỉ nàng đi tới nói hộ với Chử Huyền Cơ để Chử Huyền Cơ thả hắn xuống núi, lần nào cũng thế cho nên theo bản năng Sở Cơ cho rằng đây chính là nguyện vọng lớn nhất của Diệp Phàm, điều này cũng trở thành tâm kết của Diệp Phàm.
-Tâm kết của nó chính là việc nó bị cha mẹ mình vứt bỏ.
Chử Huyền Cơ trầm giọng nói:
-Nó nghĩ tới cuộc sống của người bình thường nhưng mà nó càng khát vọng tình thương của cha mẹ, thoát khỏi cảnh cô đơn.
Sở Cơ bừng tỉnh, đôi mắt toát ra vài phần bi thương.
-Ta không để cho nó xuống núi, trừ muốn để bản thân nó có một nền tảng tốt, cũng là muốn tôi luyện tâm chí của nó, nếu không sau này nếu chân tướng được trồi lên mặt nước thì đó tuyệt đối là ác mộng đối với nó.
Nói xong lời cuối, đột nhiên Chử Huyền Cơ lên giọng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng:
-Đến lúc đó, không chỉ nói để nó đi làm chuyện kia, lấy tính tình trọng tình trọng nghĩa của nó có lẽ là nó sẽ rất khó thoát khỏi ám ảnh.
-Thì ra là thế, là ánh mắt của Tiểu Cơ thiển cận rồi.
Sở Cơ thở dài, nghĩ đến chuyện kia ở trong miệng Chử Huyền Cơ, nó:
-Nếu nói vậy thì sư phụ đang âm thầm bảo vệ nó, để cho hắn đi chấp hành những nhiệm vụ kia, trừ để cho nó thấy được tàn khốc thực tế, chém giết huyết tinh để cho nó chuẩn bị để ngày sau vào đời thì chỉ sợ là sư phụ muốn nó càng thêm quyết đoán sát phạt, đúng không?
-Con cho lúc này ta để nó xuống núi là có thích hợp hay không?
Chử Huyền Cơ lại hỏi.
Hả?
Có lẽ không ngờ Chử Huyền Cơ lại hỏi thế, Sở Cơ vốn là cả kinh, sau đó nói:
-Sư phụ muốn thay đổi chủ ý, để nó xuống núi sao?
-Có lẽ đến lúc rồi.
Chử Huyền Cơ nhìn thoáng qua Ngọc Kỳ Lân ở trên bài, thở dài một hơi, nhíu mày nói :
-Nhưng mà trước đó ta đã nói cho nó biết, nếu nó không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì sẽ không cho phép nó xuống núi, hiện giờ dùng lý do gì để nó xuống núi đây ?
-Sư phụ, con có một biện pháp.
Sở Cơ nghe vậy, trong lòng lập tức vừa động.
-Biện pháp gì?
-Vừa rồi ở chân núi con gặp được một người đến đây để cầu y, người bị bệnh là một cô gái, hơn nữa cô gái đó còn là thân thể Cực Âm.
Sở Cơ vội vàng nói.
-Thân thể Cực Âm.
Bốn chữ này trực tiếp khiến cho Chử Huyền Cơ động dung, sau đó tinh quang trong mắt lóe lên, theo bản năng liền nghĩ đến một môn công pháp nào đó.
-Người có thân thể Cực Âm trừ khi từ nhỏ luyện tập công pháp Chí Dương, nếu không Âm Dương khó điều hòa, cuối cùng cùng sẽ bị Âm khí thôn phệ, ngoài ra cũng có thể hợp thể với nam tử có thân thể Cực Dương.
Sở Cơ tiếp tục nói:
-Sư phụ có thể để tiểu Phàm xuống núi chữa bệnh cho cô gái kia. Cô gái kia có tính tình kiên cường hơn nữa vô cùng cường thế, Tiểu Phàm muốn hợp thể với cô gái đó chỉ sợ là khó hơn lên trời. Còn nữa, lùi một bước mà nói cho dù cô gái kia đồng ý hợp thế, đến lúc đó sư phụ cũng có thể nói cho Tiểu Phàm chỉ cần nó hoàn thành nhiệm vụ này thì nó sẽ được sống ở thế giới mà nó hằng mong muốn.
-Cứ như lời con mà làm.
Chử Huyền Cơ gật gật đầu, theo sau lại như có điều suy nghĩ nói:
-Bất quá con hãy nghĩ biện pháp che dấu thân phận cho nó, nếu không một khi thân phận của nó bại lộ ra, chỉ sợ chân tướng sẽ nổi lên mặt nước.
-Mặt khác con cũng không phải âm thầm giúp nó, hết thảy đều do nó phát huy.
Nói tới đây khí tức trên người Chử Huyền Cơ đột nhiên biến đổi, giống như một thanh đao rời khỏi vỏ, vô cùng sắc bén:
– Nhưng mà ta hy vọng lúc nó trở về cũng không thiếu chân hay tay gì.
-Xin sư phụ yên tâm, Tiểu Cơ biết phải làm sao.
Chử Huyền Cơ bao che khuyết điểm làm cho Sở Cơ cười khổ không thôi, đồng thời, nàng cũng rất chờ mong, chờ mong Diệp Phàm sẽ nhấc một hồi gió to mưa lớn tại chốn phồn hoa đô thị.