Đọc truyện Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa – Chương 20
Chương 20: Một quyển nhật kí (1)
Đến khuya Nhan Nghiên mới trở lại nhà họ Tư, lúc về nhà Tống Ngọc San đã trở lại. Trước kia, chỉ cần Tống Ngọc San về nhà, là Nhan Nghiên vô cùng sợ hãi. Chỉ cần ánh mắt Tống ngọc San đảo qua trên người cô, sẽ khiến cô lạnh run. Mẹ cô đã từng nói, muốn sống phải nhẫn, đặc biệt đối mặt với Tống Ngọc San ở thời điểm hiện tại, điều này khiến cô càng cảm thấy sợ Tống Ngọc San.
Cô trở lại phòng, phát hiện khóa trên ngăn kéo nhỏ của mình rõ ràng đã bị cạy mở, đồ đạc bên trong đều bị lục lọi lộn xộn.
Cô kinh hãi, túi xách của Vương Đồng đặt ở trên ngăn kéo nhỏ của nó, nó đã trở lại. Mà ngoại trừ nó, cô không thể nghĩ ra ai khác sẽ lục lọi đồ đạc của cô.
Cô kiểm tra đồ đạc của chính mình, mọi thứ đều không mất, ngoại trừ quyển nhật kí của cô. Lòng cô nhanh chóng trầm xuống, liền xông ra ngoài muốn đi tìm Vương Đồng.Vừa đi ra, đã thấy Tống Ngọc San đang ngồi trên ghế xô pha trong phòng khách, trên bàn khách nhỏ đang đặt quyển nhật kí của cô. Còn Vương Đồng đang đứng ở phía sau Vú Bảo, đắc ý ghen ghét nhìn cô.
Tư Lập Hạ nhìn cô đi ra, cầm quyển nhật kí trên bàn mở trang thứ nhất ra. Đầu tiên là trừng mắt nhìn cô một cái, rồi đọc từng chữ một rõ ràng: “Mình thật không ngờ, anh Kình Vũ giúp mình. Lúc mình cô đơn bất lực nhất, anh đã mở cánh cửa kia, ôm mình cứu ra. Đêm đó, mình ngủ trên giường của anh, lúc mình tỉnh lại là ở trong lòng anh. Vòng ôm của anh rất ấm áp, lồng ngực đập thịch thịch, lần đầu tiên mình có thể cảm giác, trên đời này mình không hề cô độc, có một người có thể dựa vào.”
Sắc mặt Nhan Nghiên tái nhợt, đứng không vững khẽ run rẩy. Tống Ngọc San ở đây, cô không dám động đậy một lần. Cô hy vọng biết bao là ngay lập tức cả thế giới có thể hủy diệt, mà chính bản thân cô cũng không tồn tại.
Tư Lập Hạ tiếp tục lật ra một tờ phía sau: “Hôm nay, mình lại bị Vương Đồng khóa ở ngoài cửa, trước tiên mình chỉ đành trốn ở phòng bếp. Cuối cùng, anh Kình Vũ đã trở lại, mình từ phòng bếp đi ra, anh liếc mắt nhìn mình, sau đó đi lên lầu. Sau khi Vú Bảo đi ngủ, mình lặng lẽ đi lên lầu. Anh Vũ Kình còn đang ở thư phòng, mình thật mệt mỏi quá rồi, muốn ngủ trên giường. Nhưng mà lại muốn anh Kình Vũ đi tới cùng ngủ. Mình nằm ở trên giường căng thẳng, trên chăn còn có mùi hơi của anh, như thể vẫn còn lưu giữ hơi ấm của anh, rất ấm áp và thoải mái.”
Nước mắt Nhan Nghiên tích tụ làm ánh mắt cô một mảng mơ hồ, lại chậm chạp không thể đi ra. Cô đón nhận ánh mắt của Tống Ngọc San, trên mặt Tống Ngọc San vẫn không có biểu hiện gì cả, đôi mắt xếch cũng dán thẳng trên người cô.
“Nhan Nghiên, tao còn tưởng rằng đêm qua mày mới dụ dỗ anh trai tao, không ngờ, từ lâu mày đã có kế hoạch dụ dỗ anh trai tao!” Tư Lập Hạ gấp quyển nhật kí lại ném về phía xô pha, đi đến trước mặt cô, nắm lấy mặt cô, “Mày cũng không soi gương xem, nhìn xem cái gương mặt của mày, mày chính là người hầu của nhà họ Tư chúng tao, bại hoại thấp hèn, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, nghĩ muốn anh trai tao sao, thật nực cười!”
“Tao không có, tao chưa từng nghĩ muốn Kình Vũ thiếu gia!” Nhan Nghiên đã bị nhục nhã không còn tí gì tôn nghiêm, tình cảm của cô đối với Tư Kình Vũ là bí mật trong sâu thẳm nội tâm. Hiện giờ đang từ từ bị vén lên, giống như lột sạch cô, trần trụi bại lộ trong ánh sáng.
“Kình Vũ thiếu gia?” Tư Lập Hạ nhìn sắc mặt cô tái nhợt, bộ dáng rưng rưng, cô ta vui vẻ nở nụ cười, “Mày không phải thích kêu anh trai tao là anh Kình Vũ sao? Trời ạ, anh Kình Vũ! Tao thật sự dựng cả tóc gáy, làm cho tao ghê tởm chết mất.”
Vương Đồng cùng Vú Bảo cũng cười theo, cười đến cực kì đắc ý.
Nước mắt Nhan Nghiên cứ chảy xuống, cô vẫn đứng bất động. Những người trong mắt lúc này, chính là cười nhạo châm biếm cô, cho rằng cô có ý nghĩ viễn vông, mong muốn đại thiếu gia của Tư gia.
Bàn tay thon dài của Tống Ngọc San chuyển qua cuốn nhật kí trên bàn của cô, tùy ý mở ra một trang. Bà ta ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Nhan Nghiên, không thể nhận thấy bộ dạng của mày đã lớn tới như vậy, nhìn kỹ mày có vài phần giống mẹ mày. Khiến tao nghĩ tới, lúc trước mẹ mày gặp bác Tư, mẹ mày cũng gọi anh Thành Đống, giọng nói này, thật sự là giống nhau như đúc.”