Đọc truyện Cứ ngỡ là yêu – Chương 19- part 02
Đẩy cô sang một bên, anh bước ra xe bỏ lại một câu làm Ngọc Châu chết điếng:
– Xin lỗi, anh chưa bao giờ có ý định yêu em.
Sự thật đây sao ? Ngọc Châu ngồi bẹp xuống nền gạch khi tiếng xe khuất nơi cổng.
Bóng Lâm Uyên đơn độc xiêu quẹo trên đường khuya, anh thương cô vô hạn. Thắng xe lại kế bên cô, anh nồng nàn:
– Uyên, lên xe đi em, anh đưa em về.
Cô lắc đầu, chân vẫn đều bước:
– Không dám . Bạn gái anh sẽ hiểu lầm thêm lần nữa, tôi sẽ có lỗi hơn.
Đình Thái vò đầu:
– Cô ấy không phải là bạn gái của anh.
– Chuyện ấy chỉ có anh và cô ấy biết, tôi không cần biết làm gì.
– Nhưng em về một mình rất nguy hiểm.
Hất mặt lên, cô nói như tự an ủi:
– Vũ Phong sẽ đến đón tôi ngay bây giờ . Anh hãy về đi, kẻo cô ấy hiểu lầm sẽ khổ cho tôi.
Anh cứng rắn:
– Hắn sẽ không đến đón em đâu.
– Không . Anh ấy sẽ đến.
– Nếu anh ta có sự quan tâm đến em, thì anh ta đâu có bỏ em đi một mình như vậy.
Cô biện hộ:
– Tại anh ấy bận nên anh ấy không thể suốt ngày ở bên tôi.
– Tôi cho rằng anh ta qúa ích kỷ thì có . Cả thời gian dành cho người mình yêu vào buổi tối mà cũng bận. Anh ta qủa thật là một người tình toàn vẹn.
– …
Anh tiếp khi thấy cô im lặng:
– Lúc nãy, em đã gọi điện cho hắn, vậy hắn có đến đón em hay không ? Nhìn mặt em, là tôi biết ngay kết qủa “anh ta quá bận” chứ gì ?
Lâm Uyên hét lớn:
– Nhưng anh ta yêu tôi. span>
Đình Thái cũng không vừa:
– Nhưng có nhiều bằng tôi yêu em hay không ?
Đôi mắt tròn của cô càng mở to hơn, cô nhìn thẳng vào mặt của anh.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nồng ấm dịu dàng. span>
– Em nhìn xem, trong ánh mắt tôi có điều gì gian dối hay không ? Nếu không thì qủa thật tôi đã yêu em.
Khẽ nắm lấy bàn tay của cô, anh tha thiết:
– Tình yêu của tôi có từ lúc gặp em lần đầu cơ . NÓ hình thành và trưởng thành theo thời gian . Hiện nay, nó đã cao to như qủa núi rồi đấy.
Rút tay lại, cô lạnh lùng:
– Xin anh đừng gieo những điều vớ vấn ấy vào đầu tôi . Tôi đã có người yêu, và hai chúng tôi đã hẹn ước với nhau.
– điều ấy chưa chứng tỏ rằng em đã là của hắn. Anh có quyền giành lấy em khỏi tay hắn để về bên anh.
Biết tình cảm của anh dành ình rất nhiều, nhưng sao cô lại làm khó anh . Có phải vì vách ngăn của cuộc tình của cô và Vũ Phong hay không ? hay vì cô gái Ngọc Châu kia ?
Không muốn tiếp tục suy nghĩ và thất bại trước ánh mắt anh, cô bình thản:
– Bây giờ, tôi muốn về nhà. span>
– Như anh…
– Nếu anh không rảnh, rôi có thể tự về.
Cô dấn bước, Đình Thái thở dài chìa tay:
– Em lên xe đi.
Lặng lẽ lên xe, chiếc xe lao đi mà tâm trạng của cả hai như đang lê từng bước nặng nề… Bước vào công ty với tâm trạng rối bời, Lâm Uyên thở dài ngao ngán . Trọn đêm qua, cô đã thức trắng để tìm câu trả lời thật sự cho chính mình, nhưng cô vẫn chưa tìm ra đáp án.
Tình yêu của cô dành cho Vũ Phong có phải là tình yêu đích thực hay không ? Tình cảm đối với Đình Thái là tình cảm gì ?
Ôi! Sao cô lại phân vân như thế ? Đã quyết định yêu rồi thì phải trân trọng nó chứ, tại sao cô phải nghi ngờ vào tình yêu đó ? Cô quá đa nghi, phải không ? Hay là cô chưa dâng trọn trái tim của cô cho tình yêu đó?
Muốn xóa tan đi những điều rối bận trong đầu, cô hất mạnh mái tóc ra sau, ngẩng mặt lên, hít một hơi thật mạnh. span>
Bất chợt cô đưa tay dụi mắt . Cô lầm chẳng? Đi trước cô là một đôi trai gái rất tình tứ khoác tay nhau.
Bước nhanh hơn, cô vượt qua hai người và đưa án ngữ:
– Nè! Tôi có lầm hai người không ?
Yến Linh rút tay ra khỏi tay Công Thành, đỏ mặt, lí nhí:
– Ơ .. chị .. chị ..
Công Thành đỡ lời:
– Em đừng ăn hiếp cô ấy chứ.
Lâm Uyên hừ nhỏ, chống nạnh:
– Tôi không nói đến anh, tôi chỉ hỏi chị tôi thôi, đừng có lộn xộn.
Công Thành vẫn ngoan cố:
– Nhưng hiện giờ cô ấy đã là một nửa của anh, anh phải có bổn phận bao? vệ cô ấy khỏi “nanh vuốt” của em.
Vừ nói, anh vừa keó Yến Linh vào lòng khiến Lâm Uyên phải trợn tròn mắt “cảm phục”
– Bội phục. Bội phục. Hậu bối rất bội phục tiền bối . Chỉ một đêm thôi mà tiền bối đã câu dược một con cá lớn như vậy rồi, quả là sức trẻ tài cao.
Yến Linh cong môi:
– Xí, tại chị thấy anh ấy tội nghiệp quá, qùy muốn sụm đầu gối, nên chị mới cho cơ hội đó chứ.
Công Thành dày mặt:
– Kệ nó . Bây giờ đã được chấp nhận rồi, còn gì đâu mà xấu chứ . Vả lại, vì người mình yêu đâu có gì phải gại, đúng không em?
Lâm Uyên nhăn mặt:
– Trời ạ, tôi nổi da gà rồi này . Xin hai người làm ơn cho tôi được bình lặng tâm hồn đi.
– Vậy thì đi tu đi em.
Lâm Uyên định đưa tay veó Công Thành thì anh đã keó Yến Linh bước vào thang máy, bỏ lại đôi mắt thách thức phía sau khe hở nhỏ trước khi cánh cửa khép lại.
Giậm chân tức tối, cô làu bàu:
– Hừ, tôi sẽ xử anh sau . Quân tử trả thù, 10 năm chưa muộn đâu.
Bước qua thang máy kế bên, cô đưa tay ấn nút . Bước vào trong, cô ấn nút số 6. Cửa chuẩn bị khép thì có một người bước vào . Anh ta lịch sự:
– Xin lỗi, còn tôi nữa.
Bốn mắt nhìn nhau nửa như xa lạ, nửa như thân quen . Cô cúi đầu:
– Chào giám đốc.
Đình Thái cười cười:
– Có cần phải như thế không khi chỉ có tôi và cô ?
– Xin lỗi, đó là quy định của công ty.
– Cô đúng là một nhân viên mẫu mực.
– Ông quá khen.
– Thế nào, cô ngủ có ngon hay không ? span>
– Cảm ơn, tôi đã ngũ rất ngon và còn mơ nhiều giấc mơ đẹp.
Anh lắc leó:
– Mơ về chàng hoàng tử của cô ?
Lâm Uyên nhướng đôi mày đẹp:
– Dĩ nhiên . Chả lẽ mơ về người khác khi Vũ Phong là người yêu của tôi ?
Nhún khẽ đôi vai, nụ cười của anh cũng có phần giễu cợt: – Biết đâu được, cô mơ về tôi trong giấc ngủ thì sao ?
Tức muốn điên, cô đang tìm câu để chửi vào mặt anh thì cưa? thang máy bật mở. Anh hất mặt bước ra trước.
– một lát nữa, cô nộp tất cả hợp đồng cô nhận trong tháng cho tôi . Tôi cần phải kiểm tra trước khi tôi xuất ngoại.
Xuất ngoại ? Anh đi ư ? Đi vì công việc hay đi vì chuyện gì ? Hay là đi hưởng “tuần trăng mật” với người đẹp Ngọc Châu ? Hừ! Đúng là loại đàn ông thích phiêu lưu tìm cảm giác lạ. Nhưng tại sao cô nghe anh nói hai chữ “xuất ngoại” thì cô nghe nhói lạ Ở tim ? Có phải là cô sắp mất đi một người bạn hay không? Hay mất đi một người để cô trút giận và cãi vã ? thật là khó hiểu.
Đã ngồi vào bàn làm việc mà hồn cô cứ để đâu đâu, cô chẳng tập trung làm được việc gì . Đến khi có một bàn tay vỗ nhẹ vai, cô mới giật mình choàng tỉnh:
– Ơ .. anh Thành!
– Em đang làm việc hay là đang tưởng nhớ đến chàng đây ?
– Anh ..
Công Thành cười cảm thông:
– Tôi biết, lứa tuổi như cô là đang hụp lặn trong tình yêu đôi lứa, nhưng đừng nên vì nó mà đánh mất tương lai sự nghiệp. Hãy cố gắng đứng vững trong sự nghiệp, rồi vun đắp cho tình yêu, như thế đâu có muộn màng gì . Huống chi tình yêu, nó có rất nhiều mặt trái, cần phải thận trọng khi quyết định, dâng trọn trái tim cho ai, và người đó có xứng đáng đón nhận hay không.
– Cha! Nghe anh triết lý mà em muốn bùi cả tai rồi nè . Yêu chỉ mới có hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà rút cả được kinh nghiệm dài thậm thượt thế kia . Qủa thật tình yêu rất nhiều điều cần khám phá và học hỏi.
Anh gõ tay lên bàn khi vừa nhìn thấy cô định mơ màng trong ảo giác:
– Này, khoang hãy mơ, em nên nhanh chóng đem hết tất cả bản hợp đồng em nhận trong tháng cho giám đốc . Ông ấy đang kiểm tra gấp đấy.
Vờ như không biết chuyện gì xảy ra, cô tròn mắt hỏi:
– Uả! Sao em không nghe thông báo gì hết vậy ?
Công Thành đưa tay:
– Em nhìn xem, bảng thông báo dán “chần dần” trước cửa kià . Em là người cuối cùng nhìn thấy đó hả? Lâm Uyên liếc nhìn xung quanh . Qủa thật, đúng cô là người cuối cùng rồi, trong phòng chỉ còn lại mình cô.
Hấp tấp gom những bản hợp đồng trong hộc tủ, cô lườm anh:
– Sao anh không nói sớm, để giờ này mới nói ?
Anh thản nhiên:
– Thường ngày em là người quan sát tốt nhất mà, nên anh tưởng…
– Con người có lúc này lúc khác chứ . Anh tưởng như vậy là chết em rồi.
cô bước nhanh ra cửa, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, nên quay lại hỏi:
– À, mà tại sao giám đốc lại kiểm tra đột xuất vậy anh ?
– Anh nghe nói, giám đốc sẽ xuất ngoại cuối tuần này.
Nỗi buồn từ đâu chợt ùa về làm cho Lâm Uyên thơ thẩn . Vậy là thật rồi, anh ta sẽ đi y như lời đã nói . Nhưng anh ta đi thì có liên quan gì đến mình chứ ? Ôi, tim cô đã rỉ máu rồi sao ? Sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ ? Niềm vui, niềm hạnh phúc cô không chọn, mà lại chọn con đường buồn tủi xót xa.
Thấy cô đứng như vô hồn, Công Thành vỗ nhẹ vào vai:
– Lại mơ nữa, phải không ? Yêu thì chịu yêu đi, tránh né hoài, coi chừng ở giá đấy.
Lẩm bẩm tức tối khi dáng anh đã khuất nơi cửa, cô mỉm cười khi suy nghĩ lại câu nói của anh:
– Kệ nó, học hỏi kinh nghiệm còn hơn chịu thiệt thòi.
Bước những bước chân nhẹ tênh không vướng bận ưu phiền, Lâm Uyên đưa tay gõ cửa . Đúng lúc, cánh cửa cũng bật mở, Đình Thái hiện ra với áo khoác trên tay.
– Chào giám đốc.
– Có chuyện gì không?
Cô chià xấp hồ sơ về phía anh:
– Tôi đến để gai cái này cho ông.
– Sao trễ thế ? Tôi phải về rồi.
– Xin lỗi, tôi bận quá nhiều việc.
Anh châm ngòi:
– Bận việc hay là nhớ người yêu ? Nói cho cô biết, tôi rất ghét những người như vậy.
Cục nghẹn đã dâng lên đến cổ, nhưng cô cố dằn nén để tiếng nói được dịu dàng:
– Xin lỗi ông, tôi bận việc thật mà.
Hơi bất ngờ vì không bị phải kích, anh nhìn cô lạ lẫm . Có phải cô là Lâm Uyên của thường ngày không, hay là một người hoàn toàn khác rồi ?
Anh lại tiếp tục gây sức ép:
– Tôi không muốn nghe lời giải thích của cô . Trễ là trễ, không có ly do gì cả, huống chi khi gặp cô, tôi đã thông báo trực tiếp với cô rồi . Cô quá lơ là trong công việc rồi đấy.
– Tôi xin lỗi.
Vẫn chưa chịu buông tha cô, anh tiếp tục:
– Chỉ một câu xin lỗi là được hay sao ? Trễ nải công việc của tôi hết rồi.
Dường như đã quá sức chịu đựng, Lâm Uyên mím chặt môi, mắt cô long lên giận dữ:
– Thế thì sao chứ ? Ông làm gì mà bắt ép tôi ? Thời gian làm việc của tôi, ông đã biết rồi, không có một giờ rảnh . Ông tưởng tôi sung sướng như ông, ngồi gác tay để đầu óc đi hoang hả?
Anh bật cười:
– Ối chà! Sao cô quan tâm tôi thế ? Coi chừng người yêu của cô ghen đấy.
– Ng` yêu của tôi là người biết lý lẽ, phân biệt rạch ròi chi tiết, chứ không có như ông, tùy tiện phán quyết.
– Vậy cô cho rằng, tôi là một người rất tồi, phải không ?
– Còn tệ hơn ông nghĩ.
Anh khoang tay ngạo mạn:
– Tôi chưa thấy một nhân viên nào dám ăn nói với giám đốc như thế, cô biết sẽ có kết qủa gì không ?
Ném tập hồ sơ vào người anh, cô hét:
– Không cần ông phải nói, tôi sẽ xin nghỉ việc ngay hôm nay . Tôi không muốn làm việc với một ông chủ tồi như ông.
Nhìn theo dáng cô mà lòng anh quặn đau từng đợt.
– Mày làm gì vậy Thái ? Ép buộc người và ép buộc mình làm cho bản thân càng thêm đau khổ, nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn . Anh sẽ khỏi phân vân khi quyết định rời xa chốn cũ.
Anh lẩm bẩm khi bóng cô đã khuất hẳn nơi hành lang:
– Xin lỗi em… Ngồi thẫn thờ nơi ghế đá, Lâm Uyên dõi đôi mắt mông lung . Cuộc sống đang rất ồn ào huyên náo mà cô thấy như đang nhỏ lệ khóc cho ai . Một chuỗi thời gian dài gắn bó với công việc, nó đã trở thành một thói quen . Giờ đây, cô phải tập dần sự thay đổi và quên đi cái thói quen đó . Cô phải chuẩn bị ột cuộc sống mới của cô.
Cuộc đời đâu có ai được như ý và toại nguyện cả. Một hạnh phúc thât. sự phải bắt đầu bằng sự gian nan và đau khổ. Nổi vui, nổi buồn của con người cũng bắt đầu từ ấy mà ra.
Thở dài ngán ngẩm, cô định đứng dậy vào nhà, nhưng cô sực nhớ lại, nhà đang vắng tanh không một ai, trừ cô là người giữ cửa.
Lại dựa và ghế, cô làu bàu:
– Anh Hai, chị Hai này cũng kỳ . Đưa cha mẹ về quê chơi mà không dẫn mình theo, thiệt là .. Làm như mình vướng bận lắm vậy.
– Ôi! Giờ này biết làm gì đây nhỉ? Buồn quá! Phải chi co nhỏ Lan Hương ở đây thì đỡ biết mấy.
Cô vừa dứt lời thì Lan Hương xuất hiện, cô ấn kèn xe inh ỏi trước cổng. Chạy ra mở cổng, cô quắt mắt nhìn bạn: span>
– Ê, con kia! Ở không hay sao mà đi phá rối trật tự công cộng vậy?
Chẳng thèm để ý đến câu nói của bạn, Lan Hương quay đầu xe, hét lớn:
– Nhanh đi Uyên, vào bệnh viện với tao gấp!
Chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô vẫn đứng mở to mắt nhìn bạn.
Thấy vẻ ngớ ngẩn của cô, Lan Hương quát.
– Con “khùng”! Tao bảo sao mày không nghe ?
– Mày mới điên đó, tự nhiên chở tao vào bệnh viện. Tao đang thất nghiệp, mày đừng có chọc tao à.
– Ai thèm chọc mày. Thằng “kép” của mày vào nhà xác bây giờ, ở đó mà nói nhảm.
Đưa tay chặn ngực, mặt Lâm Uyên đổi sắc, vì cử chỉ của Lan Hương cho cô cảm giác là sự thật. – Xảy .. Xảy ra chuyện gì ?
– Anh Phong bị tai nạn xe . Hiền đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Tai Lâm Uyên như không nghe thấy gì, mắt cô nhòe ngấn lệ. Miệng cô mở to nhưng không nói nên lời . Tại sao ông trời bày chi điều đau đớn như vầy, biết cô có chống chọi được khôn g?
Chụp tay bạn như giúp bạn thêm sức mạnh, Lan Hương an ủi:
– Bình tĩnh lại đi Uyên . Mình nghĩ anh Phong sẽ không xảy ra chuyện gì đâu . Điều cần làm ngay bây giờ là vào ngay bệnh viện để tiếp sức cho anh ấy.
Cắn chặt răng để không bật ra tiếng khóc, Lâm Uyên bước nhanh theo bạn.
Cánh cửa phòng câp cứu hiện ra trước mắt, ánh đèn đỏ vẫn còn tín hiệu. Lâm Uyên đứng như vô hồn, đôi mắt cô dán chặt vào cánh cửa . Nửa tiếng, hai tiếng trôi qua, nhưng cửa vẫn đóng im lìm . Vẫn vậy, vẫn tư thế đó, cô vẫn cố chờ đợi và cầu ước những điều tốt đẹp cho anh.
Thấy bạn như thế, Lan Hương cảm thấy xót xa, nhưng cô biết phải làm sao hơn khi cô không thể sẻ chia cùng bạn. Cô chỉ biêt rằng, lời cầu nguyện của cô sẽ giúp ít phần nào cho bạn.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, không gian vẫn lạnh lùng im lặng. Bỗng có tiếng gót giầy nện trên nền gạch, rồi hai người xuất hiện.
Cô gái vừa đưa tay quẹt mồ hôi, vừa hỏi Lâm Uyên:
– Giám đốc sao rồi Uyên?
Hai chữ “giám đốc” quen thuộc lòng thoáng bên tai cùng với gương mặt thân quen của hai người lạ làm Lâm Uyên cử động nhẹ. Cô tròn mắt ngớ ngẩn:
– Yến Linh! Sao chị có mặt ở đây ?
Công Thành hừ nhỏ:
– Em hỏi lạ. Giám đốc xảy ra chuyện, chẳng lẽ anh không đến ?
Đột nhiên tim của cô giật bắn lên, người cô run rẩy, khi ý nghĩ thoáng qua trong cô được lời Yến Linh nói.
– Chị vừa nhận được điện thoại của bệnh viện báo là giám đốc bị tai nạn, nên cùng anh Thành đến đây. span>
Lan Hương chen vào:
– Hả! Anh Thái bị tai nạn sao ? hồi nào vậy ?
– Vừa lúc nãy đây . Anh bận không đưa giám đốc ra sân bay được, nên gọi tắc xi . Ai ngờ… Xảy ra chuyện.
Công Thành đấm tay vào tường:
– Nếu anh đưa giám đốc đi thì đâu có chuyện gì xảy ra. Yến Linh nắm lấy tay anh:
– Đừng nghĩ thế anh . Mỗi con người đều có số mạng, nên em tin anh không có lỗi trong chuyện này.
– Lỡ như giám đốc có bề nào, anh sẽ ân hận cả đời.
Nãy giờ nghe mọi người đối thoại, Lâm Uyên càng khẳng định điều cô nghĩ là sự thật. Tim cô như bị ai cắt . Mắt cô tối sầm, đầu óc choáng váng . Miệng ú ớ định gọi tên ai, nhưng chẳng còn kịp nữa, cô đã ngã qụy mất rồi.
Mở mắt ra với những ánh sáng trắng len vào mắt, Lâm Uyên chốgn tay ngồi dậy. Cô đang ở đâu đây ? đưa mắt nhìn quanh như trả lời với cô, cánh cửa phòng bật mở, Lan Hương bước vào, trên tay là chiếc khăn lạnh.
Nhìn thấy bạn đã tỉnh, cô mừng rỡ:
– Đã tỉnh rồi hả? Mày làm tao lo quá.
Nắm lấy tay bạn, Lâm Uyên hấp tấp:
– Đình .. Ơ .. Vũ .. Phong sao rồi ? Anh ấy đã được cứu chưa ?
– Ơ, tao cũng kho6ng rõ.
Gạt bạn sang một bên, cô phóng chạy đi, mặc cho Lan Hương keu reó um sùm.
Đến cửa phòng cấp cứu, cô chụp tay Yến Linh:
– Chị Linh! Sao rồi chị ? Bác sĩ ra chưa.
Đưa tay quẹt mồ hồi trên trán, Yến Linh lắc đầu:
– Vẫn chưa có kết qủa gì.
Công Thành quan tâm:
– Em đã khoẻ chưa mà ra đây ? Mau về phòng nghỉ ngơi đi. Giọng Lâm Uyên như nghèn nghẹn:
– Em không sao. span>
Vừa lúc, Lh chạy tới . Cô chỉ tay:
– đèn tắt .. Đèn .. tắt .. kìa.
Ba cặp mắt đao? nhanh chiếu thẳng vào cửa . Ít giây sau, một vị bác sĩ trẻ bước ra, áo blouse trắng thắm đỏ máu.
Anh nhìn một lượt qua mọi người rồi lắc đầu:
– Xin lỗi, chúng tôi đã cố hêt sức, nhưng .. chỉ cứu được một người. Chúng tôi thành thật xin lỗi.
Cả 4 chết điếng cả người. Trong hai người, Đình Thái và Vũ Phong, ai sẽ là ng ra đi vĩnh viễn đây ? Trời ơi! Sự thật ai chịu nổi đây.
Cửa phòng cấp cứu được mở rộng ra . Một chiếc xe đẩy từ từ xuất hiện và gương mặt quen thuộc hiện ra . Vũ Phong! Anh đang nhìn cô mỉm cười . Vậy là anh còn sống.
Cô y tá gật đầu chào:
– Anh ta chỉ bị gãy tay thôi . Băng bột một tháng sẽ khỏi.
Cả 4 đều mừng cho Vũ Phong. Anh thật là may mắn. Chợt nụ cười của họ tắt lịm ngay khi tiếng két của xe đẩy còn lại phía trong vang ra.
Ng` thứ hai đã .. Đình Thái! Vậy anh là người xấu số chăng?? Trời ơi! Sự thật là đây sao?
Lâm Uyên ôm mặt gục xuống nền . Đình Thái ơi! Khi em biết yêu anh rồi thi anh vĩnh viễn ra đi . Ông trời sao nỡ bất công như thế . Không . Có lẽ ông trời trừng phạt em, buộc em phải mất anh khi em đã nhận biết được tình yêu đích thực của mình.
Em không tin đây là sự thật. Không . Anh không thể chết khi tình yêu của em vẫn còn ở trần gian . Anh không thể chết . Em yêu anh mà .. Đình Thái ơi.
Trước đôi mắt ngỡ ngàng của Vũ Phong và mọi người, cô lao về phiá xe, choàng tay ôm ngang tấm drap trắng.
– Đình Thái! Sao anh nỡ bỏ em ? Anh thật là đáng ghét, mọi chuyện trên đời anh làm như thấu rõ vậy, sao khi anh ra đi, anh không biết được để tránh xa chứ ? Anh tưởng anh làm vậy là cao qúy, cao thương lắm sao ? Anh muốn trốn chạy mình ư khi đã gieo hạt mầm tình yêu từ sự ghen ghét trong em ? Anh thật là tàn nhẫn mà.
Cô vật vã trong đau khổ, giọng cô khàn đi khi lay gọi:
– Hãy tỉnh dậy đi . Tỉnh dậy để giải quyết tất cả mọi chuyện. Chuyện chưa kết thúc mà . Tỉnh dậy đi anh .. Tỉnh dậy đi!
Yến Linh nắm tay cô:
– Uyên! Đừng mà em . Anh ấy đã ra đi rồi, hãy để cho anh ấy yên nghỉ bình thản đi . Anh ấy đã cố chọn con đường trốn chạy trong tình yêu thì anh ấy đã quyết định quên em . Em đừng làm cho anh ấy phải đau khổ dưới suối vàng.
– Không . chị không hiểu gì cả . Anh ấy yêu em, yêu em lắm . Anh ấy luôn tìm cách để đến với em, nhưng em không màng đến . Em bỏ mặc anh ấy chạy theo con đường của riêng mình dù đã mơ hồ nhận ra rằng con đường mình chọn là ao? vọng, là không có thật . Chị biết không ? Thật ra em đang đi trên con đường tình yêu của anh ấy, nhưng em vẫn cố chấp, vẫn giữ tự ái của mình để tìm một con đường khác che khuất tình yêu đích thực. Hu .. hu .. Đến khi nhận ra nó rồi thì em đã mất anh ấy, thật sự mất thật rồi . Hu .. hu .. Anh ấy đã lià xa tầm tay của em rồi.
Đang trong tuyệt vọng, chợt một ban tay ấm áp choàng qua người cô rồi keó cô vào lòng . Hơi thở đó gần sát cô, mùi thơm “đàn ông” mà cô căm ghét đang lan tỏa xung quanh . Một hơi thở phà lên mặt cô nóng hổi, rồi giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:
– Anh vẫn còn đây và không bao giờ lìa xa tầm tay của em . Em yêu! Em đã nắm giữ qủa tim của anh, anh đã trở thành người bất tử và luôn bên em để bao? vệ em, nàng công chúa bé nhỏ của anh.
Đây rồi, gương mặt bản lỉnh của đàn ông, đôi mối quyến rũ đây rồi . Sự thật hay là mơ ? Cô đưa tay sờ vào má anh . Đúng vậy. Anh vẫn còn hiện diện trên đời và đang đối diện với cô . Tự ái bao? cô xa anh, đừng gần bên anh, nhưng cái tự ái quái qủy kia không ngăn được con tim của cô và lý trí của cô, tay cô bấu chặt lấy cổ anh và môi cô tìm môi anh . Cả hai ngọt ngào trong hạnh phúc.
– Thôi, đủ rồi.
Tiếng hét quá to của Vũ Phong làm cả hai choàng tỉnh.
Vẫn tựa vào anh, cô lí nhí:
– Anh .. Phong.
Mặt Vũ Phong đỏ nhừ vì tức, anh đưa tay gạt phăng tấm drap trên người:
– Hai người đùa với tôi à ? Trước mặt tôi mà hai người yêu thương tha thiết đến thế sao ? Thật là quá quắt.
Bấu chặt vào tay Đình Thái như tìm sức mạnh, Lâm Uyên từ tốn:
– Vũ Phong! Em không muốn làm tổn thương anh đâu . Em cũng không muốn chuyện này xảy ra . Anh là một chàng trai tốt, một người đầy bản lĩnh trên cuộc sống . Anh sẽ có một người con gái đẹp và tốt hơn em, em xin lỗi . xin anh hãy thứ tha cho em, em sẽ làm bất cứ điều gì để tạ lỗi cùng anh.
Siết cô vào lòng, anh tự tin:
– Anh xem, cô ấy cũng yêu tôi, yêu đến cả cuộc đời cơ – Anh cúi xuống- Phải không em ? thật vậy, cô ấy không yêu anh, đơn thuần chỉ duy trì tình bạn, sao anh bằng lòng chứ ? Hãy vì tình yêu của chúng tôi, anh hãy mở rộng lòng nhân đi, thượng đế sẽ phù hộ cho anh.
Nằm im ôm cách tay bó bột, Vũ Phong khẽ liếc nhìn Lan Hương. Gương mặt đỏ hây hây vì mắc cỡ của cô làm anh thích thích làm sao . Vậy cũng được. Dù gì thì mình cũng chưa yêu sâu đậm.
– Thôi, được rồi . Tôi bỏ qua đấy, nhưng hai người nên nhớ…
Yến Linh chống nạnh:
– Gì nữa đây ?
– Phát thiệp mời cho tôi.
Đình Thái bật cười . Anh hôn phớt lên má người yêu.
Lâm Uyên thúc vào vai anh, chẳng may trúng ngay tay trái của anh đang bị bó bột. Anh xuýt xoa qụy xuống làm cô hoảng hồn:
– Anh bị .. bị thương .. gãy tay sao?
– Không, nhẹ hơn “hắn”, chỉ trật khớp thôi.
– Vậy sao anh không nói sớm cho em biết ?
– Định dành bất ngờ cho em mà.
– Anh ..
Môi anh lại tìm môi co khi cô trợn mắt hù doạ. Vậy đấy, cô sao dọa được anh khi anh đã là “thần tượng” trong lòng cô.
Mắt Lâm Uyên chợt sáng lên, cô rời môi anh, hét to:
– Ê! Hai người kia đi đâu vậy?
Lan Hương đỏ mặt thẹn thùng:
– Tao giúp ảnh về phòng thôi mà.
Đình Thái phụ hoạ:
– Ai biết hai người làm chuyện gì ?
Lan Hương bẽn lẽn đẩy Vũ Phong đi . Cô không muốn cãi nữa vì có lẽ cô đã tìm được một nửa của mình.
Hết.