Đọc truyện Công Ty Cho Thuê Quỷ – Chương 30Quyển 2 –
Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 2: Chuyện làm ăn duy nhất
Chương 5: Thiên Sư lộ thân thủ.
Người dịch: Bigcrazier (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Ngư tiểu thư, ngươi có sao không?” Ung Bác Văn sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy.
“Sắc lang khốn kiếp, ngươi muốn chết à?” Ngư Thuần Băng tức giận gầm lên một câu rồi bỗng nhiên bật dậy thật mạnh.
Một tiếng “Bốp” vang lên, cái ót của Ngư tiểu thư đã tiếp xúc thân mật với cái mũi của Ung tiên sinh.
Hai người cùng kêu thảm, Ngư Thuần Băng lại bị té xuống mặt đất, còn Ung Bác Văn thì phải lùi lại mấy bước, máu mũi cũng chảy ròng ròng.
“Đau quá…” Ngư Thuần Băng vừa cẩn thận ôm đầu vừa chống tay đứng dậy rồi nức nở: “Sắc lang chết tiệt, ngươi muốn mưu sát bổn cô nương cũng không cần phải làm như vậy chứ…”
Ung Bác Văn còn tưởng rằng nha đầu này sẽ nổi giận mà bất chấp tất cả động thủ xử lý hắn, nào ngờ nàng chỉ xoa trán, mở to mắt nhòe lệ rồi nhìn chằm chằm vào hắn, bộ dáng vô cùng tội nghiệp. Điều này lại làm cho Ung Bác Văn áy náy không thôi, hắn vừa lau máu mũi vừa tỏ vẻ biết lỗi: “Ta chỉ muốn bảo ngươi cẩn thận, coi chừng có mai phục.”
“Chỉ là một con hoạt thi thôi mà, loại tà vật này trí tuệ có hạn, làm gì có khả năng sắp đặt mai phục chứ?” Ngư Thuần Băng bị té cũng không nhẹ, vầng trán trắng tinh như ngọc của tiểu nha đầu cũng bị đụng đến bầm tím.
Ung Bác Văn đưa mắt nhìn ra xa, sau đó mới giải thích: “Tất nhiên hoạt thi không biết mai phục, nhưng người thì có thể.”
“Người?” Ngư Thuần Băng không hiểu được, bấy giờ mới nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi la lên: “Đúng rồi, lúc chúng ta mới lên xe, cô phục vụ rõ ràng là một người sống, làm sao mà trong chớp mắt lại biến thành một cái hoạt thi đã thối rữa hơn nửa như vậy rồi? Khẳng định là có người sắp xếp!” Nếu ngay từ đầu cô phục vụ đã là một cái thi thể thì chắc chắn không thể qua mắt được hai người bọn họ.
Ung Bác Văn toát mồ hôi hột, cô gái này cũng thực quá sơ ý rồi, sự việc bất hợp lý rõ ràng như vậy mà tới giờ mới nghĩ đến.
Bên ngoài xe đột nhiên vang lên một loạt âm thanh quái dị, khắp không gian tràn ngập những tiếng rít, tựa như có cả bầy độc xà cùng tiến lên vậy. Tiếng động càng ngày càng to, càng ngày càng gần, bất chợt bên thân xe phát ra một dãy những tiếng ken két của sắt thép ma sát vào nhau.
Cùng với những âm thanh chát chúa, một vật thể kim loại có hình dạng tròn đang xoay thật nhanh và vụt qua thân xe. Mặc dù chiếc xe bus được làm bằng thép tốt nhưng trong lúc này, nó cũng chẳng khác gì đậu hũ. Chính vì vậy, toàn bộ phần nóc xe cũng được cắt thật ngọt rồi bị hất tung lên.
“Nằm sấp xuống!” Lúc này, Ngư Thuần Băng vẫn đang mải mê phân tích những chi tiết không hợp lý khi hoạt thi xuất hiện, nào biết chuyện gì đang xảy ra. Do đó Ung Bác Văn đành phải vội vàng nhào tới đẩy nàng xuống dưới đất.
Một âm thanh trầm đục vang lên, chỉ thấy tiểu nha đầu lại kêu lên thảm thiết, không biết lần này lại bị đụng vào chỗ nào nữa đây.
Ánh đèn chớp nháy vài cái rồi vụt tắt, xung quanh chỉ còn lại một màn tối đen như mực.
Ung bác văn không nhìn thấy được bất cứ thứ gì, chỉ cảm giác một trận gió lạnh thổi qua sau lưng mình. Mà dường như xung quanh cũng bị một trận lốc xoáy quét qua, một loạt những âm thanh lách cách vang lên liên tục, tựa như có vô số đồ vật bị thổi bay lên trời và lần lượt rớt xuống đất. Trong không khí chợt tràn ngập mùi nước tương, tỏi, ớt…
Hình như phía trên có một bóng đen bay lướt qua, một lát sau phía xa truyền đến một tiếng động thật lớn, hệt như thứ gì đó thật lớn bị rơi xuống. Sau một khoảnh khắc, xung quanh lại trở nên yên tĩnh như trước. Ung Bác Văn cẩn thận từng chút một quay đầu nhìn lên trời, nhưng kỳ lạ là chẳng thấy bầu trời hay sao trăng ở đâu cả. Thay vào đó, trong tầm mắt chỉ còn lại một màn đêm mênh mông vô bờ.
“Sao thế?” Ngư Thuần Băng vùng vẫy một hồi thò được đầu ra khỏi người Ung Bác Văn, nàng cũng chẳng còn tâm trạng oán trách hắn mà chỉ quay đầu nhìn xung quanh xem xét: “Sao lại tối như vậy?”
Lúc này ngay cả Ung Bác Văn ở bên cạnh Ngư Thuần Băng còn không nhìn rõ. Trong lòng nàng bất chợt run rẩy, sau khi nắm chặt cánh tay Ung Bác Văn, nàng mới có cảm giác an toàn hơn.
“Đây là trận pháp”. Ung Bác Văn trả lời như vậy, nhưng hắn không dám khẳng định. Vì trận pháp của Đạo gia có khả năng xoay chuyển càn khôn, khi trận pháp phát động có khả năng ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh.
Mà một người tu luyện pháp thuật Đạo gia thì phải chú trọng thiên nhân hợp nhất, cho nên chỉ cần môi trường xung quanh có biến đổi một chút, hắn đã có thể cảm ứng. Thế nhưng từ đầu tới giờ, Ung Bác Văn hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có trận pháp được phát động.
Nghe Ung Bác Văn nói trước mắt là trận pháp, Ngư Thuần Băng liền lục lọi túi xách rồi lấy ra một cây bút lông màu đen. Sau đó, nàng giơ cây bút này lên trên trời và điểm nhẹ một cái. Lúc này, từ đầu bút bắn ra một quầng sáng màu lục nhỏ bằng ngón cái, quầng sáng bay lên cao chừng sáu, bảy mét thì biến to bằng đầu người, hệt như một quả khinh khí cầu treo lơ lửng trên không trung.
Ánh sáng xanh lục nhẹ nhàng lan tỏa ra bốn phía, đẩy lui bóng tối mịt mù. Ung Bác Văn hoa mắt, nhìn xanh biếc trước mặt, hắn ngỡ ngàng hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Pháo sáng, đây là đồ chuyên dùng để đối phó với các loại phép thuật che mắt, cản trở tầm nhìn. Nó có thể duy trì liên tục ba mươi phút, đây là sản phẩm công ty của cha ta nghiên cứu hồi năm 1993…” Ngư Thuần Băng đang còn muốn quảng cáo thêm một chút nữa nhưng đang nói đến mức hứng khởi thì chóp mũi đã ngửi đươc một cực kỳ mùi hôi thối. Dựa theo phương hướng mùi hôi tỏa ra, nàng nhìn thấy cái đầu mới nãy giờ đang kéo theo một đống nội tạng hỗn loạn bò đến.
Ngư tiểu thư không nhịn được mà liền hét lên một tiếng, đang lấy ra vài món đồ chơi trong túi xách ra thì đã không còn kịp. Ngay trong thời khắc nguy cấp, nàng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng quát lớn, một cây đũa trúc thường dùng để xâu thịt phóng tới và đâm xuyên qua cái đầu, thuận đà găm nó dính cứng vào sàn xe bus.
Đây hoàn toàn không phải là phép thuật mà chỉ đơn thuần là công phu nội gia. Từ hồi năm tuổi, Ung Bác Văn đã bắt đầu tu luyện công phu nội gia của phái Thiên Sư, đến năm hai mươi thì đã có một chút thành tựu. Tuy hắn không thể dùng cành hoa, cọng cỏ để giết người như trong tiểu thuyết nhưng nếu tập trung nội lực vào một tờ giấy thì cũng có thể xắt thịt thay cho dao. Bây giờ, Ung Bác Văn đang dùng đũa trúc làm vũ khí nên đâm xuyên qua xương sọ rồi còn cắm vào tấm thép chút đỉnh cũng xem như không phải chuyện lạ gì cả.
Cái đầu hoạt thi há miệng kêu một tiếng, lại bắn chiếc lưỡi đã bị chẻ đôi về phía cổ Ngư Thuần Băng. Lúc này, Ngư Thuần Băng đã tranh thủ được một chút thời gian để lấy một cây súng ngắn trong túi xách ra. Sau khi nhắm chuẩn, nàng bắn một phát vào cái đầu bắn trước mắt.
Không có tiếng súng nổ đinh tai nhức óc, chỉ thấy một làn khói dày đặc bay ra từ trong họng súng và lan tới chỗ cái đầu của hoạt thi. Mà khi cái đầu vừa chạm vào đám khói thì lập tức bốc cháy, trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
Ung Bác Văn thờ ra một hơi nhưng vẫn không dám sơ suất. Trước tiên, hắn không vội vàng đứng dậy mà trước tiên ngoái đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bấy giờ, toàn bộ xe bus đã bị quét sạch từ trong ra ngoài, nửa trên của chiếc xe đã bị cắt bay, hiện không còn chút dấu tích. Ngay cả dãy cửa sổ bằng thủy tinh cũng bị cắt đôi chứ không vỡ vụn, đủ thấy lưỡi cưa tròn bay với tốc độ kinh người như thế nào.
Ngư Thuần Băng khẽ cử động bên dưới người hắn để có thể nằm ngửa mặt lên trên. Chỉ thấy miệng nàng khẽ áp đến bên tai hắn rồi hỏi nhỏ: “Sao rồi?”
Lỗ tai của Ung Bác Văn bị hơi thở ấm áp của nàng làm cho ngứa ngáy. Giờ đây, hắn mới nhớ mình đang đè lên trên người nàng. Lại nói, thân thể ở bên dưới không những co giãn vô cùng, mà còn êm ái mê người, đặc biệt là hai quả cầu thịt đang áp tại lồng ngực hắn lại càng truyền tới một cảm giác kỳ dị, khó nói nên lời. Điều này làm hắn có cảm giác một tiểu ác ma đang hò hét xúi giục trong lòng rằng: Hãy tiến lên san bằng tất cả…
Đương nhiên, tiểu ác ma này chỉ có thể hò hét được vài câu. Ngay sau đó, nó liền bị tiểu thiên sứ tên là lý trí cầm thiết bổng đập đến u đầu mẻ trán.
Ung Bác Văn lấy lại bình tĩnh, cũng không dám tiếp tục nằm trên người Ngư Thuần Băng nữa. Sau khi vội vội vàng vàng đứng lên, hắn giả bộ như không biết gì mà nói: “Không biết thứ bay xoẹt qua lúc nãy là thứ gì?”
“Hình như là một loại vũ khí dạng đĩa.” Ngư Thuần Băng lại không có để ý nhiều như vậy. Nàng cũng lập tức đứng lên theo rồi giũ bỏ bụi bặm trên người. Lúc này, Ngư Thuần Băng lại không nhịn được mà phải vừa đưa tay xoa trán vừa quay đầu nhìn quanh: “Quái, tại sao chẳng nhìn thấy gì thế này?”
Quả pháo sáng treo lơ lửng trên không trung chiếu sáng khu vực hơn trăm m² xung quanh xe bus, nhưng vượt quá phạm vi này vẫn tối đen như mực, đường phố, đèn đuốc lẫn nhà cửa đều bốc hơi từ bao giờ.
Ung Bác Văn đi loanh quanh vài bước, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Sau đó, tay phải của hắn bắt ấn quyết cùng kiếm chỉ và vẽ lên lòng bàn tay trái, cuối cùng mới quát lớn một tiếng: “Đốt!” Tay trái liền đánh về phía trước theo tiếng quát.
Chỉ thấy một dải ánh sáng vàng rực từ trong lòng bàn tay của Ung Bác Văn bắn ra, tia sáng hệt như một thanh kiếm sắc nhọn. Tia sáng này bay tới đâu, liền xé rách màn đêm đến đó, có cảm giác như thứ nó xé rách chính tấm màn sân khấu.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng bên ngoài liền tràn vào lỗ hổng mà tia sáng vừa tạo ra.
Một chiêu vừa rồi gọi là Kim Quang Phá Giáp thuật, là một môn thần thông của phái Thiên Sư, chuyên dùng để dò xét tính chất, uy lực của các loại trận pháp. Có thể tưởng tượng rằng chiêu này giống như bên quân đội thường dùng ra đa dò thám tình hình quân địch trước khi giao chiến vậy, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Ánh sáng vàng kim bay thêm một đoạn liền bị bóng tối lấp đầy, còn những ánh sáng vừa mới le lói một lần bị nuốt chửng. Nhưng nhìn thấy tình hình này, trong lòng Ung Bác Văn thoáng buông lỏng, hắn mỉm cười nói với Ngư Thuần Băng: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là một ảo trận đơn giản thôi. Thứ bàng môn tả đạo này cũng dám khoe khoang trước mặt ta, thật là không biết tự lượng sức. Xem ta phá trận đây.”
Trong giọng nói đầy tự tin, dường như mình là một tuyệt đỉnh cao thủ vô địch thiên hạ.
Ung đại cao thủ vừa nói xong, đang muốn làm phép phá trận. Chỉ là, khi hắn vừa mới chuẩn bị tư thế, còn chưa kịp niệm chú, thì đã nghe một tiếng rít lớn xuyên phá không gian. Đĩa tròn lớn khi nãy lại từ trong bóng tối lại bay tới!
Cái đĩa này có tốc độ rất nhanh, lần này không có thân xe ngăn cản nên tiếng rít vừa vang lên thì nó đã bay đến bên cạnh hai người.
Việc này quả thật nằm ngoài dự đoán, Ung đại cao thủ không có kinh nghiệm thực chiến nên liền bị hù đến mất mật. Trong lúc tay chân luống cuống, hắn cũng chẳng biết phải xử lý thế nào cho vẹn toàn.
Cũng may Ngư Thuần Băng nhanh trí, nàng vừa thấy không ổn thì liền hạ thấp thân mình rồi kéo Ung Bác Văn ngã sấp xuống, nhờ vậy chiếc đĩa tròn mới bay sượt qua đầu Ung Bác Văn trong gang tấc.
Ung Bác Văn té xuống đất, nhưng ngay lập tức nhảy dựng lên rồi gầm lớn: “Mau cho ta mươn phù kiếm.”
Hắn vừa mới ra vẻ đã bị rơi vào cảnh chật vật như vậy thành ra đã thẹn quá hóa giận.
Ngư Thuần Băng thấy hắn mặt mày bặm trợn nên chỉ đành lè lưỡi. Sau khi lục lọi túi xách, nàng lấy ra một thanh phù kiếm lóng lánh rồi đưa qua cho hắn.
Ung Bác Văn cũng không hiểu túi xách nhỏ như vậy, làm cách nào lại có thể chứa một đống đồ. Tuy rất thắc mắc nhưng bây giờ còn có việc quan trọng hơn nên cũng chỉ đành nén nỗi hiếu kỳ.
Chỉ thấy Ung Bác Văn cầm phù kiếm huơ lên, thanh kiếm lập tức dài ra khoảng hai xích năm, trên thân kiếm dán đầy phù chú, trên mặt có hai hàng nút bấm hình tròn, bên trên mỗi nút đều có khắc những chữ triện thật nhỏ, trong điều kiện ánh sáng mờ mờ ảo ảo hắn cũng không thể xác định những chữ đó có ý gì.
Ngư Thuần Băng thấy hắn ngơ ngơ ngẩn ngần nên vội vàng giải thích: “Trên thân kiếm phong ấn các loại pháp chú, cần dùng loại nào thì chỉ cần nhấn nút là được, không cần phải niệm chú.”
Vừa nói nàng vừa đưa Diêu Khống Khí cho hắn: “Món này có thiết kế nút bấm tỉ mỉ hơn, ngươi dùng cái này đi.”
Ung Bác Văn lắc đầu không nhận, cũng không hỏi cách sử dụng phù kiếm. Tay phải cầm kiếm, tay trái cho vào túi quần và lấy ra một lá bùa trống rồi ném lên trời. Ngay sau đó, hắn liền cho tay vào túi áo rút ra một cây bút máy. Bút vừa được lấy ra, Ung Bác Văn dùng tay cái búng bay nắp nút rồi vẽ một loạt phù chú lên trên lá bùa trên không trung. Kết quả là trên lá bùa liền hiện ra những vết mực đỏ tươi như máu, hóa ra mực trong bút máy là loại mực chu sa chuyên dùng để vẽ bùa. Trong chớp mắt khi lá bùa vừa vẽ xong thì cũng là lúc nắp bút vừa hạ xuống đóng nắp lại. Ung Bác Văn tiện tay cho bút vào túi áo lại rồi mới đưa tay chụp lá bùa đang bay xuống, tay phải khẽ lật đâm mũi kiếm xuyên qua lá bùa, theo thế đó lại đâm kếm ra. “Xèo”, lá bùa lập tức bốc cháy.
Ung Bác Văn biểu diễn rất lưu loát và tiêu sái. Mặc dù Ngư Thuần Băng sinh ra trong dòng dõi thế gia, phụ thân là một vị tông sư của phái Mao Sơn nhưng những năm gần đây mọi người đều cổ động hiện đại hóa pháp thuật, tróc quỷ trừ tà đều dùng máy móc đạo cụ chế sẵn. Vì vậy cho nên đến giờ nàng cũng chưa từng thấy cách vẽ bùa làm phép đẹp mắt như thế. Trong một lúc, nàng chỉ biết trợn mắt há mồm, ánh mắt tràn ngập sùng bái. Còn bộ dạng chết nhạo Ung Bác Văn là kẻ quê mùa thì đã biến mất từ bao giờ.
Ung Bác Văn niệm kiếm quyết, trường kiếm bay ngoằn ngoèo trong không trung, bóng lửa chớp động, tàn ảnh dần hình thành một chữ “Sát” thật lớn. Quỹ tích của thanh kiếm lặp đi lặp lại đến lần thứ tư thì cũng là lúc lá bùa cháy hết.
Tiếng xé gió lại vang lên trong không gian, đĩa tròn vẫn quay trở lại tấn công hai người.
“Phát thiên cố, dương thiên tinh, phi kim tinh, chấp hỏa luân, bố tốn khí, trấn chư sát, trảm yêu tà, yểm thần sắc. Cấp cấp như luật lệnh!” Ung Bác Văn bước chân trái lên trên một bước, tay trái vung lên. Sau khi niệm chú ngữ xong, ngay lập tức chữ “Sát” đang ngưng tụ liền tự động bay đến nghênh đón đĩa tròn.
Đây chính là Thiên Cương Trấn Sát Quyết, là pháp môn chuyên dùng để đối phó với các loại trận pháp bàng môn tả đạo. Ung Bác Văn nhìn thấy phương thức tấn công quỷ dị của đĩa tròn thì đã đoán được đối phương sai sử một loại tà quái nào đó vừa trấn giữ trận pháp vừa lựa thời cơ động thủ với bọn họ ngay trong ảo trận.
Vì vậy, Ung Bác Văn mới dùng pháp môn Trấn Sát quyết, chỉ cần yêu vật đang âm thầm điều khiển đĩa tròn trúng chiêu thì kết quả chắc chắn phải hình thần câu diệt, không thể siêu sinh.
Đương nhiên, bên trên chỉ là kết quả được viết trong sách. Về phần hiệu quả thực chiến, Ung Bác Văn không rõ.
Hai mươi lăm năm nay, sinh hoạt của hắn chẳng khác người bình thường là bao. Cho đến giờ, hắn cũng chưa từng đối phó với bất kỳ loại yêu tà nào. Thành ra những pháp thuật này đều là lý luận suông. Thế nên khi sử dụng, hắn cũng không nắm chắc sẽ có thể hóa giải đĩa tròn. Sau khi tung chưởng đẩy chữ “Sát” để đối kháng, Ung Bác Văn lập tức kéo Ngư Thuần Băng nằm xuống đất để đề phòng.