Bạn đang đọc Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 70: Kích Thích
Editor: Nơ
Vành tai phiếm hồng bị cắn lấy, hàm răng ma sát nhẹ nhàng, Hình U rùng mình, đôi tay run rẩy, tài liệu và sách cổ tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Rõ ràng vẫn chưa làm gì, nhưng khi nghe thấy hai tiếng “Chị yêu” thì giống như bị nắm được điểm yếu, tim đập loạn nhịp.
“Sao, sao chứ!” Cô giả vờ bình tĩnh, trên mặt không hề lộ ra vẻ hoảng loạn, cao giọng hỏi: “Anh không chịu gọi còn không cho phép người khác gọi sao?”
Minh Trầm suýt chút nữa bị chọc tức đến mức bật cười: “Cô giáo Hình đến trường giảng dạy, nhưng sao lại tìm nam sinh viên cỡ tuổi em trai mình thế này?”
Hình U cúi người nhặt sách và tài liệu rơi dưới chân, phủi lớp bụi vô hình trên bề mặt: “Em đến trường mở tọa đàm là để chia sẻ thành công và truyền thụ kinh nghiệm, không tính là giáo viên.”
“Cho nên em rất hưởng thụ?”
“Đương nhiên.” Hình U khép sách lại và trả về chỗ cũ, “Khuôn viên trường có bầu không khí thoáng mát, sinh viên trẻ trung năng động, còn chủ động gọi em là chị, điều này thú vị hơn người nào đó nhiều.”
Minh Trầm hừ lạnh, niết mặt cô: “Tiểu Khổng Tước, em đúng là có gan nói.”
Khiêu khích ngay trước mặt anh, chẳng qua là dựa vào ban ngày ban mặt, còn ở trong thư viện nên một số hành động sẽ bị hạn chế.
“Ăn ngay nói thật mà thôi.” Cô giơ tài liệu che một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt to tròn lanh lợi.
“Ha.” Minh Trầm tiến lên một bước, mũi chân chạm vào mũi giày của cô.
Hình U lùi lại theo bản năng, Minh Trầm cũng đuổi theo bước chân cô.
“Cuốn sách cổ mà cậu muốn tìm chắc ở bên này, nhìn chữ cái trên đầu kệ sách ấy.” Một đoạn đối thoại xa lạ phát ra từ hành lang ở giữa các kệ sách.
Minh Trầm đã gỡ khẩu trang xuống, đối mặt với cô, lưng hướng ra ngoài.
Đôi mắt của Hình U ra hiệu cho anh mau đeo vào.
Sinh viên đến thư viện tìm sách sắp đi đến khu vực chữ cái bên này, hai cô gái khoác tay nhau đi tới, vừa quay đầu liền thấy…
“Đừng đi qua đó.”
“Uầy, bọn họ dũng cảm thật.”
Hai người kia tự cho là đang nói nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh như thế này thì người có đôi tai nhạy bén như Hình U nghe thấy rất rõ ràng.
Minh Trầm không đeo khẩu trang, anh trực tiếp lấy xuống một cuốn sách, mở nó ra rồi che ở trước mặt hai người, ai mà không biết còn tưởng rằng bọn họ đang làm chuyện gì đó khó xử.
“Anh cũng to gan quá nhỉ.” Hình U ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai ấy, ngón tay lướt dọc theo xương quai hàm góc cạnh của anh, “Nếu hai người đó đi đến thì sao?”
“Sẽ không.” Giọng điệu của Minh Trầm vô cùng chắc chắn.
“Sao anh biết?” Hình U ngửa đầu.
“Sự thật chứng mình, chẳng phải vừa rồi em đã nhìn thấy rất rõ hay sao?” Minh Trầm chỉ ra.
Hình U không nói nên lời.
Quả thực vừa rồi bọn cô vẫn chưa làm gì, nhưng hai người bạn kia đã tự suy diễn rồi chạy mất.
Thôi bỏ đi, quan tâm những chuyện này cũng vô dụng, Hình U đẩy cánh tay anh nhắc nhở: “Hiện tại không có ai, chúng ta đi nhanh đi.”
“Hiện tại không có ai?” Minh Trầm lặp lại mấy chữ này.
“Ừ.” Vừa rồi đến đây cô đã quan sát, không có ai ở đây, nghe nói trong trường còn có một thư viện lớn hơn nữa, hầu hết sách ở đây đều được mượn và mang đi.
Minh Trầm nhướng mày, giơ cuốn sách trong tay lên che mặt hai người một lần nữa, sau đó cúi đầu: “Vậy hôn trước đã.”
Lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Hình U làm chuyện như thế này trong thư viện, cảm giác xấu hổ ngay lập tức lan tràn từ đỉnh đầu xuống toàn thân, hai cánh tay chống vào bức tường quét vôi trắng, ngón chân cũng thẹn thùng mà nhúc nhích.
Một mặt là lo lắng sợ bị người ta phát hiện, mặt khác lại bị khuất phục trước kỹ thuật hôn điêu luyện của anh.
Cô cố gắng hết sức kìm nén âm thanh của mình, nhưng chính loại kiềm chế này đã kích thích ham muốn trong cô nhiều hơn, như thể khí oxy sắp bị lấy mất, tim phổi đều tràn đầy sự nhiệt tình: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Anh kéo dài khoảng cách trước mặt, nhưng vẫn không buông tay, cúi đầu cọ xát bên tai cô: “Đủ kích thích chưa? Chị gái.”
Âm thanh như ngọn lửa nóng bỏng ở bên tai, cảm giác tê dại truyền từ vành tai xuống cổ, đến tận trong tim.
Hai tiếng “Chị gái” này thật sự không phải là điều cô muốn nghe, chỉ là, cô không chống đỡ nổi.
Sau đó, cả hai đeo khẩu trang và rời đi, khi đi ngang qua quản lý cho mượn sách của thư viện, đôi mắt sáng ngời của Hình U ngượng ngùng nhìn xung quanh.
Vốn tưởng rằng sẽ về nhà ngay bây giờ, nhưng khi đi được một đoạn thì mới phát hiện Minh Trầm đang nắm tay cô đi dạo trong khuôn viên trường, cô dừng chân: “Hướng này có vẻ không đúng thì phải.”
Ngón tay Minh Trầm gãi nhẹ hai cái vào lòng bàn tay cô: “Không phải em muốn đi dạo trong khuôn viên trường sao? Anh đi với em.”
Một câu nói vu vơ được người khác để ở trong lòng, loại hạnh phúc này quả thực không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng mà, “Nếu bị phát hiện thì sao?”
Minh Trầm giữ lấy ngón tay cô, sau đó giơ lên đặt ở giữa chân mày của mình: “Anh nghĩ, hẹn hò với vị hôn thê danh chính ngôn thuận của mình không phải là chuyện phạm pháp.”
Giống như ngay từ đầu, người nọ đã công khai đến mức muốn cả thế giới đều biết.
Trái lại, cô vẫn luôn thận trọng, lo lắng rằng Minh Trầm sẽ bị phát hiện.
Lần này, cô đã nghĩ thông suốt, Hình U gật đầu rồi nắm lấy tay anh, đôi mắt cười cong cong.
Phong cách xây dựng cảnh quan của khuôn viên trường Đại học Cảnh Thành rất độc đáo, thời tiết vào tháng 5 không quá lạnh cũng không quá nóng, nhiệt độ ấm áp, thỉnh thoảng sẽ chạm phải một vài ánh mắt chú ý của sinh viên khi đi ngang qua hai người họ.
Có sinh viên đang ngồi một mình trong đình bát giác đọc sách, có sinh viên thể thao đang tập luyện trên đường chạy điền kinh, cũng có những đôi yêu nhau đang khoác tay đi dạo bên bờ sông.
Tuổi thanh xuân, là thứ không thể lãng phí.
“Nếu…”
Nếu những chuyện lúc trước không xảy ra, nếu bọn họ cùng nhau trải qua mấy năm đại học ở cùng một nơi, có lẽ bọn họ cũng sẽ nắm tay nhau bước đi trong khuôn viên trường như bây giờ.
Hình U muốn nói rồi lại thôi, những lời chưa nói ra chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Minh Trầm vẫn luôn để ý đến cô, anh không ngồi yên đợi mà chủ động dò hỏi: “Em muốn nói gì?”
Hình U nắm chặt ngón tay của anh lắc nhẹ trong không khí: “Em chỉ muốn nói, nếu như hôm nay anh không đến thì em cũng không định đi dạo trong khuôn viên trường.”
Minh Trầm ngay lập tức dùng giọng điệu đầy vẻ đắc ý: “Vậy em còn không cảm ơn anh?”
Hiếm khi Hình U không tranh luận với anh: “Vâng, cảm ơn anh đã đến.”
Trong lời nói của cô có ẩn ý, người nọ tin tưởng không chút nghi ngờ.
*
Quả nhiên, sự việc hai người nắm tay đi dạo trong khuôn viên trường đã bị tung lên mạng, mọi người đều biết Hình U đã có một buổi tọa đàm ở trường Đại học Cảnh Thành, cả hai đã bị chụp ảnh khi đang đi dạo trong khuôn viên trường, và cũng được nhận diện qua trang phục và ngoại hình.
Bọn họ vốn dĩ là một cặp, chỉ còn thiếu giấy chứng nhận mà thôi, nên khi loại ảnh này được đăng lên mạng thì quần chúng đều chèo thuyền CP này.
[Cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường, lãng mạn quá đuy]
[Đại Cẩu Cẩu thật sự rất bám Tiểu Khổng Tước luôn í, trước đây coi show truyền hình đã cảm thấy anh ấy dính người rồi, bây giờ cả buổi hòa nhạc và tọa đàm của Tiểu Khổng Tước anh ấy đều đến]
[Aaaaaaa không có tình yêu nào đáng ship hơn thanh mai trúc mã hết]
Mối quan hệ của họ có thể vượt xa hầu hết các cặp đôi khác, tạo ra những kỷ niệm thời gian độc nhất vô nhị, một hồi ức không ai có thể lặp lại.
Khu bình luận tương đối dễ chịu, hai người đều có độ hot riêng, đưa tới rất nhiều chủ đề mới.
Nhắc đến show tình yêu năm ngoái, fan CP rục rịch ngóc đầu dậy, các cuộc thảo luận hầu như ở trong siêu thoại, khu bình luận khuyến khích hai người tham gia show tình yêu dành cho cặp đôi.
Hình U không để chuyện này ở trong lòng, nào ngờ qua hai ngày sau, người của tổ tiết mục thực sự đến tìm bọn họ và chân thành bày tỏ muốn mời hai người họ làm khách mời đặc biệt*.
*Câu gốc: 飞行嘉宾 – Phi hành khách quý: Chỉ tham gia một vài tập của chương trình, trái ngược với dàn cast chính.
Ngoại trừ những lần cố ý thể hiện tình cảm thì chắc chắn bọn họ là một trong số những cặp đôi hot nhất và ngọt ngào nhất trong giới giải trí hiện tại.
Tên của show tình yêu dành cho cặp đôi này là “Lưu luyến thời gian”, nếu muốn nổi bật trong số hàng tá các show tình yêu ngoài kia thì nhất định phải có sự độc đáo hơn người.
Điều khiến mọi người mong đợi nhất chính là tổ tiết mục sẽ tái hiện lại khoảng thời gian và những cảnh tượng có ý nghĩa đặc biệt đối với hai người bằng cách quay phim và phát sóng cho khán giả.
Trải nghiệm thực tế sẽ thú vị hơn kịch bản, khán giả cũng sẽ tò mò, rốt cuộc cặp đôi ngọt ngào này có quá khứ như thế nào?
Sau khi cả hai nhận được lời mời từ tổ tiết mục, họ đã liên lạc với nhau gần như cùng một lúc.
“Em nhận được chưa?”
“Anh cũng nhận được à?”
Hai người dừng lại một chút, sau đó đồng thanh lên tiếng.
“Em muốn đi không?”
“Anh muốn đi không?”
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Nếu chỉ là một show tình yêu đơn thuần thì đúng là không có gì hấp dẫn, nhưng trò chơi tái hiện quá khứ này, bọn họ muốn tham gia.
Teaser tập tiếp theo của “Lưu luyến thời gian” sẽ nghênh đón một cặp đôi đặc biệt, không hề nói thêm điều gì, chỉ tiết lộ bốn chữ: Thanh mai trúc mã.
Mà đôi thanh mai trúc mã được yêu thích nhất năm nay chính là “Nam Trầm Bắc U”, tuy chưa chắc chắn nhưng fan hâm mộ không thể kìm nén được sự phấn khích.
Cho nên, bọn họ không chỉ may mắn nhìn thấy hai người yêu nhau, mà còn có thể đào ra những bí mật nhỏ về Nam Trầm Bắc U?!
[Trùi ui! Có phải là thanh mai trúc mã mà tui đang nghĩ đến hong?]
[Tấm ảnh đi dạo trong khuôn viên trường hai ngày trước mới hot hòn họt chưa được bao lâu thì bên phía show tình yêu đã công bố khách mời đặc biệt, khả năng cao là hai người họ rùi]
[Aaaaaaaaa đừng giấu nữa, mau phát sóng cho tui đi!]
Lúc này, Minh Trầm và Hình U đang thảo luận chi tiết với đạo diễn phụ trách tiết mục của bọn họ.
“Hai vị có thể miêu tả những hình ảnh có ấn tượng tương đối sâu sắc trong trí nhớ của mình, chúng tôi sẽ cố gắng tái hiện hoàn chỉnh nhất có thể, tuy nhiên, xét về các yếu tố bên ngoài như tuổi tác, chúng tôi sẽ sửa đổi một chút trong quá trình quay phim.”
Thông thường, những kỷ niệm sẽ bắt đầu từ sự quen biết.
Hai người gần như nghĩ về cuộc gặp gỡ đầu tiên cùng một lúc.
Năm sáu tuổi, Minh Trầm đã trèo lên cây để nghe tiếng đàn, làm mặt quỷ với cô qua lớp kính trong suốt.
Đạo diễn nghe xong thì lập tức nói tuyệt vời, nhưng xét thấy việc ngã từ trên cây xuống hơi khó coi, nên tổ tiết mục đã chỉnh sửa một số chi tiết và thay vào đó là bối cảnh thơ mộng hơn.
Khán giả đã mong chờ rất lâu, cuối cùng cũng đợi được trailer ngắn đầu tiên.
Bầu trời xanh biếc, tia nắng chiếu ra từ các tầng mây, cơn gió thổi qua ngọn cây, hoa lá xanh tươi khẽ đung đưa trước gió.
Một bản nhạc violin vang lên giữa khung cảnh hoa thơm chim hót đẹp đẽ này, âm thanh của bản nhạc không phức tạp, trái lại rất êm ái và dễ chịu.
Cậu thiếu niên tình cờ đi ngang qua, bị thu hút bởi âm thanh của tiếng đàn, anh lần theo điệu nhạc đi đến nhà kính trồng hoa, nhìn thấy cô gái đang say sưa kéo đàn violin.
Cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng đang kéo đàn cho những bông hoa.
Họ nhìn nhau qua lớp kính trong suốt, động tác kéo dây của cô gái dừng lại, bước đến bên cạnh cửa kính: “Anh là ai?”
Cậu thiếu niên không nói cho cô biết tên của mình, anh chỉ từ từ đưa tay đặt lên mặt kính.
Trong đôi mắt xinh đẹp lại hồn nhiên của cô gái hiện lên sự nghi hoặc, cô chuyển cây vĩ sang một tay khác, cầm chung với đàn violin.
Sau đó, cô cũng đưa tay lên, chạm vào ngón tay bên ngoài cửa sổ.
Ánh nắng xuyên qua đầu ngón tay, đóng băng hình ảnh vào khoảnh khắc đẹp nhất này, cuối trailer dần dần hiện ra tiêu đề, tên của nó là “Lần đầu gặp gỡ”.
Khung cảnh gặp gỡ lãng mạn và góc quay đẹp mắt đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, đồng thời cũng thông báo với mọi người rằng, thân phận của khách mời đặc biệt – Nam Trầm Bắc U!
“Lưu luyến thời gian” noi theo hình thức phát sóng trực tiếp của “Tình yêu phi khoa học”, nhưng hình thức phát sóng trực tiếp của nó chỉ mở vào khoảng thời gian cố định.
Vào thứ Bảy, sau giờ nghỉ trưa, chương trình phát sóng trực tiếp được mở ra.
Ba đôi tình nhân mặc đồ đôi lọt vào mắt công chúng, bọn họ sẽ rút ngẫu nhiên một hoạt động tương tác giải trí, các cặp đôi cần hoàn thành nhiệm vụ theo mô tả của luật chơi.
Người dẫn chương trình của tổ tiết mục: “Các cặp đôi có thể tự do thảo luận xem ai là người tiến lên bốc thăm.”
Minh Trầm và Hình U nhìn nhau.
Minh Trầm: “Ai đi?”
Hình U: “Anh đi?”
Hai người đồng thời lên tiếng, đáp án hướng về phía Minh Trầm.
“OK.” Anh lập tức bước đến, tiện tay lấy ra một tờ giấy cuộn tròn, sau đó kéo sợi dây gai buộc ở giữa rồi từ từ mở ra.
Khán giả không nhìn thấy nội dung, nhưng họ có thể thấy rõ lông mày của Minh Trầm càng ngày càng nhíu chặt, như thể anh đang gặp phải một vấn đề khó khăn nào đó.
[Tui cảm thấy tương tác ngẫu nhiên này hơi khó ăn à nha]
[Aaaaaaa đừng chỉ xem một mình, cho bọn em xem với]
[Bọn họ càng ngại thì chúng ta sẽ càng vui vẻ]
Để khách mời nhíu mày thì chắc chắn không phải chuyện dễ, nhiệm vụ của khách mời càng khó hoàn thành thì càng thu hút được khán giả.
Hình U đến gần, dựa vào vai anh nhìn thử.
Vừa nhìn thấy, cô lập tức cười rộ lên, độ cong nơi khóe miệng còn sâu hơn cái nhíu mày của Minh Trầm.
Khán giả không hiểu.
Nếu là tương tác dành cho cặp đôi, thì tại sao một người cau có chống cự, trong khi người kia lại háo hức muốn thử?
Người dẫn chương trình có mặt tại hiện trường: “Haha, có nhiệm vụ gì mà khiến thầy Minh của chúng ta phải khó xử như vậy?”
Minh Trầm giữ chặt tờ giấy không buông, Hình U đưa tay lấy nó ra rồi đưa cho người dẫn chương trình, một dáng vẻ không thể chờ đợi được nữa.
Nhìn thấy nội dung, người dẫn chương trình lập tức lộ ra biểu cảm khoa trương, sau đó lật tờ giấy về phía máy quay, lúc này cuối cùng khán giả cũng được nhìn thấy nội dung:【Xin bạn gái hãy dùng phụ kiện trong hộp đạo cụ để buộc tóc cho bạn trai.】
Người xem:???
[Muahahahaha bạn gái buộc tóc cho bạn trai? Có viết lộn không dzậy?]
[Đcm không thể tưởng tượng được có thể nhìn thấy Minh Trầm buộc tóc trong cuộc đời này luôn đó huhuhu]
[Lỡ trúng người bị hói thì sao trời?]
Các nhiệm vụ ở đây được thiết kế cho khách mời, tất nhiên sẽ không có trường hợp bị hói, vừa hay ba chàng trai của ba cặp đều có tóc tương đối dài, không ai hói hoặc để đầu đinh.
Những sợi dây chun dùng một lần mà tổ tiết mục chuẩn bị vừa mỏng vừa nhỏ, là mấy màu kẹo ngọt rực rỡ, nếu buộc mấy chục sợi lên đầu thì thật sự có trò hay để xem.
“Xin mời hai bạn.” Người dẫn chương trình đưa hộp dây chun cho Hình U.
Hình U cầm chiếc hộp trên tay với nụ cười xấu xa.
[Mấy bà nhìn biểu cảm của Tiểu Khổng Tước đi, giống như đã mong chờ rất lâu rồi á]
[Nếu là tui thì tui cũng kích động]
[Mẹ tui hỏi tui tại sao cứ ôm iPad cười khúc khích đây này]
Minh Trầm chậm chạp không nhúc nhích, Hình U đã tự mình cầm ghế dựa đặt ở sau lưng anh, vô cùng lịch sự và có nghi thức: “Mời ngồi.”
Cô đặt tay lên vai Minh Trầm, ấn anh ngồi xuống.
Minh Trầm nghiến răng nghiến lợi.
Hình U lấy ra một sợi dây chun hồng phấn, tay trái lấy một ít tóc rồi buộc lên.
Một chùm tóc nhỏ trông không khác biệt gì mấy, hai chùm, ba chùm…!Rõ ràng là một động tác lặp đi lặp lại, nhưng ai nhìn thấy cũng vô cùng thích thú, bởi vì kiểu tóc của Minh Trầm không ngừng thay đổi dưới bàn tay của Hình U.
“Tiểu Khổng Tước, một vừa hai phải thôi.”
[Anh ấy sốt ruột roàiii]
[Tiểu Khổng Tước cứ bềnh tễnh!]
[Hình U U đừng chỉ lo buộc phía sau, lấy luôn tóc mái phía trước đi!!]
Trên màn hình, Hình U dường như nghe thấy tiếng lòng của bọn họ, cô thực sự đưa tay ra vén phần tóc trước trán của Minh Trầm.
Cuối cùng, những sợi dây chun nhỏ nhiều màu đã được sử dụng hết.
Những sợi dây chun nhiều màu buộc thành từng chùm tóc nhỏ khiến đầu tóc Minh Trầm dựng đứng lên, nhưng dù vậy cũng không thể giấu được vẻ đẹp trai của anh, khí chất và bề ngoài của anh tương phản rõ rệt, hình ảnh này quả thực vô cùng xuất sắc.
Gương mặt người đàn ông căng ra, lộ ra một chút đáng yêu giống như một đứa trẻ hay dỗi: “Buộc xong rồi, có thể gỡ ra chưa?”
Ngay khi Minh Trầm cho rằng sẽ kết thúc ở đây, người dẫn chương trình lập tức đưa ra hộp đạo cụ thứ hai: “Những chiếc kẹp tóc trong này cũng phải sử dụng.”
Hình U mở nó ra, lấy ra một chiếc kẹp nơ, vẫn là hồng phấn.
Thấy cô cầm món đồ đó đi đến trước mặt mình, người đàn ông gọi tên cô bằng chất giọng trầm thấp, “Hình U.”
Hình U không hề hoảng sợ, còn lên tiếng nhắc nhở: “Nhiệm vụ là do anh rút mà.”
[Há há há há giọng điệu đắc ý này thật sự rất ngạo kiều]
[Có cảm giác Đại Cẩu Cẩu sắp bùng nổ rồi, Tiểu Khổng Tước cẩn thận nha cưng ơi]
Hình U cầm kẹp tóc, mở ra rồi kẹp lên đầu anh, người xem nhìn chăm chú đến mức không chớp mắt.
“Đợi đã.” Minh Trầm nhìn người dẫn chương trình, “Nhiệm vụ quy định phải đeo, nhưng chưa nói phải hoàn thành ở đây đúng chứ?”
Người dẫn chương trình không rõ anh muốn làm gì, nhưng quả thật trong quy tắc không chỉ định địa điểm, vì vậy anh ta gật đầu.
“Két.” Minh Trầm đột nhiên đẩy ghế dựa ra, đứng dậy kéo Hình U rời đi, bước vào một căn phòng khác.
[Hai người không chơi nổi có phải không hả!]
[Đừng đi mà…]
[Tui thấy mà tui tức á, anh ấy toàn lợi dụng lỗ hỏng trong câu chữ, đừng coi chúng em là người ngoài màaaa!]
Vừa bước vào phòng, Minh Trầm lập tức đóng cửa lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Minh Trầm cụp mắt, tầm mắt dừng ở trên tay Hình U, anh thuận thế cướp lấy chiếc kẹp tóc màu hồng rồi vân vê ở trong tay: “Tiểu Khổng Tước, em rất đắc ý nhỉ?”
Công cụ “làm xằng làm bậy” bị cướp mất, Hình U vô tội chớp mắt: “Nhiệm vụ vốn là do anh rút được.”
“Anh thấy em rất hả hê khi nhìn người khác gặp họa, em chỉ mong anh rút được cái này, để mặc em làm loạn?” Có quỷ mới tin lời cô nói, nụ cười sáng rỡ vừa rồi của cô muốn giấu cũng không giấu được.
Hình U lùi lại: “Này, em đâu có nói như vậy.”
Không ai ngờ Minh Trầm lại đột nhiên “xuất chiêu” như vậy, người dẫn chương trình ở bên ngoài gọi to: “Thầy Minh.”
Vừa rồi đã chơi quá mức, Hình U chột dạ muốn chuồn đi: “Bên ngoài đang gọi chúng ta, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Nhân lúc người dẫn chương trình còn đang ở ngoài gọi với vào phòng, Hình U đưa tay định mở cửa, kết quả là bị Minh Trầm đè vào cánh cửa, lưng chống đỡ phía sau.
Anh túm đuôi Tiểu Khổng Tước: “Còn muốn chạy?”
Người xem ở trước màn hình kêu la om sòm, đột nhiên phát hiện ống kính chuyển sang trong phòng.
Nhiều cặp mắt nhanh chóng tìm thấy hai người đang chặn ở…!Cánh cửa.
Minh Trầm hơi cúi người, anh không đeo kẹp tóc, nơ con bướm hồng phấn cũng không thấy đâu: “Gỡ mấy sợi dây chun lộn xộn trên đầu xuống cho anh.”
Mu bàn tay của Hình U bị anh ấn vào cửa: “Chúng ta ra ngoài trước nha, chút nữa em sẽ gỡ.”
Minh Trầm cúi đầu hôn chụt vào môi cô: “Có gỡ hay không?”
Ngón tay của Hình U run lên: “Không dễ gỡ đâu…”
Một nụ hôn nữa rơi xuống: “Không dễ gỡ à?”
Khuôn mặt của Hình U đỏ bừng, nhỏ giọng thút thít.
“Đừng giả vờ với anh.” Minh Trầm biết rõ tính cách của cô, nên tất nhiên sẽ không bị vẻ ngoài yếu đuối của cô đánh lừa.
Bàn tay to của anh đỡ lấy ót Hình U tựa vào cánh cửa, cúi người gần hơn: “Gỡ một cái, hôn một cái.
Hoặc là hôn đến khi nào gỡ xong mới thôi, em tự chọn đi.”
Lúc này, khu bình luận đều nhất trí có chung một câu nói.
[Hic, anh ấy thật sự không coi chúng ta là người ngoài…]
– —————
Nơ: Chúc các tình yêu một đêm trung thu vui vẻ ~.