Bạn đang đọc Cứ ngỡ là yêu – Chương 18 – part 01
Chương kết
Sự va chạm vô tình làm cho cả hai cảm thấy ngượng ngùng làm sao ấy, rút tay rời khỏi cổ anh, cô đe doạ: – Anh mà còn gây chiến nữa, tôi sẽ tặng anh “hai phát” nữa đấy.
còn đang tiếc nuối vòng tay ấm áp đó, Đình Thái le lưỡi rụt cổ rồi từ từ cho xe lăn bánh . Mắt anh đang dần có đốm lửa ấm cháy bùng lên một hy vọng mới… Rời khỏi nhà hàng Phong Lan với tâm trạng vui vẻ, Lâm Uyên thong thả bước đi trên vỉa hè . Cô thật không ngờ bác Tiêu lại dành cho cô nhiều ưu ái như vậy . Suốt buổi cơm tối, cô và bác Tiêu nói chuyện huyên thuyên, làm như đó là một buổi tối của hai bác con vậy. Cả hai bỏ mặc Đình Thái ngồi im lặng lắng nghe và “cười ké”. Cũng tội nghiệp cho anh thật. Cả ba bốn tiếng đồng hồ mà chỉ ngồi nghe không nói, trông gương mặt của anh lúc đó hiền và ngơ ngác làm sao ấy.
– Hừm! Ng` gì đâu mà lúc làm cho người ta có cảm tình, lúc làm cho người ta ghét. Không biết cách chiều con gái thế nào hết, ngốc quá đi.
Cô đang lẩm bẩm nói về anh thì có tiếng xe thắng kề bên . Một giọng trầm ấm quen thuộc vang lên:
– Xin chào . Em dùng cơm tối có ngon miệng không ?
Lâm Uyên quay nhanh lại. Cô tròn mắt ngỡ ngàng nhìn người vừa nói:
– Anh .. anh .. Sao anh biết .. em…
Cô thật sự lúng túng trước ánh mắt giận hờn của Vũ Phong. Anh đang nhìn cô như bắt lỗi, môi anh mím chặt chứng tỏ anh đang cố đè nén sự giận hờn đó.
Bưóc nhẹ lại phía anh, cô cúi đầu lí nhí:
– Em xin lỗi . Em .. vì công việc đột xuất, nên em…
Bước xuống xe Vũ Phong tiến gần đến phía cô, mặt anh lạnh tanh không chút mùa xuân . Cô đang phân vân chẳng biết dùng lời nào để nói với anh thì bất ngờ anh ôm chầm lấy cô, gục đầu vào tóc cô thổn thức:
– Em nỡ lòng cho anh leo cây như thế sao ? em thật là tàn nhẫn. Cục cựa trong vòng tay anh, cô nói:
– Em xin lỗi . Em định gọi điện cho anh, nhưng gấp quá, em đành phạm lỗi . Anh đừng giận em nha.
Vũ Phong bật cười:
– Anh làm gì giận em cho được . Nhớ em muốn đứt từng đoạn ruột ra đây nè.
Đẩy nhẹ anh ra, cô điếm ngón tay:
– Hình như anh vừa uống bia.
– Chỉ một chút thôi, vì anh buồn qúa.
Cô veó nhẹ mũi anh, lo lắng:
– Anh lái xe đó nhé . Uống cho nhiều vào lỡ có chuyện gì thì sao ? Em không cho anh uống nữa đâu . Mai mốt em mà nghe mùi là cử đẹp liền đấy.
Nắm tay co đặt lên ngực mình, anh tha thiết nhìn cô:
– Anh sẽ không bao giờ xảy ra chuyện khi còn em trên đời . Lâm Uyên! Anh yêu em.
Anh định cúi xuống hôn môi cô thì ánh đèn một chiếc xe chiếu thẳng vào làm hai người phải đưa tay che mắt.
Chủ nhân chiếc xe đó chóng chân xuống kế bên hai người, giọng cứng cỏi:
– Ồ, hình như tôi đến không phải lúc rồi, xin lỗi nhé.
Anh nhìn Lâm Uyên:
– Xem ra tôi phải về một mình rồi . Cô đã có tài xế đến . Chúc hai người vui vẻ, tôi về trước đây.
Chiếc xe rú ga rồi vọt đi . Trong tích tắc đã mất hút giữa dòng người. Lâm Uyên cảm thấy hụt hẫng, cô nhìn theo luyến tiếc.
Tưởng cô khó chịu vì Đình Thái nên cau có, Vũ Phong vỗ nhẹ vai cô, tiếp lời anh nghĩ:
– Một con người quái đản, phải không em ? Đừng quan tâm đến làm gì . Chúng ta đi dạo phố nhé.
Gật đầu, cô bước theo anh, nhưng cô biết chắc rằng, cô sẽ không có chút kỷ niệm nào ở chuyến đi này.
Ngả vật ra ghế xa lông, Đình Thái cung tay đấm vào thành ghế . Lòng anh đau đớn quá . Dầu biết rằng Lâm Uyên không phải là của anh, nhưng sao anh lại khổ tâm đến thế . Phải chăng yêu một người là phải chịu nhiều đau khổ thế không ? Anh là một người cứng cỏi trong mọi tình huống cơ mà . Trong cuộc sống cũng như trong thương trường, anh không hề chịu thua hay lùi bước trong một khó khăn nào.
Vậy mà nay, trong tình yêu, anh lại chùn bước chăng ? Còn có vẻ sẻ bị thất bại thảm hại nữa kia.
Tình yêu ơi! Mi là một loại vũ khí gì mà làm cho con người phải bán sống, bán chết vì mi ? Dù hiểu rõ mi sẽ đem đến đau khổ, nhưng sao mọi người vả cả ta vẫn lao vào ? Mi có một sức mạnh thần bí phải không ? Hay là một phép màu ma thuật nào đó mà vị phù thủy cao tay nguyền rủa trần gian ?
Khi nào ta mới giải được lời nguyền ấy đây?
Anh đưa tay ấn nút vào remote trên bàn . Một đốm sáng lóe lên. Những hình ảnh chân dung của người mẫu quay phim hiện lên màn hình với tiếng nhạc du dương đến mũi lòng.
Anh áp vòng phone vào tai và nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc.
Từ lâu rồi, đây là sự giải khuây duy nhất của anh khi anh cảm thấy căng thẳng và cô đơn . Đã một lần rồi anh đã rất vui, vui lắm khi có Lâm Uyên bên cạnh anh trong gian phòng này . Lúc đó, anh thấy cuộc sống đang dang rộng vòng tay đón mời anh vui trong hạnh phúc. Anh như một đứa trẻ con được qùa, cười nói không thôi . Đêm ấy, anh đã không ngủ được vì niềm vui bên cạnh cô luôn ẩn hiện trong anh, nhưng giờ dây, nó đã trở thành kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp mà anh trân trọng, nâng niu.
Anh lại đưa tay ấn vào remote, giọng một ca sĩ cất lên buồn thảm não:
“Tôi đã yêu em từ muôn kiếp nào.
Cho dẫu mai sau đời nhiều bể dâu,
Biết rằng chẳng được gần nhau,
Đừng đem cay đắng cho nhau ..
Cho cuộc đời lỡ nhịp thương đau ..” Gần như đúng với tâm trạng của mình, Đình Thái buồn bã đưa mắt nhìn quanh gian phòng như muốn tìm lại hình dáng và hơi ấm của “ai”.
Chợt mắt anh như muốn “đứng tròng” khi nhận ra hình dáng của ai nơi cửa. Dụi mắt liên tục vì tưởng mình đang mơ, anh lẩm nhẩm:
– có phải em không ?
Phải chứng minh sự thật, anh đứng lên và tiến về phía cửa . Anh cố mở thật to đôi mắt vì anh sợ khi chớp mắt một cái, bóng dáng đó sẽ biết mất đi.
Đến nơi anh đưa tay lên sờ vào má nàng và, anh oà vỡ niềm vui . Thật rồi . Chính thật là Lâm Uyên, cô đã đến đây với anh.
Gạt tay anh ra, cô lừ mắt:
– Này, anh tưởng tôi là ma hay sao mà đứng bất động vậy ?
– …
Thấy anh im lặng, cô quay gót:
– Anh khong hoan nghênh tôi phải không ?
Qua giây phút ngỡ ngàng anh choàng tỉnh ngăn tay lại.
– Khoan đã! Sao “em” lại ra về khi đã đến nơi đây ?
Không nhận ra sự đổi khác đó, cô chun mũi:
– Hình như anh đã hết “đặt thành kiến” với tôi rồi thì phải ?
Đã lấy lại thăng bằng trong lúc cảm xúc còn dào dạt, anh cười:
– Tại sao tôi lại đặt thành kiến với cô khi cô không có lỗi ? Với lại, hiện tại đây là đời thường, tôi đặt thành kiến quá nhiều sẻ ảnh hưởng đến uy tín của tôi.
Cô trề môi:
– Cái uy tín cao ngút trời của anh dù có ảnh hưởng cách mấy cũng không lỡ được, nhưng người như thế sẽ làm cho người ta ghét mình nhiều hơn:
– Tôi mặc kệ điều dó . nhiều người ghét chừng nào, tôi càng vui chừng đó, nhưng tôi muốn biết trong số người ghét tôi, có cô hay không?
Chúm chím đôi môi, cô đỏng đảnh:
– Hiện tại thì có ít chút, nhưng tương lai nó sẽ tăng rất nhiều.
Anh tưng tửng:
– Cô càng ghét tôi nhiều, tôi càng vui hơn – thấy cô nhướng mắt nhìn anh tỏ vẻ chưa hiểu . Anh nheo mắt, nói tiếp- Vì khi cô ghét tôi, hình ảnh điển trai của tôi sẽ ẩn hiện quanh quẩn trong đầu của cô . Khi đó, cô sẽ tưởng nhớ và yêu tôi lúc nào cũng không hay nữa là.
Cô cong môi, dáng vẻ dễ ghét.
– Xí! Hổng dám đâu . Trái tim và đầu oc của tôi, tôi điều dành phần cho anh ấy cả rồi . Còn anh hả? Kiếp sau đi, có thể tôi sẽ để ý đến.
– Nhưng tôi muốn kiếp này xảy ra chuyện đó thì sao ?
– Anh cứ việc cố gắng, nhưng kết qủa đã có sẵn rồi.
Đình Thái tiến gần đến cô hơn, đến nỗi hơi thở của anh cô có thể nghe thấy . Anh nhìn thẳng vào mắt cô, co nhìn anh, hai người chìm trong im lặng. Bất chợt, anh hỏi một câu làm cô hụt hẫng.
– Cô yêu anh ta lắm, phải không ?
Đĩ nhiên rồi . Tôi và anh ấy rất hợp nhau, anh ấy rất quan tâm chăm sóc tôi . Nhiều lúc tôi muốn phát bực lên vì sự yêu chiều của anh ấy.
Anh lừ đừ, giọng hơi khó nghe:
– Vậy là cô hạnh phúc qúa rồi còn gì . Hiếm có cô gái nào được sự quan tâm chăm sóc của người yêu như thế . Có chăng chỉ là sự khởi đầu của một cuộc tình thời đại: Yêu vội, đam mê, choáng ngợp trước ánh hào quang của nhau, và sau đó sẽ được kết thúc bằng mộc cuộc chia tay đầy nước mắt.
– Anh đang mừng cho tôi hay đang mỉa mai tôi ?
Đặt tách trà nóng đang toa? hương thơm nghi ngút xuống bàn, anh khoát tay ra vẻ chối bỏ:
– Ậy, cô đừng nghĩ quấy cho tôi . Tôi chỉ lấy một thí dụ cụ thể trên phim trường để cho cô tham khảo thôi . Mời cô dùng trà.
Ngồi xuống ghế, cô lơ đãng:
– Cám ơn sự quan tâm “đặc biệt” của anh – Nhăn mặt vì lời nhạc quá buồn thảm . Cô lách chách, mắt nhìn lên màn hình- Ôi cha, anh đang thất tình hay sao mà nghe nhạc gì mà buồn thảm não hà ? Có gì thì tâm sự với tôi, đừng nhồi nhét thêm vào mấy cái thứ nhạc tình phụ này nữa . Anh sẽ cảm thấy buồn thêm chứ không có ích lợi gì đâu.
– cô nhìn mặt tôi bộ giống thất tình lắm hay sao ?
Cô chợt nhớ tới Ngọc Châu nên bèn đính chính lời nói:
– Xin lỗi, tôi quên còn một người luôn đeo sát bên anh, sẵng sàng làm người vợ hiền thục chăm soc anh trọn đời.
Nghe lời nói của cô có phần nặng nề, trong đầu anh chợt loé lên ý nghĩ:
– “Em đang thật sự chúc mừng cho tôi, hay đang ghen cho hạnh phuc cuả tôi.”
Ngẩng lên nhìn khuôn mặt của cô lần nữa, anh trêu ghẹo:
– Hình như cô cũng đang mơ ước làm một người vợ hiền thì phải ?
cô đỏng đảnh:
– Tất nhiên rồi . Khi đã yêu, cô gái nào mà không muốn sống bên cạnh người mình yêu suốt đời chứ . Nhưng anh chưa được uống rượu mừng sớm đâu, vì cả hai chúng tôi c`on lo cho sự nghiệp thật vững chắc trước đã.
– Còn chần chờ gì nữa mà không cưới liền đi ? Sự nghiệp của cả hai cũng đang trên đà phát triển mà . với lại, anh ta là một giám đốc, sự nghiệp vững chắc rồi còn gì.
– Điều ấy chưa chứng minh được việc gì toàn vẹn cả . Biết đâu anh ấy sẽ gặp một trở ngại gì trong nay mai.
– Thế là cô không tin tưởng thật sự vào anh ta rồi . Điều ấy chứng tỏ cô chưa thật lòng yêu.
Lâm Uyên phủ nhận:
– Ai nói chứ ? Tôi cảm thấy tôi yêu anh ấy rất nhiều, và anh ấy cũng vậy. Chúng tôi như là hình bóng với nhau.
Đình Thái ra vẻ triết lý:
– Yêu nhiều, nhưng chưa chắc đã thật lòng, con người ta thường lầm lẫn như vậy. Sự choáng ngợp ban đầu của hai người có thể dẫn đến tình cảm, nhưng muốn tiến triển đến tình yêu thì cần phải có thời gian định hình khá dài . Như sự gần vũi thân quen lâu ngày, có thể tìm được niềm vui, niềm cảm hứng bên nhau . Đôi khi có xảy ra xung đột giận hờn, nhưng đó có thể là mầm mống của tình yêu thì sao ?
– Xí, tôi không tin có chuyện như thế . Gây gổ căm ghét nhau mà có thể dẫn đến tình yêu à ?
Anh bật cười giòn:
– Cô bé ngây thơ quá rồi đó, cô bé ơi . Tình yêu là một liều thuốc nhiệm màu . Nó có thể hóa giải tất cả mọi ân oán tình thù . Nói đâu cho xa hơn, thời đại bây giờ chuyện ấy là rất thường tình . Gây chuyện với nhau mới có ấn tượng về nhau đấy . Cô bé có thấy không ? Lời bài hát của nhạc sĩ Ngọc Lễ đã nêu lên điều đó.
Anh ngâm nga:
“Con gái nói ghét là thương.
Con gái nói thương là ghét đó.
COn gái nói nhớ là quên,
con gái nói quyên là nhớ ..”
Cô bịt hai tai, lắc lư:
– hổng dám đâu . Đối với tôi, chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Đình Thái định nói gì đấy, nhưng điện thoại reo vang, anh đàng im lặng bắt máy.
– Alô . Thái nghe đây.
– Anh Thái, hiện giờ anh ở đâu vậy ?
– Ngọc Châu! Em say phải không ?
nghe tiếng nhừa nhựa của cô, anh đoán được ngay điều đó.
– Em chỉ uống có vài ly thôi.
– Anh đã nhắc nhở em bao nhiêu lần rồi . Bảo em đừng có uống say, em đâu có nghe anh đâu.
Ngọc Châu lè nhè:
– Anh còn trách em . Anh đang ở đâu vậy?
– Ở phòng máy.
– Vậy anh ra dắt em vào với .. Em ..tít .. tít ..
Mới vừa nói nửa câu, máy mất tín hiệu. Đình Thái lo lắng tắt máy, bước ra cửa vì anh sợ Ngọc Châu sẽ xảy ra chuyện.
Bị anh bỏ mặc và đóan biết được cuộc điện thoại lúc nãy là của ai, Lâm Uyên cảm thấy tủi thân . Cô lặng lẽ nuốt nước bọt và tự mắng mình:
– Mày làm sao thế Uyên ? Chuyện người ta đâu có liên quan gì đến mà mà mày ganh tỵ thế. Mày đã yêu và hứa sẽ dâng trọn tình yêu cho người mày yêu cơ mà, tại sao mày lại âu sầu như vậy ? Phải chăng lời của anh ta nói là đúng sự thật ? Không . Không phải.
Lý trí của cô liên tục bác bỏ những suy nghĩ của cô, nhưng trái tim cô đã thay đổi nhịp đập mất rồi.
Đình Thái bước vào, trên tay anh là Ngọc Châu đang rũ người, mình cô bốc lên toàn là mùi bia, miệng còn lẩm bẩm việc gì đó mà cô không nghe rõ.
Đặt Ngọc Châu lên chiếc ghế nệm dài lớn . Anh sửa lại tư thế nằm cho cô, rồi quay nhìn Lâm Uyên.
– Cô có thể giúp tôi ..
Nhìn theo cử chỉ của anh, cô đoán ra được ngay việc gì, nên miễn cưỡng gật đầu.
– Được rồi, tôi sẽ giúp, anh ra ngoài đi.
Nhìn Ngọc Châu lần nữa vẻ quan tâm, anh mới bước ra ngoài, bỏ nhỏ: Cảm ơn.
Lâm Uyên tấm tức giận, nói với theo:
– Này, anh phải kiếm đồ để tôi thay cho cô ấy chứ.
Bước nhanh lại chiếc tủ kiếng nơi góc phòng, anh lôi ra một bộ pyjama đưa cho cô:
– Cô cho cô ấy mặc đỡ vậy, tôi không có đồ phụ nữ.
Đôi mắt của anh nhìn cô nhửa như giải thích, nửa như trêu ghẹo làm cô sôi sục máu giận. Đưa tay giật mạnh lấy bộ quần áo, cô đóng mạnh cửa lại.
Giây lát sau, cô mở cửa bước ra thì… ng ngay Đình Thái đang “lơn tơn” đi vào, trên tay xách một túi nylon to . không thèm nhìn anh, cô bước nhanh ra ngoài, buông gọn:
– Tôi về đây.
Nhét bộ quần áo mô- đen của Ngọc Châu vào anh, vẻ mặt lầm lì, cô bước nhanh hơn, dường như cô muốn trốn chạy thì phải.
Muốn nói với cô nhưng anh lại do dự vì anh sợ. Sợ rằng lời anh sẽ vượt quá xa sự cho phép của tình bạn. với lại, anh phải lo lắng cho Ngọc Châu. Cô ấy đã qúa say cần có người săn sóc.
Để túi nylon đựng cháo nóng và chanh đá xuống bàn, anh nhìn Ngọc Châu đang ngủ ngon làng mà chạnh lòng thương hại. Cô ta cũng như anh, là một đứa trẻ mồ côi, tự lo lắng chăm sóc ình từ nhỏ, nên tình thương, sự quan tâm của người khác là một điều ao ước lâu nay . Nhưng tình thương anh ban cho cô chỉ là tình anh em trong sáng, còn tình yêu thì…
Ngọc Châu trở mình tỉnh dậy. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại nơi Đình Thái đang ngồi suy tư . Cố gượng dậy, cô bước lại gần anh, rồi bất ngờ từ phía sau, cô ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào bờ vai rắn chắc của anh thủ thỉ:
– Em rất hạnh phúc kho có anh bên cạnh.
Qua phút bất ngờ, Đình Thái cục cựa tìm cách thoát ra, nhưng cô vẫn bấu chặt lấy anh, lời nói của cô làm anh chú ý:
– Không . Anh đừng rời xa em nữa . Anh có biết không ? Vắng anh, em rất tệ hại, em như bị mộng du giữa ban ngày, làm việc gì cũng chẳng xong . Đôi lúc, em tìm quên trong men nồng hơi rượu, nhưng hình bóng của anh vẫn tìm cách ám ảnh em . Nó đeo đuổi em, giết con tim em lần mòn trong niềm thương nhớ . Anh ơi! Cuộc tình đầu của người con gái sao phải chịu đau khổ như vậy ? Có phải anh chẳng để một khoảng trống nào trong tim của anh cho em hay sao ? Anh xem thường em đến thế sao ? Em xin anh hãy ban cho em một tình yêu . Em rất muốn, rất muốn được anh yêu.
Cô uốn mình ngồi vào lòng anh, mắt đắm đuối nhìn anh tìm sự đồng cảm:
– Hãy nói đi anh . Nói rằng, anh yêu em . Em sẽ hiến dâng tất cả, hiến dâng cho tình yeu của đôi ta.
Anh nắm lấy bay cô khi tay cô miên man trên vừng ngực của anh . Không nhìn vào mặt cô, anh từ tốn:
– Ngọc Châu! Xin em đừng bắt buộc anh phảilàm những điều anh không muốn . Tình yêu đâu phải là vật để mua bán, trao đổi . Anh xin em hãy bình tĩnh lại để tìm ình một niềm vui, hạnh phúc thật sự.
Ngọc Châu hét lên, cô đang lao mình theo vòng xoáy của sự khát khao chờ đợi:
– Kho6ng . Em không muốn gì cả . Em đã suy nghĩ rất nhiều và đã rất bình tĩnh khi nói ra điều đó . Anh xem hơi ấm của anh đã khoác lên người em, chứng tỏ vòng tay của anh đã không còn xa em nữa . Hãy ôm em đi anh, và trao cho em mật ngọt của tình yêu.
Cô câu lấy cổ anh, áp thân hình gợi cảm của mình vào người anh, môi cô chủ động tìm môi anh . Cô cố gắng kích thích tình yêu của anh.
Không biết tự bao giờ tay anh đã buông thõng, bỏ mặc cho bàn tay cô mơn man trên vừng ngực rắn chắt rất đàn ông của mình.
Anh cố gắng kềm chế mình . Anh cắn chặt răng, nhắm nghiền đôi mắt, nhưng thật vô vọng khi sự ham muốn của người đàn ông đang tràn đầy sức sống bốc lên, anh ôm chặt lấy cô và bắt đầu tìm môi cô…
Đang lúc sự ham muốn lên đến cực điểm thì có tiếng gõ cửa liên tục, kèm theo là tiếng la của Lâm Uyên:
– Cứu tôi với! Cứu tôi .. Anh Thái ơi! Cứu em .. Anh Thái ơi…
Đình Thái bừng tỉnh . Anh xô mạnh Ngọc Châu ra, bật nhanh ra cửa . Cánh cửa vừa mở thì Lâm Uyên đã nằm ngọn trong vòng tay anh, nước mắt cô chảy dài kèm với sự run rẩy đáng thương.
Anh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ngoài kia có hai thanh niên đang lầm lì tiến vào . Đụng ngay anh đang quắc mắt nhìn, chúng khựng lại. Một tên phán:
– Ê! Nó là em của tao, mày trả nó đây, đừng có xen vào chuyện của gia đình người khác.
Đình Thái cười mỉm rồi đưa tay vào túi, rút điện thoại ra buông nhỏ:
– Tôi cũng báo cho anh biết, cô ấy là vợ của tôi . Tôi sẽ điện thoại báo cho công an tới để giải quyết.
Tên kia lui lại rồi phán:
– Mày nhớ nhé.
Nói rồi chúng phóng lên xe, rú ga chạy đi để lại tiếng van inh ỏi.
Vỗ nhẹ bờ vai của cô, anh quan tâm:
– Em có sao không, hả Uyên ?
Lâm Uyên lắc đầu, cô siết chặt anh để tìm sự che chở.
Ngọc Châu bước ra nắm tay cô, lôi ra khỏi Đình Thái.
– Nè! Côlàm cái gì vậy ? Nam nữ khác biệt mà cô lại dám ôm bạn trai của tôi sao ? Cô thật là quá trơ trẽn đó, muốn giành người yêu của tôi đâu cần phải làm bộ tịch như thế.
Nuốt ngược tủi buồn vào lòng, Lâm Uyên nhìn Đình Thái rồi cúi đầu.
– Cảm ơn anh đã giúp đỡ.
cô quay sang Ngọc Châu:
– Xin lỗi đã gây cho cô sự hiểu lầm, tôi xin phép.
Bước nhanh ra đường, Lu cảm thấy tủi cho thân cô . Phải chăng số cô là phải chịu đau khổ như vậy, nhưng tại sao chứ ? Cô đã có một tình yêu, một niềm hạnh phúc riêng ình rồi mà sao cô chẳng thấy vui vẻ và yêu đời gì cả vậy ? Tạo hoá trớ trêu chăng ?
Đình Thái bước nhanh theo, nhưng bị Ngọc Châu chặn lại:
– Anh không được đi.
Anh quắt mắt:
– Em có tránh ra không thì bao??
Cô vẫn cứng đầu:
– Em không muốn tình yêu của mình bị người khác san sẻ.