Đọc truyện Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa – Chương 70
Chương 70: Đã chuẩn bị
Trước mắt hắn là cậu bé có cái mũi giống hắn, giống cả đôi mắt sáng long lanh và đôi môi mỏng tinh tế. Người không biết còn cho là bọn hắn cha con. Khi hắn đưa ánh mắt chuyển qua trên người Nhan Nghiên, trong một khắc hắn quả thật khó có thể đưa ánh mắt rút về. Nhan Nghiên một bộ lễ phục màu trắng, không những không mất đi vẻ đoan trang, thanh thuần mà còn mang theo vài phần mị hoặc, ánh mắt màu thủy lam trong trẻo mê người, làn môi đỏ mọng mím lại, nụ cười thản nhiên đáng yêu mà lại tao nhã.
Nhan Nghiên rất hào phóng tiếp nhận ánh mắt của Tư Kình Vũ, thậm chí còn dời bước đi đến trước mặt hắn nói: “Đã lâu không gặp, Tư Tổng tài!” Cô vươn bàn tay trắng nõn dài nhỏ, ngón tay mảnh khảnh như ngọc, sơn màu hồng nhạt đầu móng, nhỏ bé yếu ớt không xương nhưng lại khiến cho thị giác thật lớn hưởng thụ.
Tư Kình Vũ nhìn bàn tay dài nhỏ bé của Nhan Nghiên đến mê người, lại dời mắt nhìn đến cậu nhóc bên cạnh cô, bộ dạng cùng chính mình như từ một khuôn mẫu khắc ra, khóe miệng cũng câu ra ý cười: “Đúng vậỵ đã lâu không gặp, Nhan Nghiên!”
“Này là lễ vật của chúng tôi !”. Nhan Nghiên đem lễ vật tặng, “Chúc mừng anh!”
Tư Kình Vũ đưa tay nhận lấy lễ vật, thuận tay trao cho trợ lý ở bên cạnh, ánh mắt trước sau vẫn không dời khỏi người Nhan Nghiên. Thậm chí tay hắn còn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay rất mềm mại, rất nhỏ, giống như hắn chỉ hơi dùng chút lực nó sẽ nát ra. Nhưng chính là như vậy, hắn lại không có cách nào buông ra.
“Tư tổng, có thể buông tay tôi không?” Nhan Nghiên tao nhã nói xong, ánh mắt màu thủy lam càng sáng ngời, bởi vì cô thấy có một dáng người đã muốn đi tới.
Nhan Nghiên nhìn đến, chính là Văn Vi đoan trang cao quý, chậm rãi bước đến, khoác tay Tư Kình Vũ. Tư Kình Vũ tức khắc buông lõng tay Nhan Nghiên ra, trong mắt còn có vài phần chật vật, nhưng cũng chỉ trong 2 giây. Cô nghe đến Văn Vi ôn nhu hỏi Tư Kình Vũ: “ Làm sao vậy, vị này chính là?”
Không đợi Tư Kình Vũ cùng Tư Thành Đống giới thiệu, Nhan Nghiên thản nhiên cười: “Chị Văn Vi, kia lâu không thấy, chẳng lẽ chị không nhận ra tôi sao?”
Văn Vi định thần , quả nhiên là nhận ra : “Hóa ra là Nhan Nghiên a! Trời ạ, Nhan Nghiên, nhiều năm như vậy, đã lâu không gặp!”
Nhan Nghiên cẩn thận đánh giá Văn Vi, năm tháng lưu lại dấu vết trên người Văn Vi thật rõ ràng, cho dù có hóa trang đậm cũng có thể thấy nếp nhăn khắc sâu trên khóe mắt. Càng không cần phải nói, trán và hai má cũng mất đi sự mịn màng và rực rỡ. Cô nhớ không lầm thì Văn Vi cũng chỉ lớn hơn cô bốn tuổi thôi. Bốn năm, khiến cho cô ta già nua nhiều như vậy! Cuối cùng ánh mắt cô hướng đến đôi mắt trong suốt của cô ta, trong suốt mà linh động.
“Mẹ, cô này là ai?” Tử Hằng không chịu cô đơn nói. “Nhìn thật già nga”
“ Tử Hằng !” Nhan Nghiên trừng mắt liếc đứa con một cái, nhóc nghịch ngợm này, nói chuyện càng không biết đúng mực. Cô xem đến sắc mặt Văn Vi nháy mắt đổi sắc, rất là khó coi. Mà Tư Kình Vũ, trong ánh mắt băng cũng tóe ra lửa giận, cô xấu hổ cười : “ Thật ngượng, đứa nhỏ không hiểu chuyện ! ”
“ Không sao, chỉ là đứa nhỏ thôi ! ” Văn Vi cũng không có tức giận, vẫn là hào phóng cười cười. “ Đây là đứa con của cô sao ? Bộ dạng thật là đẹp mắt, thật đáng yêu ! ”
Văn Vi muốn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn , Tử Hằng nhanh chóng nghiêng người đi, trừ mẹ ra, cậu không muốn người lạ chạm vào cậu. “ Cô ơi, không biết cô nhìn chú này với con có bộ dạng rất nhau a. Cô xem, cái mũi cũng giống, ánh mắt cũng giống ánh mắt cháu. Chú này, có phải chú đi chỉnh hình không. Chẳng lẽ là thấy cháu từ nhỏ đã được lên tivi, chú xem thấy, rồi chỉnh hình theo bộ dáng cháu sao ? ”
Ở đây, bị lời nói của Tử Hằng làm cho tức giận, nhưng thật ra trong lòng Nhan Nghiên không khỏi cười. Cô vội nói : “ Tư tổng, ngài ngàn vạn lần đừng để ý, đứa nhỏ nói đều là lời nói của trẻ con ”.
Tư Kình Vũ nhìn đến chính mình thu nhỏ lại, lại nghĩ đến tuổi của đứa nhỏ này, nếu thật là con của Nhan Nghiên, cũng chính là năm đó hoài thai. Nói như vậy, tất nhiên là con của cô ta và cha hắn. Trong lúc nhất thời, cổ lửa giận xông lên, cô ta mang thai nghiệt chủng lại dám ngang nhiên mà đến đây !
“ Đúng vậy, nhìn rất giống ! ” Văn Vi thật ra cực trấn định, một bên đánh giá Tử Hằng, vừa nói “ Cháu tên là gì ? ”
“ Cháu gọi là Tử Hằng, Nhan Tử Hằng ! ”Tử Hằng lấp lánh nói ra tên của mình.
Tư Thành Đống xem tất cả sự chú ý đều bị đứa nhỏ này đoạt đi, cũng không thiếu người nhìn về phía này, ông ta nói : “ Các người trước tán gẫu, Nhan Nghiên, từ từ xem ! ”
Nhan Nghiên đưa tay, đem Tử Hằng đến bên cạnh mình, đứa nhỏ ngốc linh tinh. Tử Hằng xem ra bản thân đối với những người có mục đích khác, tự nhiên nghĩ muốn giúp đỡ mình trêu cợt những người đó. Đây rốt cuộc là nơi chính diện, nếu đùa quá trớn sẽ khó có thể vãn hồi. Cô cười : “ Tử Hằng một năm trước ở Mỹ, từng tham gia diễn qua một cái kịch truyền hình, sau lại còn tham gia một ít tiết mục nên buột miệng nói không suy nghĩ. Tư tổng, chỉ là đứa nhỏ, ngài sẽ không để ý đi ! ”
Ánh sáng trong mắt Tư Kình Vũ dừng trên người Nhan Nghiên, hắn có thể khẳng định, Nhan Nghiên trở về, tuyệt đối là không có hảo ý. Ánh quang chợt tắt trong mắt hắn : “Cậu bé nói đúng, hắn quả thật theo ta bộ dạng rất giống. ”
“ Chú ơi, chú sai lầm rồi. ” Tử Hằng phi thường chính nghĩa nghiêm lời sửa sai hắn “ Không phải cháu bộ dáng giống chú, là chú giống cháu. Chú vẫn chưa trả lời cháu, chú có phải hay không chỉnh dung theo bộ dạng cháu ? ”
“ Được rồi, Tử Hằng ! ” Nhan Nghiên không thể không trách cứ Tử Hằng, cô cũng không muốn đứa con làm cho người ta có ấn tượng rất không tốt, mặc dù bình thường có rất ít người có thể đối với đứa bé này có ấn tượng ban đầu quá tốt.
Tử Hằng vừa nghe đến, cũng không nói. Cậu bé vẫn là chán ghét cái chú kỳ lạ kia, ai cho hắn dùng ánh mắt đó nhìn tiểu Nghiên.
Lúc này âm nhạc hội trường bắt đầu vang lên, tao nhã, tư âm hoa nhạc bắt đầu vang lên, Tử Hằng ánh mắt sáng lên, lập tức làm một thân sĩ tốt đối Nhan Nghiên cúi mình vái chào, nghiêm trang nói : “ Tiểu thư Nhan Nghiên xinh đẹp,có thể khiêu vũ với tôi ? ”
Nhan Nghiên bật cười, cậu bé cũng chỉ mới cao tới hông cô, bọn họ cũng chỉ bắt tay nhau nhảy, cô nhẹ nhàng nói : “ Vinh hạnh cho tôi ! ” Sau đó đối với Tư Kình Vũ cùng Văn Vi nói lời xin lỗi không tiếp được, liền cùng đứa con vào sân nhảy.
Tử Hằng học một tháng vũ đạo, điệu waltz, điệu Tango không nói chơi. Lúc này, cậu lại nắm tay Nhan Nghiên, cũng trông theo âm nhạc kia, vặn vẹo thân mình. Cậu bé linh hoạt, động tác đúng tiêu chuẩn, hơn nữa bề ngoài đáng yêu đẹp trai, người bên ngoài không tự giác dừng lại nhìn cậu biểu diễn. Ngay cả người tấu nhạc hội trường cũng không tự giác đi theo cậu bé mà thay đổi vũ khúc. Cuối cùng là Nhan Nghiên buông lõng tay nhìn đứa con vòng quanh mình biểu diễn. Đứa bé này biểu diễn rất mạnh mẽ, càng nhiều người, càng có người chú ý là biểu diễn càng hăng hái mà !
Tống Ngọc San đã sớm chú ý tới Nhan Nghiên, từ khi Nhan Nghiên vừa xuất hiện, sắc mặt bà ta liền không tốt lắm. Lại thêm nhìn thấy đứa bé bên cạnh Nhan Nghiên, bộ dạng rõ ràng là phiên bản của Tư Kình Vũ, lập tức trong lòng hiểu rõ.
Nhan Nghiên cũng nhìn đến Tống Ngọc San, cô cũng không e dè ánh mắt của bà ta, khi ánh mắt hai người đối diện nhau, miệng cô liền lộ ra ý cười. Nhan Nghiên bây giờ, Tư Gia bất cứ người nào, đều không thế làm cho cô sợ hãi.
Tống Ngọc San chạm phải ánh mắt Nhan Nghiên, này xú nha đầu, ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Nhìn qua, tuyệt đối đến có chuẩn bị.
Khiêu vũ xong, Nhan Nghiên lôi kéo Tử Hằng đến một bên ngồi xuống, cầm cho cậu bé một ly nước để cậu bé giải khát.
“ Lau mồ hôi cho cậu bé đi ! ” Một cái khăn tay đưa đến trước mặt cô, là một giọng nữ trong trẻo.
Nhan Nghiên không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, cô tiếp nhận khăn tay, lau cái trán đầy mồ hôi cho Tử Hằng, sau đó cười đối Vương Đồng nói tiếng cám ơn.
Vương Đồng cẩn thận đánh giá Nhan Nghiên, cô quả thật thay đổi, xinh đẹp, nhưng không chỉ có là biến đổi xinh đẹp hơn. Trong yếu hơn là, ánh mắt cô ta lóe ra ánh sáng sao chổi, ánh mắt cơ trí hơn người. Cô ta nói : “ Rất lâu mới gặp, nói thật, Nhan Nghiên, tôi thật không ngờ sẽ có thể gặp lại cô ”.
“ Tôi cũng vật ”. Nhan Nghiên đón nhận ánh mắt của cô ta, xem tướng mạo xinh đẹp, cách ăn mặc cao quý long trọng, cô cũng cười : “ Vương Đồng, cô thật không làm cho người ta thất vọng, chúc mừng cô chiếm được những điều cô muốn ! ”
“ Sai, con người ta không có khả năng đạt được hoàn toàn điều mình muốn đến ! ”. Vương Đồng lấy ly rượu hướng Nhan Nghiên ý bảo một chút, nhẹ nhàng nói.
Tại sao lại có một cô đến đây, cô này so với cô lớn tuổi khi nãy càng không vui nha ! Tử Hằng quay đầu : “ Tiểu Nghiên, con cũng không biết, mẹ sao biết nhiều cô như vậy nha ! ”
“ Cháu gọi là Tử Hằng, thật đáng yêu ! ” Vương Đồng đối Tử Hằng chào hỏi, cô ta đối với đứa bé này thật sự khó có thể thích, đặc biệt là khi ý thức được thân phận của đứa này, càng thêm mất hứng. “ Nhan Nghiên, lúc này đây tôi không thể không bội phục cô. Lúc trước cô xuất ngoại như vậy, không chỉ bình an vô sự trở về, còn có thể sinh hạ đứa nhỏ, nuôi nấng hắn lớn đến như vậy. ”
Nhan Nghiên lau mồ hôi cho con xong, đối với đứa con nói : “ Tử Hằng, con tìm cái gì ăn, không được chạy loạn, biết không ? ”
Tử Hằng nhận ra Nhan Nghiên cùng vị này nói ra suy nghĩ của mình, ánh mắt lo lắng nhìn mẹ, liền gật đầu.
Chờ đứa con đi xa, Nhan Nghiên mới cười nói : “ Nhớ rõ tôi lúc trước từng nói qua cho cô không ? Tôi Nhan Nghiên không có khả năng bị đánh suy sụp nhanh như vậy, càng không cần phải nói, cuộc chiến giữa chúng ta còn chưa chấm dứt ? ”
“ Để tôi đoán xem ! ” Vương Đồng ánh mắt cũng dừng trên người Tử Hằng cách đó không xa, “ Kia đứa bé hẳn là của Tư Kình Vũ, đúng hay không ? ”
“ Đứa bé cùng người nhà Tư Gia không có quan hệ gì hết ! ” Nhan Nghiên phủ nhận nói, “ Kia là con của ta, người không có nghe được sao ? Đứa nhỏ gọi là Nhan Tử Hằng. ”
“ Nói cũng đúng ! ” Thừa nhận đứa nhóc kia là con của Tư Kình Vũ, đối với Nhan Nghiên một chút ưu đãi đều không có.
“ Đồng Đồng, cô cùng người như vậy nói chuyện không sợ hạ thấp thân phận của cô sao ? ” Một dáng mạo màu vàng nhỏ xinh xuất hiện, cô ta phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhan Nghiên “ Có một số người đánh không chết, âm hồn không tiêu tan. Năm đó chạy thoát, cư nhiên còn dám trở về ? Nhưng lại dẫn theo cái nghiệt chủng trở về ? ”
Không cần nghĩ cũng biết cô gái trước mắt là Tư Lập Hạ. Này vô cùng kiêu ngạo ngang ngược chính là tiểu thư họ Tư, Tư Lập Hạ lại đang đứng trước mặt cô. Nhan Nghiên chậm rãi đứng lên, cô vốn so với Lập Hạ cao hơn vài cm, hơn nữa cô mang hài cao 10cm, vừa đứng lên đến, ngược lại thành cô phải trên cao nhìn xuống xem Lập Hạ : “ Tư đại tiểu thư, thật sự là đã lâu không gặp, cô thật là một chút cũng không thay đổi. Nói chuyện vẫn thô tục như vậy, thậm chí không tiêu tan mùi thối. Tư đại tiểu thư hẳn là vẫn còn chưa có bạn trai đi ! Nói không chừng chính là cái mùi thối đó làm cho người ta chạy mất ! ”
“ Cô ! ” Tư Lập hạ sắc mặt tức giận đỏ lên, một chén rượu lập tức sẽ dội qua.
Nhan Nghiên một phen cầm tay cô, cười nói : “ Đại tiểu thư, cô tốt nhất còn muốn nghĩ, ly rượu này đổ xuống, tôi chỉ càng làm cho người chú ý, mà cô cũng sẽ mất thân phận, đánh mất mặt mũi ! ”