Đọc truyện CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO – Chương 120: Ngoại Truyện: Black Và Bạch Lan Minh (4)
Đến trung tâm mua sắm, Black cùng Bạch Lan Minh vô tình gặp Bạch Nhã Băng, nhìn thấy Black đang cõng Bạch Lan Minh chân của cô còn mất một chiếc giày, Bạch Nhã Băng khẽ cau môi cười, cất giọng hỏi:
“Lan Minh! Em lại lấy giày của mình ném vào ai rồi hả?”
“Sao chị biết là em lấy giày ném người ta chứ?” Bạch Lan Minh tròn mắt ngạc nhiên, thắc mắc sao Bạch Nhã Băng lại biết chuyện này chứ?
Bạch Nhã Băng bật cười chậm rãi trả lời:”Mỗi lần em sợ hãi hay tức giận gì đó em chỉ có một tuyệt chiêu duy nhất đó chính là lấy giày của mình ném vào người ta, chị nhớ có một lần em ném một bạn học chảy cả máu mũi nữa đấy.”
Sống mũi Bạch Lan Minh bỗng nhiên cay cay nhìn Bạch Nhã Băng:”Không ngờ chị lại nhớ rõ như vậy, lúc trước em luôn chống đối, kiếm chuyện với chị em cứ tưởng là chị rất ghét em.”
“Đúng là lúc trước chị không thích em gì mấy nhưng không đến nỗi là ghét cay ghét đắng, thôi em cùng Black đi mua giày mới đi chị có công việc phải đi trước đây.” Dứt tiếng, Bạch Nhã Băng quay người rời đi.
Black cõng Bạch Lan Minh đến khu giày, lựa cho cô một đôi giày thật đẹp, thật vừa ý, anh ngồi xổm xuống thay giày cho Bạch Lan Minh, cô thích thú, vui vẻ, bỗng trong đầu hiện lên thắc mắc hỏi anh:
“Tối nay, chúng ta đi xem phim gì thế?”
Black đang thắt dây giày lại cho Bạch Lan Minh nghe cô hỏi thế liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười trả lời:
“Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết đó là phim gì thôi.”
Bạch Lan Minh bĩu môi, cười cười, còn bày đặt ra vẻ bí mật không biết có gì thú vị không đây, cô thật tò mò.
Buổi tối, Black cùng Bạch Lan Minh đến rạp chiếu phim, bước vào trong Bạch Lan Minh đảo mắt qua lại rồi ngoảnh đầu lại, khẽ chau mày hỏi Black:
“Sao không có ai hết vậy? Anh đừng bảo với em là anh bao cả rạp chiếu phim đấy.”
Black nhướng mày, mỉm cười với Bạch Lan Minh, kéo cô ngồi xuống hàng ghế giữa rồi nói:”Em ngồi đây đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, Black rời đi Bạch Lan Minh ngồi ở đấy đợi anh, anh vừa rời đi thì đèn trong rạp chiếu phim đột nhiên tắt, màn hình chiếu sáng lên cô tròn mắt bất ngờ, kinh ngạc khi thấy anh trên màn hình chiếu.
Trên màn hình chiếu, Black mỉm cười cất giọng nói:
“Lan Minh! Em có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là như thế nào không? Lần đầu khi chúng ta gặp nhau lúc đó em say rượu tựa lưng ngủ ở bức tưởng, anh sợ em sẽ bị người xấu giở trò liền lay em dậy không ngờ em vừa mở mắt ra câu đầu tiên em nói lại khen anh đẹp trai.”
Bạch Lan Minh khẽ bật cười, tiếp tục nghe anh nói:”Điều anh không ngờ nhất rằng chính là em đứng dậy ép anh vào tường hỏi tên anh còn bảo nếu anh không nói thì em sẽ hôn anh. Em có biết lúc đó anh đã nghĩ gì không? Anh nghĩ con gái thời nay đều trở nên mất liêm sỉ như vậy sao? Anh chưa bao giờ gặp phải tình huống như thể chỉ có thể trả lời em thôi.”
Black tươi cười nói tiếp:”Lúc đó anh không biết nhà em đành chỉ đưa em về khách sạn, lúc em rời đi anh chỉ cầu mong là sau này đừng gặp lại em nhưng không ngờ chúng ta gặp lại nhau cũng kể từ lúc đó chúng ta trở thân thiết hơn, mỗi lần em say rượu đều đến chỗ anh ngủ sợ về nhà sẽ bị ba mẹ mắng. Lan Minh! Em có biết em đã vô tình trở thành một phần trong cuộc sống của anh, lúc đấy anh không nhận ra chỉ khi em xảy ra chuyện anh mới nhận ra điều này.”
Nghe đến đây, sống mũi Bạch Lan Minh bắt đầu cay cay, đôi mắt dần dần đỏ lên, trên màn hình chiếu Black cũng dần trở nên xúc động:
“Lúc thấy em nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh thì tâm trí anh rất rối bời, hoảng loạn chỉ có thể ngồi đó nắm chặt tay em cầu xin em tỉnh lại. Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời anh chỉ có một màu, cảm thấy cuộc sống vô vị, tối tăm không có gì vui vẻ cả chỉ khi đến lúc em xuất hiện anh cảm thấy cuộc sống của mình không
còn vô vị nữa, em như là một thứ ánh sáng chiếu sáng cuộc đời của anh vậy.”
Nói giữa chừng, Black rơi nước mắt, anh hít một hơi thật sâu nói tiếp:
“Từ trước đến giờ anh chưa từng xin bất cứ điều gì chỉ khi thấy em nằm bất động trên giường anh bất lực không biết phải làm thế nào chỉ có thể đến chùa rồi đến nhà thờ cầu xin em mau chóng tỉnh lại, lúc đó anh thật sự, thật sự rất sợ mất em. Đến khi em tỉnh lại xuất hiện trước mặt anh, khoảnh khắc đó anh cứ ngỡ là mình đang mơ nếu thật sự là mơ anh không bao giờ muốn tỉnh lại, khi biết đó không phải là mơ anh thật sự rất vui, rất hạnh phúc.”
Bạch Lan Minh bật khóc, chăm chú nhìn màn hình chiếu, Black lau nhẹ nước mắt, mỉm cười, giọng nói dịu dàng, ôn nhu:
“Lan Minh! Anh cảm ơn em vì đã xuất hiện giúp anh thấy rằng cuộc sống không hề vô vị.”
Dứt tiếng, đèn trong rạp chiếu phim được bật sáng lên, Black xuất hiện với bó hoa hồng lớn trên tay, đi đến trước mặt Bạch Lan Minh anh quỳ một chân xuống giơ nhẫn lên nhìn cô với ánh mắt yêu thương, ấm áp:
“Lan Minh! Đồng ý lấy anh nha.”
Bạch Lan Minh bật cười hạnh phúc, nước mắt vẫn còn đọng lại trên má, đầu gật gật lên tiếng:”Em đồng ý.”
Black vui mừng đeo nhẫn vào tay Bạch Lan Minh, cô nhận lấy bó hoa rồi ôm anh trong sự hạnh phúc, cô rất tò mò không biết anh giấu cô quay đoạn video ấy từ khi nào? Anh giấu kĩ quá rồi một chút sơ hở lộ ra cũng không có.