Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 49: Đồ Thị Chuyển Động 2
“Chào chị dâu!” Đồng Duyệt lịch sự chào trước.
Chẳng cần phải giả bộ há miệng kinh ngạc, tình huống lúc này chỉ cần liếc mắt cũng đủ hiểu, gieo nhân nào gặp quả đó mà.
“Cô quen ả ta?” Hàn Lệ nheo mắt, gương mặt như bị phủ một tầng sương lạnh.
Đồng Duyệt không chối, “Bọn em là đồng nghiệp.” Cô đi ngang qua Hàn Lệ, cầm quần áo phủ lên người Lăng Linh.
Kể cả tội nhân phạm lỗi không thể tha thứ cũng cần lòng tự trọng.
“Giúp tớ van xin chị ấy đi.
Chị ấy có ảnh.
Không được để Mạnh Ngu biết chuyện, tớ không thể mất việc được!” Lăng Linh nài nỉ nắm lấy tay Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt đã thấy máy ảnh trên tay Hàn Lệ từ lâu.
Hôm đó trông thấy Hàn Lệ lén lút trước cửa tiểu khu, cô đã phỏng đoán có lẽ Hàn Lệ đã phát hiện được chuyện của Lăng Linh và Chu Tử Kỳ, hơn nữa chị ta có thể đã chuẩn bị xong xuôi nên mới dám tới tận nhà mới của Lăng Linh.
Cô rất muốn nhắc Lăng Linh cẩn thận nhưng không dám.
Nếu không phải như vậy, Lăng Linh hẳn sẽ giận lắm.
Chuyện này rất tế nhị, chỉ làm được chứ không nói được.
“Chị…” Đồng Duyệt không thích xía vào chuyện của người khác nhưng lúc này cô không thể mặc kệ.
“Thiếu Ninh cũng biết ả ta?” Bầu không khí xung quanh Hàn Lệ tỏa ra hơi thở nguy hiểm như núi lửa sắp phun trào.
Diệp Thiếu Ninh và Chu Tử Kỳ là bạn học cũng như bạn bè nhiều năm.
Nếu cô gật đầu, hai gia đình thân thiết chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ, tới chết không bao giờ qua lại với nhau.
“Cô ấy chỉ là đồng nghiệp của em thôi.” Đồng Duyệt khéo léo nhắc lại, “Chị à, em cũng không biết nên nói gì lúc này, đây quả thực là lỗi của đồng nghiệp em.
Nhưng em xin chị hãy rộng lượng, xóa những tấm ảnh kia đi ạ.”
“Cô em nói dễ nghe nhỉ.
Đây là Tử Kỳ nhà tôi ngoại tình chứ có phải Thiếu Ninh nhà cô đâu, thế cô mới dám mở miệng nói vậy.” Hàn Lệ cười khẩy.
Thật lòng Đồng Duyệt thông cảm cho Hàn Lệ nhưng lẽ ra sự việc này không thể đổ hết lên đầu Lăng Linh được, Chu Tử Kỳ không sai ư? Trong những sự cố thế này, đàn ông có thể phủi áo bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra trong khi phụ nữ lại phải trả một cái giá quá đắt, như vậy có vẻ quá bất công.
Không phải cô thiên vị Lăng Linh mà chỉ cảm thấy cô ấy đã biết rút kinh nghiệm rồi.
Còn gì thê thảm hơn lúc này?
Lăng Linh run rẩy đến không giữ nổi bộ quần áo, Đồng Duyệt phải nắm lấy tay bạn mới giúp cô ấy mặc được bộ đồ ngủ rồi lập tức ngoảnh mặt đi vì không nỡ nhìn vào gương mặt hoảng sợ chẳng còn sắc máu kia.
“Chị làm ở cơ quan nhà nước thì chắc cũng biết nơi đó kiêng kị nhất là những bê bối tình cảm thế này.
Vụ nào cũng thế, làm gì có chuyện chỉ có nữ chính mà không có nam chính.
Chị hiểu hơn em đúng không?”
“Cô đang đe dọa tôi?”
“Em đang khuyên chị.
Nếu chị không muốn sống tiếp với cục trưởng Chu nữa, em không còn gì để nói.
Nếu những bức ảnh kia lọt ra ngoài sẽ chỉ có hai kết cục: một là đồng nghiệp em xấu hổ rồi tự sát, hai là đồng nghiệp em sẽ kéo cả cục trưởng Chu vào cuộc đến cùng.
Chị có mong nhìn thấy kết cục như thế không?”
“Đồng Duyệt, ban đầu trông cô nhu mì yếu đuối, tôi còn thấy thương.
Bây giờ mới biết bản chất cô là người ghê gớm.
Ả ta muốn sống hay chết chẳng ai ngăn cản, còn Tử Kỳ nhà tôi cũng chẳng cần cô phải lo.
Tôi sẽ không để cơn giận này trôi đi nhanh thế đâu!”
Nói đoạn, Hàn Lệ mỉa mai hừ một tiếng.
Mọi phòng tuyến trong lòng Lăng Linh giờ đây đã sụp đổ, cô không mảy may cử động như đã biến thành tượng đá, đôi mắt vô hồn như đang rơi vào ngày tận thế.
“Chị ấy sẽ không làm gì quá đáng đâu.
Cậu đừng lo, chỉ đe dọa thế thôi.” Đồng Duyệt dịu giọng an ủi, đỡ bạn đi ra khỏi căn phòng.
“Thật không?” Mắt Lăng Linh lóe ra tia sáng của hy vọng, “Mạnh Ngu sẽ không biết chứ? Bọn tớ vẫn sẽ làm đám cưới đúng không? Đồng Duyệt, sau này tớ sẽ ngoan ngoãn, nghèo một chút không sao, tớ sẽ trân trọng Mạnh Ngu.”
Đồng Duyệt thở dài.
Đi taxi về phòng trọ, Đồng Duyệt không dám để Lăng Linh ở lại đó một mình.
Tâm lý Lăng Linh không ổn định, cô ta bắt Đồng Duyệt phải hứa với mình là Hàn Lệ sẽ không tung ảnh ra ngoài, lúc này Đồng Duyệt chỉ biết im lặng.
Lăng Linh khóc, tự bứt tóc, tự tát lên mặt, đập đầu vào tường.
Đồng Duyệt ôm chặt bạn.
Phải ồn ào đến nửa đêm, Lăng Linh khóc mệt quá mới thiếp đi.
Cô ấy ngủ không yên, nằm mơ cũng la ó.
Đồng Duyệt sợ bạn giật mình tỉnh giấc bèn chuyển điện thoại sang chế độ rung.
Lúc vào nhà vệ sinh, cô mới biết có ba cuộc gọi nhỡ, đều của Diệp Thiếu Ninh.
Lúc này đã là 1h sáng.
“Em đang ở đâu?” Diệp Thiếu Ninh sốt sắng hỏi.
“Hôm nay trường có liên hoan, Lăng Linh quá chén, em đưa cô ấy về.” Cô đành nói dối.
“Mạnh Ngu đâu?” Diệp Thiếu Ninh rất không thích Đồng Duyệt qua lại với Lăng Linh.
“Anh ấy… cũng say.”
“Có phải dọn sủi cảo trên bàn không?”
Diệp Thiếu Ninh không phải người dễ bị lừa.
Lúc đi vội quá quên cô đã không bỏ chúng vào tủ lạnh, “Sao thím Lý lại quên nhỉ, anh cất đi nhé kẻo ôi mất.
Tối nay chắc em không về được, anh cứ ngủ đi nhé.”
Diệp Thiếu Ninh chẳng đáp mà gác máy luôn, rõ ràng anh đang không vui.
Nhìn cô nàng Lăng Linh đang chau mày trong giấc ngủ, Đồng Duyệt khẽ thở dài.
Hôm sau trời nhiều mây.
Lăng Linh tỉnh giấc, bần thần ngồi trên giường thật lâu, đôi mắt lờ đờ như cá chết.
Đồng Duyệt kêu bạn rửa mặt rồi tới trường, lễ bế giảng sẽ bắt đầu lúc tám giờ, Trịnh Trị không cho bất cứ ai đến muộn.
Lăng Linh sợ hãi nhìn Đồng Duyệt.
“Lăng Linh… Nếu… những bức ảnh đó bị lộ, cậu sẽ thế nào?” Tuy những lời này thực sự đáng sợ nhưng cũng có thể sẽ xảy ra nên bắt buộc phải có sự chuẩn bị trước.
“Tớ không muốn nghĩ tới…” Lăng Linh bịt tai lại, đầu lắc như trống bỏi.
Đồng Duyệt nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bạn, ủ ấm thật lâu, “Thật ra dù có ngày đó, trời cũng không sập được đâu.”
Lăng Linh lại khóc thút thít.
Lăng Linh đi sau Đồng Duyệt trên suốt quãng đường tới trường.
Cô ấy nói người đi đường đều đang nhìn mình, cười nhạo mình.
“Họ nhìn hai đứa mình vì bọn mình đẹp thôi mà.”
Lăng Linh không cười nổi.
Mạnh Ngu đứng trên sân trường chỗ cánh gà còn các thành viên hội học sinh thì bận bài trí sân khấu.
Thấy hai cô, anh chào trước.
“Em không khỏe à?” Chỉ cần liếc mắt anh cũng nhận ra dáng vẻ yếu ớt như sắp bị gió thổi mất của Lăng Linh.
Nghe được câu hỏi thăm rất đỗi dịu dàng này, gánh nặng trong lòng Lăng Linh vơi đi phân nửa.
Chẳng ngại sự có mặt của nhiều đồng nghiệp khác, cô bước tới ôm chầm lấy Mạnh Ngu, người vẫn run lẩy bẩy.
Người Mạnh Ngu đơ ra, mặt đỏ bừng, “Bỏ anh ra, học sinh kìa.”
“Chỉ ôm một lúc thôi.” Lăng Linh tham lam giành lấy sự ấm áp trên người anh.
Lễ bế giảng chỉ là hình thức, chưa đến một tiếng đã xong.
Trịnh Trị yêu cầu giáo viên lớp chọn nán lại, Triệu Thanh bèn nói chắc chắn liên quan đến buổi liên hoan tối nay.
Trịnh Trị ra vẻ bí hiểm đóng cửa phòng họp lại, “Bộ Giáo dục có văn bản rõ ràng quy định không được tổ chức ăn uống linh đình, buổi liên hoan tối nay phải hủy rồi.”
Triệu Thanh thở dài.
Trịnh Trì lườm anh ta, “Trước mặt mọi người cậu phải biết giữ hình tượng chứ.
Nhưng tôi biết dù sao cũng phải thể hiện chút thành ý với mọi người, học kỳ hai sau tết năm tới là thời điểm quan trọng nhất, mọi người chắc chắn sẽ phải vất vả một phen.
Tôi đã bàn bạc với các đồng chí hiệu phó tổ chức hoạt động cho mọi người.
Thời tiết Thanh Đài rét mướt quá, chúng ta sẽ đến Côn Minh ôn hòa ấm áp được không?”
“Ôi, thầy hiệu trưởng thân yêu, thầy vĩ đại quá! Đúng lúc thầy Mạnh có thể tranh thủ đưa cô Lăng đi hưởng tuần trăng mật.” Triệu Thanh vui quá mới đứng bật dậy.
Trịnh Trị cười khúc khích, “Được.
Cô Lăng cũng là một giáo viên ưu tú, cô ấy đi cùng mọi người cũng được.
Đám cưới hai người xong xuôi thì đi nhé.”
“Hura!” Một vài giáo viên giơ tay tán thành.
“Thằng cha này lời quá nhỉ!” Triệu Thanh huých nhẹ vào người Mạnh Ngu.
Mạnh Ngu mỉm cười nhưng chẳng có vẻ gì là mừng rỡ.
Đồng Duyệt đi xe bus về nhà.
Trạm xe buổi chiều thưa người khiến hình bóng Lý Tưởng đứng hiên ngang giữa gió lạnh như trở thành một bức tranh tĩnh vật.
Trong lễ bế giảng vừa rồi, Trịnh Trị đã trao thưởng ngay cho cậu một món học bổng trị giá một nghìn đồng rồi yêu cầu cậu phát biểu vài câu với học sinh toàn trường.
Cậu nói: “Nhiệm vụ của học sinh là học hành, em sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ.”
Nét mặt dửng dưng khiến lũ con gái si mê đến chảy nước dãi.
Đến cả Kiều Khả Hân cũng khen cậu học sinh này thú vị.
“Sao chưa về?” Đồng Duyệt cố tình hỏi.
Lý Tưởng đổi vị trí với cô, cậu đứng ngược chiều gió thổi, “Em muốn học thêm cô trong kỳ nghỉ được không ạ?”
Đồng Duyệt như vừa nghe một câu chuyện cười, “Tôi nghĩ em dạy thêm cho tôi còn có giá trị hơn đấy!” Cậu là người đã giành được giải thưởng trong kỳ thi Olympic Vật lý toàn quốc.
“Cô là cô giáo của em.
Em muốn bổ túc các bài cơ bản, lần nào em cũng bị mất điểm phần đó.” Không được gặp cô suốt hai mươi ngày, mỗi ngày dài như cả năm vậy.
“Có vài điểm, mất thì thôi, chỉ cần làm tốt các bài nhiều điểm là được, em phải cho các bạn khác có điểm nữa chứ!” Đồng Duyệt gài lại những sợi tóc bị gió thổi loạn, cười khúc khích nói.
“Thân là giáo viên cô lại nói thế được sao? Hình như cô chỉ mong em thi rớt thì phải.” Lý Tưởng lẩm bẩm.
Đồng Duyệt nhún vai, “Trường có quy định không được dạy thêm ngoài, em cũng biết mà!” Dạy thêm cho cậu khác gì cướp trắng trợn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết mục đích của cậu ta là gì.
“Có phải trước đây cô chưa dạy thêm bao giờ đâu.
Cô trò mình gặp nhau ở Starbuck, người ta chỉ nghĩ mình ra đọc báo thôi.
Quyết định vậy nhé, mỗi tuần hai buổi.”
“Lý Tưởng, stop.
Có những việc chúng ta đã nói rõ rồi.”
“Vâng, em chịu rồi mà.
Cô Đồng là bậc thầy em luôn kính trọng mà sau này dù có đi tới đâu em cũng không gặp được người như cô nữa.
Vì vậy em muốn trân trọng trong thời gian còn lại.” Mắt Lý Tưởng lấp lánh ánh sáng nhưng lại hết sức bình thản.
“Tôi cũng sẽ trân trọng nhưng tôi đã không còn là cô giáo Đồng của ngày trước nữa.
Trong đời tôi còn một người khác, tôi phải nghĩ đến cảm nhận của chồng.”
“Vậy nếu lớp có liên hoan, bọn em mời được cô không?” Lý Tưởng lùi lại một bước.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Đồng Duyệt bèn gật đầu với Lý Tưởng, “Dĩ nhiên là được.”
Lý Tưởng cười rồi vẫy tay chào cô, “Em chào cô ạ!”
La Giai Anh gọi đến, giọng bà chẳng thể hiện chút cảm xúc nào: “Bây giờ cô về ngay đi, tôi có việc này muốn nói chuyện.”
Hàn Lệ đang ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp, thím Lý đứng trong góc không ngừng nháy mắt với Đồng Duyệt.
Thấy vậy cô cũng hiểu được phần nào.
Gương mặt La Giai Anh đen hơn trước nhưng trông khỏe khoắn hơn, có lẽ vì ánh nắng miền nhiệt đới, giọng bà cũng sang sảng hơn.
Bà lấy máy ảnh trên sofa để lên mặt bàn, “Hàn Lệ đã kể cho tôi nghe chuyện rồi, tôi đã hứa với nó, đây là lỗi của người nhà mình, tôi sẽ đứng ra xử lý.
Bây giờ tôi hỏi cô câu nào, cô phải trả lời cho đúng.
Con bé trong ảnh có phải là đồng nghiệp của cô, trước đây cô với nó còn ở cùng phòng trọ?”
Đồng Duyệt lặng im.
Hôm nay chắc hẳn Hàn Lệ phải bận lắm, làm việc năng suất thật.
“Cô bị câm hay điếc?” La Giai Anh đứng bật dậy trước mặt Đồng Duyệt, mắt lạnh như băng.
“Con đang nghe đây.” Sắc mặt Đồng Duyệt cũng sa sầm lại.
Hàn Lệ khoanh tay trước ngực, đủng đỉnh theo dõi.
“Cô trả lời tôi đi, có phải thế không?”
“Vâng!”
La Giai Anh bàng hoàng há hốc miệng, “Con bé này qua lại với Chu Tử Kỳ là do cô giới thiệu à?”
Đồng Duyệt không đáp.
“Cô không dám nhận? Trời ơi, sao nhà họ Diệp chúng ta lại xảy ra chuyện này.
Cô hại Thiếu Ninh nhà này chúng tôi phải cắn răng chịu đựng nhưng sao cô lại đi hại Tử Kỳ nhà người ta? Người ta đã có con hai tuổi rồi, cô nhẫn tâm quá!” Không có chỗ trút giận, La Giai Anh giơ tay đánh lên người Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt bình tĩnh đón nhận, lạnh lùng nhìn lại La Giai Anh, “Mẹ, sự tôn trọng giữa người với người phải đến từ hai phía.
Mẹ tìm hiểu cho kỹ rồi hãy nói.”
“Tôi còn chưa hiểu kỹ hay sao? Mẹ cô là người thứ ba nên cô mới đồng cảm với người thứ ba, nói hộ cho đám người đó.
Tôi có nói sai không? Con bé này lên giường với Tử Kỳ, chẳng lẽ không nhận tiền của nó?” Nước bọt La Giai Anh văng tung tóe, “Cô không có mẹ mà, thế thì hôm nay hãy để bà mẹ chồng này dạy dỗ!”
“Mẹ, đủ rồi!” Đồng Duyệt bất ngờ la lớn, câu nói bất ngờ làm La Giai Anh ngây ra.
“Hôm qua con đã nói với Chu phu nhân rồi, chuyện thế này không thể chỉ xuất phát từ một người được.
Chu Tử Kỳ có còn là trẻ lên ba không, một viên kẹo có thể dụ dỗ anh ta được không?”
“Suy cho cùng vẫn là cô cõng rắn cắn gà nhà!” Hàn Lệ đổ dầu vào lửa..