Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương:1Quyển 2 -


Đọc truyện Công Ty Cho Thuê Quỷ – Chương 31Quyển 2 –


Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không

Quyển 2: Chuyện làm ăn duy nhất
Chương 6: Phá Ma Kiếm

Người dịch: Bigcrazier (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện


Đĩa tròn giao thoa với chữ “Sát” nhưng rồi nó vẫn cứ bay về phía trước với quỹ tích cũ, hệt như không hề gặp bất cứ trở ngại gì. Chỉ là lần này, đĩa tròn đi thấp hơn lần đầu một nửa. Vì thế khi bay từ đầu đến cuối, xe buýt lại bị nó cắt một đoạn, đến bàn ghế trong xe cũng bị đĩa tròn chém đứt hơn phân nửa.

Còn chữ “Sát”, ngay khi nó biến mất, một tiếng nổ thật lớn vang lên. Trong bóng tối, một dải hoa lửa bay ra rồi nổ tung như lựu đạn, ánh lửa bùng cháy và tràn ngập khắp mọi nơi xung quanh xe bus. Chợt, có một bóng đen lắc người và bước về Ung Bác Văn.

Bước chân vừa chạm đất, một âm thanh trầm đục được tạo ra, mặt đất cũng run rẩy nhè nhẹ. Mà chỉ cần một bước này, bóng đen đã tiến vào trong phạm vi pháo sáng, vì thế thân người cũng hiện ra đầy đủ.

Chỉ thấy bóng đen cao hơn ba mét, mắt tròn mũi cao, mặt xanh nanh vàng, đầu đội phương quan, thân mang trọng giáp. Cách ăn mặc của nó là của một võ sĩ thời cổ đại.

Võ sĩ khổng lồ cầm côn ngắn ở tay trái, tay phải nắm phật châu. Khi bước đến, nó vung đoạn côn ngắn trong tay, đĩa tròn từng cắt bay xe bus liền bay ngược trở lại rồi dính lên trên đỉnh côn để tạo ra một tổ hợp vũ khí có hình dáng cực kỳ quái dị.

Ung Bác Văn trừng mắt nhìn võ sĩ khổng lồ thật kỹ, hắn cảm thấy tên võ sĩ trước mắt rất quen. Dường như hắn đã gặp qua ở đâu đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ trong sách không hề nhắc tới loại yêu tinh tà quái nào có hình dạng như thế cả.

Võ sĩ khổng lồ vừa thu đĩa tròn xong thì tiếp tục bước về phía trước, mặt đất cũng chấn động không ngừng. Lúc này, nó đang vung đĩa tròn lên trên trời, tay còn lại nắm chuỗi hạt, miệng lẩm bẩm: “Tu chư thiện nghiệp hại bất thiện nghiệp, đương đắc thiện vô úy; Nhược như thực tri ngã, đương đắc thân vô úy; Nhược vu thủ uẩn, sở tập ngã thân, xá tự sắc tượng quan, đương đắc vô ngã vô úy; Nhược hại uẩn trụ pháp phàn duyến, đương đắc pháp vô úy; Nhược hại pháp trụ vô duyến, đương đắc pháp vô ngã vô úy…”

Tuy Ung Bác Văn đang nằm một chỗ và cố nhớ lại mình đã gặp cảnh này ở đâu nhưng khi nghe tiếng niệm kinh vang lên trong tai, hắn đột nhiên run lên, hệt như bị kinh văn này kích động nên cảm thấy rất khó chịu. Ung Bác Văn còn đang nghi ngờ về cảm xúc của mình thì cả thân thể bỗng mất đi khống chế. Chỉ thấy, Ung Bác Văn bật dậy thật nhanh, huơ kiếm rồi chỉ vào võ sĩ khổng lồ mà hét: “Hay cho thứ bàng môn tả đạo kia, loại yêu ma quỷ quái như ngươi cũng xứng niệm kinh trước mặt ta ư?”

Lời này vừa nói ra, hắn liền giật nảy mình. Sau khi che miệng lại, trong lòng vừa lo vừa sợ, cũng không biết tại sao cái miệng vốn đã an phận thủ thường hơn hai mươi năm, đột nhiên lại nói ra những lời như vậy.

Võ sĩ khổng lồ bị chọc giận bởi tiếng hét của Ung Bác Văn. Tất nhiên, nó cũng không niệm kinh nữa, thay vào đó, cổ họng của võ sĩ khổng lồ gầm gừ gì đó rồi phóng đĩa tròn về phía Ung Bác Văn.

Ban đầu, Ung Bác Văn còn kinh ngạc, vốn định nằm xuống né tránh, nhưng hắn vẫn chưa hành động thì trong đầu đột ngột hiện ra một chiêu kiếm mà từ trước đến giờ hắn chưa hề thấy qua. Theo bản năng, Ung Bác Văn hít một hơi dài, chân khí lẫn pháp lực trong cơ thể vận hành mãnh liệt theo một phương thức rất kỳ lạ, cánh tay cầm kiếm bỗng vung lên cao và chém một kiếm về phía đĩa tròn.

Tiếng hét này rất vang dội, hệt như tiếng sét trên đất bằng. Khi chấn vào trong xe, âm thanh còn làm bàn hư ghế gãy, cả những chai lọ, chén dĩa đều run lên và phát ra những âm thanh ông ông.

Cùng với tiếng ma sát, hoa lửa cũng văng tung tóe, rốt cuộc đĩa tròn đã bị một kiếm này trảm thành hai nửa, từng nửa một bay theo hai hướng chéo nhau, rồi đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, hai tiếng đinh đang vang lên, dường như có đồ vật vừa rơi xuống đất.


Kiếm thế đã chém đứt đĩa tròn những không những chẳng tiêu tan mà còn rơi xuống đất, những nơi kiếm thế đi qua liền nổi lên từng đường thẳng đuột, bóng tối xung quanh cũng bị kéo thành hai nửa, để lộ ra cảnh đêm trong thành phố, ánh đèn lấp lánh và cả bầu trời đầy sao.

Võ sĩ khổng lồ không dám đỡ một kiếm kinh thiên này, chỉ thấy hắn lóe lên một cái rồi biến mất như ảo ảnh, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhìn thấy trận pháp của kẻ địch bị một kiếm phá vỡ, Ung Bác Văn không nghĩ ngợi gì nữa mà bế Ngư Thuần Băng và cùng nhảy xuống xe buýt. Lại bước hai bước, họ đã thoát khỏi phạm vi của trận pháp.

Trong bóng tối, võ sĩ khổng lồ lại hiện lên. Sau khi gầm gừ, nó cất bước đuổi theo, bước chân nặng nề đạp lên trên mặt đất vẫn phát ra những tiếng thùng thùng như trước, hệt như cái trống di động, đã vậy mặt đất còn chấn động không ngừng.

“Thật lợi hại, cho nó thêm một kiếm nữa đi.” Ngư Thuần Băng thấy Ung Bác Văn đại hiển thần uy nên vừa hưng phấn nhảy lên nhảy xuống vừa kéo tay áo của hắn và nói.

“Chém không nổi, mau chạy đi…” Ung Bác Văn trả lời bằng giọng nói khàn khàn.

Ngư Thuần Băng sững sờ, đến lúc hoàn hồn lại thì không khỏi giật mình. Chỉ thấy sắc mặt của Ung Bác Văn trắng bệch, mồ hôi toát ra đầy người, thân thể lung lay sắp đỗ, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào: “Ngươi, ngươi làm sao vậy?”

“Thoát lực.” Ung Bác Văn khoát tay áo, mới trả lời hai câu cụt lủn mà mắt đã hoa lên. Phải biết rằng, một kiếm vừa rồi tuy mạnh mẽ thì có mạnh mẽ thật, nhưng cái giá phải trả cũng khá lớn. Bởi vì mới chém một kiếm mà hơn phân nửa chân khí của hắn đã hư thoát.

Cuối cùng, hắn miễn cưỡng chạy thêm vài bước thì tim đập liên hồi, hơi thở dồn dập, trạng thái thoát lực lại xuất hiện.

“Ta chạy không nổi rồi, ngươi…” Ung Bác Văn nói một câu rất có phong cách của anh hùng: “Ngươi chạy trước đi, ta sẽ cản hắn!”

Nhưng không đợi hắn nói xong, Ngư Thuần Băng đã ngăn hắn lại: “Nếu ngươi đã nói như vậy, thế thì chúng ta cùng chạy.”

Nói xong, nàng lấy một cái nón bảo hiểm rồi đội lên đầu Ung Bác Văn.

“Ngươi có xe à?”Ung Bác Văn nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách của Ngư Thuần Bằng, dường như đang chờ nàng lấy ra một chiếc xe.

“Không có!” Ngư Thuần Băng đeo túi xách lên trên vai, rồi hét “Đi nào!”

Câu nói vừa dứt, Ngư Thuần Băng chuyển thân, con đường xi măng cứng rắn đột ngột biến thành mặt nước. Thấy vậy, nàng lập tức kéo Ung Bác Văn lặn xuống.

Võ sĩ khổng lồ vừa rời khỏi bóng tối, đến khi bàn chân đạp xuống nơi hai người lặn xuống thì chỉ có thể in lại một vết chân thật lớn. Một lát sau, nó chợt thu nhỏ lại, thoáng chốc liền biến thành một pho tượng lớn bằng nắm tay và nằm luôn trong vết chân.

Chiếc xe bus rách nát vẫn còn ở bên đường, lò nướng đã bị dập tắt từ sớm. Chợt có một người đàn ông trung niên đen gầy bò ra từ dưới xe. Người này vừa ôm ngực thở hổn hển vừa thất tha thất thiểu chạy về phía dấu chân, cầm pho tượng lên.

Pho tượng xuất hiện rất nhiều vết nứt, cứ ngỡ chỉ cần chạm nhẹ thì nó sẽ vỡ vụn.

Khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện một đường màu đỏ mờ nhạt. “Phụt”, hắn vừa phun một ngụm máu lên trên pho tượng rạn rứt.


“Xì xì xì!!!” Toàn bộ máu tươi đều thấm vào trong những khe hở của pho tượng. Chỉ trong chốc lát, máu tươi trên pho tượng không còn thừa một giọt. Trong khe chợt phát ra ánh sáng hồng mờ ảo, rồi chậm rãi chuyển động và hợp lại. Cuối cùng, bên ngoài mặt lưu lại nhiều đường hoa văn.

“Đây là… Phá Ma Bát Kiếm!” Người đàn ông gầy đen lau máu tươi trên khóe miệng rồi nói: “Khó trách hắn có thể phá được Tụ Âm trận.”

Thì ra hắn tính kế rất tốt, sợ rằng đám quỷ sẽ giúp đỡ Ung Bác Văn nên không dám ra tay trong công ty mà chỉ đành chọn cách chặn lại ngay giữa đường. Đã vậy còn phải mất rất nhiều thời gian để bày trận pháp để có thể phát huy uy lực lớn nhất của pháp thân, nhưng ngàn tính vạn toán lại không thể ngờ đến sự xuất hiện của chiêu kiếm đó.

Người đàn ông đen gầy ho sặc sụa rồi ôm ngực như người bị bệnh lao phổi. Sau khi cất pho tượng, hắn bước chầm chậm trên vỉa hè, không bao lâu đã biến mất tại khúc cua.

Đầu đường lại yên tĩnh như bao đêm khác.

Đột nhiên, một bóng người bay đến trước xe buýt. Chỉ thấy hắn rơi xuống như chiếc lá thu trong gió, lúc chạm đất cũng không phát ra vất cứ một âm thanh nào.

“Sọat”, một âm thanh nho nhỏ vang lên, cây gậy xanh biếc dừng lại và cắm trên mặt đường xi măng. Một tên thầy bói đeo kính râm bấm ngón tay trong đêm tối, rồi giậm chân than thở: “Chí cương chí dương, vô kiên bất tồi, quả đúng là Đại Nhật Như Lai Kim Cương kiếm. Haizzz, chỉ tiếc là ta đã đến muộn.”

Hắn đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại những dấu chân khổng lồ trên mặt đường xi măng. Đến đây, hắn không khỏi nhíu mày, đang định bước tới để nhìn cho kỹ thì lại nghe chiếc xe buýt rách nát phát ra tiếng động. Một lát sau, một thân thể mập mạp nhưng không đầu đi ra từ phía sau xe và giơ hai tay, từ từ đi về phía thầy bói.

“Cút đi!” Thầy bói không thể kiên nhẫn chờ thân thể bước tới mà liền huơ tay từ phía xa. Gần như lập tức, thân thể không đầu đó lại văng ngược vào trong xe bus rách nát như ruồi bị đuổi.

Một đường ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối, theo đó, một tiếng cười khúc khích vang lên, thân thể không đầu cũng phân thành hai phần và bay mạnh về hai phía. Nhưng khi nó bay đi chưa được nửa mét đã bốc cháy. Cuối cùng, thân thể không đầu cháy sạch, đến tro cốt cũng không còn, chỉ để lại từng đốm lửa bay múa trong gió như con đom đóm trong đêm.

Lông mi trái của thầy bói khẽ nhíu, tay cầm chặt cây gậy xanh biếc của mình, quát khẽ: “Đại Nhạc Kim Cương?”

Lại là tiếng cười khúc khích đó nhưng lần này, một người xuất hiện từ trong bóng tối, nhưng hắn đã dừng lại khi chỉ còn cách thầy bói chừng trăm bước, miệng nói: “Bộc sư huynh, đã lâu không gặp.”

Mày trái của thầy bói nháy đi nháy lại không ngừng. Một lát sau, hắn nhấc cây gậy xanh biếc lên rồi lạnh lùng nói: “Ta họ Bộc Dương, không phải họ Bộc.”

“Không ngờ đã nhiều năm trôi qua mà sư huynh không hề thay đổi. Nếu không bao giờ buông lỏng chấp niệm, chỉ sợ kiếp này huynh không thể tu thành chính quả.” Người nọ có dáng người trung bình, thân mặc âu phục, chân mang giầy da, tóc vuốt keo bóng, mũi thẳng miệng vuông, chỉ là đôi mắt vừa hẹp vừa dài nên ấn tượng đầu tiên trong lòng người khác chính là một kẻ gian trá. Nhìn bề ngoài, người này khoảng hai mươi tuổi, Tuy lúc nói chuyện, hắn mỉm cười rất ngã ngớn nhưng trong giọng nói lại tỏ ra cực kỳ già dặn, không hề tương xứng với vẻ ngoài.
Thầy bói cũng không tranh luận với hắn mà chỉ chặn cây gậy xanh biếc ngang ngực của mình, rồi hỏi: “Cổ Dương Định, ngươi đã bỏ đi thì hôm nay lại quay về để làm gì?”

“Sư huynh xuất hiện ở đây vì cái gì thì tự nhiên ta cũng vì cái đó mà đến. Đáng tiếc, chúng ta đều đến trễ rồi.” Cổ Dương Định thản nhiên nói tiếp: “Năm tháng không chờ đợi con người, nếu sư huynh vẫn giữ chấp niệm này mà không thay đổi, chỉ sợ nhất mạch của Thanh Long Tự sẽ vĩnh viễn biến mất trên trần thế. Lại nói, thiên hạ có nơi nào không thể tu hành? Sư huynh cứ một mực chấp nhặt chuyện này thì quả thật quá buồn cười.”

Thầy bói hừ lạnh một tiếng: “Nếu cách nghĩ năm đó của tổ sư Trân Hạ giống với các ngươi, vậy chỉ sợ Mật Tông tại trung thổ đã biến mất từ lâu. Nghe nói mấy năm nay các ngươi làm ăn cũng không tệ, mà việc thu tín đồ thì chỉ được tiến hành trong xã hội thượng lưu. Chắc bây giờ sản nghiệp đã phú khả địch quốc.”

Tất nhiên Cố Dương Định nghe ra ý châm chọc trong lời nói của thầy bói, nhưng hắn cũng không chấp mà cười nói: “Vạn vật đều có phật tính, sư huynh mang chấp niệm quá nặng rồi, cần gì phải để ý tín đồ từ nơi nào đến chứ?”


Hai người đã lâu không gặp, khi gặp liền lời qua tiếng lại như mũi thương đầu tiễn. Dù vậy, họ chỉ nói bằng miệng nhưng không hề ra tay, quả thật đã phát huy nhuần nhuyễn chủ nghĩa “quân tử động khẩu bất động thủ”, sợ rằng chẳng mấy chốc hai người sẽ quên đi mục đích ban đầu.

Ngay tại góc đường cách đó không xa, một cái đầu ló ra và nhìn về phía hai người rồi liền rụt lại thật nhanh. Người này chính là người đàn ông đen gầy mới vừa rời khỏi. Lúc nãy, hắn bị Phá Ma Bát Kiếm dọa đến thất hồn lạc phách nên mới bỏ đi mà không để ý xung quanh. Đến khi đi được nửa đường, hắn mới nhớ mình còn phải xử lí một vài thứ do hoạt thi để lại nên liền quay về, không ngờ gặp phải một màn như trước mắt.

Hắn biết mình không thể chọc tới hai vị đại hiệp này, vốn nghĩ muốn xoay người bỏ đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền lập tức bỏ qua ý nghĩ này. Cuối cùng, hắn quyết định chậm rãi đi ngoặt về hướng trái ngược với hướng hai người đang nói chuyện.

Cùng thời điểm người đàn ông đen gầy vừa ngoặt hướng, hai người nọ liền ngậm miệng lại, hệt như đã hẹn nhau từ trước. Nhưng họ cũng chỉ lẳng lặng đứng đối diện nhau mà không hề để ý đến người đàn ông đen gầy. Một hồi lâu sau, họ cùng hừ lạnh một tiếng rồi mỗi người đều xoay người bỏ đi theo hai hướng khác nhau, cũng không thèm nhìn đối phương một lần nào nữa.

Cố Dương Định đi về phương hướng giống với người đàn ông đen gầy, điều này đã dọa vị nhân huynh đen đầy đến độ tay chân mềm nhũn như chân tôm. Đi được nửa đường, Cố Dương Định mới rẽ vào trong một con hẽm. Đến đây, người đàn ông đen gầy lập tức vắt chân lên cổ chạy chừng một ngàn tám trăm mét để đến một con đường khác. Lúc này, hắn nhìn thấy một chiếc xe taxi đang chạy trên đường nên phất tay gọi xe dừng lại. Sau khi nói địa chỉ, hắn lại đợi cho chiếc taxi khoảng ba bốn dặm, mới ngã xuống ghế dựa và thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ, hắn liền cảm thấy mồ hôi đã chảy đầy lưng áo.

Không ai chú ý khi mọi người bỏ đi không lâu, một bóng đen mờ ảo đột ngột nhảy ra từ phía sau xe bus. Bóng đen có dáng hệt như một con chim khổng lồ, chỉ thấy nó tung người lên trên không trung rồi mở đôi cánh lớn và nhập vào bầu trời đêm.

Xa taxi chở người đàn ông đen gầy đi qua hơn một nửa thành phố Xuân Thành, cuối cùng rời khỏi nội thành và đến một thôn nhỏ cách Xuân Thành khoảng ba dặm.

Thôn nhỏ này tên Thập Lý, tổng cộng có năm mươi mấy hộ gia đình sinh sống, vì thôn Thập Lý ở gần Xuân Thành nên người trong thôn dựa vào nghề cung cấp rau xanh và trứng gia cầm cũng đủ để sống. Tuy nơi đây là nông thôn, nhưng có lẽ sinh hoạt còn tốt hơn một số người thành thị bình thường. Mà những căn nhà trong thôn đều là nhà cao hai tầng, nhà nào cũng có xe máy, có mấy nhà khá giả còn có xe hơi.

Người đàn ông đen gầy sống ở thôn từ rất lâu rồi, nhà hắn ở đầu thôn, xem ra dù nửa đêm mới về nhà cũng không quấy rầy hàng xóm.

Xe taxi dừng trước cửa nhà, người đàn ông đen gầy xuống xe và đi vào trong. Khi bước tới trước lầu, chưa kịp cửa mở, hắn đã nghe tiếng rên rỉ xen lẫn với những tiếng cười ha hả và tiếng thở dốc liên tục của đàn ông. Đêm nay hắn bị Ung Bác Văn ức hiếp, vốn đã nóng nảy đến bốc lửa. Khi nghe âm thanh này, nỗi căm phẫn lập tức bộc phát. Chỉ thấy hắn bay lên tung một cước đá bay cửa nhà, phẫn nộ quát: “Lão tử chịu khổ chịu tội ở ngoài đường… Cái con đàn bà lẳng lơ kia, ngươi ở nhà…”

Lời vừa nói được một nửa liền ngừng lại, hệt như máy Cassette đang hát lại bị người ta nhấn nút ngừng nên không thể phát âm gì nữa.

Ánh sáng xanh lá mờ nhạt chiếu lên trên mặt người đàn ông đen gầy. Vì sợ hãi, khuôn mặt hắn dần vặn vẹo liên tục.

Bên cạnh cửa chính của căn nhà là phòng khách, diện tích khoảng sáu mươi m², trên vách tường trong phòng có dán bức tranh tết Bát Tiên Quá Hải, hai bên bức tranh tết đề hai câu đối đỏ thẫm, thượng liên là: “Nhà nhà hộ hộ cười cười nói nói, hoan hoan hỷ hỷ mừng năm sang”, hạ liên là: “Trên trên dưới dưới nam nam nữ nữ, già già trẻ trẻ tuổi lại thêm”. Đây là thói quen ở nông thôn, câu đối xuân thường được dán trong ngày mừng năm mới, đến ngày ba mươi cuối năm mới bóc ra và đổi câu mới.

(Nguyên văn: “Gia gia hộ hộ thuyết thuyết tiếu tiếu, hoan hoan hỉ hỉ quá tân niên” và “Thượng thượng hạ hạ nam nam nữ nữ, lão lão thiếu thiếu đô thiêm nhất tuế”, no_dance8x dịch câu đối)

Dưới tranh tết và câu đối là bàn thờ, trên bàn đặt tượng quan âm bằng sứ trắng, trước tượng thờ hoa quả, tất cả vẫn bình thường như mọi nhà khác. Chỉ có tàn lửa trên cây nhang vốn có màu đỏ nhưng lúc này lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lá. Rèm cửa đã được kéo lại từ bao giờ, thế nên ánh sáng xanh lá cũng không thể ánh ra bên ngoài. Chỉ là điều này ngược lại lại làm không gian trong phòng khách tràn ngập một loại không khí ma quỷ.

Ở phía đông phòng khách có đặt một bộ sô pha gồm ba cái lẻ quây thành nửa cung tròn, chính giữa đặt một bàn trà, ly thủy tinh màu nâu. Cách bàn trà khoảng ba mét là vách tường, nơi đây đang treo một chiếc tivi LCD 50 inches.

Âm thanh khiến người bình thường nghe xong sẽ không tự chủ được mà thú huyết sẽ sôi trào được tạo ra trên bộ sô pha này.

Thì ra có bốn gã Lạt Ma mặc áo bào tro đang ngồi trên sô pha nhưng có ba người ngồi ở sô pha bên ngoài, chỉ có một lão Lạt Ma ngồi ở sô pha dài ở chính giữa. Lão Lạt Ma này đưa lưng về phía cửa ngồi, trên thân của hắn có một người phụ nữ lõa thể. Khuôn mặt của người phụ nữ này đã bị tóc đen che khuất hơn phân nửa. Chỉ thấy hai tay của nàng đỡ hai vai lạt ma, vòng eo chậm rãi chuyển động, đôi nhũ phong nặng trịch trước ngực cũng lắc lư liên tục. Dưới ánh sáng xanh lá, mồ hôi trên thân thể của người phụ nữ cũng bóng bẩy một cách ma quái.

Đối diện với một màn mê hoặc như vậy nhưng ba Lạt Ma trên sô pha bên ngoài lại mang khuôn mặt nghiêm túc, hai tay chắp thành chữ thập. Lúc này, họ vừa nhìn chằm chằm vào hai người trên sô pha vừa tụng kinh thật nhanh. Âm thanh mơ hồ cùng tiếng rên rỉ hòa vào trong không gian rồi quẩn quanh không ngớt.

Dường như bốn nam một nữ không hề để ý đến cử chỉ của người đàn ông đen gầy khi hắn phá cửa và nhảy vào. Thay vào đó, họ vẫn duy trì trạng thái vô vi, riêng chỉ có người đàn ông đen gầy, vốn là người bắt kẻ thông dâm, bị dọa điến độ run rẩy, hàm răng đánh vào nhau lách cách, mãi không ngậm lại được.

“Tôn Giả!” Chồng của kẻ thông dâm bối rối đứng trước cửa một lúc thật lâu, thấy không ai để ý đến mình. Cuối cùng, hắn cố lấy dũng khí rồi rụt rè kêu một câu.

Lạt Ma đang ôm ấp người phụ nữ cũng không quay đầu lại mà phất tay: “Cút mau.”


Người đàn ông đen gầy mừng như được đại xá. Chỉ thấy hắn vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi cửa, cũng không quên đóng cửa lại. Tuy vậy, tên này lại không dám đi xa mà chỉ cung kính đứng ở trước cửa.

“Hắc Tam…”

Tiếng gọi xen lẫn với tiếng rên rỉ của người phụ nữ truyền vào trong tai người đàn ông đen gầy. Âm thanh này khiến hắn run rẩy chút ít, rốt cuộc hắn mới cung kính trả lời: “Có đệ tử.”

“Gần đây Xuân Thành có gì dị động hay không?”

“Dị động thì không có, chỉ là…”

“Hử?”

“Tôn giả, pháp trận của nhà Phí bị người ta phá rồi.”

“Ồ? Nơi đây còn có nhân vật có khả năng phá Tụ Âm Trận ư? Thế ngươi có biết là người nào hay không?”

“Đệ tử đã tra rõ, kẻ ra tay chính là một pháp sư phái Thiên Sư tên là Ung Bác Văn và Phong Thủy Đại Sư Lưu Ý của Hiệp hội pháp sư Xuân Thành. Mặc dù âm cổ trên người Phí Mặc vẫn chưa hoàn toàn biến hình nhưng cũng bị tịnh hóa. Trước mắt, pháp trân ở nhà họ Phí đã bị phá hủy hoàn toàn, thứ này đã được Lưu Ý mang đi sau khi phá hủy trận pháp. Đệ tử mới vừa tập kích Ung Bác Văn tuy nhiên đã thất bại, đến yêu thông pháp thân do Phật Sống ban thưởng cũng bị thương tổn. Xin tôn giả chủ trì công đạo.”

“Nghĩ mãi cũng không thể ngờ Đạo Gia ở Trung Thổ có loại người như vậy.” Lạt Ma trong phòng tắc lưỡi mấy tiếng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh như trước: “Hắc Tam, lần này bốn người bọn ta đến đây còn có trọng trách khác. Còn chuyện của nhà họ Phí, ngươi hãy tạm thời vứt sang một bên. Thay vào đó, hãy toàn lực sắp xếp nhân thủ kiểm tra tất cả trẻ con được sinh ra trong khu vực Xuân Thành trong một tuần gần đây. Nhớ, bọn ta cần tư liệu kỹ càng, bao gồm giờ sinh ra, hình dạng đặc thù, tình hình cha mẹ, hiện tượng kỳ dị khi sinh ra, tóm lại càng tỉ mỉ càng tốt. À, nhân tiện hãy tra thêm những việc đáng chú ý trong giới thuật pháp Xuân Thành và phái người theo dõi tất cả nhân sĩ sở hữu thuật pháp xuất nhập Xuân Thành, nhất là những người có liên quan đến Phật giáo.”

“Tôn Giả, vậy còn Ung Bác Văn..”

“Đủ rồi, ta đã nói tạm thời cứ vứt chuyện của nhà họ Phí sang một bên, tự ta có cách xử lý riêng.”

Hắc Tam còn muốn giải thích sự việc tối nay mình gặp được, cùng với Phá Ma Bát kiếm, thứ vốn không phải là công phu của Đạo gia, nhưng giọng nói của Tôn Giả đang rất bất thiện nên không dám mở miệng nói ra mà chỉ thấp giọng đáp: “Đệ tử lĩnh chỉ.”

“Đi đi.” Theo lời này, âm thanh rên rỉ của người phụ nữ trong phòng đột nhiên tăng thêm, trong âm thanh dường như mang theo nỗi cực sướng mà cũng cực khổ.

Hắc Tam nghe âm thanh này thì trong mắt hiện lên một chút đau khổ, nhưng hắn không dám để lộ ra mà làm như không nghe thấy gì rồi xoay người bỏ đi.

Sau khi thét lên và nằm vô lực trên người Lạt Ma, người phụ nữ cũng không nhịn được mà phải co giật nhè nhẹ. Ánh sáng hồng óng ánh từ người nàng dần dần bay ra như sương như khói.

Lão Lạt Ma thu liễm tâm thần, dáng vẻ bất động chẳng khác người chết, chỉ có làn da trước trán là đang phập phồng liên tục, nơi đây cũng phát ra một dãy những tiếng “Thùng thùng” làm cả phòng đều run lên.

Ba Lạt Ma còn lại ngừng niệm kinh cùng một lúc, sau đó cao giọng niệm phật hiệu rồi khom người thi lễ với lão Lạt Ma.

Đôi môi của lão Lạt Ma bất động nhưng giọng nói trầm thấp lại vang lên.

“Tuy việc Hắc Tam vừa nói không quan trọng nhưng cũng không thể để yên. Kẻ dám phá trận pháp và lấy thánh khí chính là nỗi ô nhục đối với đại giáo. Nạp Ba Nhân Xích, ngươi mau tiễn Ung Bác Văn về Tây phương cực lạc.”

“Vâng, thưa thượng sư!”

Một gã Lạt Ma khom mình thi lễ rồi rảo bước về phía cửa ra vào, chẳng mấy chốc đã rời khỏi căn phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.