Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 50: Đồ Thị Chuyển Động 3
Đồng Duyệt cười khẩy, “Chị có chắc bạn em quyến rũ chồng chị không?”
Hàn Lệ ưỡn ngực nói, “Dĩ nhiên!”
Đúng là một người phụ nữ đáng thương.
Đồng Duyệt nhếch khóe môi đầy châm chọc, “Chu phu nhân, chị đã không chịu bỏ qua thì được rồi, mọi người cứ thẳng thắn nói ra hết.
Hôm qua đồng nghiệp em đã biết lỗi của bản thân nhưng suy cho cùng vẫn nghĩ cho thể diện của Chu Tử Kỳ nên có ấm ức gì cũng chỉ cố chịu đựng.
Lễ tân khách sạn có sổ đăng ký khách ra vào, chị thử đi kiểm tra coi người đăng ký là ai? Còn nữa, em nói với chị câu này, chị có biết lần đầu của họ xảy ra như thế nào không? Chị đừng shock quá nhé, đồng nghiệp của em bị Chu Tử Kỳ chuốc say, rồi anh ta cưỡng hiếp cô ấy!”
“Không bao giờ có chuyện đó!” Hàn Lệ la lên thất thanh.
“Gọi cả đồng nghiệp của em lẫn chồng chị tới đây kiểm chứng là biết ngay sự tình thôi mà.”
Nhẫn nại cũng chỉ có mức độ, không thể nhẫn nại được cũng chẳng cần nhẫn nại nữa.
Đồng Duyệt không muốn đả kích Hàn Lệ nhưng hành vi làm tổn hại người khác của chị ta làm cô không thể không giận.
Cứ như Chu Tử Kỳ là chính nhân quân tử, bị Lăng Linh vấy bẩn vậy.
Thực ra cô không biết lần đầu tiên của họ xảy ra thế nào, nhưng đã có lần nghe Lăng Linh lỡ miệng nói lần đó xảy ra trong phòng ngủ nhà Chu Tử Kỳ.
Đàn ông đưa phụ nữ về nhà mình, nếu lý do chỉ là bị cám dỗ thì có hợp lý không? Cô chắc chắn Chu Tử Kỳ không dám nhắc đến lần đầu tiên mà sẽ sống chết ngậm chặt miệng.
Trong mối quan hệ của Chu Tử Kỳ và Lăng Linh, cô thấy Chu Tử Kỳ mới là người chủ động cám dỗ bằng tiền bạc và lợi lộc.
Có lẽ Lăng Linh cũng từng cự tuyệt nhưng lòng tham đã khiến cô sảy một ly đi một dặm.
Cô rất khinh thường kiểu dám làm không dám nhận của Chu Tử Kỳ, anh ta như vậy nên Hàn Lệ mới không nể nang gì thế này.
Người đáng thương ắt có điểm đáng ghét.
Hàn Lệ cuống cả lên, “Không, không đâu…” Hàn Lệ lắc đầu, nhìn La Giai Anh bằng ánh mắt cầu khẩn.
La Giai Anh cũng bàng hoàng không kém.
“Tôi khuyên chị xóa ảnh thực ra cũng là đang nghĩ cho chị.
Chị là công chức nhà nước mà lại rình rập, theo dõi, chụp ảnh người khác, người hiểu chị không sao, người không hiểu chị sẽ cho rằng chị đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Huống hồ nhân vật chính lại là chồng chị, việc này lọt ra ngoài có gì vẻ vang không? Chị không nghe tôi nói mà cố tình nghiêm trọng hóa vấn đề thì mọi người chỉ còn nước chôn chung thôi! Chị đến đây đã hỏi qua ý kiến Chu Tử Kỳ chưa? Sao chị không hỏi anh ta xem chúng tôi quen nhau thế nào? Cả mẹ nữa, mẹ đừng cố tình bóp méo tình cảm của con và Thiếu Ninh.
Con với Thiếu Ninh quen nhau nhờ Chu Tử Kỳ giới thiệu đấy!”
Nói một hơi dài khiến trống ngực đập thình thịch liên hồi, thoáng nghẹn ngào.
Bộ phim cũ Awara của điện ảnh Ấn Độ có một lời thoại kinh điển thế này: Con của thẩm phán mãi là thẩm phán, con của trộm cướp mãi là trộm cướp.
Không cần biết bạn nỗ lực thế nào, dòng máu chảy trong cơ thể là thứ không thể thay đổi.
Mẹ cô là người thứ ba nên cho dù cô có trong sạch đến đâu thì cứ gặp chuyện là tự nhiên bị vấy bẩn.
Nhạc Tĩnh Phân như vậy.
La Giai Anh như vậy.
Cả Hàn Lệ cũng thế.
“Không sao, không sao, ảnh vẫn còn đây.
Chúng ta không nói ra ngoài, con bé kia cũng không dám ho he, sẽ không ai biết việc này đâu.” La Giai Anh an ủi người đang sợ hết hồn là Hàn Lệ.
Đó chính là La Giai Anh.
Tuy đã biết Chu Tử Kỳ là người gây chuyện thất đức, bà cũng chẳng buông một câu trách móc mà chỉ nghĩ cách tránh né chậu nước bẩn, thật nực cười! Đồng Duyệt lạnh lùng nhìn họ.
“Cô ơi, nhưng cháu… lúc tới đây đã gửi ảnh vào email của chồng ả đó rồi.” Hàn Lệ vẫn giữ vẻ khẩn cầu.
“Sao cháu lại hành động xốc nổi thế?” La Giai Anh tỏ vẻ giận dữ rồi liếc mắt về phía Đồng Duyệt, “Cô đi nói chuyện với người đàn ông kia, bảo chúng tôi không dây dưa với vợ anh ta nữa, đổi lại vợ anh ta cũng đừng nhập nhằng với bên này.
Muốn nói cưỡng hiếp thì cứ việc, Tử Kỳ không nhận là được.”
“Cô đừng nói vậy.” Hàn Lệ biết trong chuyện này phụ nữ thường thắng, ai mà biết cô ả kia có giữ bằng chứng gì không.
Tổng thống Mỹ Bill Clinton chẳng phải cũng thua trong tay Lewinsky bởi lý do tương tự sao?
“Em ơi, em nói chuyện với thầy Mạnh giúp chị nhé.”
Giọng điệu chị ta khi nói câu này cũng như vẻ bề ngoài – dịu dàng đáng yêu.
“Tử Kỳ với Thiếu Ninh là bạn, nó không giúp cháu thì giúp ai? Chẳng lẽ lại dám ăn cây táo rào cây sung?” La Giai Anh nói.
Hàn Lệ xóa ảnh ngay trước mặt Đồng Duyệt rồi ra về trong tâm trạng ủ dột trước giờ cơm tối.
Tất nhiên trong thâm tâm chị ta rất hận Chu Tử Kỳ nhưng một người cha phạm tội cưỡng hiếp sẽ khiến cuộc sống con cái bị ảnh hưởng thế nào, đứng trước điều này, chị ta đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Có lẽ La Giai Anh nhận ra thái độ của mình ban nãy không đúng, bèn tặng cho Đồng Duyệt một sợi vòng tay làm bằng vỏ sò bà đem về từ Hải Nam.
“Không cần đâu.
Con không đeo được thứ này mẹ ạ.” Đồng Duyệt từ chối.
Cô cũng chẳng ở lại ăn tối mà đi về Thư Hương Hoa Viên.
Vừa lên xe bus cô gọi ngay cho Lăng Linh.
Điện thoại Lăng Linh đã tắt, điện thoại của Mạnh Ngu cũng vậy.
Không thể trốn tránh, cơn bão vẫn ập tới.
Cô ủ rũ tựa lưng vào ghế, nhìn từng cột đèn cao áp bị bỏ lại sau lưng.
Trông đường phố mới tấp nập, mọi người mới vui vẻ làm sao.
Ai cũng nói hôn nhân tựa như chiếc thuyền, có mấy chiếc thuyền không bao giờ hỏng chứ?
Tất nhiên Diệp Thiếu Ninh không ở nhà, hôm nay Thái Hoa tổ chức tất niên ở khách sạn Hải Tinh.
Lúc xe bus đi ngang qua khách sạn Hải Tinh, cô thấy trong đó tràn ngập hoa tươi và ánh đèn, tiếng cười nói rôm rả.
Anh không hề nhắc đến chuyện này với cô, có lẽ anh biết có nói cô cũng chẳng muốn đến nên đã sáng suốt mời Xa Hoan Hoan làm bạn đồng hành.
Xa Hoan Hoan đã mua được bộ đồ phù hợp chưa?
Tối đến trời trở lạnh làm mũi cứ ngứa ngáy, chỉ muốn hắt hơi một cái nhưng lại không được, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Mùa đông năm nay dài khác thường, lạnh lẽo hết sức.
Cô ngồi xem tivi đến tận hơn mười giờ nhưng lại chẳng nhớ mình đã xem chương trình gì.
Tô Mạch nhắn tin cho cô, nói anh ta hôm nay đến thăm mộ Từ Diệc Tâm, mua một bó bách hợp.
Mặc dù Diệc Tâm thích hoa hồng nhưng chị ấy sẽ không trách anh ta bởi chị hy vọng anh ta có thể vui vẻ sống tiếp.
Anh nên tặng hoa hồng cho người đang chiếm cứ trái tim mình.
Cô đọc xong liền xóa.
Giờ đây ngày nào Tô Mạch cũng gửi tin nhắn, không có gì mờ ám, chỉ thấp thoáng đôi chút buồn rầu.
Khi cô vào nhà vệ sinh rửa ráy qua loa, thay đồ chuẩn bị đi nằm thì Diệp Thiếu Ninh về.
Cô không khỏi bất ngờ vì anh về sớm như vậy, sau bữa tất niên đáng lẽ phải là một buổi tối vui đến tận cùng, có những tiết mục ca nhạc, có phần bốc thăm trúng thưởng.
Tất niên cuối năm chính là dịp lớn nhất để gia tăng quan hệ hữu hảo trong công ty mà.
Nét mặt Diệp Thiếu Ninh xám xịt.
Cô nói chuyện với anh, anh chỉ ừ chứ không nhìn cô.
“Công việc không ổn à?” Cô khoác áo dạ của anh lên móc treo.
Anh mặc bên trong bộ vest nhung của Pháp, cô chưa thấy anh mặc bộ đồ này bao giờ, chắc là mới mua.
“Vẫn ổn.” Anh kéo cà vạt xuống thấp, đi ngang qua cô vào phòng tắm rửa mặt.
“Anh muốn ăn gì không?”
“Thôi khỏi.” Cũng chỉ hai chữ.
Cô đứng im một lúc rồi tắt đèn nhà bếp, quay vào phòng ngủ.
Anh đi theo tới, buồn bã ngồi xuống.
“Muốn nói chuyện gì với em à?” Chỉnh âm lượng tivi nhỏ hơn, cô hỏi.
Cuối cùng anh cũng nhìn vào mắt cô, “Tử Kỳ và anh đã quen nhau hơn 20 năm, anh rất hiểu con người cậu ấy.
Dù có muốn cưỡng hiếp người ta cậu ấy cũng không dám làm thật.”
À, La Giai Anh đã gọi điện cho anh rồi.
“Thì sao?” Cô thản nhiên nhìn anh.
“Xây dựng một gia đình không dễ, vậy mà chỉ một câu nói đơn giản của em sẽ khiến nó sụp đổ, em biết không?” Người đàn ông dịu dàng khi cao giọng vì giận cũng thật đáng sợ.
Cô không thấy sợ mà vẫn giữ được bình tĩnh, “Anh cho rằng em đã sai?”
“Tử Kỳ có lỗi nhưng lỗi của cậu ấy không trầm trọng đến vậy.” Đường cong bên mặt Diệp Thiếu Ninh co lại, ánh lửa bập bùng trong mắt.
“Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, người kia lại muốn chịu đòn, đây là chuyện đôi bên tình nguyện, em có thể xác định ai chịu khổ nhiều hơn không? Hoàng Cái đã lớn tuổi mà trầy da tróc vảy, ai thấy cũng thương.
Chu Du chỉ đứng im diễn kịch, chẳng có gì đau đớn phải không? Sai rồi, một tướng tài còn hơn trăm ngàn binh mạnh, huống hồ là một lão tướng kiệt xuất như Hoàng Cái.
Gậy đánh lên người Hoàng Cái, Chu Du lòng đau như cắt.
Em muốn bảo vệ cho bạn mình, anh hiểu, nhưng nói gì cũng phải đúng.
Hai người đều sai nhưng tại sao chỉ một mình Lăng Linh phải chịu đựng? Nếu thực sự phải có một người đứng ra gánh vác, chẳng lẽ không nên là người đàn ông?”
Diệp Thiếu Ninh la lên: “Lăng Linh mất gì? Cho dù hôn ước không còn nữa, cô ấy cũng có thể lấy người khác.
Còn Tử Kỳ, từ giờ trở đi không thể ngẩng mặt trước con cái, không dám đứng thẳng trước mặt vợ.”
“Lăng Linh yêu Mạnh Ngu, người khác có thay thế được không?” Cô cũng không khỏi cao giọng.
Diệp Thiếu Ninh cười khẩy, “Nếu yêu thật lòng thì sao lại lên giường với Tử Kỳ?”
“Nếu Chu Tử Kỳ quan tâm vợ con, sao lại có tình nhân? Có khi không chỉ một mình Lăng Linh đâu!”
Diệp Thiếu Ninh trừng mắt nhìn Đồng Duyệt chằm chằm đến mười giây, rồi đóng sầm cửa lại đi ra.
Tối nay anh ngủ ngoài phòng khách.
Đồng Duyệt không trằn trọc, cô chỉ mở mắt suy nghĩ cả đêm, đến tận rạng sáng.
Diệp Thiếu Ninh dậy trước, anh rửa ráy bên ngoài.
Lát sau cô nghe thấy tiếng đóng cửa chính, chắc anh đi làm.
Hôm nay được nghỉ, cô nằm ườn trên giường đến giữa trưa rồi dậy giặt giũ quần áo, chỉnh lại ga trải giường cho phẳng phiu, tự nấu vài món đơn giản giải quyết bữa trưa rồi cũng ra ngoài.
Rẽ vào hiệu sách mua mấy cuốn tạp chí và đĩa CD sau đó tới trung tâm thương mại mua quà cho bố mẹ hai bên, cô không quên những lễ nghĩa cơ bản.
Chập tối về nhà họ Đồng.
Đồng Đại Binh vẫn chưa thể rời khỏi cặp nạng nhưng đi lại đã dễ dàng hơn.
Tiền Yến mang hạt dưa và mấy viên kẹo tới cho cô với nụ cười khúc khích.
“Ngạn Kiệt gửi tiền và bưu thiếp cho bà ấy, nên mới vui thế!” Đồng Đại Binh thì thầm cho cô biết.
“Có thông tin của anh rồi ạ.” Cô thấy vui hơn nhiều, “Bây giờ anh có hay gọi về không?”
“Không gọi chỉ giải thích qua bưu thiếp là công việc bận, năm nay không về ăn Tết, bảo bố mẹ ra nhà hàng ăn tất niên.”
À.
Cô nhìn điện thoại của mình, chỉ muốn khóc vì sau đám cưới của cô, Ngạn Kiệt thậm chí còn không gửi cho mình một tin nhắn.
Anh không bị mất tích.
Diệp Thiếu Ninh lại không về nhà ăn tối, cô thì vẫn chuẩn bị bữa khuya, bỏ vào cặp lồng giữ nhiệt, không quên chuẩn bị cả áo phông và đồ lót hàng ngày để lên giường ngoài phòng khách.
Đêm qua không ngủ ngon nên hôm nay cô đi ngủ từ sớm.
Nửa đêm có cảm giác được kéo vào một lồng ngực ấm áp, cô dịu dàng sà vào, không mở mắt.
Sáng dậy, Đồng Duyệt trông thấy gương mặt điển trai phóng đại ngay trước tầm mắt.
Cô chỉ biết chớp mắt mấy lần, cứ ngỡ bản thân nhìn lầm.
Anh lẩm bẩm một câu rồi tỉnh giấc, mỉm cười rồi tiến lại hôn cô, “Chào buổi sáng, Diệp phu nhân.” Không khác những buổi sáng bình thường như thể cuộc to tiếng tối hôm trước không tồn tại.
Cô cũng giả vờ quên đi.
Đồng Duyệt ôm anh rồi dậy nấu bữa sáng.
Quần áo ngoài phòng khách giờ lại vắt lên lưng ghế sofa đối diện với giường trong phòng ngủ, chắc có chân tự chạy vào đó?
Càng gần tết Diệp Thiếu Ninh càng bận, có hôm mới sáu giờ sáng đã ra khỏi nhà, khi về đến nơi sao đã đầy trời.
Có hôm uống ngà ngà say, có hôm mặt mũi bơ phờ.
Mấy lần cô bắt gặp anh bưng chén trà đứng thất thần ngoài ban công, như đang phân vân rất nhiều.
La Giai Anh cử thím Lý mang đồ Diệp Thiếu Ninh thích ăn tới nhà, nhân thể hỏi Đồng Duyệt chuyện kia giải quyết đến đâu.
Thím Lý đứng về phe Đồng Duyệt nên nói hết cho cô biết.
Đồng Duyệt chỉ nghe, chẳng nói chẳng rằng.
“Hai ngày nữa là Tết rồi, sao nhà cháu chẳng có không khí năm mới gì nhỉ? Ít nhất cũng phải mua hoa, mua câu đối, nhà mới người mới phải có không khí mới chứ!” Thím Lý đi một vòng quanh nhà rồi quở trách.
Đồng Duyệt không khỏi xấu hổ, cô không nghĩ tới những chuyện này cũng vì chẳng có thời gian nhớ ra.
Ăn xong liền ra phố mua rất nhiều thứ màu đỏ mang không khí Tết về nhà, sau đó để mỗi góc vài thứ.
Chập tối, cô lấy làm ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn của Lăng Linh.
“Hôm nay tớ với Mạnh Ngu đi làm thủ tục ly hôn, không có nước mắt, không một lời trách móc, bọn tớ rất đỗi bình thản, đây là sự giải thoát cho cả hai.
Tớ nghĩ người vui mừng nhất chắc là hiệu trưởng Trịnh vì ông ấy lại tiết kiệm được một vé đi Côn Minh.
Haha, cậu nói đúng, trời không sập được, tớ vẫn có thể hô hấp như thường.
Đồng Duyệt, hôm đó thật lòng cảm ơn cậu, tớ nói thật đấy, dùng lời nào cũng không đủ bày tỏ đâu, tớ sẽ mãi coi cậu là bạn tốt nhất, mặc dù tụi mình đã không còn là đồng nghiệp, không còn thuê cùng một căn nhà.
Tớ muốn gửi tới cậu lời chúc mừng năm mới sớm!”
Cô gọi ngay cho Lăng Linh như đã tắt máy.
Thật ra cũng chẳng có gì để nói, cô chỉ muốn nghe giọng Lăng Linh mà thôi.
(Dù đọc đến đây cũng thấy bà Lăng Linh đáng thương nhưng thật lòng chẳng ưa nổi =.=).