Bạn đang đọc Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản – Chương 125: Linh Khí Trong Lĩnh Vực
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Tiếng bước chân từ nơi xa không nhanh không chậm mà truyền tới, ở trong lĩnh vực yên tĩnh vang vọng từng hồi, giống như đang đạp thẳng vào lồng ngực của Hoàng thiên sư.
Đôi mắt Hoàng thiên sư gắt gao mà nhìn chằm chằm phương hướng phát ra âm thanh, tim theo đó càng lúc đập càng nhanh.
Ngã rẽ hành lang bệnh viện nhanh chóng xuất hiện một thân ảnh thon dài, càng lúc càng rõ ràng trước mắt Hoàng thiên sư.
Bộ dáng lười biếng, nhìn uể oải ỉu xìu, nhưng khi tầm mắt Hoàng thiên sư chạm vào cặp mắt hoa đào kia thì gã liền cảm cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp chặt lấy, đến thở cũng trở nên khó khăn.
Tiếng thở dốc của gã cũng nhanh chóng áp xuống, cố gắng phát ra thanh âm: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Đây là lĩnh vực của gã, là thế giới của riêng gã.
Ở nơi này, gã có thể tùy tâm sở dục, không cần quan tâm đến bên ngoài, muốn tiến vào đây cũng phải có sự cho phép của gã.
Đây cũng là điều mà Hoàng thiên sư tự tin nhất, nên trước đó dù đã biết thân phận Hạ Cô Hàn thì gã cũng không hoảng loạn, mà giữ nguyên kế hoạch ban đầu.
Lĩnh vực chính là thế giới riêng của gã, giấu trời qua biển mà ẩn thân lui vòng.
Nhưng gã trăm triệu lần không nghĩ tới, lĩnh vực mới mở ra không bao lâu, Hạ Cô Hàn liền ngang nhiên bước thẳng vào trong này.
Sự xuất hiện của y, khiến gã không tài nào hiểu nổi, nhìn bóng dáng Hạ Cô Hàn càng lúc càng đến gần, ánh mắt của Hoàng thiên sư dần trầm xuống mà lộ ra một sự tàn nhẫn.
Lĩnh vực còn trong sự khống chế của gã, thì dù Hạ Cô Hàn có bước vào được cũng đừng mong còn mạng bước ra, một khi y đã xen vào vậy cũng đừng trách gã hạ thủ vô tình!
Hoàng thiên sư tâm tư ác độc sản sinh, thế giới xung quanh cũng nhanh chóng biến hoá.
Hạ Cô Hàn rõ ràng nhận ra được sự thấy đổi này, bốn phía xung quanh âm khí càng thêm nùng liệt, nhưng âm khí xung quanh Hạ Cô Hàn lại không có thay đổi, sự tương phản thật lớn khiến âm khí nhanh chóng hoá thành lưỡi dao gió, ầm ầm hướng về phía y mà bổ mạnh.
Trong khoảng khắc, dao gió xoáy quanh nếu là một thiên sư thực lực yếu chắc chắn sẽ chịu thiên đao vạn quả, thậm chí có khả năng bị băm thành thịt vụn.
Hoàng thiên sư nhìn dao gió vây quanh Hạ Cô Hàn, trong mắt tràn ngập châm chọc cùng khinh thường, phảng phất đang xem một cái người chết.
Cùng lúc đó, gã cũng không ngừng lại hành động trộm lấy khí vận của Mặc Khánh Dương.
Đây là kế hoạch gã đã ấp ủ từ lâu, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội hiếm thấy như thế này.
Còn Hạ Cô Hàn thì……
Ha, y muốn tìm chết, thì gã sẽ thành toàn cho y.
Khí vận kim sắc cuồn cuộn từ người Mặc Khánh Dương chảy vào thông đạo mà hướng đến Hoàng thiên sư.
Bất quá, khí vận lần này Hoàng đại sư lại không hấp thụ, mà từ trong tay của gã chảy về một phía thông đạo khác.
Đây cũng là bí mật mà Hoàng đại sư không để lộ ra cho kẻ khác biết.
Trong cả quá trình, gã cũng không nhìn về phía Hạ Cô Hàn lấy một lần, vì gã tin chắc lĩnh vực của gã, dù Hạ Cô Hàn có là thiên tài hay là người kế thừa Hạ gia cũng chưa chắc phá giải được.
Mắt thấy khí vận trên đỉnh đầu Mặc Khánh Dương càng ngày càng nhạt dần, Hoàng thiên sư lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, một cổ nóng rực từ tim lan truyền khắp cơ thể, giống như muốn xé rách thân thể gã ra làm nhiều mảnh.
Thông đạo bỗng dưng bốc lên ngọn lửa lớn, nhanh chóng mà cháy lan ra thông đạo khác.
Thấy sự việc có biến, Hoàng đại sư nhanh tay cắt đứt thông đạo, nhưng mọi chuyện quá muộn.
Thông đạo kia đã tiếp nhận “Khí vận” của Mặc Khánh Dương, hiện tại khẳng định đang bị “Khí vận” của Mặc Khánh Dương gây thương tích.
Khí vận vì cớ gì đột nhiên bốc cháy?
Vấn đề này không tìm được đáp án thì cái lĩnh vực mà Hoàng đại sư cảm thấy tự hào lại xảy ra vấn đề.
Âm khí dày đặc trước đó nhanh chóng tan đi, những anh quỷ bị gã giam cầm để lấy âm khí, giờ đây hướng về phía hành lang bệnh viện mà lũ lượt kéo đến.
Chúng nó còn rất nhỏ, có đứa ngũ quan còn chưa phát dục hoàn toàn, dùng cả tứ chi mà bò đến, còn trong bụng mẹ đã bị xem như rác rưởi mà vứt bỏ, trên mặt còn mơ màng ngây thơ nhưng lại mang oán khí ngập trời.
Những oán khí này không tiêu, mà vĩnh viên vây quanh anh quỷ, khiến các bé bị vây trên Thượng Tiều đảo, đời đời kiếp kiếp không được luân hồi.
Giờ phút này chúng nó cảm nhận được một nguồn lực kì bí triệu hoán đến hành lang bệnh viện, sau đó nhìn thấy Hoàng thiên sư cùng Hạ Cô Hàn đứng cách đó không xa, biểu tình đều mê mang không biết nên hướng về phía người nào.
Anh quỷ hiển lộ thân hình, tự khắc lĩnh vực của Hoàng thiên sư liền sụp đổ.
Hai tròng mắt của gã trợn lớn, biểu cảm sửng sốt nhìn anh quỷ rậm rạp xung quanh, gã cũng không hiểu nguyên nhân vì sao chúng nó lại tạo trung tại chỗ này.
Đến khi gã ý thức được thì vội vàng nhìn qua phía Hạ Cô Hàn, căn bản y không bị dao gió ảnh hưởng, bộ dáng lười biếng mà đứng yên, đặc biệt khi gã nhìn qua vừa lúc Hạ Cô Hàn ngáp đến cong môi, quả thật chả để gã vào mắt.
Kỳ thật Hoàng thiên sư hiểu lầm Hạ Cô Hàn, cái chuyện ngáp này là phản ứng sinh lý, y không phải chảnh cún.
Nhưng xác thật là Hạ Cô Hàn cũng chả để Hoàng thiên sư vào mắt…
Y xoay đầu nhìn Cố Tấn Niên đứng bên cạnh, lười biếng nói: “Giao lại cho anh.”
Cố Tấn Niên cũng gật đầu đáp ứng.
Hạ Cô Hàn chậm rãi bước đến chỗ Hoàng thiên sư, bộ dáng nhàn tản như cưỡi ngựa xem hoa chả có chút lo lắng Hoàng thiên sư bên này sẽ chạy trốn.
Cố Tấn Niên hành động.
Bàn tay đưa lên thì vô số quang điểm tử người hắn trào ra, những quảng điểm này như có sinh mệnh mà nhanh chóng hướng đến nhóm anh quỷ, sau đó nhẹ nhàng bay xuống người từng đứa.
Anh quỷ ngẩng đầu nhìn quang điểm lấp lánh bay xuống, ngây thơ mà nghiêng nghiêng đầu, bản năng cho các bé biết đó chính là thứ có lợi, bàn tay nho nhỏ nhăn nhúm vươn ra như muốn chụp lấy quang điểm.
Quang điểm nhẹ đáp trên tay từng đứa sau đó như gợn nước trong hồ, từ từ lan rộng mà bao phủ cả người những anh quỷ.
Đem những anh quỷ bao lại bên trong, giống như lúc các bé còn nằm trong bụng mẹ, bình yên mà nhắm lại hai mắt.
Nước gợn liên tục ở trên người anh quỷ nhộn nhạo, vài phút lúc sau, thì bị chúng nó hấp thu.
Gợn nước biến mất, ánh mắt ngây thơ vô tri của nhóm anh quỷ đã trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, có lẽ các bé không rành thế sự, nhưng các bé biết bản thân từ nơi nào mà đến, cũng biết phải làm thế nào để tiêu trừ đi oán khí trên người.
“Đi thôi,” Cố Tấn Niên đồng tử tràn một màu đen, thanh âm nặng nề nhưng vẫn chưa một chút ôn nhu dịu dàng: “Đi làm việc của mấy đứa đi.”
Hoàng thiên sư thấy này hết thảy mọi chuyện phát sinh, kinh hãi mà nhìn về phía quang điểm màu đen đang phiêu lại đây: “Quỷ…… Quỷ Vương!”
Gã bỗng nhớ đến, trước đây không lâu trong giới nổ lên tin đồn chính là Quỷ Vương xuất thế ở Hàng Châu thị.
Nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống, Quỷ Vương cũng không còn tin tức gì nữa, gã lúc đó chỉ nghĩ cái đám thiên sư tại buổi hội đàm chỉ làm lố bịa đặt.
Giờ đây, chính mắt gã chứng kiến những quang điểm màu đen đem đến linh trí cho đám anh quỷ, gã mới thật sự tin Quỷ Vương đã thật sự giáng thế.
Chỉ có Quỷ Vương, mới có thể như thể đơn giản mà tăng linh trí cho hơn ngàn anh quỷ như vậy.
Hoàng thiên sư cảm thấy bản thân gã không khác gì thằng hề, khi nãy còn tự tin với chính mình.
Hẳn là trong mắt Hạ Cô Hàn gã chính là thằng ngu. Lĩnh vực của gã là sử dụng linh trí chưa khai của anh quỷ mang đến, nếu đổi thành những con quỷ khác, lấy năng lực của gã căn bản không thể mở ra lĩnh vực.
Nhưng Quỷ Vương bất đồng, hắn thậm chí không cần sử dụng lệ quỷ, vẫn có thể tự hình thành lĩnh vực cho riêng mình.
Khó trách Hạ Cô Hàn có thể nhàn nhà bước vào lĩnh vực, còn dễ như trở bàn tay mà phá giải nó.
Nhìn Hạ Cô Hàn càng lúc bước đến cành gần, Hoàng thiên sư cố gắng trấn định, mà lên tiếng: “Cậu cũng đã nhìn thấy, tôi không hấp thụ khí vận của Mặc Khánh Dương.
Nếu bây giờ cậu gϊếŧ tôi, cậu sẽ không bao giờ biết được luồng khí vận đó sẽ đến nơi nào.”
Hoàng thiên sư đây là đang tính toán cùng Hạ Cô Hàn đàm phán, muốn dùng chính tin tức của mình để đổi lấy một cơ hội có thể chạy trốn.
Hạ Cô Hàn bên này đứng cách Hoàng thiên sư khoảng 1 mét, thần sắc nhàn nhạt mà nhìn gã, nghe nhưng không đáp lại.
Gã còn định mở miệng nói gì đó, thì đột nhiên xung quanh lạnh lẽo, thế giới trong lĩnh vực như bị ấn nút pause, rồi oành một cái vỡ nát như pha lê.
Linh khí kích động hỗn loạn nhưng giây sau liền biến mất hầu như không còn.
Thế giới lại khôi phục bình thường, tiếng người tiếng bước chân một lần nữa ùa vào tai Hoàng thiên sư, gã lúc này mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, lĩnh vực của gã đã sụp và gã bị kéo vào một nơi khác.
“Lĩnh vực!” Tiếng hét bén nhọn của Hoàng thiên sư cất cao, phảng phất muốn đâm thủng màng tai.
Linh khí lĩnh vực!
Hoàng thiên sư không khỏi lùi về sau vài bước, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Hạ Cô Hàn.
Quỷ Vương xuất hiện đã làm gã kinh hãi không thôi, gã hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Cô Hàn lại có thể sử dụng linh khí để tạo ra một cái lĩnh vực đơn giản như vậy!
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hoàng thiên sư nhịn không hét lớn.
Hạ Cô Hàn dù là thiên tài Hạ gia cũng không thể nào đạt tới cảnh giới này khi tuổi còn trẻ như vậy, ngoại trừ y không phải người thường.
Chỉ có thể là một linh hồn cường đại trong thân xác thiếu niên.
Bằng không, một người chưa đến ba mươi, sao có thể nhẹ nhàng mà tạo ra lĩnh vực bằng linh khí?
Hạ Cô Hàn chỉ cười cười, đoạn nói: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi chuẩn bị tinh thần để nhận báo ứng chưa?”
Báo ứng? Cái gì báo ứng?
Hoàng thiên sư còn không chưa phản ứng kịp, liền thấy Mặc Khánh Dương đang hôn mê bên kia bỗng dưng bốc lên một luồng khói đen, khói đen rất nhanh đã hoá thành một con cự mãng bộ dáng to lớn hung hãn, cái đầu ngẩng cao, miệng há to như bồn máu, cái lưỡi chẻ đôi đen thui đang xì xì từng tiếng, hai mắt đỏ thẳm của nó loé lên âm lãnh.
Đây là nghiệt lực từ khí vận sinh ra
Hoàng thiên sư giúp Mặc Khánh Dương đánh cắp khí vận của người khác, sau đó gã lại trộm khí vận trên người MặC Khánh Dương, thời điểm chuyển giao khí vận Hoàng thiên sư cố tình phong toả nghiệt lực trên người Mặc Khánh Dương.
Hiện tại, Hạ Cô Hàn phóng thích nghiệt lực trên người lão, nên nghiệt lực cũng dựa theo nguyên tắc hồi quỹ công bằng mà tìm đến Hoàng thiên sư.
Cự xà thân hình cực đại, ước chừng cao hơn 5 mét, bề ngang thân hình thô to như thùng phi.
Đủ để thấy, mấy năm nay Hoàng thiên sư cùng Mặc Khánh Dương đã tạo biết bao nhiêu nghiệt.
Đặt ở dĩ vãng, Hoàng thiên sư đương nhiên sẽ có cách đối phó với cự xà, nhưng hiện tại, cả người y gã không thể nhúc nhích, linh khí xung quanh như bị phong ấn, không còn nghe sự điều động từ gã.
Linh khí lĩnh vực tuy rằng đã biến mất, nhưng Hạ Cô Hàn vẫn giam càm gã như cũ, chỉ cần y muốn thì cái đầu của gã lúc nào cũng có thể rời khỏi cổ.
Thẳng đến lúc này, Hoàng thiên sư hối hận đến nổ lòng mề khi nhận ra bản thân đã chọc vào mối hoạ lớn.
Hoàng thiên sư: “Ta chết, ngươi liền không thể biết được tin tức ngươi muốn!”
Dù đến lúc này, gã vẫn cố vớt hơi tàn mà đưa ra trao đổi, nhưng Hạ Cô Hàn nghe xong chỉ nhún vai: “Ngươi cảm thấy ta làm nãy giờ chỉ để phát cái lĩnh vực ngươi dựng lên sao?”
Hoàng thiên sư bị nghẹn lại, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ đến thông đạo khi nãy nổi lửa cháy lớn.
“Ngươi tính kế ta!” Ý thức được vấn đề Hoàng thiên sư phẫn nộ mà hướng Hạ Cô Hàn quát lớn, khóe mắt muốn nứt ra, hận không thể xông lên đi xé nát Hạ Cô Hàn.
Sai rồi! Ngay từ đầu gã đã sai rồi!
Mặc Sầm căn bản không có hôn mê cũng không có chết, linh khí khi nãy gã đánh cắp cũng không phải khí vạn của Mặc Khánh Dương hoặc là Mặc Sầm khí vận, mà là linh khí thuộc về Hạ Cô Hàn.
Lĩnh vực tăng cường năng lực cho Hạ Cô Hàn, khiến y có thể đem linh khí đi vào thông đạo.
Cho nên cái tin tức gã xem như cọng rơm cứu mạng nãy giờ, thì chả là gì với Hạ Cô Hàn.
Y đã tìm được nơi khí vận được chuyển đến trong chính thông đạo của gã.
Đáng tiếc Hoàng thiên sư tỉnh ngộ cũng đã quá trễ, nghiệt lực hóa thành cự mãng đã quấn quanh người gã, há ra cái miệng to như bồn máu.