Bạn đang đọc Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 72: Tôn Nghiêm Của Đàn Ông
Editor: Nơ
Dỗ dành?
Đồ đàn ông thúi, lúc này còn nghĩ đến việc chiếm hời từ cô!
“Không nói thì thôi.” Hình U chống tay lùi lại cách anh nửa mét, “Dù sao em cũng quên rồi, nếu anh cam tâm tình nguyện nhịn ở trong lòng thì cứ nhịn tiếp đi.”
Thích nói hay không thì tùy anh vậy, dù sao người có khúc mắc với lớp trưởng cũng không phải là cô.
Ngay khi đôi chân của Hình U chuẩn bị rời khỏi mép giường, Minh Trầm đã nắm lấy mắt cá chân của cô với tốc độ cực nhanh: “Còn muốn chạy.”
Không nhắc đến thì thôi, nhưng khi nhắc đến thì cô hoàn toàn quên sạch, còn anh lại nhớ rất rõ ràng!
Sau kỳ thi tháng, chỗ ngồi sẽ được xếp theo thành tích, Minh Trầm là người đứng nhất nên có quyền ưu tiên lựa chọn.
Người thứ hai là lớp trưởng bốn mắt, lớp trưởng đứng ở trước cửa do dự một lúc, sau đó đi về phía của anh, chọn ngay cái bàn trước mặt anh.
“Bộp —”
Minh Trầm đập mạnh cây bút trong tay xuống bàn, va chạm phát ra tiếng kêu.
Lớp trưởng còn chưa kịp ngồi vào chỗ, cậu ta quay đầu nhìn thoáng ra phía sau, Minh Trầm hơi hất cằm lên, khoanh tay dựa vào ghế.
Hai ánh mắt giao nhau trong không trung, lớp trưởng vội vàng cầm lên một vài quyển sách vừa mới đặt xuống, sau đó dịch sang bên cạnh, ngồi xéo ở trước mặt anh.
Những người phía sau lần lượt chọn chỗ ngồi cho mình, chỗ ngồi bên cạnh Minh Trầm vẫn bị bỏ trống, cho đến khi Hình U đứng hạng mười mấy trong lớp bước vào phòng học.
Minh Trầm xoay viết bằng một tay, chốc chốc lại gõ lên mặt bàn.
Hình U đi về phía này, anh lặng lẽ dời cuốn sách giáo khoa đang nằm trên bàn sang chỗ khác.
Bước chân ở lối đi dừng lại, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô chọn vị trí bên cạnh lớp trưởng, trở thành…!Bạn bàn trên của Minh Trầm.
“Két.”
Ngòi bút vừa đặt xuống, Hình U cảm giác ghế của mình bị đá một cái.
“Gì đấy?”
Cô nhanh chóng tìm ra kẻ đầu sỏ gây tội ở bàn sau.
Minh Trầm nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt vô cảm, giọng điệu rất chi là qua loa có lệ: “Vô tình đá trúng.”
Hình U quay đầu lên, đúng lúc lớp trưởng ở bên cạnh hỏi mượn bút của cô: “Hình U, cho mình mượn bút của cậu với.”
Bởi vì thay đổi chỗ ngồi nên dụng cụ học tập của mọi người vẫn chưa được chuyển đi, trong tay chỉ cầm một ít đồ dùng.
Hình U đưa viết một cách sảng khoái, ghế ngồi lại bị đá lần nữa.
Cô quay đầu với tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn thấy Minh Trầm nhàn nhã dựa vào ghế, vô tội nhún vai, giống như thật sự không cẩn thận.
“Nếu còn một lần nữa thì coi chừng cái chân của cậu!” Tiểu Khổng Tước cũng không phải là người dễ chọc.
Ngón tay Minh Trầm nghịch bút, không trả lời.
Sau khi tất cả học sinh trong lớp đã chọn chỗ ngồi cho mình, mọi người bắt đầu thu dọn sách vở, công việc qua đi, người ở bàn sau lại bắt đầu quấy rầy.
“Này, cho mượn bút đi.”
“Chẳng phải cậu đang cầm trên tay sao?”
“Cái này hết mực rồi.”
Nếu những lời này là do người khác nói, cô sẽ tin.
Còn Minh Trầm nói thì vẫn phải đợi xem xét thêm.
Hình U trực tiếp cướp lấy bút bi trên tay anh rồi viết lên tờ giấy, giấy trắng mực đen rõ ràng, không hề hết mực như anh nói.
Cô còn chưa kịp vạch trần thì người nọ đã bắt đầu chấn vấn, “Cậu có ý gì?”
Hình U: “?”
Minh Trầm bắt đầu tính sổ, suy nghĩ vô cùng rõ ràng: “Cậu ta hỏi mượn bút thì cậu lập tức đưa cho, còn mình hỏi mượn bút thì cậu lại yêu cầu chứng cứ?”
Hình U cầm bút bi huơ huơ ở trước mắt anh: “Sự thật chứng minh cậu đang nói dối đấy thôi?”
Minh Trầm giật lấy cây bút trên tay cô: “Đây là vấn đề tín nhiệm.”
Hình U đập bàn lên án, “Một kẻ nói dối không đủ tư cách để nói về sự tín nhiệm.”
Cả hai “tranh cãi” long trời lở đất, lớp trưởng thỉnh thoảng quay đầu lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt dọa người kia của Minh Trầm, cậu ta lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, đối mặt với bảng đen.
Một lúc sau, cuối cùng cả hai cũng yên tĩnh trở lại.
Khi trống đánh hết tiết, Minh Trầm rời khỏi chỗ ngồi của mình, lớp trưởng thử đến gần Hình U: “Cậu có thể giúp mình một chút không?”
Hình U nghiêng đầu: “Ừ?”
Lớp trưởng kéo bài thi môn toán đến trước mặt cô: “Đây là câu toán cuối cùng trong đề, toàn khối chỉ có Minh Trầm giải được, mình muốn hỏi cậu ấy một chút.”
“Cậu nói một tiếng với cậu ấy là được rồi mà.” Tại sao còn muốn thông qua cô chứ?
Lớp trưởng đẩy nhẹ gọng kính: “Mỗi lần mình quay đầu lại, cậu ấy đều trừng mắt với mình.”
Hình U mơ hồ nhận ra: “Cậu sợ cậu ấy?”
Lớp trưởng khẽ gật đầu: “Ừm ừm.”
“Vậy tại sao còn muốn tìm cậu ấy?” Hình U không hiểu.
“Chúng ta phải noi gương những người giỏi hơn, không thể vì những khó khăn hiểm trở ở trên đường mà sợ hãi.” Đạo lý này được lớp trưởng áp dụng triệt để.
Hình U khá đồng ý.
Cũng giống như việc cô chọn chỗ ngồi này sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, ngoài những chỗ ngồi đã được các bạn học khác chiếm giữ, thì chỉ còn lại hai chỗ trống bên cạnh lớp trưởng và Minh Trầm.
Cô có hơi do dự, nhưng sau đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn tốt nhất, chính là chỗ ngồi hiện tại.
Bên cạnh là hạng hai, ngồi sau là hạng nhất, như vậy sẽ thuận tiện hơn trong học tập.
Hai người cùng bàn thì thầm to nhỏ, nhìn từ xa giống như tựa đầu vào nhau, tư thế vô cùng thân mật.
Minh Trầm đứng ở cửa phụ siết chặt tay.
Anh trở lại chỗ ngồi, Hình U cầm bài thi đến hỏi bài, ngay khi anh định lấy giấy nháp ra để giải bài cho cô, thì chợt chú ý đến tên của lớp trưởng được viết ở trên bài thi.
Anh dứt khoát ném bút: “Không chỉ nữa.”
Hình U chưa bao giờ thấy một người có tính khí kỳ lạ như vậy.
Cô không thích chịu đựng tính khí của Minh Trầm, trực tiếp trả lại tờ giấy cho lớp trưởng: “Cậu ấy không chỉ, nếu cậu thật sự muốn biết thì không bằng đi hỏi giáo viên.”
Lớp trưởng nhéo nhéo bài thi, tràn ngập mất mát.
“Đợi đã…” Minh Trầm đột nhiên kéo lấy góc bài thi mà lớp trưởng chưa kịp cất đi, anh nhìn lớp trưởng, “Cậu muốn tôi giảng cho cậu đề này?”
“Ừm ừm.” Lớp trưởng ôm bài thi gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn anh mang theo sự ngưỡng mộ: “Mình chọn ngồi ở đây là vì muốn học hỏi cậu.”
Minh Trầm nhướng mày, như thể đã bắt được mấu chốt.
Kể từ ngày hôm đó, ngày nào Minh Trầm cũng tìm hai đề toán phức tạp rồi giao cho lớp trưởng suy nghĩ, với cách gọi hoa mỹ là cùng nhau tiến bộ.
Lớp trưởng nhận được đề thì bắt đầu giải một cách hăng say, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện khác.
Khi Hình U định tìm cậu ta, lớp trưởng nghiện học không ngẩng đầu lên mà còn giơ tay ngăn cản: “Xin lỗi nhé Hình U, hiện tại thời gian của mình gấp rút lắm nên không thể phân tâm được, có cái gì không hiểu thì cậu có thể tìm Minh Trầm, cậu ấy giỏi hơn mình nhiều.”
Đối với việc Hình U lúc trước chủ động tìm lớp trưởng hơn là tìm anh, Minh Trầm vẫn luôn canh cánh trong lòng cho đến tận tốt nghiệp cấp hai.
Bây giờ nhớ lại, cũng là một loại cảm giác khiến người ta khó chịu trong lòng.
Vì vậy, Minh Trầm bắt lấy Tiểu Khổng Tước đang cố gắng chạy trốn: “Nói, tại sao em cứ ba lần bốn lượt tìm đến tên hạng hai đó?”
Hạng hai, hạng hai, đến lúc này rồi mà còn nhất quyết đè đầu người ta ở trên bảng xếp hạng.
Lớp trưởng: Tôi thực sự là mối hận lớn.
Cổ chân bị tóm lấy, Hình U không trốn thoát được, cô xòe hai tay với vẻ mặt “Em đành chịu”: “Em thực sự không nhớ, có lẽ lúc đó em cảm thấy phương pháp dạy của lớp trưởng có tính phổ thông dễ hiểu hơn.”
“Vậy sao?” Minh Trầm nhìn cô chăm chú.
“Anh nghĩ mà xem, nếu em không nhớ rõ thì có nghĩa là người đó không quan trọng, đúng không?” Hình U đột nhiên thay đổi chiêu thức dụ dỗ, chủ động đến gần, đặt hai tay lên đầu gối của anh: “Chẳng lẽ anh hy vọng em luôn nhớ đến lớp trưởng?”
Minh Trầm đè bàn tay đang làm loạn trên đùi mình: “Những lời này nghe có vẻ hợp lý.”
Hình U gật đầu thật mạnh, trở lại bên người anh, vòng tay ôm lấy eo anh: “Chuyện anh ăn giấm gì đó hồi cấp hai, sau này đừng nhắc tới nữa.”
Minh Trầm cũng đưa tay ôm cô, tựa cằm vào vai cô, trầm giọng đáp: “Ừm.”
Hình U tìm một tư thế thoải mái để làm tổ trong lòng anh, giấu đi những biểu cảm trên gương mặt.
Cô đã nói dối.
Cô quả thật đã quên những chuyện xảy ra giữa mình và lớp trưởng, nhưng cô nhớ rõ nguyên nhân chính khiến cô cố ý không đi tìm Minh Trầm trong một thời gian dài.
Khi đó đang là tuổi mới lớn, một nam sinh chói mắt như Minh Trầm rất được các nữ sinh yêu thích, các bạn nữ trong lớp còn cố gắng tiếp cận bằng cách giả vờ hỏi bài, nhưng đều bị cậu thiếu niên độc miệng phê bình đến phát khóc.
Không hiểu mới có thể hỏi tiếp, nhưng anh không thích con gái quá ngốc.
Giảng bài cho người khác thật sự rất phiền phức, mà anh không thích phiền phức.
Truyện Tiên Hiệp
Ở trường, thành tích của cô không tệ, thậm chí còn tính là nổi bật, nhưng khi đối mặt với Minh Trầm, lòng tự trọng của con gái nổi lên, cô không muốn để lộ quá nhiều “khuyết điểm” ở trước mặt Minh Trầm, cũng không muốn anh nghĩ “Câu hỏi đơn giản như thế này mà cậu cũng không hiểu sao?”.
Nhưng sau đó…!Một chuyện khác đã xảy ra.
Mưu kế của Minh Trầm đã thành công, kể từ ngày hôm đó lớp trưởng không kìm lại được sự ham học của mình, còn Minh Trầm thì bắt đầu điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại, nếu cô đang suy nghĩ lời giải, anh sẽ buột miệng thốt ra đáp án.
Hình U tức giận lườm anh một cái, Minh Trầm tự đề cử mình: “Gần đây mình khá rảnh.”
Hình U không buồn hé răng.
Minh Trầm hoàn toàn tấn công: “Thay vì dành thời gian ở đây vùi đầu suy nghĩ thì cậu dùng nó cho việc luyện đàn đi, không phải tốt hơn sao?”
Những lời này cũng khá có lý, vì vậy cô đẩy bài tập có độ khó cao qua cho anh, Minh Trầm nhìn vài cái, bắt đầu giải cho cô.
Khả năng tiếp thu của Hình U rất nhanh, hầu hết đều hiểu được, nhưng có đôi khi cũng sẽ gặp những câu rất khó, Minh Trầm giảng bài khó hiểu, Hình U nghe không hiểu, hai người chuyển từ thảo luận sang tranh luận.
Minh Trầm mất hết kiên nhẫn: “Hình U U, cậu ngốc chết đi được.”
Tiểu Khổng Tước ném bút: “Chê mình ngốc thì đừng dạy nữa!”
Tính cách của hai người đều không dễ dàng chịu thua, một khi nóng nảy thì không ai muốn cúi đầu.
Hình U cầm bút, tự mình tính toán trên giấy nháp, không chịu nhờ vả.
Căn phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bút sột soạt trên giấy, cuối cùng vẫn là Minh Trầm lên tiếng trước: “Này, cậu giận thật đấy à?”
“Tiểu Khổng Tước?”
“Hình U U?”
“Tinh Tinh.”
Hình U không trả lời mà nằm bò ra bàn, đầu cũng gục xuống theo, sườn mặt gối lên cánh tay, bả vai run lên không ngừng.
Điều này hoàn toàn làm Minh Trầm luống cuống.
Khi anh đến gần, Hình U quay mặt sang hướng khác, Minh Trầm tước vũ khí đầu hàng: “Mình sai rồi, mình xin lỗi cậu có được không? Mình…”
Trong khi anh đang vắt óc xin lỗi, cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt không hề thấy một chút bi thương.
Cô đang cười.
Minh Trầm im lặng ngay lập tức.
“Cậu nghĩ mình sẽ khóc sao? Cậu cũng coi thường mình quá rồi.” Hình U giơ giấy nháp lên, “Chỉ là một câu hỏi thôi mà, mình đã giải ra rồi.”
Ban đầu, cô cũng cho rằng Minh Trầm sẽ cảm thấy phiền khi bị hỏi quá nhiều, nhưng sau một thời gian, cô phát hiện sự thật khác xa với những gì cô nghĩ.
Theo một phương diện nào đó, Minh Trầm là một học sinh có thiên phú, những người khác cần suy đoán logic, nhưng anh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được kết quả, cho nên ở phương diện giải thích từng bước một như thế này, anh cần suy nghĩ phương pháp dạy học.
Cô cũng vô tình phát hiện ra, Minh Trầm đã sử dụng nhiều giấy nháp hơn kể từ khi giảng bài cho cô.
Minh Trầm dạy cô không phải qua loa tùy tiện, mà là đặc biệt bỏ nhiều công sức.
Tuổi trẻ năm ấy cả hai đều không hiểu tại sao mình lại làm ra những hành động đó, sinh ra tâm lý nào đó, nhưng may mắn thay, bây giờ họ đã có câu trả lời —
Là bởi vì thích.
*
Ở nơi do tổ tiết mục sắp xếp, thật sự không có chuyện gì xảy ra giữa hai người, Hình U yên lặng ôm anh một lúc, sau đó chạm vào điện thoại bắt đầu xem tin tức.
Không lướt điện thoại thì không biết, nhưng vừa lướt một cái…?
#Nụ hôn nồng cháy trên phát sóng trực tiếp của Nam Trầm Bắc U#
#Minh Trầm buộc tóc#
#Gỡ một cái, hôn một cái#
[Quỳ gối trước tổ tiết mục]
[“Phi khoa học” mà so sánh với “Lưu luyến” thì quả thật phải gọi bằng cụ]
[Tui đu Minh Trầm mấy năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hôn của ảnh đó, đúng là không dễ dàng gì mà…]
Minh Trầm đã đi theo con đường thực lực từ khi mới ra mắt, dù là cảnh hôn trong phim thần tượng vô cùng ngọt ngào thì anh cũng sẽ mượn góc quay, fan hâm mộ thực sự không ngờ lần đầu tiên họ nhìn thấy anh hôn thật là ở trên show tình yêu dành cho cặp đôi với vị hôn thê của mình.
Bản thân chủ đề tự có độ hot riêng, tổ tiết mục cũng ngấm ngầm đẩy mạnh quảng bá chương trình, đoạn video hôn nhau ở trên nền tảng rất dễ bị gỡ xuống, nhưng khán giả thông minh đã sớm quay màn hình lại.
Hình U xấu hổ đến mức suýt gỡ Weibo: “Nhìn xem chuyện tốt mà anh làm nè!”
Minh Trầm ngước mắt, so với vẻ ngại ngùng của cô thì anh lại rất tự hào: “Mọi người đều biết em là hôn thê của anh, hôn một cái thì có sao?”
Hình U chỉ vào ảnh chụp màn hình rồi lên án: “Cái này mà là một cái hả?”
Anh gật đầu không hề do dự: “Gỡ một cái, hôn một cái.”
Hình U: “…”
Cô nhanh chóng trượt xuống giường chạy mất.
Vì ba cặp khách mời là người yêu nhưng chưa có mối quan hệ vợ chồng hợp pháp, nên trong căn phòng lớn mà tổ tiết mục chuẩn bị có hai phòng ngủ, vì vậy Hình U dứt khoát bỏ mặc anh đi sang phòng khác.
Buổi tối không thấy cô đến, Minh Trầm cố ý đi sang bên cạnh tìm người, thấy Hình U đang ngồi ở trên giường, không hề có ý định nhúc nhích.
Anh nhắc khéo: “Tiểu Khổng Tước, em không ngủ sao?”
Hình U trừng mắt nhìn anh đầy tức giận: “Anh không thấy là em sắp nghỉ ngơi sao?”
Minh Trầm đã hiểu, đêm nay cô sẽ ngủ ở đây.
Đại trượng phu co được giãn được, vì vậy anh nhanh chóng quyết định di cư hang ổ của mình: “Được, anh ở với em.”
Thấy anh sắp đến gần, Hình U duỗi một chân ra đè ở bên ngoài: “Anh không được lại đây, em muốn ngủ một mình.”
Người nọ đưa tay ôm lấy lòng bàn chân cô, bàn tay anh nóng như thiêu đốt, Hình U lập tức rút chân về, xụ mặt nhìn anh: “Lần này em thật sự rất tức giận, anh đi sang phòng bên cạnh suy ngẫm lại đi.
“
Hình U quyết tâm muốn trừng phạt, đuổi anh ra ngoài.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Hình U lại cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Ngải Chanh:【OK, kế hoạch đã hoàn thành】
Vừa rồi, cô đang cùng Khương Ngải Chanh tán gẫu, hơn nữa còn bị chị em tốt trêu chọc: “Cậu như vậy là không được rồi, bị cậu ấy ăn sạch sẽ.”
Hình U khiêm tốn gật đầu: “Xin cô giáo Khương chỉ giáo ạ.”
Khương Ngải Chanh không chút keo kiệt mà truyền thụ cho cô những kiến thức mình đã biết: “Cậu có nghe qua câu “Không chiếm được sẽ nhớ mãi không quên” chưa? Từ chối nhưng vẫn thể hiện sự nghênh đón có hiểu không? Mỗi lần cậu để Minh Trầm đạt được, cậu ấy sẽ không coi trọng trạng thái của cậu, cậu phải học cách biết tiến biết lùi, ra sức gây khó dễ…”
Hình U trợn mắt há mồm khi nghe thấy lời dạy như súng liên thanh của Khương Ngải Chanh: “Sao cậu hiểu biết quá vậy?”
Khương Ngải Chanh cười bí hiểm: “Học đó.”
Hình U tò mò: “Học ở đâu?”
“Ặc…” Khương Ngải Chanh vừa mới xuất khẩu thành thơ do dự một lúc, cuối cùng nghẹn ra ba chữ: “Trong kịch bản.”
Hình U: “…”
Thật sự không lường được mà.
Phòng bên cạnh —
Đoạn video ngắn trong phát sóng trực tiếp của “Lưu luyến thời gian” lên hot search, Tưởng Tử Dục cố ý đến dò hỏi rằng có muốn cắt đoạn video này thành phim hay không, Minh Trầm đã từ chối.
Biết được nguyên nhân từ Minh Trầm, Tưởng Tử Dục nói ra một loạt đạo lý: “Người anh em, cậu không được.”
Minh Trầm cười khẩy: “Mình không được?”
Tưởng Tử Dục bật cười đập bàn: “Không phải cái đó, cậu đừng bắt sai trọng điểm.”
Anh hừ lạnh: “Các cậu thiết kế chương trình có vấn đề.”
Tưởng Tử Dục nhíu mày: “Vấn đề ở đâu?”
“Show tình yêu dành cho cặp đôi mà lại có hai phòng là sao?” Nếu không, anh đã không “bị” ở riêng.
“À, nếu cậu muốn một phòng thì tham gia show truyền hình dành cho vợ chồng đi.” Tưởng Tử Dục không vui vì bị anh gắn tội danh này lên thiết lập của chương trình “Đề nghị của cậu hợp lý, chỉ là không hợp pháp.”
“Không hợp pháp…” Minh Trầm cân nhắc từ này nhiều lần, ngay sau đó nảy ra một chủ ý.
*
Ngày hôm sau, hai người quay một đoạn phim mới dưới sự sắp xếp của đạo diễn.
Thời cấp ba, những chàng trai mặc đồng phục đỏ đang rượt đuổi nhau trên sân bóng, họ như ngọn lửa mùa hè nóng bỏng, tràn đầy năng lượng và sức sống.
Ngoài sân, có đôi mắt dõi theo từ đầu đến cuối.
Bóng bay vào rổ, đồng đội reo hò không thôi, nhưng cậu thiếu niên giành được chiến thắng lại nhìn về phía đám đông đầu tiên, tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong đó.
Hình ảnh thay đổi, cậu thiếu niên kẹp bóng rổ ở khuỷu tay đi đến cửa hàng tiện lợi trong khuôn viên trường, không đợi anh trả tiền, bên cạnh đã có một chai nước chìa ra.
Tiểu Khổng Tước ngạo kiều cầm chai sữa chua bằng tay trái, tay phải đưa nước tăng lực cho anh: “Mua dư một chai, coi như mời cậu uống đi.”
Rung động tuổi mới lớn và cảm giác yêu thầm nhau này đã được thanh mai trúc mã ra sức giữ kín.
Trong giờ giải lao, hai người đứng dưới ô che nắng của cửa hàng tiện lợi, Minh Trầm vặn chai nước ngọt cho cô: “Vẫn chưa hết giận?”
Hình U cầm lấy đồ uống, hừ nhẹ giống như hờn dỗi.
“Tha thứ” quá nhanh thì đối phương sẽ không nhớ lâu, yêu nhau rồi thì sao chứ? Làm giá đúng lúc cũng là một loại tình thú.
“Tiểu Khổng Tước, tối nay em muốn ăn gì? Về nhà anh sẽ làm cho em.” Minh Trầm cố gắng dụ dỗ cô, dùng chính cách thức của mình để cô đáp lại.
Vì là khách mời đặc biệt nên bọn họ chỉ cần quay hai ngày vào cuối tuần, hoàn thành nội dung hôm nay thì buổi chiều có thể rời khỏi.
Địa điểm quay phim là ở Ninh Thành, về nhà cũng tiện.
Hình U lại nói, “Em không muốn ăn gì cả.”
Nhân viên khuân vác bổ sung hàng hóa vào cửa hàng tiện lợi đi ngang qua với đống đồ lặt vặt trên tay, hàng hóa nằm ở trên cao lung lay sắp đổ, trong nháy mắt liền rơi xuống.
Minh Trầm tay nhanh lẹ mắt kéo cô qua, Hình U bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, chai nước trên tay lăn xuống dưới chân, cô không may giẫm phải, cả hai ngã nhào xuống đất, chai nước chưa kịp đóng nắp tràn ra lênh láng.
Cảnh tượng ngoài ý muốn này làm người ta bất ngờ, thứ mà Hình U chạm vào không phải là mặt nền lạnh lẽo, mà là một cơ thể mềm mại ấm áp.
Khi ngã, Minh Trầm đã bảo vệ cô ở trong ngực của mình.
“Shhh –”
Cô nghe thấy tiếng người bên dưới hít khí lạnh, lại thấy những người bên cạnh đang vây quanh mình, vội vàng đứng dậy: “Em đè trúng anh rồi hả?”
“Không sao.” Minh Trầm siết chai nước bằng một tay, hai chữ này gần như được phát ra từ kẽ răng.
Hình U thấy sắc mặt của anh căng ra, cô nhíu mày lo lắng: “Mặt anh tái mét hết rồi.”
Vừa rồi, hình như cô đè trúng bộ phận nhạy cảm nào đó…
Vì sự cố ngoài ý muốn này, việc quay phim được kết thúc sớm.
Hai người ngồi trong xe bảo mẫu, trên trán Minh Trầm toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Hình U thấp tha thấp thỏm: “Hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút?”
Minh Trầm nghiêng đầu cười với cô: “Hay là em tự kiểm tra một chút?”
Hình U nhíu mày nói: “Anh còn có tâm trạng nói đùa với em!”
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, phim truyền hình cũng không máu chó như vậy.
Minh Trầm vốn dĩ chỉ muốn kéo cô tránh khỏi đống hàng bị rơi xuống, nhưng chai nước trên tay lại rơi xuống mặt đất khiến cô trượt chân, dẫn đến kết quả như hiện tại.
Ngoài miệng thì anh nói không sao, nhưng vẻ mặt trông không được thoải mái, nghe nói chỗ đó đặc biệt nhạy cảm, khi sự cố ngoài ý muốn xảy ra, rõ ràng anh đã rất đau đớn.
Mỗi khi cô bị ốm, Minh Trầm đều vừa đấm vừa xoa nhất quyết bắt cô đến bệnh viện kiểm tra, giờ đến lượt cô làm chủ: “Đến bệnh viện khám đi.”
“Thôi nào.” Minh Trầm nắm lấy cổ tay cô, gần như tức đến bật cười, “Chỉ vì chuyện này mà đến bệnh viện? Còn gì là mặt mũi của anh nữa?”
Sắc mặt của Hình U nghiêm túc: “Cần mặt mũi hay cần mạng sống?”
Quả nhiên, Minh Trầm vì không muốn mất mặt nên mới luôn nói dối rằng mình không sao, đàn ông đều ưa sĩ diện, nhưng sĩ diện quan trọng hơn sức khỏe sao?
Minh Trầm không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày mình sẽ bị hôn thê cưỡng ép kéo đến bệnh viện khám nam khoa.
Vì để Hình U yên tâm, anh miễn cưỡng phối hợp một chút.
Điều quan trọng nhất chính là, ngay từ đầu Hình U vẫn luôn cẩn thận quan tâm anh, có thể mượn cơ hội này hưởng thụ sự chăm sóc của vị hôn thê cũng không tồi.
Không dùng khổ nhục kế tự dâng mình đến cửa thì quá phí, đợi sau khi “kiểm tra” xong rồi, chắc hẳn Hình U sẽ không so đo với anh chuyện “Gỡ một cái, hôn một cái”.
Vì tính chất công việc, bọn họ đều đến bệnh viện tư nhân để khám bệnh, cũng có bác sĩ quen thuộc.
Lúc vào cửa, Minh Trầm ngăn không cho cô đi theo: “Em định theo vào để xem anh kiểm tra luôn à?”
“…” Hình U lặng lẽ lùi lại, dừng ở cửa.
Minh Trầm ngồi ở bên trong một lúc, canh thời gian thích hợp rồi mới đứng dậy rời đi.
Minh Trầm bước ra khỏi phòng khám, Hình U lập tức bước tới: “Kết quả thế nào?”
Minh Trầm thành thật nói: “Không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Hình U đã yên tâm, không hề nghi ngờ việc kiểm tra của bệnh viện.
Sau khi trải qua đoạn nhạc đệm này, Hình U quả nhiên bỏ qua những mâu thuẫn trước đó, cả hai trở về nhà, Minh Trầm thực hiện lời hứa buổi sáng của mình là sẽ tự tay nấu cơm cho cô.
Vị hôn thê chu đáo ngăn cản: “Hôm nay anh phải nghỉ ngơi thật tốt, để em làm.”
“Không sao.” Sức khỏe của anh vô cùng tốt, cũng không thể giả bộ quá lố, dù sao loại chuyện này cũng liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông.
Anh đặt đồ xuống, đi vào bếp.
Màn hình điện thoại ở bên cạnh sáng lên, Hình U vô tình trông thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình, chỉ nhìn thấy một câu mới nhất:【Thiết bị kiểm tra cho thấy chức năng tình dục gặp trở ngại.】
Đôi mắt cô lập tức mở to, ngay khi cô định xem xét một cách cẩn thận, Minh Trầm đột nhiên trở ra, đi thẳng đến cạnh bàn.
Nhìn thấy Hình U đứng yên không nhúc nhích, như thể bị đóng băng tại chỗ, Minh Trầm khó hiểu nhìn cô: “Sao thế?”
“Không!” Hình U hít sâu một hơi, đột nhiên bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ tĩnh lặng, giả vờ bình tĩnh đi về phía cầu thang.
Khi quay lưng về phía anh, Hình U lấy tay che miệng, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Minh Trầm nhìn cô chằm chằm một lúc, một tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại của anh, anh thuận thế cầm lấy.
Bác sĩ phụ trách của Mạnh Tư Uẩn đã gửi một số tin nhắn cho anh, trong số đó có một cái bị thu hồi, tin nhắn mới nhất là:【Thiết bị lần trước được đưa đến bệnh viện cho thấy chức năng mới bị trục trặc, kết quả kiểm tra cho ra số liệu sai lệch, tình hình điều trị tạm thời chưa được xác định.】
*Bác sĩ viết nhầm từ “新功能 – chức năng mới” thành “性功能 – chức năng tình dục”.