Bạn đang đọc Crossfire: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện: Chương 70
Sáng thứ Hai, tới giờ đi làm mà tôi vẫn chưa nghe tin tức gì của bố. Tôi đang chui vô tủ lựa quần áo thì có tiếng gõ cửa phòng.
“Vô đi.”
Một lúc sau giọng Cary la lên. “Em đang ở đâu vậy?”
“Trong tủ nè.”
Bóng anh hiện ra ngay cửa tủ. “Bố có liên lạc chưa?”
“Không thấy. Em có gửi tin nhắn mà chưa thấy trả lời.”
“Vậy chắc bác ấy còn trên máy bay.”
“Hay là điện thoại mất sóng, biết đâu được.”
Tôi cau có, nghĩ không ra nên mặc cái gì.
“Để anh.” Cary bước vô, vòng qua người tôi, lấy trên giá xuống cái quần vải đũi ống rộng màu xám, với cái áo lưới đen cộc tay.
“Cảm ơn anh.” Sẵn đang đứng gần đó, tôi ôm chầm lấy Cary.
Anh siết mạnh làm tôi suýt nghẹt thở. Ngạc nhiên vì thái độ đó, tôi giữ nguyên một lúc, áp má lên ngực anh. Lần đầu tiên sau nhiều ngày nay tôi mới thấy Cary mặc quần jean với áo thun. Dù đơn giản nhưng nhìn anh vẫn quyến rũ và thanh lịch.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Tôi hỏi.
“Anh nhớ em gái lắm.” Anh thì thầm trên tóc tôi.
“Em chỉ không muốn anh gặp em nhiều quá đến phát ngán thôi.” Cố chọc cho anh vui, nhưng tôi vẫn thấy không ổn vì giọng nói của Cary thiếu hẳn sức sống thường ngày. “Hôm nay em đón tắc xi đi làm, nên mình có thời gian ngồi uống ly cà phê đó.”
“Được đó.” Cary buông tôi ra, cười tươi như trẻ con.
Anh nắm tay tôi kéo ra khỏi tủ đồ. Tôi thảy bộ quần áo lên ghế rồi hai đứa đi vô bếp.
“Hôm nay anh có đi đâu không?” “Anh có buổi chụp hình.”
“Vậy là tin vui rồi.” Tôi pha cà phê còn Cary đi lấy sữa. “Có lý do lấy thêm một chai Cristal ra ăn mừng rồi.”
“Thôi đi. Với chuyện đang xảy ra với bố em thì làm sao ăn mừng được.”
“Chứ mình làm gì bây giờ, không lẽ cứ ngồi đó nhìn nhau thở dài hả? Cũng đâu có giải quyết được gì. Nathan đã chết rồi, mà dù hắn còn sống thì chuyện kia cũng đã là quá khứ.” Tôi đưa cho anh cái ly đang bốc khói, rồi rót ly khác. “Em đã sẵn sàng chôn hết mọi chuyện xuống hố sâu và quên hẳn hắn ta đi.”
“Đối với em thì vậy.” Cary bỏ sữa vô ly cà phê rồi đưa lại cho tôi. “Nhưng còn bố em thì chỉ mới biết chuyện thôi mà. Bác ấy vẫn đang cần nói nhiều về nó.”
“Em sẽ không nói chuyện đó với bố đâu. Em sẽ không bao giờ nhắc nữa.”
“Lỡ ông không chịu vậy thì sao?”
Tôi quay lại nhìn anh, tựa người vô quầy bếp, hai tay cầm ly cà phê. “Tất cả những gì bố cần biết là em đã không sao rồi. Đây là chuyện của em chứ đâu phải của bố, và em vẫn sống được, thậm chí em nghĩ là còn sống tốt nữa là đằng khác.”
Cary vừa khuấy cà phê vừa có vẻ lo âu, nghĩ ngợi.
“Ừ, thì đúng là vậy.” Mấy giây sau, anh mới nói tiếp. “Vậy em có kể cho bố nghe về người tình bí mật của em không?”
“Không phải là bí mật, chỉ là lúc này em chưa nói được thôi. Em vẫn coi anh là bạn thân nhất của em, là người em luôn tin tưởng, yêu mến và dựa vào.”
Đôi mắt xanh nhìn tôi qua vành ly đầy nghi ngờ. “Có vẻ như không phải vậy.”
“Anh là bạn thân nhất của em mà, từ giờ cho tới già luôn. Dù em không kể với anh về người kia cũng không hề thay đổi điều đó.”
“Làm sao anh biết là không phải tại vì em không tin tưởng anh? Anh chàng này có gì ghê gớm mà ngay cả tên em cũng không nói được vậy?”
Tôi thở dài, nói một phần sự thật. “Em không biết tên anh ấy.”
Cary sững người, nhìn tôi trân trối. “Em nói giỡn hả?”
“Em chưa bao giờ hỏi anh ấy hết.” Câu trả lời lảng tránh lúc nào cũng càng làm tăng thêm sự nghi ngờ.
Cary nhìn tôi. “Như vậy mà anh không nên lo hả?”
“Không. Em thấy rất thoải mái mà. Bọn em mang lại cho nhau đúng cái người kia cần, và anh ấy rất quan tâm tới em.”
Cary nhìn tôi soi mói. “Vậy chứ lúc lên đỉnh thì em gọi anh ta là gì? Anh đoán là anh chàng này cũng phải đủ trình độ làm em hét lên chứ hả? Chứ hai người đâu đến với nhau để ngồi tâm sự đâu.”
“Ừm…” tôi lúng túng. “Thì em chỉ kêu Chúa ơi thôi.”
Cary ngửa cổ cười sằng sặc.
“Còn anh, quen hai người một lúc anh thấy sao?” Tôi hỏi.
“Anh thấy ổn.” Cary thọc tay vô túi quần, đung đưa trên gót giày. “Anh nghĩ anh quen với Tat và Trey cũng gần như có thể cho là một vợ một chồng vậy đó. Tới giờ anh thấy vẫn tốt.”
Điều anh vừa nói cũng có vẻ lý thú.
“Vậy chứ anh có sợ gọi nhầm tên lúc làm tình không?”
Đôi mắt xanh hấp háy. “Không. Ai anh cũng gọi là cục cưng hết.”
“Cary à!” Tôi lắc đầu. Anh đúng là hết thuốc chữa. “Anh có định giới thiệu Tatiana với Trey không?”
Anh nhún vai. “Anh không nghĩ đó là ý hay.”
“Sao lại không?”
“Tatiana lúc nào cũng đỏng đảnh khó ưa, trong khi Trey lại rất tử tế. Anh không nghĩ họ hợp nhau đâu.”
“Em nhớ có lần anh nói là anh không thích Tatiana lắm. Giờ anh đổi ý rồi hả?”
“Cô ấy vẫn vậy thôi.” Cary nói cho qua chuyện. “Anh thấy cũng được.”
Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Cô ta cần anh, Eva à.” Cary vội tiếp lời. “Trey mê anh, anh nghĩ cậu ta yêu anh nữa, nhưng cậu ấy không cần anh.”
Cái đó thì tôi hiểu. Đôi khi người ta cũng muốn có cảm giác là mình cần thiết ột ai đó.
“Hiểu rồi.”
“Ai nói là trên đời này có người sẽ ình tất cả mọi thứ chứ?” Cary khịt mũi. “Anh không tin đâu. Cứ nhìn em với anh chàng vô danh kia kìa.”
“Có thể một người không biết ghen thì sẽ chấp nhận những mối quan hệ thoải mái như của anh. Nếu là em thì không được đâu.”
“Phải rồi.” Anh đưa ly ra cho tôi cụng.
“Vậy là mình sẽ uống Cristal với…?”
“Ừm…” Anh mím môi. “Tapas nhé?”
Tôi chớp mắt. “Anh muốn mời bố đi luôn không?”
“Có vấn đề gì không?” “Tuyệt lắm, biết đâu có thể làm cho bố vui lên.” Tôi mỉm cười. “Anh tuyệt lắm, Cary.”
Anh nháy mắt đồng tình, làm tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Cuộc sống xung quanh tôi dường như đang đảo lộn, nhất là trong mối quan hệ với những người thân yêu. Đó là thử thách rất cam go, bởi trước giờ tôi luôn cần dựa vào người thân để giữ ình được thăng bằng. Nhưng mặt khác, giờ đây khi mọi thứ đã khác, biết đâu tôi sẽ mạnh mẽ hơn lên và có thể tự đứng thẳng trên đôi chân mình.
Nếu quả là như vậy thì tất cả đau đớn, chịu đựng đều xứng đáng hết.
“Muốn anh làm tóc cho không?” Cary hỏi.
Tôi gật đầu. “Giúp em nha!”