Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 108: Thế ngoại đào nguyên


Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 108: Thế ngoại đào nguyên

Từ Phúc mang theo một đội binh lính lên bờ, hai anh em Kỳ Tễ cũng đi theo, Sử Tiền Trì không kiềm chế được lòng tò mò, đương nhiên cũng đi theo.

Lên bờ không lâu liền gặp rừng rậm, mọi người tìm hồi lâu cũng không tìm được đường có thể đi. Không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể để binh lính mở đường, vượt mọi chông gai, gian nan đi tới. Cùng lúc đó, các binh sĩ có võ công cao cường đi trước dò đường, hồi lâu sau trở lại, lại nói trong phạm vi vài dặm đều không có một bóng người, có điều phía trước cánh rừng này là một bình nguyên lớn, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy thú hoang cỡ lớn, khá an toàn.

Buổi chiều, đoàn người Từ Phúc mới ra khỏi cánh rừng, phía trước quả nhiên xuất hiện một thảo nguyên lớn, đã lâu chưa nhìn thấy bình nguyên xanh mướt như vậy, tâm tình mọi người đều có chút kích động, tiếc là không thể ở lại đây luôn.

“Hoàn toàn không có dấu hiệu thần tiên thường lui tới. Tiên sinh, có phải chúng ta tìm nhầm chỗ hay không?” Trong tưởng tượng của Sử Tiền Trì, trên núi tiên hẳn là mọc đầy kỳ hoa dị thảo, chốc chốc có tiên hạc bay lượn, khắp nơi tiên khí lượn lờ mới đúng.

Trước mắt, rõ ràng chỉ là một nơi không người, hòn đảo này chỉ là một hòn đảo bình thường. Hơn nữa bọn họ đi tới lâu như vậy, gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu có thần tiên ở thì đã sớm đuổi bọn họ đi rồi.

“Sử Trung hậu cảm thấy nơi đây như thế nào?” Từ Phúc không đáp mà hỏi lại, trong ánh mắt mang chút bí hiểm.

Sử Tiền Trì khoát tay, cười nói: “Chỉ là một hòn đảo độc lập không một bóng người mà thôi. Tiên sinh, nơi này chắc chắn không phải là núi tiên gì cả.”


“Hòn đảo độc lập không một bóng người… Vậy ngươi cảm thấy chúng ta đóng quân ở đây thì thế nào?” Từ Phúc cuối cùng lộ ra suy nghĩ thật sự của bản thân.

Sử Tiền Trì lập tức hoảng sợ, cho rằng mình nghe nhầm, lắp ba lắp bắp nói: “Tiên… tiên sinh, ý của ngài là, chúng ta tạm thời ở lại đây? Nhưng mà nơi này không có gì cả, vì sao chúng ta phải ở đây? Như vậy có thể sẽ chậm trễ việc tiếp tục tìm kiếm núi tiên.”

Kỳ Tễ lại có chút đăm chiêu nhìn Từ Phúc, có lẽ cậu đã hiểu rõ suy nghĩ của sư phụ.

Từ Phúc cười nhạt, nói: “Sử Trung hậu cảm thấy bệ hạ như thế nào?”

“Hạ thần sao dám tùy ý đánh giá bệ hạ? Bệ hạ đương nhiên là anh minh thần võ, từ cổ chí kim là người đứng đầu!” Sử Tiền Trì liền chắp tay, quay về phía mặt trời bày tỏ lòng trung thành.

“Người ngay không nói lời mờ ám, ở đây chỉ có mấy người chúng ta, sẽ không ai truyền lại lời của ngươi đến tai người không nên truyền.” Từ Phúc từng bước áp sát, ánh mắt khóa chặt Sử Tiền Trì, lại hỏi một lần: “Ngươi thật sự cảm thấy bệ hạ anh minh thần võ, ngươi bằng lòng trung thành?”


Sắc mặt Sử Tiền Trì bỗng dưng trắng bệch, chỉ vào Từ Phúc nói: “Ngài sao lại nói ra lời này? Lời này… lời này của ngài có chút đại nghịch bất đạo, nếu để người khác nghe được, chỉ sợ…”

“Chỉ sợ đầu khó bảo toàn.” Từ Phúc hơi hơi nâng cằm, giúp Sử Tiền Trì nói hết câu nói kia, không chút để ý, cười trừ: “Vậy, vì sao chúng ta vẫn phải phục tùng bệ hạ như vậy? Sử Trung hậu, ngươi thật không cảm thấy bệ hạ vô cùng tàn bạo, hà khắc, hại dân, chuyên quyền độc đoán sao?”

Sử Tiền Trì đã sợ ngây người, há miệng nhưng lại không nói được gì. Vẻ mặt Kỳ Tễ và Kỳ Trạch cũng vô cùng kinh ngạc, ba tội trạng sư phụ nêu ra kia mọi người đều biết, chẳng qua là không ai dám nói ra mà thôi!

“Xây dựng Trường Thành, đốt sách chôn người tài, xây dựng hoàng lăng, thậm chí chế tạo chiếc Thận Lâu này, có cái nào là điều mà một vị vua tốt nên làm? Thuế khóa nặng nề, lao dịch nặng đã sớm làm cho tiếng oán thán lầm than vang khắp nơi, dân chúng oán mà không dám nói gì. Thật không dám giấu, lần này ta ra biển chính là vì rời xa sự chuyên quyền tàn bạo, tìm kiếm một nơi thế ngoại đào nguyên, yên yên ổn ổn mà sống.”

Nụ cười của Từ Phúc có chút quái dị, Sử Tiền Trì lúc này cuối cùng hiểu được ý của ông ta. Từ Phúc nói vậy không phải đang thương lượng với mình mà là trói mình lên cùng một chiếc thuyền với ông ta. Nếu mình phản đối, chỉ sợ ngay sau đó đầu và thân sẽ hai nơi!

“Nhưng, nhưng mà thuốc trường sinh bất tử…”


“Thuốc trường sinh bất tử dĩ nhiên ta sẽ luyện chế ra, hiện giờ máu rồng và phượng đều ở trong tay ta, dược liệu còn lại cũng đã tìm kiếm được bảy tám phần, chỉ thiếu bình tâm lại dốc lòng nghiên cứu. Sử Trung hậu, ông suy nghĩ kỹ một chút xem, bằng lòng trở về tiếp tục chịu đựng chính sách tàn bạo của bệ hạ, hay là ở lại đây xây dựng một thế ngoại đào nguyên. Nếu ngươi ở lại, như vậy về sau chính là thủ lĩnh nơi này, có lẽ ta còn có thể chia cho ngươi một viên thuốc trường sinh bất tử.”

Từ Phúc cưỡng ép, dụ dỗ, Sử Tiền Trì gần như không cần suy nghĩ đã biết nên lựa chọn như thế nào rồi.

“Tôi ở lại! Tiên sinh, tôi tin ngài!” Sử Tiền Trì cái gì cũng có thể từ bỏ, chỉ có thuốc trường sinh bất tử là ông ta không thể từ bỏ. Bệ hạ thì tính là gì? Vợ con tính là gì? Ông ta phải trường sinh bất tử, ông ta phải xây dựng thế ngoại đào nguyên thuộc về mình!

Trên hòn đảo này, ông ta chính là vua!

Từ Phúc vừa lòng gật gật đầu: “Sử Trung hậu quả nhiên là một người biết thời thế. Như vậy, những thợ thuyền, binh lính sẽ do ngươi thuyết phục rồi.”

Sử Tiền Trì xoa tay, cam đoan: “Xin tiên sinh yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.” Nếu có người không nghe theo, giết không tha!

“Rất tốt. Ngươi xem, vì đời sau sinh sôi nảy nở mà ta cố ý mang tới ba ngàn bé trai, bé gái, mà những binh lính và thợ thuyền này chính là người xây dựng thế ngoại đào nguyên tốt nhất.” Từ Phúc nhìn phương hướng lúc đến, tiếp tục nói: “Trước khi thế ngoại đào nguyên chưa xây xong, chúng ta sẽ ở trên Thận Lâu, nơi đó vẫn có thể cung cấp vật tư đủ trong hai năm rưỡi.”

“Ngài quả nhiên tài trí, mưu lược.” Sử Tiền Trì bội phục không thôi, Từ Phúc lợi dụng mọi thứ của bệ hạ để tạo ra vương quốc thuộc về chính mình.


Ông ta đột nhiên trở nên hào hứng, cảm thấy thật là may mắn vì lần này đi theo Từ Phúc ra biển, thế mà trước đây ông ta còn cho rằng đây là một việc khổ sai cơ đấy.

Thời gian hai năm rưỡi, bọn họ chắc chắn có thể khai khẩn ra gia viên thuộc về chính mình, không cần phải trở về nghe theo mệnh lệnh của người khác nữa. Bọn họ cũng không cần lo lắng người của bệ hạ tìm đến, biển rộng mênh mông, muốn tìm đến đây cũng không phải là một việc dễ dàng, chỉ tính riêng thuyền có thể đi xa như vậy sẽ rất khó mà chế tạo ra được nữa.

Sử Tiền Trì là quan viên lớn nhất phụ trách Thận Lâu, bởi vậy uy tín của ông ta rất cao, không đến lúc bất đắc dĩ, Từ Phúc cũng không muốn ra tay với ông ta. Cũng may Sử Tiền Trì rất thức thời, khiến Từ Phúc bớt được một phiền toái lớn.

Trở lại trên Thận Lâu, Sử Tiền Trì liền mở cuộc họp viên hội, Từ Phúc lại gọi Kỳ Tễ và Kỳ Trạch tới, cùng tới phòng luyện đan.

“Có phải rất kinh ngạc hay không? Đừng trách vi sư trước đó không nói với các con, bởi vì vi sư cũng không biết có thể thành công hay không, không muốn để các con cũng lo lắng.” Từ Phúc đi thẳng vào vấn đề, trái lại làm cho hai anh em có chút bất ngờ.

Kỳ Trạch buồn thiu, nói: “Sư phụ, cả đời này chúng ta thật sự cũng không trở về sao?”

“Con nhớ cha mẹ con?” Từ Phúc xoa đầu Kỳ Trạch, thở dài, nói: “Nhưng mà một khi trở về, con phải tiếp tục sống trong sự chuyên quyền độc đoán, tàn bạo. Ta nghĩ, nếu cha mẹ con biết chuyện này thì cũng sẽ ủng hộ quyết định của ta thôi. Tiểu Tễ, Tiểu Trạch, vi sư nói xây dựng thế ngoại đào nguyên không phải gạt các con, luyện chế thuốc trường sinh bất tử cũng không phải gạt người, ở đây không ai dám gây khó dễ cho các con, các con chắc chắc sẽ sống càng hạnh phúc hơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.