Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 105: Gặp được rồng thần (1)


Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 105: Gặp được rồng thần (1)

“Ca, ca cẩn thận một chút.” Kỳ Trạch lập tức không khóc nữa, ánh mắt đầy lo lắng, rõ ràng anh trai cùng tuổi với cậu, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, nhưng vì sao cậu cứ cảm thấy anh trai hiểu biết nhiều hơn mình? Cũng can đảm hơn mình?

Thận Lâu lại lắc lư một hồi, hết sức vội vàng, can đảm nắm lấy tay Kỳ Tễ, hai anh em cuối cùng thành công hội họp lại.

“Không sao rồi, ca ở đây rồi.” Kỳ Tễ một tay ôm cột, một tay nắm chặt tay Kỳ Trạch, cho dù phải chết, bọn họ cũng phải ở bên nhau.

“Dạ.” Kỳ Trạch lộ ra một nụ cười, thế nhưng một tiếng rồng ngâm lại vang lên, sắc mặt Kỳ Trạch lập tức thay đổi. “Ca, liệu chúng ta có bị rồng ăn luôn hay không?”

“Sẽ không đâu, rồng là thần thú thượng cổ, không ăn thịt người.” Kỳ Tễ vừa nói xong, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào, một đội binh lính vội vội vàng vàng lao về nơi ở của các bé trai, bé gái, còn vừa bàn bạc phải dẫn mười đứa trẻ tới.

Kỳ Tễ bỗng dưng ngẩn ra, yên lặng mở cửa sổ, không bao lâu liền thấy đám binh lính kia lại chạy trở về, mỗi người còn ôm một đứa trẻ, hoàn toàn không để ý đứa trẻ này sợ hãi và quấy khóc.

“Ca, bọn họ muốn làm gì vậy?” Kỳ Trạch run lên một cái, chỉ thấy đám binh lính kia chạy tới phía boong tàu, trong mơ hồ còn có người đang hô nhanh lên.

“Không có gì, đệ đừng nghĩ nhiều.” Kỳ Tễ đóng cửa sổ lại, vừa nắm vai Kỳ Trạch vừa nắm chặt nắm tay.

Ngoài cửa sổ, mười đứa trẻ nhanh chóng bị binh lính đưa lên boong tàu, Sử Tiền Trì lập tức cho người trói mười đứa trẻ lên cột buồm. Mười đứa trẻ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kêu gào xin tha, nhưng cơ bản không ai để ý tới bọn họ. Mưa rền gió dữ nghiêng trời lệch đất kéo đến, kim long cũng càng ngày càng gần, có lẽ là ngửi được mùi của những đứa trẻ, lúc này lại ló cả đầu ra, hai đôi mắt màu máu thật lớn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khát máu trong đêm tối.


“Quả nhiên là có hiệu quả!” Sắc mặt Từ Phúc vui vẻ khiến cho những đứa trẻ khóc càng lớn hơn, mười đứa bị trói đứng trên cột buồm, hạt mưa lớn cỡ hạt đậu nhanh chóng khiến chúng ướt đẫm cả người, lạnh run lên.

Kim long gầm lên một tiếng dài, nhưng tiếp đó lại không lao ngay vào biển, Từ Phúc lập tức cho thuộc hạ chuẩn bị cơ quan sẵn sàng nghe hiệu lệnh của ông ta.

“Đến rồi!” Giây lát sau, trong mắt Từ Phúc chợt lóe tia sáng, lập tức liền thấy kim long bay lên ở nơi cách phía trước Thận Lâu chưa tới năm mươi thước, há cái miệng to như chậu máu, lao thẳng tới phía mười đứa trẻ!

“A… Cứu mạng…”

Mười đứa trẻ khóc đến khàn cả giọng, trong nháy mắt nhìn thấy kim long bay lên kia, thậm chí có đứa lập tức bị dọa đến ngất xỉu.

Ánh mắt Từ Phúc tập trung vào kim long, ngay khi kim long sắp xông lên cột buồm thì lập tức ra lệnh một tiếng: “Phóng!”

Nháy mắt, ngàn vạn mũi tên từ bốn phương tám hướng gào thét lao đến, mưa tên dày đặc đều nhằm hết về phía con rồng khổng lồ đang lượn quanh giữa không trung, dường như thật sự muốn bắn chết nó!

Ai ngờ thần thú thượng cổ căn bản không hề sợ những mũi tên nhọn này, không thèm né tránh, để mặc tên bắn lên người. Điều càng khiến mọi người kinh sợ chính là những mũi tên này va chạm lên vảy rồng liền phát ra tiếng trầm đục, căn bản không xuyên vào được, cứ như vậy rơi xuống cả.

“A…” Kim long đáp xuống, một hơi nuốt lấy một đứa trẻ gần nhất, cột buồm cũng nháy mắt bị bẻ gãy, rầm một tiếng rơi xuống boong tàu.

Những đứa trẻ còn hoảng hồn tới mức trừng hai mắt, im bặt không dám kêu lấy một tiếng, cổ họng giống như bị cái gì đó chặn.

“Tiếp tục bắn tên!” Từ Phúc lạnh lùng chỉ huy, không chút quan tâm sự sống chết của những đứa trẻ kia, hai mắt ông ta lóe lên hai ngọn lửa, lần này, phải thành công!

Máu rồng, ông ta chỉ cần vài giọt máu rồng mà thôi!

Ông ta hoàn toàn không muốn giết chết hoặc là bắt được con rồng này!

“Vút vút vút!” Lần này mũi tên phóng tới như bay thô dài hơn rất nhiều, xa xa trên mái nhà đều đặt những cây cung đặc chế, do hai người hợp sức thực hiện, không ngừng phóng ra mũi tên dài.

Hơn trăm mũi tên cùng nhau bay tới, chỉ có hơn mười mũi bắn trúng kim long, nhưng mà hơn mười mũi tên này vẫn không ghim được vào thân rồng.


Kim long bị hơn mười mũi tên cùng lúc bắn trúng lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, xem ra tuy rằng không ghim vào thân thể nhưng vẫn khiến nó bị đau.

Rồng nổi giận gầm lên một tiếng, nó như căm phẫn lại nuốt lấy hai đứa trẻ, nào ngờ đúng lúc này, một mũi tên nhọn lại bắn thẳng bào miệng nó, cắm vào đầu lưỡi!

Trong giây lát, máu tươi màu đỏ vàng phun ra, giống như trời đổ xuống một trận mưa máu. Từ Phúc vui mừng quá đỗi, tuy rằng phần lớn máu tươi đều rơi xuống biển nhưng vẫn có một phần nhỏ rớt lên boong tàu, lên cái chậu lớn ông ta đặt trên đó.

Lần này, kim long thật sự bị chọc giận, đầu rồng dùng sức lắc một cái liền khiến cho mũi tên trên đầu lưỡi văng ra ngoài, máu tươi còn đang không ngừng chảy xuống, hai mắt nó cũng trở nên đỏ ngầu.

Một tiếng rống giận, kim long nhanh chóng bổ nhào xuống, đuôi dài quét qua, nhà gần nhất lập tức sập xuống, phát ra tiếng vang ầm ầm.

“Mau ngăn cản nó!” Từ Phúc vừa cho người cất cái chậu lớn kia, vừa ra lệnh ngăn cản kim long. Mục đích của ông ta đã đạt được, đã đến lúc đuổi con rồng này đi.

“Phóng bột Ly Hồn!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay khi kim long sắp phá hủy tòa nhà thứ hai, xung quanh tòa nhà đột nhiên đồng thời phun trào ra lượng lớn khói trắng. Kim long hít phải khói trắng, lúc này đầu váng mắt hoa, khoảng cách cũng được kéo giãn.

Cuồng phong bão táp xua đi không ít khói trắng, nhưng quanh tòa nhà vẫn đang không ngừng phun ra cuồn cuộn, không bao lâu, cả tòa Thận Lâu đã được khói trắng bao phủ, kim long muốn đến gần lại có lòng mà không có sức.

Nhân cơ hội này, thuyền trưởng lập tức điều khiển Thận Lâu thay đổi phương hướng, tính chạy trốn khỏi chỗ này.


Kim long không ngừng phát ra tiếng rống giận, tiếng rồng gầm từng hồi từng hồi vang lên, dường như đó chính là tiếng than khóc.

Anh em Kỳ Tễ trốn ở trong phòng nghe đến kinh hoàng khiếp vía, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, dường như, tiếng rồng gầm càng ngày càng xa, Thận Lâu cũng không xóc nảy nữa.

“Ca, con rồng kia đã đi rồi sao?” Giọng nói Kỳ Trạch còn đang run rẩy, lớn như vậy rồi mới là lần đầu tiên trải qua việc nguy hiểm kinh khủng như vậy. Bọn họ cách boong tàu rất xa, cũng không thấy rõ lắm, nhưng dù chỉ là mơ mơ hồ hồ, cũng đủ làm cho người ta sợ hãi rồi.

“Đi rồi, nó đã đi rồi, đừng lo, trên thuyền có rất nhiều cơ quan ám khí, còn có sư phụ, chắc chắn không có việc gì.” Kỳ Tễ ngoài miệng an ủi Kỳ Trạch, nhưng chính cậu cũng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Không biết mấy đứa trẻ bị binh lính mang đi kia như thế nào rồi, nhưng cho dù có ngốc hơn nữa, cậu cũng có thể đoán được tác dụng của những đứa trẻ này.

Cậu phát hiện, sư phụ cũng không hiền lành như vẻ ngoài, sâu bên trong thật ra là một kẻ lòng dạ nham hiểm.

Sắc trời mờ mịt, xa xa phía đằng đông dần dần lộ ra một tia đỏ vàng, mặt trời đã nhô lên.

“Nhìn xem, đã không sao nữa rồi, bên ngoài gió êm sóng lặng rồi. Kỳ Trạch, nếu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi trước đi, ca canh chừng cho đệ.” Kỳ Tễ buông cây cột ra, xoa đầu Kỳ Trạch, đưa Kỳ Trạch tới bên giường.

Chờ Kỳ Trạch ngủ rồi, Kỳ Tễ mới yên lặng đi ra ngoài, cậu đi lên boong tàu, phát hiện khắp nơi hỗn độn, còn lưu lại một vài vết máu. Tòa nhà gần nhất bị đè sập, gạch đá, ngói vụn rơi đầy đất, có binh lính đang dọn dẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.