Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 109: Bình nguyên quảng trạch


Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 109: Bình nguyên quảng trạch

Sử Tiền Trì chỉ cần một buổi tối đã thuyết phụ được binh lính dưới quyền, những binh lính này cũng đã sớm chịu đủ chính sách áp bức tàn bạo, có thể rời khỏi đại Tần thì tất nhiên vô cùng vui vẻ. Nhưng có một vài người lo lắng cho người trong nhà, thậm chí ảo tưởng sẽ trở về một chuyến, đón người trong nhà đến. Có điều, ai cũng biết đây là điều không có khả năng. Một khi Thận Lâu trở về điểm xuất phát, số mệnh sau đó không biết sẽ như thế nào.

Đương nhiên cũng có một số ít người trung thành với Đại Tần, không muốn phản bội triều đình. Sử Tiền Trì cho bọn họ hai lựa chọn, một là tiếp tục suy nghĩ cẩn thận, hai là đi gặp Diêm Vương.

Về phần thợ thuyền đi theo, đại đa số đều bằng lòng nghe theo sắp xếp, có người không bằng lòng cũng chỉ dám oán mà không dám nói.

Vì thế, gần năm ngàn người liền tạm thời định cư ngay tại hòn đảo này.

Từ Phúc nhìn một vùng rộng lớn vô biên vô hạn cỏ xanh, quyết định gọi nơi này là bình nguyên Quảng Trạch, hơn nữa tự lập mình làm vua! Lập Sử Tiền Trì làm quản gia của ông, nhất thời, hai người đều vô cùng hăng hái, chờ đợi để được thể hiện.

Khai hoang, định cư cũng không phải một việc dễ dàng, cũng may tài nguyên trên Thận Lâu vẫn có thể đủ dùng cho ít nhất hai năm rưỡi. Chỉ cần trong vòng hai năm rưỡi, bọn họ có thể gieo trồng ra thứ gì đó thì sẽ không bị chết đói. Mấy tháng đầu khai hoang là khó khăn nhất, bọn họ phải ở trên bình nguyên lựa chọn nơi thích hợp xây dựng nhà ở, cũng may xung quanh là rừng rậm, cây cối không thiếu. Thợ rèn lại phụ trách rèn sắt luyện công cụ, nhóm thợ phối hợp ăn ý, trong nửa năm ngắn ngủi đã làm ra một dải lớn phòng ốc.

Những người thợ phụ trách gieo trồng cũng không nhàn rỗi, khai khẩn đất hoang ngay tại mấy dặm xa, nhóm thiếu nam thiếu nữ cũng được điều động tới hỗ trợ, trên bình nguyên mỗi ngày đều là đầu người đi qua đi lại, vô cùng nhiệt tình. Ở đây khai hoang, dựng nhà đều là bọn họ tự nguyện, không ai ép buộc, cũng không có ai cầm đao kiếm trông chừng, cho nên mọi người làm việc đều rất tích cực.


Thỉnh thoảng, em Kỳ Tễ và Kỳ Trạch cũng tới hỗ trợ, nhìn thấy nhà mới từng chút, từng chút một thành hình, hai người cũng từ kháng cự lúc ban đầu mà chậm rãi đón nhận.

“Ca, chúng ta thật sự không trở về được nữa sao?”

Kỳ Trạch nhẹ nhàng vuốt ve cửa hiên đã khô nước sơn, nhà ở nơi này đều rất bình thường, nhưng vô cùng chắc chắn, có cảm giác như được trở về. Kỳ Trạch bỗng nhiên nghĩ tới khi còn bé, tuy phòng ốc ở quê nhà không được bằng nơi này, nhưng bầu không khí thật sự rất ấm áp.

Kỳ Tễ xoa đầu cậu, an ủi, nói: “Có lẽ qua vài năm là có thể trở về thăm một chút, hiện giờ nếu trở về, có thể chúng ta sẽ không có cơ hội dời đi nữa. Đừng lo, chúng ta chắc chắn có thể gặp lại cha mẹ, đệ đã quên rồi sao? Thuốc trường sinh bất tử mà sư phụ nghiên cứu đã có chút hy vọng, nói không chừng mấy năm tới là có thể luyện chế ra, đến lúc đó chúng ta cùng tới xin sư phụ, hy vọng sư phụ có thể tặng cha mẹ hai viên.”

“Dạ.” Hai mắt Kỳ Trạch sáng ngời, thuốc trường sinh bất tử quả thật rất có sức hấp dẫn vô cùng lớn! Có điều cậu và anh trai còn trẻ, hiện giờ chưa cần, nếu có thể xin hai viên cho cha và mẹ, vậy người một nhà bọn họ có thể ở bên nhau lâu thật lâu.

Nhưng bọn họ không ngờ, luyện chế thuốc trường sinh bất tử lại dùng cách thâm độc như vậy…

Sau khi định cư ở bình nguyên Quảng Trạch một năm, cuối cùng Từ Phúc cũng hiểu rõ tất cả chi tiết, chỉ thiếu khâu cuối cùng bắt tay vào luyện chế! Nhưng mà ông ta gặp một vấn đề khó khăn không nhỏ, bởi vì cách luyện chế vô cùng thâm độc, ông ta lo một khi làm như vậy sẽ khiến dân chúng phẫn nộ.


Cho nên, ngay cả Kỳ Tễ và Kỳ Trạch ông ta cũng chưa nói, âm thầm một mình tìm Sử Tiền Trì tới.

“Tiên sinh, làm như vậy có phải là quá…” Sử Tiền Trì nghe xong cách luyện chế liền hoảng sợ, tuy nói mạng người không đáng giá, nhưng tốt xấu gì cũng cùng nhau vượt biển Đông xa xôi đi tới nơi này, hơn nữa một năm nay ở chung rất hòa hợp.

Từ Phúc trầm giọng, nói: “Ta cũng biết cách này quá thâm độc, nhưng trừ nó ra thì không còn cách khác. Không phải ngươi cũng rất muốn có thuốc trường sinh bất tử sao? So sánh thuốc trường sinh bất tử với chín mươi chín mạng người, xem ngươi lựa chọn cái nào.”

Sử Tiền Trì cau mày suy tư một lúc lâu, đi vòng quanh lò luyện đan hơn mười vòng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Vậy cứ làm như vậy đi! Vì luyện chế ra thuốc trường sinh bất tử, những người này có thể hy sinh!”

“Thế này mới đúng chứ, ta chế thuốc cũng không phải vì một mình ta, là vì càng nhiều người được sống thật dài, thật lâu.” Từ Phúc vuốt râu, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười đắc ý. “Những người này hy sinh là vì những người còn sống sẽ được sống tốt hơn.”


Sử Tiền Trì cũng bị lý do này thuyết phục, ông ta vốn không phải người có tiêu chuẩn đạo đức cao gì, chẳng qua là chỉ cần có cái lý do cho ông ta làm cái cớ để tự mị hoặc lương tâm, có thể thuyết phục bản thân mà thôi.

Ông ta chà xát tay vào nhau, cười hỏi: “Vậy tiên sinh dự tính có thể luyện chế ra bao nhiêu đan dược? Dù sao máu rồng, máu phượng này cũng đều có hạn.”

Ông ta biết rất rõ, máu rồng và phượng là thành phần quan trọng nhất, nếu không còn, mặc cho Từ Phúc có lợi hại hơn nữa thì cũng chẳng thể nào luyện chế ra đan dược.

Từ Phúc liếc mắt nhìn ông ta, đưa ra một ngón tay, sắc mặt Sử Tiền Trì lập tức không còn tươi cười.

“Một viên?”

“Một trăm viên.” Từ Phúc nói đầy ý vị sâu xa.

Sử Tiền Trì hít một ngụm khí lạnh, không thể tin, hỏi: “Nhưng mà máu rồng và phượng ít như vậy…”


“Uy lực của máu rồng và phượng quá mạnh, một giọt máu có thể làm cho người ta nổ tan xác mà chết, hai loại máu sau khi hỗn hợp, uy lực lại tăng nhiều lần. Cho nên đừng thấy máu ít mà lầm tưởng, tác dụng của nó lớn vô cùng đấy.” Đương nhiên Từ Phúc sẽ không nói ra sự thật, ông ta biết, càng có thể luyện chế ra số lượng càng nhiều thì Sử Tiền Trì lại càng không có cách nào từ chối. Hơn nữa, Sử Tiền Trì còn có thể lấy thuốc này để dụ dỗ tướng sĩ, khiến cho các tướng sĩ nghe theo chỉ huy.

Trên thực tế, có thể luyện chế ra mấy viên, bản thân ông ta cũng không nói rõ được, nhưng tuyệt đối sẽ không quá mười viên.

“Được, được, như vậy thì quá tốt rồi. Xin tiên sinh yên tâm, việc này ta chắc chắn sẽ giúp ngài giải quyết vô cùng thỏa đáng.” Sử Tiền Trì như mở cờ trong bụng, nhưng sau một lát liền tỉnh táo lại ngay, khó xử, nói: “Hiện giờ tuy rằng phòng ốc đều đã xây dựng lên, trồng trọt cũng đang được tiến hành, nhưng cơ sở còn chưa ổn. Nếu lập tức hy sinh chín mươi chín người, liệu có gây ra náo động hay không?”

Từ Phúc nói: “Chỉ tiếc thời gian không đợi người, thuốc trường sinh bất tử chỉ có thể dùng máu bé trai, bé gái để luyện chế, một khi những đứa bé ấy trở thành người lớn sẽ không còn hiệu quả nữa. Những đứa trẻ này đã mười bốn, mười năm tuổi, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch từng báo lại với ta, không ít nam nữ đều có tình cảm với nhau… Cứ phát triển như vậy, số lượng bé trai, bé gái lại càng ngày càng ít.”

Sử Tiền Trì cắn chặt răng, nắm tay nói: “Đã hiểu, ta nhất định sẽ làm thỏa đáng!”

Từ Phúc bắt đầu luyện chế thuốc trường sinh bất tử. Mỗi tối, Sử Tiền Trì đều bí mật mang đến một bé trai hoặc một bé gái cho Từ Phúc sử dụng. Những đứa trẻ bị đưa đến đều sống không quá nửa đêm, chúng đều bị Từ Phúc hút cạn máu, biến thành một cái xác khô, sau đó lại bị khiêng ra ngoài chôn.

Thời gian dần trôi liền có người phát hiện điều bất thường, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch chính là người phát hiện trước hết.

“Sư phụ, con nghi ngờ gần đây có mãnh thú lớn, chuyên chọn người đi lạc để ra tay, nếu không, không thể giải thích những án mất tích liên hoàn này.” Kỳ Tễ nghiêm túc bẩm báo, “Chúng ta có nên cho lính tăng cường tuần tra không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.