Bạn đang đọc Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản – Chương 124: Có Cứu Cũng Chả Được Gì
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn nói dứt câu liền khiến Tổ trọng án lâm vào trầm mặc, ai nấy nhanh chóng xoay lại nhìn y, họ rất tò mò muốn biết sao Hạ Cô Hàn lại nói Mặc Sầm không phải con ruột của Mặc Khánh Dương.
“Khí vận.” Hạ Cô Hàn không có úp úp mở mở, trực tiếp đem những gì mình phỏng đoán nói ra: “Mặc Khánh Dương những năm gần đây liên tục ăn cắp khí vận của người khác, nghiệt lực hồi quỹ theo đó cũng đã đạt đến cực hạn, một khi có khí vận khác tiến vào thân thể lão cũng không chứa nổi, trực tiếp nổ banh xác chết tươi.”
Nói tới đây, Hạ Cô Hàn ngáp một cái: “Nhưng hai ngày này, ta phát hiện Mặc Khánh Dương vẫn liên tục đánh cắp khí vận của Mặc Sầm.”
Nói đến nơi đây, mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Thân thể Mặc Khánh Dương bởi vì nghiệt lực hồi quỹ mà tới hạn mức, bây giờ cứ rót vào khí vận thì nghiệt lực cũng dần căng phồng.
Mà lão ta hiện tại ăn cắp khí vận của Mặc Sầm, tuy là con trai ruột nhưng khí vận của anh ta tiến vào cơ thể Mặc Khánh Dương cũng sẽ sinh ra nghiệt lực.
Mà bây giờ lão có thể bình yên mà hấp thụ khí vận của Mặc Sầm, cũng đã nói rõ một chuyện.
—— khí vận của Mặc Sầm chính là của Mặc Khánh Dương.
Nói rõ ràng hơn chính là hơn hai mươi mấy năm trước Mặc Khánh Dương đã đến Thượng Tiều thôn để định chế ra Mặc Sầm.
Tùng Mân nghe thì cũng hiểu sương sương, nhưng vẫn cấn vài chỗ, liền giơ tay xin có ý kiến: “Tôi vẫn chưa hiểu, nếu nói hai mấy năm trước thì lúc đó khí vận của Mặc Khánh Dương vẫn tràn đầy mà? Tại sao lão ta lại muốn rút ra để định chế hài tử?”
Sở Quân Hành trước đó đã điều tra xong hết tư liệu của Mặc Khánh Dương, nên khi nghe Tùng Mân hỏi liền nhanh chóng nói: “28 năm trước, xưởng thực phẩm Mặc gia xuất hiện tình trạng ngộ độc thức ăn.
Nhưng cùng năm đó, xưởng thực phẩm Mặc gia lại thoát khỏi nguy cơ, còn chuyển mình một cách ngoạn mục.
Mà những người ngộ độc lần đó lại mất tích không rõ nguyên do.”
Đây đều là tin tức Sở Quân Hành tra ra được, vì anh đối với huyền học không có tài năng, nên bên mảnh thông tin anh sẽ làm hết sức có thể.
Hạ Cô Hàn lười nhác mà ngồi trên ghế, còn những thành viên khác cũng nhanh chóng bước đến máy tính để xem tư liệu.
Mỗi người một ý, nhanh chóng sự tình cũng đã được sắp xếp ngọn nguồn đầu đuôi.
28 năm trước, bởi vì có người dùng thực phẩm bên Mặc gia bị ngộ độc, người bị hại cũng không khởi tố Mặc gia mà muốn giải quyết riêng, đó chính là muốn bên Mặc gia bồi thường một số tiền.
Nhưng Mặc Khánh Dương lại không chấp nhận bản thân bị uy hϊếp, tâm ngoan thủ lạt gϊếŧ người diệt khẩu.
Đại khí vận giả một khi dính mạng người, thì khí vận cũng theo đó dần tan biến.
Mặc Khánh Dương hẳn là ý thức được điểm này, nên đã đến Thượng Tiều thôn định chế hài tử bằng khí vận của chính mình.
Trong mắt lão ta, sự tồn tại của Mặc Sầm chính là nơi chứa khí vận của lão, một khi khí vận trên người tiêu hết thì lão liền lấy khí vận trên người Mặc Sầm.
Hơn hai mươi năm nay, Mặc Khánh Dương đối Mặc Sầm thương yêu không ít, cũng không tiếc tiền bạc mà đưa cậu đi bồi dưỡng, cũng là một phương thức để dưỡng khí vận của Mặc Sầm.
Vì khí vận của Mặc Sầm càng nồng đậm, thì lão ta mới có thể “Lấy không hết dùng không cạn.”
Sau đó, lão lại bắt tay cùng Hoàng thiên sư, gã thiên sư đó thay Mặc Khánh Dương mở ra lĩnh vực để ăn cắp khí vận của người khác, có khí vận kẻ khác thì lão cũng không cần động đến “Kho dự trữ- Mặc Sầm”.
Mà hiện tại, Mặc Khánh Dương cùng đường, “Kho dự trữ- Mặc Sầm” liền có tác dụng.
Mọi mắc xích cũng nhanh chóng được ghép lại với nhau.
Nhưng vẫn có một vấn đề đó là —— Mặc Khánh Dương là người Vụ Châu, sao lão biết đến sự tồn tại của Thượng Tiều đảo? Hơn nữa, sao lão biết người trên đảo biết định chế hài tử?
“Chờ.” Hạ Cô Hàn lười biếng mà nói.
Y đã bắt tay với Mặc Sầm chuẩn bị diễn một vở kịch, khi đó vướng mắc cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết.
Mọi người tuy rằng không biết Hạ Cô Hàn nói “Chờ” là có ý tứ gì, nhưng thấy bộ dáng của y thì không ai lo lắng nữa.
Cuộc họp nhỏ kết thúc, Hạ Cô Giang mon men đến gần thằng anh họ.
Hạ Cô Hàn nhìn thấy không khỏi liếc xéo thằng em ngáo một cái.
Hạ Cô Giang cũng không tức hay gì, mà còn hề hề cười: “Hạ Cô Hàn, anh thay đổi quá rồi.”
“Thay đổi quằn què giề?” Y nhướng mày, không hiểu thằng em bỗng lên cơn nói sảng gì.
“Càng lúc lại càng siêng năng.” Hạ Cô Giang nói thẳng không cố kỵ.
Nếu là trước kia, Hạ Cô Hàn nhất định không rảnh mà nghĩ xem người khác đang thắc mắc gì, giải thích là hai chữ không có trong từ điển lười biếng của y.
Nhưng dạo gần đây, ai hỏi đều được y giải thích, không những thế còn vô cùng chủ động đi giải thích cho người khác.
Hạ Cô Giang ngó trái ngó phải thằng anh họ, sau đó híp mắt gật đầu, chắc chắn mà phán: “Cũng không còn ngủ như trước kia, tinh thần nhìn cũng tốt hơn, da dẻ hồng hào bóng loáng.”
“Phải không?”
Hạ Cô Giang không nói, Hạ Cô Hàn cũng thật không để ý đến mấy chuyện này, y căn bản không cảm nhận được bản thân có gì thay đổi, vì y thấy ngày nào bản thân cũng mệt chết miẹ chứ chả đùa.
Nhưng thằng em họ đã nói vậy thì quả thật y đã có thay đổi.
Vì dù gì, chức vụ cùng trách nhiệm của y đã khác với trước đây, có một số thứ không thể không làm.
Hạ Cô Giang: “Em lừa anh cũng chả giàu hơn được?”
“Ừ.” Hạ Cô Hàn nhìn Cố Tấn Niên ngồi bên cạnh liếc mắt một cái, dùng ngữ khí bình đạm nói: “Chắc là có cục pin dự phòng hình người, nên mới vậy.”
Lời này cũng chả có gì sai, quả thật ở cạnh Cố Tấn Niên, thì tinh thần của y dần khá, đặc biệt là sau những lúc “í é” với nhau.
Cố Cục sạc nghe vậy, liền duỗi tay nhẹ nhàng xoa tóc vợ, khuôn mặt tràn trề biểu cảm bá quỷ sủng nịnh vợ iu.
Hạ Cô Giang: “……”
Lụ má, nói vài câu thôi mà đôi cẩu nam nam này cũng có thể bẻ lái được, làm vẻ mặt đó là khinh cậu đây không có bồ cưng ư?
***
Hạ Cô Hàn chờ màn kịch hay bắt đầu.
Bên này, thân thể Mặc Khánh Dương rất nhanh đã cạn kiệt, không thế đánh cắp khí vận của người khác, chỉ có Mặc Sầm là cọng cỏ duy nhất cứu mạng của lão.
Cái gọi là phụ tử tình thâm trước đó, cũng chỉ là vở kịch mà lão muốn người ngoài nhìn thấy, hiện tại mệnh bị uy hϊếp, sao lão rảnh để quản Mặc Sầm thế nào.
Hai ngày sau, trong một cuộc họp ở làng du lịch, Mặc Sầm đột nhiên ngã xuống mà hôn mê.
Phòng họp cũng nhanh chóng hỗn loạn, xe cấp cứu được báo nhanh chóng chạy đến.
Mặc Sầm được nâng lên xe mà hướng thẳng đến bệnh viện.
Sau đó không lâu, làng du lịch liền có thông tin truyền ra, nói Mặc Sầm bệnh tình khá nặng, có thể không qua khỏi hôm nay.
Mặc Khánh Dương cùng Mặc Linh nghe tin cũng nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu.
Tin Mặc Sầm cũng nhanh chóng truyền đến biệt thự, Hạ Cô Hàn lúc này còn đang ngủ, không hề tin thì y cũng mơ màng mà rời giường.
Sau đó lại ra phòng khách mà bố trí nhiệm vụ cho từng người trong Tổ trọng án —— khống chế Thượng Tiều thôn, đặc biệt là Hạ Tường.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, toàn bộ Thượng Tiều thôn đã bị Bộ ngành đặc thù im lặng khống chế, Hạ Tường cũng dự cảm được có sự tình không ổn phát sinh, nên gã vô cùng thành thật mà ở trong thôn.
Nhưng thật ra, khi hai mươi người đi mà không thấy về, thì người nhà của bọn họ đã đứng ngồi không yên, mấy ngày nay cứ liên tục đến tìm Hạ Tường, nhưng đều bị gã khách khí mà đuổi trở về.
Hạ Tường tựa hồ có thể đoán được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, nên bản thân vô cùng thành thật giống như làm thế gã sẽ thành người vô tội không bằng.
Hiện tại Hạ Cô Hàn để các thành viên trong Tổ Trọng Án đi Thượng Tiều thôn khống chế thôn dân cùng Hạ Tường, cũng nói lên Hạ Cô Hàn chuẩn bị hành động.
Sau khi thành viên Tổ trọng án đi khỏi, thì hai vợ chồng y bên này mới nhàn nhã rời khỏi biệt thự, hướng phía bệnh viện bên làng du lịch mà đến.
Hạ Cô Hàn cũng không gấp gáp gì, bộ dáng vô cùng nhàn tản, không khác gì mấy cụ già tản bộ buổi sáng.
Nhưng khác với “cụ” Hạ Cô Hàn nhàn tản thì bên phía bệnh viện, có vài người lại vô cùng sốt ruột.
Mặc Sầm còn đang trong phòng cấp cứu, thì ngoài cửa phòng lại có ba người mang theo tâm tư khác nhau.
Mặc Linh ngồi ở ghế trên, đôi tay nắm chặt lại với nhau, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống hai bên, che khuất đi gương mặt, khiến kẻ khác không thấy được biểu tình của cô hiện tại.
Mặc Khánh Dương thì ngồi trên xe lăn, sắc mặt hôm nay của lão so với mấy ngày trước hồng hào hơn rất nhiều, thậm chí còn không nhìn ra chút gì tiều tụy, thoáng nhìn như trẻ lại.
Ánh mắt của lão nhìn chằm chằm vào đèn cấp cứu, bộ dạng như lo lắng nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy được sự hưng phấn không giấu kĩ trong ánh mắt.
Bàn tay đặt trên xe lăn thậm chí run lên vì quá hưng phấn.
Khí vận của lão đã nằm trong thân thể Mặc Sầm quá lâu rồi, Mặc Sầm còn sống thì lão không thế thu hồi toàn bộ khí vận của chính mình.
Hiện tại, Mặc Sầm vậy mà cho lão kinh hỉ thật lớn, Mặc Khánh Dương hoàn toàn không nghĩ tới lúc trước chuyển dời khí vận vào người Mặc Sầm, chỉ nghĩ đây là “cái kho”, nhưng trải qua bao năm ôn dưỡng lại có thể phát sinh tăng trưởng đến nghiêng trời lệch đất như thế.
Tuy không thể khiến khí vận của lão tràn đầy như lúc trước, nhưng cũng đủ để chữa khoẻ thân thể cho lão.
Chỉ cần……
Chỉ cần Mặc Sầm chết đi!
Mặc Sầm chết đi, thì lão mới có thể khoẻ mạnh trở lại!
Ánh mắt lão chớp động, trong lòng tràn ngập cảm xúc mong chờ, nhưng vẫn chưa có kết quả lão không thể thất thố trước mặt kẻ khác.
Nhưng cái ý nghĩ bản thân sắp khôi phục lại sức khoẻ, khiến lão không thể khắc chế được tâm trạng hưng phấn của chính mình, cả người lão liên tục run rẩy, khuôn mặt cũng vặn vẹo vì cố kiềm nén, nhìn đến quỷ dị.
Hoàng thiên sư liền đứng bên cạnh Mặc Khánh Dương, thấy biểu tình của lão thái không khỏi cười lạnh, ánh mắt đều là mỉa mai, chế giễu.
Mặc Khánh Dương thật cảm thấy lão thu hồi lại khí vận trên người Mặc Sầm liền vạn sự vạn cát hay sao? Lão không hề biết, chuyện này Hoàng thiên sư chờ đã lâu.
Ánh mắt Hoàng thiên sư đột nhiên trầm xuống, đồng tử trở nên đen nhánh, một cổ lực vô hình từ trên người gã khuếch tán ra xung quanh.
Mặc Linh ngồi trên ghế liền cảm giác được, mà vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng thiên sư.
Khi ánh mắt cả hai giao nhau, gã khẽ nhếch khoé miệng cười: “Mặc Linh, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, ta đâu đang giúp ngươi trả thù đấy.”
Lời của gã vừa dứt, thì bảng đèn cấp cứu cũng nhấp nháy vài cái rồi tối sầm.
Bác sĩ bên trong cũng nhanh chóng bước ra, khẩu trang y tế được kéo xuống lộ ra khuôn mặt tiếc thương: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin lỗi vì không thể cứu được Tiểu Mặc tổng, xin hãy nén bị thương.”
Mặc Khánh Dương cả người tê liệt trên xe lăn, hai tay che lấy khuôn mặt, bộ dáng như đau đớn xé tâm can, nhưng thật ra là lão đang vui đến cười không khép được miệng, bả vai theo đó không ngừng run rẩy.
Người khác nhìn vào cứ ngỡ là lão vì con trai mất đi mà đau khổ bi thống!
Một đoàn kim sắc cùng lúc đó từ trong phòng cấp cứu phiêu ra, nhanh chóng ngừng trên đỉnh đầu Mặc Khánh Dương.
Hoàng thiên sư thấy được thì ánh mắt không giấu được vẻ tham lam, âm khí theo lòng bàn tay gã nhanh chóng tụ lại, trong nháy mắt hành lang bệnh viện đã trở thành một cái lĩnh vực, gã cũng nhanh chóng mở ra cái thông đạo trên người của Mặc Khánh Dương không tiếng động mà trộm đi kim sắc trên đỉnh đầu của lão.
Lĩnh vực một khi được mở, thì xung quanh chính là thế giới của Hoàng thiên sư, dù Mặc Khánh Dương có phát hiện thi cũng đã trễ, lão ta không thể từ lĩnh vực thoát ra ngoài.
Hoàng thiên sư không xem ai ra gì mà cứ thể trộm đi khí bạn của Mặc Khánh Dương, những giây sau đó, cả người gã bỗng cứng đờ ngây ngẩn.
“Đát, đát, đát……”
Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang nghe xa mà gần nghe gần lại xa xông vào lĩnh vực của Hoàng thiên sư, tiếng bước chân đều đều cứ theo hướng gã mà dần tiến đến gần.