Đọc truyện Công Tử Có Bệnh – Chương 4: Lạc hoa lưu thủy
Năm mười hai tuổi, ta rốt cuộc gặp được biểu tiểu thư ở kiếp này.
Trong thọ yến của phu nhân, ta đứng sau lưng công tử, nhìn thấy biểu tiểu thư dâng lên một khúc Kinh Hồng vũ chúc thọ cho phu nhân. Nhẹ nhàng như cánh hồng, uyển chuyển tựa du long, tuy rằng biểu tiểu thư chỉ hơn ta một tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra dung tư thiên tiên, nhất tiếu khuynh thành.
Ta nhìn cô ấy, rồi lại theo phản xạ bất giác âm thầm liếc nhìn công tử. Quả nhiên, từ khi biểu tiểu thư xuất hiện, trong mắt chàng cũng chỉ có cô ấy. Ta khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ, cho dù có quay lại từ đầu, cũng không thể thay đổi kết cục.
Công tử chợt quay lại, nhẹ giọng hỏi:
“Y Y, làm sao vậy?”
Ta giật mình, không ngờ công tử thần thánh đến như vậy, tâm trí đều đặt trên người biểu tiểu thư, lại vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nhỏ của ta, vội lắc đầu đáp:
“Bẩm công tử, nô tỳ không có chuyện gì.”
Đã từng, mỗi lần nhìn thấy công tử cùng biểu tiểu thư ở bên nhaau, ta đều cảm thấy rất chua xót buồn tủi. Không ngờ rằng, khoảnh khắc này, lại có thể dửng dưng bình thản như thế.
Quả thực, trên thế gian, không có gì là bất biến.
Nói đến biểu tiểu thư, ta lại nhớ tới những chuyện khờ dại trước kia.
Kỳ thực, tuy công chúa là nguyên nhân khiến ta lựa chọn tự tử. Nhưng mà, kiếp trước, người làm ta hiểu ra công tử chỉ là hình bóng xa xôi không thể chạm tới, chính là biểu tiểu thư.
Rất nhiều người đều nói, ta trông rất giống biểu tiểu thư.
Nhưng bản thân ta cũng hiểu, ta vốn không thể so sánh với cô ấy.
Thường nói, tự cổ Giang Nam xuất mỹ nữ, cho nên dung mạo của ta tuy rằng không xấu, nhưng cũng không thể xem là nổi bật. Ta lại vốn là người ít nói, bình thường luôn cúi đầu đứng sau lưng công tử, thành ra trong mắt mọi người, ta gần như là vô hình, cảm giác tồn tại cực thấp. Trái ngược lại, biểu tiểu thư lại thiên tư xuất chúng, tính tình hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên, đến cả phu nhân mặt lạnh cũng yêu chiều cô ấy. Cho nên, đặt ta bên cạnh biểu tiểu thư, chẳng khác gì lá xanh làm nền cho hồng hoa thắm sắc.
Ta không có điểm gì tốt, chỉ là rất biết thân biết phận.
Từ nhỏ, ta đã ái mộ công tử. Khi ấy, người khác luôn ca ngợi Đại công tử, xem thường công tử nhà ta. Nhưng ta từ sớm đã tin rằng, công tử nhất định là nhân trung long phượng. Ta thích nhìn công tử cười, thích nhìn công tử đọc sách, thích nhìn công tử gảy đàn. Đối với ta, công tử chính là cả thế giới. Nhưng mà, ta biết, đó chỉ là si tâm vọng tưởng của một mình ta. Sau này, Đại công tử tạ thế, Nhị công tử trở thành người thừa kế duy nhất của Tô gia, càng lúc càng được mọi người coi trọng. Đó cũng là lúc, ta hiểu ra, chàng càng ngày càng cách xa ta. Ta càng không dám nói ra tâm sự của mình. Thậm chí, ta sợ hãi tình cảm của mình bị người khác biết được.
Năm ta mười ba tuổi, công tử muốn tìm cho ta một mối hôn sự tốt.
Ta quỳ xuống, nói:
“Thanh Y nguyện đi theo công tử, trọn đời trọn kiếp trung thành với công tử. Xin công tử đừng đuổi nô tỳ đi.”
Lúc đó, công tử chỉ khẽ thở dài, vươn tay đỡ ta đứng dậy. Chàng than nhẹ một tiếng:
“Nha đầu khờ, tội gì phải vậy chứ…”
Ta cũng thường tự hỏi mình, tội gì chứ?
Chính ta cũng không rõ. Ta nghĩ, đời này kiếp này, không dám mơ tới công tử sẽ đáp lại tình cảm của ta, chỉ cần được đi theo chàng, chăm sóc cho chàng, dù là một nha hoàn cũng mãn nguyện.
Ngày đó, trở về từ thọ yến, ta trông thấy công tử đi cùng biểu tiểu thư, hai người cười nói rất vui vẻ. Ta thấy khóe mắt chàng cong cong, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Tim ta chợt nhói lên một cái. Theo thói quen, ta cúi đầu, giấu đi đôi mắt ngấn lệ.
Sau đó, ta biết, công tử yêu thích biểu tiểu thư, biểu tiểu thư cũng rất thích chàng, phu nhân càng vui lòng hứa gả cháu gái cho chàng. Một người là đại gia khuê tú, một người là công tử tài hoa, quả thực là tuyệt phối.
Ta nghĩ, ta có tư cách gì mà đố kỵ chứ?
Theo lý mà nói, ta nên ghen ghét biểu tiểu thư. Nhưng mà, ta lại không thể. Biểu tiểu thư quá xinh đẹp, quá thiện lương, ta nhìn đi nhìn lại, đều cảm thấy không thể chán ghét cô nương khả ái dễ gần ấy. Ta quyết định âm thầm tác hợp cho công tử và biểu tiểu thư. Bởi vì, ở bên cô ấy chàng sẽ hạnh phúc. Mà công tử hạnh phúc, thì ta cũng hạnh phúc.
Nhưng mà, cuối cùng, ta vẫn là không thích biểu tiểu thư.
Không phải bởi vì đố kỵ, mà là bởi, thứ mà ta quý trọng như trân bảo lại cầu mà không được, cô ấy có thể dễ dàng có được, nhưng lại không trân trọng, xem như thứ bỏ đi.
Công tử yêu thương cô ấy như vậy, cô ấy lại vì một tên đạo tặc mà tổn thương chàng, lại còn muốn từ hôn với chàng, khiến chàng bị người ta cười chê.
Ta không thể làm được gì, chỉ có thể cùng công tử đau lòng.
Rốt cuộc, biểu tiểu thư cũng lìa đời. Cô ấy đã mất đi thì thôi, còn hại công tử đau buồn cả một thời gian dài, cuối cùng ngã bệnh.
Lần đó, công tử bệnh rất nặng, phương thuốc mà mẫu thân kê cũng vô dụng.
Ta sợ công tử sẽ chết, ở trước mặt chàng thì mỉm cười tỏ ra vui vẻ, quay mặt đi lại khóc nức nở. Có hôm, công tử thấy mắt ta đỏ lên, cười hỏi:
“Y Y, mắt của muội sao vậy?”
Ta lắp bắp đáp:
“Bẩm công tử, nô tỳ… nô tỳ bị hạt cát bay vào mắt mà thôi.”
Lời nói dối ngớ ngẩn như thế, công tử lại tin ngay, không hỏi nữa.
Sau đó, có một lão thầy bói bảo rằng muốn công tử khỏi bệnh, chỉ có thể xung hỉ. Nhưng mà, công tử bây giờ như ngọn đèn trước gió, không biết cầm cự được bao lâu, tuy rằng Tô gia tiền tài bạc vạn, nhưng nữ nhi nhà lành ai lại muốn gả qua đây làm quả phụ?
Lúc ta nói rằng bản thân đồng ý gả cho công tử xung hỉ, lão gia phu nhân đều vui mừng, công tử lại khuyên ta suy nghĩ lại. Nhưng ta lại cương quyết muốn gả, công tử cũng không thể từ chối.
Ngày đó, ta gả cho công tử, chỉ là một thông phòng nho nhỏ, không có kiệu hoa, không có bái đường, cũng không có cao đường chúc phúc, chỉ có một bộ hỉ phục tự thêu. Nhưng may mắn là, hai ngày sau, bệnh của công tử cũng dần khỏi, hương khói của Tô gia lại có hi vọng. Lão gia và phu nhân rất vui mừng, thưởng cho ta nhiều vàng bạc.
Nhưng mà, ta đâu quan tâm đến những thứ ấy. Thứ duy nhất ta để ý, chỉ là công tử mà thôi.
Một đêm nọ, ta giúp công tử trải lại chăn đệm, công tử chợt nắm lấy tay ta, kéo ta ngã vào lòng chàng. Công tử cúi xuống, hôn lên môi ta.
Nếu là nữ tử khác, có lẽ sẽ giả vờ chống cự hay né tránh. Ta lại không dám làm như vậy. Bởi vì, đây là công tử, là công tử mà ta yêu thầm bảy năm, là tất cả lẽ sống của ta.
Ta chỉ hận không thể cho chàng tất cả những gì chàng muốn, sao có thể cự tuyệt chàng?
……..
Có lẽ vì gặp lại biểu tiểu thư, tâm tình của ta rất phức tạp. Trở về Lang Hoàn viện, ta cứ bần thần cả buổi. Tối đến, lại mơ thấy những chuyện kiếp trước.
Lúc thì, ta mơ thấy cái ngày công tử quay về, cười nói:
“Ngày mồng một tháng tám là ngày lành, gia sẽ cùng biểu muội thành thân.”
Lúc đó, ta đã phản ứng thế nào?
Hình như ta chỉ cúi đầu, gượng cười đáp:
“Nô tỳ… Nô tỳ chúc mừng công tử cùng biểu tiểu thư.”
Đến bây giờ, ta đã không còn nhớ rõ, bản thân đã dùng tâm tình thế nào mà đi giúp chàng chuẩn bị hôn lễ. Thậm chí, biểu tiểu thư cả ngày thất thần tưởng niệm tình lang, ta còn giúp cô ấy thêu giá y. Từng đường kim mũi chỉ, đều thấm đẫm nước mắt.
Lúc đó, ta thật sự mong công tử được hạnh phúc, còn đến miếu Nguyệt Lão xin một dây tơ hồng, buộc tên của công tử và biểu tiểu thư lại với nhau.
Nào ngờ, Nguyệt Lão quả thực vẫn luôn không hiển linh.
Cuối cùng, chiếc giá y ấy, ta vẫn phải giữ lấy tự mặc mà thôi.
Sau đó, mộng cảnh lại biến đổi. Bấy giờ, ta mơ thấy cái đêm đầu tiên công tử ôm lấy ta. Chàng dịu dàng hôn lên môi ta, lại khẽ gọi:
“Biểu muội.”
Ta đã quên không kể, công tử còn có một biệt tài. Chàng chỉ cần nói một câu, lòng ta đã đau như dao cắt.
Suốt đêm, ta vẫn mơ mơ màng màng trong những mớ ký ức hỗn độn kiếp trước.
Đến sáng thức dậy, chỉ thấy gối ướt đẫm.
Xem đi, công tử quả thật là tai họa.
Ta ngẫm nghĩ, nếu đã công tử yêu biểu tiểu thư như vậy, kiếp này ta sẽ giúp chàng có thể cùng biểu tiểu thư bạc đầu giai lão.
Xem như, thành toàn cho công tử, cũng là thành toàn cho kiếp trước của ta.
……….
@Tác giả: Viết chương này mình đã khóc. =)) Có lẽ do đêm khuya dễ xúc động, cũng có lẽ do viết ngôi nhất quá nhập tâm vào nhân vật. Hoặc cũng có lẽ, mình đã từng là một Y Y ngốc nghếch đi may áo cưới cho người khác.