CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Chương 119: Ngoại Truyện: Black Và Bạch Lan Minh (3)


Đọc truyện CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO – Chương 119: Ngoại Truyện: Black Và Bạch Lan Minh (3)

Đến khu vui chơi, Bạch Lan Minh thích thú, phấn khích đảo mắt nhìn khắp nơi, cô chỉ tay về phía trò chơi tàu lượn siêu tốc rồi quay sang vui vẻ nói với Black:

“Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc đầu tiên sau đó sẽ đến tháp rơi tự do.”

Khóe môi Black giật giật cười cười hỏi Bạch Lan Minh:”Em thật sự muốn chơi những trò cảm giác mạnh đó sao? Em là con gái không thể chơi những trò nhẹ nhàng hơn à?”

Bạch Lan Minh bỗng cười gian xảo, hai tay chắp phía sau, nheo mắt tiến đến hỏi anh:”Anh sợ à? Không dám chơi những trò cảm giác mạnh sao? Nếu anh không chơi được thì em tự chơi một mình vậy.”

Black đứng thẳng người, nghênh mặt lên lớn tiếng nói:”Ai bảo anh không chơi được những trò cảm giác mạnh chứ? Anh mà sợ những trò đó sao?”

“Vậy thì chúng ta đi chơi thôi.” Bạch Lan Minh nắm tay Black kéo đi trong sự phấn khích, vui vẻ.

Hai người ngồi lên tàu lượn siêu tốc nhưng nhìn khác nhau hoàn toàn, Bạch Lan Minh thì hí ha hí hửng, vui vẻ còn Black thì ngồi thẳng, mặt vô cùng nghiêm túc nắm chặt lấy bàn tay của Bạch Lan Minh.


Suốt quá trình ngồi trên tàu lượn Black nhắm chặt đôi mắt của mình không dám hé mở dù chỉ một lần. Tàu dừng lại, Black được Bạch Lan Minh dìu rời khỏi đấy, anh vội vào nhà vệ sinh gần đó nôn không ngừng.

Bạch Lan Minh đứng ở ngoài phì cười:”Yếu thế, không ngờ anh ấy lại không chơi được những trò này vậy mà cũng ráng chơi nữa chứ.”

Black từ từ bước ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Lan Minh cố gắng không cười thành tiếng, hỏi han anh:”Anh không sao chứ?”

Anh khẽ lắc đầu thở mạnh một hơi bình tĩnh lại, cô không nhanh không chậm nói:”Còn một trò nữa em muốn chơi đó chính là tháp rơi tự do, anh ngồi đây đợi em đi em chơi xong em sẽ lại ngay.”

Black vội kéo tay của Bạch Lan Minh:”Anh sẽ chơi cùng em.”

Bạch Lan Minh nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, nheo mắt hỏi:”Anh chơi được không đó? Anh đừng có ráng nha.”

“Anh chơi được cũng chỉ là ngồi lên đó rồi từ trên cao rơi xuống một cái thôi mà có gì đâu mà không chơi được.” Black quyết tâm lấy lại phong độ không thể để một trò chơi khiến bản thân gục gã như thế.

“Nếu vậy thì chúng ta đi thôi.” Cô cau môi cười mỉm, xem anh mạnh miệng đến đâu.

Sau khi chơi xong tháp rơi tự do Black càng thê thảm hơn, anh không thể đứng vững được nữa vội giơ tay cầu cứu Bạch Lan Minh:”Lan Minh! Em hãy dìu anh qua bên kia ngồi đi.”

Bạch Lan Minh che miệng nhịn cười cố gắng giữ thể diện cho Black, vội dìu anh đến đến băng ghế gần đó. Cô vẫy vẫy tay quạt cho anh, thấy mặt anh đã trắng bệch cô vội hỏi:”Anh không sao chứ? Mặt anh đã trắng không còn giọt máu rồi kìa, đã không chơi được thì anh đừng có ráng.”

“Không sao, không sao, anh ngồi nghỉ một lát là không sao.” Black quơ quơ tay đáp lại.


Bạch Lan Minh đứng dậy đi mua nước cho Black, đưa cho anh:”Anh uống đi.”

Black cầm lấy chai nước uống một ngụm rồi lấy lại bình tĩnh, lúc nãy chân của anh bủn rủn suýt nữa là ngã khụy luôn rồi, cứ tưởng đến đây cô sẽ chơi những trò nhẹ nhàng không ngờ toàn chơi những thứ khiến anh đầu óc quay cuồng, tim gan phèo phổi lộn ngược hết cả lên.

Black cảm thấy đã đỡ hơn nhiều, anh đứng dậy mỉm cười hỏi cô:”Bây giờ em muốn đi chỗ nào chơi nữa?”

Bạch Lan Minh đặt tay lên cằm liếc mắt nhìn xung quanh rồi ánh mắt cô bỗng sáng rực lên, đứng bật dậy thích thú nói:

“Chúng ta hãy đi vào nhà ma đi, từ trước đến giờ em vẫn chưa đi vào trong đó lần nào cả.”

“Được, chúng ta đi thôi.” Black gật đầu chỉ cần không phải những trò cảm giác mạnh thì anh đều không sao.

Hai người bước vào căn nhà ma, chưa đầy năm phút ở bên ngoài đã nghe được tiếng hét thất thanh của Bạch Lan Minh. Một lúc sau, Black cõng Bạch Lan Minh ra ngoài, mặt mày phờ phạc cô mếu máo nói:

“Sau này em không vào đó nữa, đánh chết em cũng không vào nó quá đáng sợ.”


Đến lần này Black khẽ cười thấy Bạch Lan Minh mạnh miệng, hùng hồn cứ tưởng cô không sợ nhưng suốt đoạn đường đi trong đó cô dính chặt lấy anh, chưa đi được nửa đoạn thì cô đã nhảy lên lưng của anh rồi.

Đôi mày của Black đột nhiên khẽ cau lại khi vô tình nhìn thấy chân phải của cô đã mất chiếc giày, anh vội hỏi:”Lan Minh! Giày của em đâu? Sao lại mất hết một chiếc giày thế?”

“Lúc nãy em bị con cương thi dọa sợ quá nên em đã tháo giày ném vào mặt con cương thi đó.”

Black bật cười bó tay với cô:”Bây giờ anh sẽ cõng em đi mua một đôi giày mới rồi tối nay chúng ta sẽ đi xem phim có được không?”

Bạch Lan Minh ôm chặt cổ của Black gật đầu đồng ý, đến bây giờ cô vẫn chưa hết sợ vẫn còn ám ảnh những con ma trong đó.

Black cùng Bạch Lan Minh rời khỏi khu vui chơi với sắc mặt phờ phạc, không còn một chút sức sống nào, nhìn hai người chỉ cần một chữ thôi đã có thể diễn tả đó chính là THẢM.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.