Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 71


Đọc truyện Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa – Chương 71


ch71 : Tất cả đều là yêu quái
 


“Tiểu Nghiên, con cầm đĩa đi ăn nha!” Tử Hằng bưng một cái đĩa đi tới, một thân một mình lui lủi, lập tức lẻn đến giữa cô và Tư Lập Hạ. Rồi va chạm vào tay Tư Lập Hạ, một ly rượu đỏ rơi vào lễ phục màu vàng nhạt của cô ta.


Lập Hạ kinh hô kêu to, nhìn thấy trên người đều chật vật, hung tợn nhìn Tư Hằng. Vẻ mặt Tử Hằng vô tội, nước mắt giàn dụa vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, dì, cháu không cố ý.”


Nhan Nghiên cũng lập tức giải thích: “Lập Hạ, thật ngại quá? thằng bé không hiểu chuyện.”


Lập Hạ bị Nhan Nghiên chọc tức tới cực điểm: “Hồ ly tinh, tao với mày thân thiết lắm hay sao? Mày có tư cách gì mà gọi tên tao.”


Mọi người lập tức chú ý về hướng này, chỉ nghe thấy đại tiểu thư nhà Tư gia ở đàng kia đang kêu to, sắc mặt dữ tợn khó coi. Mà Nhan Nghiên đang ôm đứa con, mắt rơm rớm nước, điềm đạm đáng yêu.


Vương Đồng ở một bên nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy tức cười, nhưng mà cố nhịn xuống nói: “ Lập Hạ, thằng bé nó thích hiếu động, không cẩn thận đụng phải cậu, cũng không phải cố ý. Tớ đưa cậu đến phòng thay quần áo được không?”


Cô thì thầm bên tai Lập Hạ: “Hiện tại, nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu cậu không rời đi, không phải để cho anh cậu mất mặt hay sao?”


Lập Hạ nghĩ lại, nuốt tức giận xuống, vẫn không quên uy hiếp nói: “ Nhan Nghiên, mày ngừng ngay cái trò chơi này lại!”


Khóe miệng Nhan Nghiên vẫn lộ ý cười, một chút thành ý đều không có nói: “Tư đại tiểu thư, thằng bé thực sự không cố ý mà.”


Không biết Tống Ngọc San đến từ lúc nào, nói với con gái: “Được lắm. Tư Lập Hạ, con còn muốn mất mặt đến mức nào nữa, còn không mau đi vào!”


Lập Hạ đành phải nuốt tức giận xuống, nhờ Vương Đồng giúp đỡ đi vào.

Tống Ngọc San tao nhã cười với Nhan Nhiên: “Nhan Nghiên, cháu trở về khi nào? Đúng là càng ngày càng đẹp!”


Nhan Nghiên buông đứa con ra, cười nói: “Bác Tống, đã lâu không gặp. Bác cũng biết, mấy năm nay cháu thật sự rất nhớ bác!”


“Tiểu Nghiên, nơi này thật quái lạ nha! Tử Hằng túm lấy váy cô nói, “trong này nhìn đẹp như vậy, nhưng mà có nhiều yêu quái nha!”


“Bé ngốc, ở đây làm gì có yêu quái.” Nhan Nghiên xoa đầu đứa con nói.


“Sao lại không có yêu quái a!” Tiểu Hằng mở to đôi mắt non nớt, “ mới bắt đầu là bạch cốt tinh giả dạng, sau tới một người nữa là hồ ly tinh, còn có một con nhện tinh, bây giờ lại tới một lão yêu ngàn năm đầy nếp nhăn.”


Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tống Ngọc San cực kì khó coi, thậm chí tay đang cầm chén rượu cũng đang bắt đầu phát run. Bà ta nở nụ cười khó khăn nói: “Nhan Nghiên, cháu dạy dỗ đứa con, được như thế này sao?”


“A, bà cố nội, cháu có nói bà sao?” Tử Hằng ngẩng đầu, ánh mắt lại càng thêm khả ái, “bà cố nội, tiểu Nghiên chưa nói cho bà hay sao, ánh mắt của cháu, trời sinh không giống người thường, có thể thấy được thứ mà người bình thường không thấy được nha! thì ra chỉ có lão yêu ngàn năm bám trên người của bà.”


“Được rồi, Tử Hằng đừng dọa người khác!” Nhan Nghiên ôm lấy đứa con, “thật sự có lỗi, bác Tống! Tử Hằng nói cũng không có gì sai, nó có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy được. Trước đây, nó còn có ……


Thân thể Tống Ngọc San căng cứng, biết rõ là xú nha đầu này hù dọa mình, nhưng vẫn cảm thấy bản thân dựng tóc gáy. Thậm chí còn cảm giác có cái gì đó đang ở sau lưng.


“Mẹ, sao mẹ không tới chỗ bác Lý cùng nói chuyện, bọn họ đang tìm mẹ đấy!” Tư Kình Vũ không biết xuất hiện từ khi nào, ôm lấy mẹ hắn nói.


Tống Ngọc San đưa mắt nhìn đứa con, rồi hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Nghiên nói: “Bác qua đây một chút.”

Nhan Nghiên vẫn duy trì nụ cười nhạt, nói với đứa con: “Tử Hằng, tiểu Nghiên đi ra ngoài một lát, con ở đây chờ mẹ.”


Tử Hằng hơi lo lắng cho cô nhưng vẫn gật gật đầu: “Tiểu Nghiên, nếu có người bắt nạt mẹ, mẹ gọi A! to lên cho con Tử Hằng nhất định sẽ qua cứu mẹ.”


Nhan Nghiên gật gật đầu, hôn lên mặt đứa con, rồi đi theo Tư Kình Vũ đến ban công.


 


Nhan Nghiên gật gật đầu, hôn lên mặt đứa con, rồi đi theo Tư Kình Vũ đến ban công.


Tư Kình Vũ mang cô đến một bên cửa sổ, nơi này là quán rượu tầng thứ 20, đứng ở cửa sổ nhìn xuống bên dưới, có hàng vạn ngọ đèn lung linh, mờ ảo và xinh đẹp. Cô đứng bên cạnh cửa sổ nghiêng đầu nhìn hắn: “Tư thiếu gia, công khai mang tôi đến đây như vậy, không sợ vị hôn thê của anh hiểu lầm hay sao?”


Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên dưới ánh đèn mờ ảo, cô có vẻ thần bí động lòng người. Đôi mắt màu xanh của cô, khẽ chớp lóe sáng, ai thấy cũng phải cảm thấy chói mắt, hắn nói: “Nhan Nghiên, cô trở về có mục đích gì?”


Nhan Nghiên bật cười: “Tư thiếu gia, anh nói thật hay nói đùa, không phải thành phố của Bắc Kinh là địa bà của Tư gia, người khác không được trở về hay sao?”


“Sao cô vào đây?” Hắn nhớ rõ, hắn không mời cô.


“Tôi được chủ tịch đích thân mời, đường đường chính chính vào a!” Nhan Nghiên nhìn thấy bộ dạng của hắn, nghĩ thấy thật buồn cười, không khỏi tiêu sai tiến tới gần hắn, “Vì sao, từ nhỏ tới lớn anh đều không chào đón tôi vậy?”


Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, có phần quen thuộc, lại có phần mê hoặc, Tư Kình Vũ ngưng định tâm thần, ánh mắt lại càng thêm sâu và đen: “Tôi rất ngạc nhiên, từ khi nào thì cô lại dụ dỗ cha tôi.”


“Tư thiếu gia, lời này quả thực thật khó nghe.” Vẻ mặt Nhan Nghiên bi thương đầy biểu tình, ánh mắt vẫn lung linh động lòng người, “Tôi với chủ tịch vô cùng trong sạch.”

“Vô cùng trong sạch?” Tư Kình Vũ cười lạnh, “Nếu cô cùng ba tôi trong sạch, thì nghiệt chủng bên cạnh cô từ đâu mà tới?”


“Tư thiếu gia, anh để ý lời nói cho tốt, nếu không cẩn thận gặp báo ứng đấy.” Nhan Nghiên nhắc nhở mình không được tức giận, nhưng mà hắn nói hai chữ nghiệt chủng, quả thật chọc giận cô. Quả nhiên cô không đoán sai, cho dù bộ dạng của Tử Hằng và hắn giống nhau như đúc, cái loại đầu lợn như hắn, cũng sẽ cho rằng Tử Hằng là con của Tư Thành Đống. “Còn có, anh cho rằng đó là con ba anh, thì tốt xấu gì cũng là em trai anh, tương lai còn phải nhận thức tổ tông.”


“Rốt cuộc cô cũng giấu đầu lòi đuôi!” Tư Kình Vũ cười lạnh, “tôi nói cho cô biết, chỉ cần có tôi, tuyệt đối Tư gia sẽ không thừa nhận loại nghiệt chủng này, cô có muốn cũng không được.”


“Điều đó không phải anh tính là được.” Nhan Nghiên vô tình nói tiếp với hắn.


“Nhan Nghiên, cô nghe đây!” Một tay Tư KÌnh Vũ giữ chặt tay cô, “Cô đừng nghĩ muốn gây sóng gió, một khi tôi phát hiện cô có thủ đoạn đùa giỡn cái gì, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”


“Tư Kình Vũ, tư thiếu gia!” Nhan Nghiên buồn cười quay đầu lại nhìn hắn, tay bị hắn nắm chặt sinh đau, cô lại nở nụ cười, “Không ngờ nhiều năm trôi qua tới như vậy, mà anh và em gái anh vẫn giống nhau, một chút cũng không thay đổi, tôi nói cho anh biết, bây giờ ai bỏ qua cho ai, còn chưa biết.”


Nhan Nghiên chờ hắn buông cô ra nhưng hắn vẫn trừng mắt nhìn cô, không chịu buông tay, “Tư thiếu gia, tốt xấu gì, hôm nay cũng là lễ đính hôn của anh, xin anh đàng hoàng một chút.”


Tư Kình Vũ buông cô ra,không qua 1s hắn cũng cười nói: “Nhan Nghiên, cô cũng khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Tốt, cô đã muốn chơi trò chơi này, thì tôi sẽ chơi cùng với cô.” Nói xong hắn buông lỏng tay ra.


Nhan Nghiên nhìn hắn cười, tao nhã tiêu sái đi ra ngoài.


Nhan Nghiên quay lại tìm Tử Hằng lại phát hiện Tử Hằng không còn ở trên sô pha, thức ăn ở trên bàn cũng không động vào. Cô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tử Hằng. Tuy rằng bình thường Tử Hằng hay nghịch ngợm, nhưng từ lúc còn nhỏ chỉ cần chuyện khiến cô lo lắng thì nó sẽ không bao giờ làm. Như vậy, bây giờ nó ở đâu?


Cô lo lắng, tuy Tử Hằng thông minh nhưng nếu gặp phải người xấu cũng không thể chạy thoát được a! Nhan Nghiên lập tức nghĩ đến chính là, có thể hay không là Tống Ngọc San hoặc Tư Lập Hạ trong lòng tức giận, bắt Tử Hằng đi đâu? ………


“Nhan Nghiên, làm sao vậy?” Tư Thành Đống nhìn sắc mặt Nhan Nghiên tái nhợt, đi tới quan tâm hỏi.


“Bác Tư, bác có thấy Tử Hằng ở đâu không?” Nhan Nghiên lo lắng hỏi, “Cháu vừa mới rời đi một lát, nó ở đây chờ cháu giờ đã khồn còn thây tăm hơi!”

“Tử Hằng a! Vừa rồi bác có thấy nó a!” Tư Thành Đống ngửi thấy mùi hương trên người cô rất chi là say mê, “ sao lại trong chốc lát lại không còn thấy tăm hơi đâu?”


Tống Ngọc San ở cách đấy không xa chứng kiến một cảnh như vậy, liền nổi trận lôi đình, nhưng ngại với mọi người, nên đành cố nén.


Lập Hạ mới thay xong quần áo, nhìn thấy Tư Thành Đống và Nhan Nghiên cùng ở một chỗ, miệng không khỏi mắng: “Hồ ly tinh!”


Vương Đồng lại đắc ý nở nụ cười, Nhan Nghiên cô trở về rất đúng lúc, cô thật sự là cứu tinh của tôi.


Nhan Nghiên không dám mạo muội làm lớn chuyện, đành phải tự mình đi tìm, cuối cùng đến một chỗ khác nhìn thấy con trai, nó đang đứng với một người đàn ông thân hình cao to vạm vỡ. Người đàn ông đó không biết đang nói gì với Tử Hằng làm cho nó cười ha hả.


Tư Hăng ý thức được mẹ nó đang bước tới, có thể khiến cho Tử Hằng thân thiết như vậy quả là rất ít. Vệ Tề Hàn chính là một tròn số đó. Vệ Tề Hàn nhìn thấy Nhan Nghiên xinh đẹp đang đi tới, khóe miệng có chút lộ ra ý cười. Bước tới vài bước cúi đầu nắm lấy tay cô , nhẹ nhàng hôn lên “Cô gái đáng yêu, em càng ngày càng đẹp!”


Nhan Nghiên nở nụ cười: “Nơi này là Trung Quốc, không giống ở Mỹ đâu.” Nhan Nghiên trừng mắt nhìn đứa con, “Tử Hằng, càng ngày con càng không ngoan, sao con có thể tự ý chạy lung tung, con không biết mẹ rất lo lắng hay sao?”


Tử Hằng mếu máo, chột dạ không nói lời nào.


“Là anh đưa nó tới đây.” Vệ Tề Hàn xoa cái đầu nhỏ của Tử Hằng, “Anh nghĩ, nhất định em sẽ tìm được.”


Nhan Nghiên cười cười: “Anh chiều nó quá,sẽ làm hư nó.”


Vệ Tề Hàn nhìn mắt Tử Hằng, bình thường hay nghịch ngợm gây sự, nhưng là một đức trẻ rất hiểu biết.


“Đã gọi điện thoại cho anh rồi mà.” Nhan Nghiên tránh ánh mắt của Vệ Tề, nhàn nhạt cười.


“Vệ Tổng thì ra cậu ở trong này?” lúc này bên ngoài vang lên thanh âm của Tư Thành Đống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.