Đọc truyện Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa – Chương 21
Chương 21 Quyển nhật kí (P2)
Nhan Nghiên như bị sét đánh ngang tai, đứng chôn chân tại chỗ, cô cho rằng bất luận thế nào cũng không thể gây thương tổn được cô. Mấy năm nay cô đã chịu biết bao lăng nhục rồi, nghĩ rằng bản thân sẽ không thể bị gục ngã được, vậy mà khi nghe Tống Ngọc San nhắc tới mẹ mình, tim cô như bị bóp nghẹt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Mẹ, mẹ chưa từng nghe qua sao?” Lập Hạ nhìn chằm chằm vào mặt cô, khóe miệng lộ ý cười sâu,”Mẹ nào thì con nấy, con của kỹ nữ thì cũng sẽ là kỹ nữ, nhìn sơ qua là biết rồi.”
“Lập Hạ, cô không được nhục mạ mẹ tôi.” Nhan Nghiên không thể chịu đựng được nữa, cố sức phản bác.
“Mày muốn tao không nhục mạ mẹ mày, nhưng bản thân mày lại làm điều đồi bại mà không ai dám làm.” Trước ánh mắt khinh thường của Lập Hạ, cô chỉ cười buồn. “Mày có tự hỏi bản thân mày có điểm nào để xứng đôi với anh trai tao không?”
“Tôi chưa từng nghĩ muốn xứng đôi với anh trai cô, tôi càng không muốn cùng anh ta ở chung một chỗ.” Đừng nói trong lòng Tư Kình Vũ chỉ có Văn Vi, điều quan trọng mà cô hiểu rõ nhất là, Tư Kình Vũ cũng giống mọi người, đều khinh thường cô. “Bác Tống, bác tin cháu đi, từ nay về sau cháu sẽ không gần gũi với Kình Vũ, Kình Vũ thiếu gia nữa!”
“Lập Hạ, đừng nói nữa.” Tống Ngọc San trên mặt lộ vẻ cười cười, bảo con gái,”Con đến ngồi cạnh mẹ đi, mẹ còn có chuyện muốn nói với Nhan Nghiên.”
Lập Hạ không rõ ý đồ của mẹ mình khi bà đột nhiên đối xử với Nhan Nghiên như khách quí, cô ta hơi bĩu môi, trừng mắt liếc Nhan Nghiên, nói: “Dạ!”
“Nhan Nghiên, bác nhớ không lầm thì cháu và Lập Hạ sinh cùng ngày thì phải!” Tống Ngọc San trên mặt tuy có vẻ tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại không như thế, hơn nữa giọng nói lại có phần lạnh nhạt, “Sắp tới ngày sinh nhật của hai đứa rồi còn gì, mừng sinh nhật tuổi mười tám.”
Nhan Nghiên nhìn Tống Ngọc San, không hiểu vì sao bà ta lại nhắc đến chuyện này. Không sai, cô và Lập Hạ đúng là sinh cùng ngày. Chuyện này, cô cho rằng chỉ có mình cô biết. Mọi năm, Lập Hạ đều tổ chức tiệc sinh nhật, mời rất nhiều bạn học tới dự. Còn cô cho tới tận bây giờ đều chỉ ở trong phòng, hầu hạ anh em thiếu gia tiểu thư nhà này.
“Con mà lại cùng một ngày sinh nhật với nó sao?” Lập Hạ vừa nghe xong liền rất kinh ngạc, để cô ta sinh ra cùng tháng cùng năm với cái đứa thấp hèn xấu xa, cực kỳ khiến cô ta khó chịu.
“Bác còn nhớ mẹ cháu lúc trước có nhờ nhà họ Tư chúng tôi chăm sóc cháu, nay cháu cũng đã mười tám tuổi rồi!” Tống Ngọc San vỗ vỗ vai con gái, đi tới trước mặt Nhan Nghiên, ngón tay mảnh mai đưa lên khóe mắt cô, “Bác biết cháu ở nhà chúng tôi chịu không ít uất ức, cháu cũng sắp tốt nghiệp trung học rồi, có nghĩ đến ý định gì không…”
Nhan Nghiên lúc này mới bừng tỉnh, Tống Ngọc San chăm chú nhìn vào mắt cô, việc nuôi thêm một người, đối với Tư gia mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là con nhỏ Nhan Nghiên này như cái gai trong mắt bà, cô còn ở lại đây một ngày, bà ta sẽ cảm thấy khó chịu một ngày.
“Cháu đã khai báo cho nhà trường rồi, sau khi tốt nghiệp trung học, cháu sẽ đi tìm việc làm, lúc đó sẽ dọn ra ngoài.” Rời khỏi chỗ này chính là mong mỏi bấy lâu nay của cô, hơn nữa cứ hay bị Tư Thành Đống quấy rầy, cô lại càng không thể ở lại đây lâu.
“Học phí đại học của cháu, Tư gia sẽ lo liệu, không cần phải ra ngoài tìm việc làm gì.” Tống Ngọc San sau khi nghe Nhan Nghiên nói xong thì vô cùng thỏa mãn, tuy vậy vẻ tươi cười bên khóe miệng hơi giảm đi một chút, “Lúc trước mẹ cháu hao tâm tổn trí như vậy để mong nhà họ Tư chúng tôi chăm sóc cháu, chúng tôi đương nhiên phải ưng thuận. Nhưng ta có một câu muốn nhắc nhở cháu,”Cháu phải tự biết mình, những lời Lập Hạ nói ban nãy tuy rằng hơi khó nghe nhưng tất cả đều là sự thật. Cha nào thì con nấy, chủ nào thì tớ nấy, sống trên đời cần hiểu rõ thứ gì không phải của mình thì không thể đụng vào.”