Crossfire: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Chương 71


Bạn đang đọc Crossfire: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện: Chương 71


Vừa tới văn phòng, tôi cực kỳ thất vọng khi thấy Megumi mặt mày ủ ê. Cô nàng thờ ơ vẫy tay chào tôi lúc mở cửa, xong ngồi phịch xuống ghế.
“Cô nương ơi, cô phải đá đít gã Michael đó đi.” Tôi nói. “Sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Mình biết mà.” Megumi vuốt tóc mái ra sau. “Lần sau gặp mình sẽ chấm dứt với anh ấy. Từ hôm thứ Sáu tới giờ anh ta chẳng liên lạc gì, còn mình thì cứ tự dằn vặt, nghĩ xem anh ta có chơi bời gì với ai đó gặp ở bữa tiệc độc thân hay không.”
“Ôi trời.”
“Thì đó, chẳng hay ho gì khi cứ phải lo ngay ngáy là người mình ngủ chung có đi lang chạ với người khác hay không.”
Làm tôi nhớ tới chuyện nói với Cary hồi nãy.
“Khi nào muốn ăn kem Ben&Cherry thì cứ gọi mình nhé.”
“Đó là bí mật của bồ đó hả?” Megumi cười. “Bồ ăn kem mùi gì mà quên được Gideon Cross vậy?”
“Mình đâu có quên được đâu.” Tôi thú nhận.
Cô nàng gật đầu thông cảm. “Mình biết. Nhưng ít ra hôm thứ Bảy đi chơi bồ cũng vui phải không? Mà Cross thật là tên ngốc. Một ngày nào đó hắn sẽ nhận ra và quay về quỳ gối năn nỉ thôi.”
“Hôm cuối tuần hắn ta gọi điện ẹ để hỏi thăm mình đó.” Tôi chồm tới, hạ giọng nói nhỏ.
“Úi chà.” Megumi cũng ghé sát mặt lại. “Thế anh ta nói gì?”

“Mình không biết chi tiết.”
“Vậy bồ có định quay lại với anh ta không?”
Tôi nhún vai. “Không biết nữa. Tùy coi anh ta quỳ nhìn có đẹp mắt không.”
“Phải vậy chứ.” Megumi giơ tay lên đập vào tay tôi. “Mà hôm nay tóc bồ đẹp lắm.”
Tôi cảm ơn Megumi rồi về chỗ ngồi, trong đầu thầm nghĩ khi nào mà bố gọi thì sẽ phải xin nghỉ phép. Vừa tới chỗ quẹo, tôi thấy Mark bước trong phòng ra, miệng cười toe toét.
“Chúa ơi!” Tôi đứng lại. “Nhìn anh vui như tết vậy. Để em đoán nha, anh đính hôn rồi phải không!”
“Chính xác!”
“Tuyệt quá!” Tôi thả luôn đồ đạc xuống sàn, vỗ tay lia lịa. “Em vui cho anh quá. Chúc mừng sếp!”
Mark cúi xuống nhặt đồ lên cho tôi. “Vào phòng anh đi.”
Anh nhường tôi bước vô trước rồi đóng cửa lại.
“Có căng thẳng lắm không?” Tôi ngồi xuống ghế.
“Có, chuyện căng thẳng nhất mà anh từng trải qua.” Mark đưa lại túi xách cho tôi. Anh ngồi xuống ghế, nhún tới nhún lui đầy hào hứng. “Còn Steven thì cứ để mặc cho anh phát hoảng. Em có tin được không? Anh ấy biết tỏng là anh sẽ cầu hôn, nói là tại vì thấy anh cứ lo lắng suốt.”
Tôi cười. “Anh ấy hiểu anh mà.”
“Và anh ta im lặng tới mấy phút sau mới trả lời. Đối với anh giống như mấy tiếng đồng hồ trôi qua vậy.”
“Chắc rồi. Vậy mấy vụ bóng gió rồi phản đối hôn nhân gì đó chỉ là đóng kịch thôi hả?”
Mark gật đầu, miệng vẫn cười toe toét. “Lần trước anh từ chối làm anh ấy tự ái nên muốn trả thù đó mà. Steven nói anh ấy biết thế nào anh cũng sẽ đổi ý nên quyết định là bắt anh phải đổ mồ hôi một chút.”
Nghe ra rất đúng kiểu của Steven, người vô cùng hoạt bát và nghịch ngợm. “Vậy cuối cùng anh cầu hôn ở chỗ nào?”
Mark lại cười lớn. “Đáng lẽ phải là chỗ nào có không khí một chút, giống như cái nhà hàng toàn là nến lúc tụi anh đi ăn tối, hay ở rạp hát khi màn trình diễn vừa hết, đèn đuốc tắt ngấm. Nhưng mà không. Anh chờ mãi tới khi xe chở hai đứa về trước cửa nhà, lúc cơ hội sắp sửa vuột qua mất. Thế là anh hỏi luôn ngay ngoài đường.”
“Em thấy như vậy mới thật là lãng mạn.”
“Tại em lãng mạn quá thì có.” Mark cãi.
“Cần gì hoa hồng với nến chứ, mấy cái đó ai mà chả làm được. Làm sao để người ta thấy là mình không thể sống thiếu họ mới là lãng mạn.”
“Như thường lệ, em vẫn nói rất đúng.”

“Chứ sao nữa.”
“Chi tiết thì chờ tới thứ Tư đi ăn Steven sẽ kể em nghe. Anh ấy có khiếu kể chuyện lắm, và đã kể không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Em mong quá đi mất.” Mark mà đã phấn khích như vậy thì tôi biết chắc Steven còn kích động gấp nhiều lần. Anh chàng thầu xây dựng to con đó lúc nào cũng đầy sức sống, tươi rói như mái tóc đỏ rực của mình. “Em vui cho cả hai người quá.”
“Anh ta thế nào cũng lôi em vô mấy chuyện chuẩn bị cùng với Shawna, em cũng đoán trước được rồi phải không?” Mark ngồi thẳng dậy, chống tay lên bàn. “Ngoài cô em gái ra thì Steven đang nhờ vả tất cả những người phụ nữ mà bọn anh quen. Anh nghĩ là mọi thứ sẽ rất là quá khích đấy.”
“Nghe vui đó.”
“Giờ thì em thấy vậy thôi.” Mark cảnh giác, nhưng đôi mắt nâu vẫn tràn trề hạnh phúc. “Thôi mình đi uống cà phê rồi bắt đầu một tuần mới nào.”
Tôi đứng dậy. “Ừm, em cũng hơi ngại khi phải nói chuyện này, nhưng bố em có việc gấp phải sang New York. Em cũng không biết khi nào bố tới nơi, rất có thể là ngay hôm nay. Em phải ra sân bay đón rồi chở ông về nhà.”
“Em có cần nghỉ làm không?”
“Em chỉ cần đón bố từ sân bay về nhà thôi. Tối đa là một hai tiếng.”
Mark gật đầu. “Chuyện gấp hả? Có gì không ổn không?”
“Rồi sẽ ổn.”
“Được rồi, khi nào cần thì em cứ nghỉ đi.”
“Cảm ơn anh.”
Khi về bàn cất đồ, tôi lại nhận ra, không biết là lần thứ bao nhiêu rồi, là mình vô cùng yêu thích công việc và sếp ở đây. Tôi hiểu Gideon muốn có tôi bên cạnh, và tôi cũng rất trân trọng việc anh lên kế hoạch để cho hai đứa cùng xây dựng tương lai, nhưng chính công việc này mới giúp tôi trưởng thành. Tôi không hề muốn bỏ chỗ làm này, và tôi cũng không muốn mình sẽ đâm ra ghét Gideon nếu anh cứ thúc ép tôi làm vậy. Tôi phải tìm cách thuyết phục sao cho Gideon chấp nhận mới được.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện đó khi đi lấy cà phê với Mark.
*

Dù Megumi chưa chia tay với Michael, tôi vẫn dắt cô đi ăn trưa ở một nhà hàng có bán kem Ben&Cherry gần đó. Tôi gọi một ly Chunky Money, còn Megumi gọi Cherry Garcia, xong tha hồ thưởng thức món kem mát lạnh giữa buổi trưa nóng bức.
Hai đứa ngồi ở một bàn nhỏ tận phía sau, khay thức ăn trưa vẫn còn trước mặt. So với những nhà hàng khác trong khu vực này thì giờ trưa ở đây không quá đông, nên rất thích hợp để bọn tôi tâm sự mà không cần phải nói lớn tiếng.
Megumi vừa liếm cái muỗng vừa nói. “Hôm nay Mark như đang ở chín tầng mây vậy.” Cô nàng mặc chiếc đầm màu vàng xanh, làm nổi bật mái tóc đen với làn da trắng. Lúc nào Megumi cũng mặc những tông màu nổi, mà lại phối rất đẹp khiến tôi phải thầm ganh tị.
“Mình thấy rồi.” Tôi cười. “Thấy người khác hạnh phúc vậy cũng vui vui.”
“Ừ, ít ra hạnh phúc mà phải không thấy áy náy, chứ không như tụi mình lúc ăn ly kem này.”
“Thỉnh thoảng tội lỗi một chút thì cũng có làm sao đâu?”
“Thì mông bị to chứ còn làm sao.”
Tôi rên lên. “Cảm ơn bồ đã nhắc nhở, hôm nay mình phải đi tập mới được, mấy ngày rồi chả tập tành gì cả.”
Trừ phi những hoạt động trên giường cũng được tính là tập thể dục…
“Sao bồ có động lực để đi tập vậy? Mình cũng biết là chuyện nên làm, nhưng rồi lúc nào cũng tìm lý do để trốn hết.”
“Vậy mà bồ vẫn có dáng chuẩn vậy đó hả?” Tôi bất mãn. “Thấy ghét quá!”
Megumi cong môi. “Bồ tập ở đâu vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.