Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 106: Gặp được rồng thần (2)


Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 106: Gặp được rồng thần (2)

Không nhìn thấy xác chết, cũng không nhìn thấy tung tích mấy đứa trẻ kia, Kỳ Tễ nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng sư phụ.

“Kỳ công tử tới tìm Từ tiên sinh sao? Từ tiên sinh đã trở về rồi, hiện giờ có lẽ đang ở phòng luyện đan.” Một binh sĩ thấy Kỳ Tễ giống như đang tìm kiếm gì đó liền chủ động bước tới bẩm báo một câu.

“A, được. Tối hôm qua ngươi vẫn luôn ở đây sao?” Trái lại, Kỳ Tễ không vội đi tìm Từ Phúc.

“Vâng, tiểu nhân tối qua vẫn luôn ở đây.”

Kỳ Tễ gật gật đầu, chỉ vào cung điện bị đè sập, hỏi: “Đây là bị rồng làm sập sao?”

“Đúng vậy, con rồng kia bị người của chúng ta bắn trúng đầu lưỡi, chảy rất nhiều máu liền nổi giận. Nó không chỉ ăn ba đứa trẻ, còn dùng đuôi đánh sập tòa nhà này, thật là đáng sợ.” Binh lính vừa nhớ lại chuyện tối hôm qua liền liên tục lắc đầu, sắc mặt hoảng sợ.

Hắn có thể còn sống thật sự là quá may mắn!

“Ăn ba đứa trẻ?” Sắc mặt Kỳ Tễ hơi co giật, quả nhiên giống như cậu dự đoán, những đứa trẻ này chính là được dùng để làm mồi nhử.

“Vâng ạ, một hơi có thể nuốt một đứa. Kỳ công tử, cũng may tối hôm qua người không đi ra, bằng không cũng gặp nguy hiểm rồi.” Binh lính nhỏ giọng nói, “Con rồng kia chỉ ăn trẻ con, không ăn người lớn.”


“Được rồi, ta biết rồi, ngươi tiếp tục làm việc đi.” Kỳ Tễ gật gật đầu, bước nhanh rời khỏi boong tàu, đi tới phòng luyện đan của Từ Phúc.

Từ Phúc quả nhiên ở phòng luyện đan, trong phòng còn có thêm một cái chậu lớn, Kỳ Tễ vừa vào cửa liền ngửi được mùi máu tươi tanh nồng thì không khỏi nhíu chặt chân mày.

“Con chưa ngủ sao?” Từ Phúc đang bận việc gì đó, thấy là Kỳ Tễ liền lộ ra một nụ cười.

“Tối hôm qua sư phụ vất vả rồi, đồ nhi cũng không giúp được gì, cho nên hiện giờ qua đây xem xem. Sư phụ, trong cái chậu này là máu gì vậy? Lại còn có màu vàng.”

“Đoán không ra sao?”

Kỳ Tễ ngập ngừng giây lát mới hỏi: “Máu rồng?”

“Đúng vậy, tối hôm qua ta thật vất vả mới lấy được chút máu rồng này. Đồ nhi à, lúc trước không phải con từng hỏi ta luyện chế thuốc trường sinh bất tử ngoại trừ máu phượng hoàng còn cần cái gì sao? Chính là máu rồng! Hiện giờ sư phụ có máu rồng và phượng hoàng rồi, chỉ cần thêm vào các dược liệu khác là có thể luyện chế thuốc trường sinh bất tử rồi!” Sắc mặt Từ Phúc mang theo một tia điên cuồng, tối hôm qua tuy rằng tổn thất nặng nề, nhưng đổi được chút máu rồng này, tất cả đều đáng giá.

Tâm tình Kỳ Tễ rất phức tạp, suy đoán của cậu đã trở thành sự thật, thế nhưng cậu muốn không chấp nhận. Sư phụ vì chút máu rồng này mà hy sinh mấy đứa trẻ kia, mạng những đứa trẻ này thật sự rẻ rúng như vậy sao?


Nhưng mà cậu cũng chẳng dám nói, cũng không dám hỏi gì.

“Vậy đồ nhi chúc mừng sư phụ trước. Sư phụ, vậy chúng ta còn phải tiếp tục tìm kiếm núi tiên và thần tiên không?”

“Đương nhiên cần.” Từ Phúc ngừng động tác, suy tư trong chốc lát mới nói: “Chúng ta còn phải tiếp tục đi về phía đông, con ngẫm lại xem, chúng ta mới đi hơn một tháng đã gặp rồng, việc này chứng minh suy đoán của chúng ta là chính xác, trên biển này có vài thứ thế gian hiếm thấy. Ta tin, chỉ cần tiếp tục kiên trì thì qua một năm rưỡi nữa chắc chắn có thể tìm được núi tiên và thần tiên. Nhân tiện trên đường đi, vi sư cũng có thể nghiên cứu thêm về máu rồng và phượng hoàng này, hy vọng có thể sớm ngày luyện chế ra thuốc trường sinh bất tử.”

“Nhưng mà sư phụ, nếu có thuốc trường sinh bất tử rồi, chúng ta còn tìm kiếm núi tiên và thần tiên làm gì chứ?”

Từ Phúc cười nói: “Đây không phải thêm một sự bảo đảm sao? Thuốc trường sinh bất tử dù sao cũng là vi sư tự mình mày mò ra phương pháp, chưa chắc có thể thành công, nhưng mà nếu tìm được thần tiên thì tuyệt đối sẽ không có chút sai sót.”

“Thì ra là như vậy, đồ nhi đã hiểu. Vậy, sư phụ, không biết có gì cần đồ nhi hỗ trợ hay không?”

“Thu thập những máu rồng này trước đi, đây chính là thứ vô cùng quý giá.”


“Vâng.”

Kể từ lúc gặp được con rồng kia, một hai tháng sau đó cũng không gặp thêm phiền toái lớn nào nữa, xem như thuận lợi. Tòa nhà bị hư hại cũng đang được sửa chữa, nhưng vật liệu không đủ, những người thợ dứt khoát dỡ bỏ tầng thứ hai, chỉ để lại tầng trệt.

Ngoài mặt, ai cũng bình thản, tỏ ra mọi thứ đều gió êm sóng lặng, cũng chẳng nhắc gì đến ba đứa trẻ biến mất tối hôm đó. Nhưng từ tận đáy lòng lại kinh hồn bạt vía, đặc biệt là bảy đứa trẻ đi cùng tối hôm đó, thậm chí còn có ba người bị dọa đến tinh thần trở nên bất thường.

Anh em Kỳ Tễ và Kỳ Trạch từng đến thăm những đứa trẻ này mấy lần, còn mang theo bánh ngọt đặc chế, nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm. Những đứa trẻ này rõ ràng rất sợ bọn họ, cũng càng lúc càng cách xa bọn họ. Trong ý thức của những đứa trẻ này đã khắc sâu suy nghĩ và cho rằng hai anh em này cơ bản không phải người cùng đẳng cấp với bọn họ, bọn họ có thể tùy tiện bị lấy ra làm vật hy sinh, nhưng Kỳ Tễ và Kỳ Trạch lại là người có thể tùy ý xử lý bọn họ.

Đương nhiên, cũng có đứa trẻ thông minh vẫn lôi kéo làm quen với hai anh em, hy vọng hai anh em có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng Kỳ Tễ biết, cậu và Kỳ Trạch chẳng bảo vệ được ai.

Thời gian thoáng cái đã ba tháng trôi qua, từ lúc bọn họ rời bến đến bây giờ đã gần nửa năm. Kỳ Tễ và Kỳ Trạch trong thời gian này vẫn luôn giúp Từ Phúc tìm tư liệu, trông giữ lò luyện đan, cuộc sống trải qua vẫn giống như trước kia.

Bình yên trong thời gian dài cũng khiến mọi người lơi lỏng cảnh giác, mãi đến một ngày của nửa năm sau, bọn họ bỗng nhiên gặp phải một màn sương mù. Sương mù không biết nổi lên từ đâu, không có dấu hiệu gì, chờ lúc mọi người nhận ra thì đã lạc vào bên trong, không thể trốn thoát nữa.

“Nghe đồn thần tiên xuất hiện thường có sương khói lượn lờ, sương mù mờ mịt, liệu chúng ta có gặp được thần tiên nào không?” Sử Tiền Trì có chút hưng phấn hỏi Từ Phúc, trải qua lần trước Từ Phúc chỉ huy cướp lấy máu rồng, tận đáy lòng ông ta đã tâm phục khẩu phục Từ Phúc rồi.

Từ Phúc nói: “Trận sương mù này xuất hiện vô cùng kỳ quái, chúng ta phải cẩn thận là trên hết, tạm thời bảo tất cả mọi người chuẩn bị tốt, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.”

“Vâng, hạ quan đi dặn dò bọn họ.” Sử Tiền Trì nghe ông ta nói như vậy thì có chút sợ hãi, sợ hãi lại gặp phải thứ gì đó lợi hại như con rồng kia.


Thế nhưng, điều khiến cho mọi người bất ngờ chính là lần này ngoại trừ sương mù dường như cũng không có nguy hiểm gì. Khoảng chừng hai, ba canh giờ sau, sương mù liền từ từ tản ra, một hòn đảo phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện rõ ràng trước mắt!

“Núi tiên! Đó chắc chắn là núi tiên!” Sử Tiền Trì vui mừng, trong khoảng thời gian này bọn họ cơ bản không cho thuyền chạy, trước khi sương mù nổi lên, phía trước vẫn không có gì, hòn đảo này hoàn toàn xuất hiện từ hư không!

Sắc mặt Từ Phúc cũng khẽ giật, lẽ nào bọn họ thực sự tìm được núi tiên?

“Ca, thật sự là núi tiên sao? Sương mù vừa rồi là thần tiên làm ra sao?” Hai mắt Kỳ Trạch sáng ngời, ánh mắt tràn đầy chờ mong, không dám tin khi nhìn thấy hòn đảo phía xa.

Kỳ Tễ khẽ lắc đầu, nói: “Khó nói lắm.”

Bọn họ đã gặp được rồng, rồng và thần tiên đều là những sự tồn tại trong truyền thuyết, như vậy thần tiên cũng thật sự tồn tại hay không?

Từ Phúc dặn dò: “Chúng ta đến gần một chút nữa, nếu thần tiên bằng lòng để lộ ra hình dạng thật của núi tiên thì rõ ràng là hoan nghênh chúng ta.”

“Vâng.” Sử Tiền Trì truyền lệnh xuống, Thận Lâu lập tức dùng hết tốc lực đi tới phía núi tiên.

Nhưng mà sau nửa canh giờ, mọi người phát hiện khoảng cách giữa bọn họ và núi tiên vẫn không chút thay đổi, bọn họ tiến tới trước, núi tiên dường như cũng dùng cùng tốc độ mà lui về sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.