Công Nương và Hoa Cẩm Chướng

Chương 13


Bạn đang đọc Công Nương và Hoa Cẩm Chướng: Chương 13

Chương 13
Lại trở về New York. Chỉ mới thứ Hai thôi nhưng đối với Katharine thì như cả thế kỷ đã trôi qua khi nàng đặt chân lên ga xe lửa Grand Central ba ngày trước.Bị bao quanh bởi cái không khí ồn ào xôn xao của thành phố, cả kinh nghiệm trong chuyến đi tới Graysville trở nên xa xôi và diệu vợi như một giấc mơ êm đềm.
Nancy và Madden cũng về luôn vì Bertram đã tới trên chuyến tàu Imperial, và cuộc diễn tập được bắt đầu ngay. Madden dự tính đi Cleveland ngay sau đó, nhưng với chỉ thị của Nancy, chàng phải ở lại Waldorf.
Trong những ngày bận rộn đó, Katharine không gặp chàng, thật ra thì nàng chán ngán cái xã hội thu nhỏ của Nancy. Giờ đây Madden xem như một mẫu mực của sự cống hiến vì rằng Nancy quá chú tâm phần lớn thời gian cho nhà hát, chàng thường xuyên ở ngay cạnh đó, sẵn sàng dẫn nàng đi ăn trưa, tiệc trà, hay bữa tối tới những nhà hàng sang trọng mà nàng nảy ý ra rồi đòi hỏi. Nancy lấy lại phong cách nguỵ biện, lao đầu vào công việc một cách thích thú. Mặc dù nàng rất bận rộn nhưng nàng cũng xoay sở để hưởng thụ cuộc sống thành thị. Đã sắp xếp sẵn, nàng dành ra ngày thứ Năm, cùng với Madden và Katharine đi tới một hộp đêm.
Katharine, về phần nàng, không có vẻ muốn đi cho lắm, nhưng lại nhượng bộ cho cái thói hứng chí của Nancy. Đồng thời nàng cũng cố gắng tập trung hết các sinh hoạt cho việc kinh doanh. Nàng nghĩ ra một giá hời cho bức tiểu họa, chờ đợi một cách háo hức căng thẳng lúc nào thì Brandt về tới.
Đúng là, nàng tự nói với mình, một không khí không chắc chắn cứ nhây đùa với thần kinh của nàng. Rồi thứ Năm cũng đến, cảm giác của nàng lắng lại, nàng lại thấy lấn cấn và căng thẳng quá cỡ. Chỉ có một điều minh bạch – sâu thẳm trong tâm hồn nàng, nàng cứ thấp tha thấp thỏm để gặp lại Madden.
Nhưng khi nàng thật sự gặp chàng hôm thứ Năm, nàng lại cảm thấy xáo trộn vì chàng thay đổi quá nhiều. Chàng dường như ốm hơn, già dặn đi, và mắt thâm quầng.
Một cuộc gặp mặt lạ lẫm. Những tình bạn thắm thiết, những kỷ niệm thân thương của những chuỗi ngày ở London, và thời gian đầu trong chuyến xuyên đại dương, rồi đêm nọ trượt băng quanh hồ ở Graysville, dường như bị tách rời hẳn khỏi chàng. Cử chỉ của chàng như bị bó buộc, hầu như gỡ ra được thì đau đớn quá. Chàng không buồn ngó nàng. Bàn tay chàng, khi nàng cầm lấy, vẫn lạnh lẽo. Đối với Katharine, đó là một phút giây đau đớn. Nancy, như thường lệ vẫn nghĩ cho riêng mình, không hề chú ý gì hết.
Họ đứng hồi lâu trong căn khách sảnh của khách sạn. Chuyện trò nhát gừng. Rồi sau đó, như thể để làm dịu đi tình hình, Madden dẫn đường ra ngoài để gọi tắc-xi. Hộp đêm thật là đông khi họ tới, nhưng họ vẫn có một bàn tốt đã đặt riêng sẵn sàng. Một lần nữa, Katharine vẫn khư khư ôm giữ hình ảnh của Madden trong cái áo len thẫm màu, một người đàn ông giản dị như những người dân thôn quê, lại bị làm tiêu tan đi bởi tính khúc chiết trong cách dành chọn sự phục vụ hạng nhất và sự chú ý. Chàng dường như khác hẳn, khó khăn hơn hồi trước. Chàng gọi luôn một chai sâm-banh, loại chai lớn (cỡ 2,25 lít).
Cho dù có sâm banh, cuộc trò chuyện vẫn có vẻ nhạt nhẽo. May thay, ngay lúc đó đèn đuốc được bật mờ đi, và phần đầu tiên của chương trình cabaret (trò múa hát mua vui trong các tiệm ăn, quán rượu, hộp đêm ở Mỹ, Anh) cũng bắt đầu. Ngôi sao hôm đó là Daisy Jervis. Trong ánh đèn sân khấu, nàng bước ra khán đài tay cầm micro ra đứng chính giữa sân khấu và cất tiếng hát bản đầu tiên. Nàng là một diễn viên nổi tiếng trên radio và chương trình cabaret này – không đẹp cho lắm nhưng có sức sống tràn đầy, một cá tính mạnh mẽ như bị con la đá phải.
Nancy lắng nghe say đắm, những khả năng chuyên môn nghề nghiệp trỗi dậy. Nhưng Katharine, mặc dù bị buộc phải lắng nghe vì có cái gì đó the thé trong nhịp điệu của bài hát, vẫn không thể dời mắt khỏi gương mặt nghiêng của Madden, dưới ánh sáng này hiện ra gầy ốm hơn và đầy vẻ phong sương hơn hồi trước. Nàng không thể nào hiểu nổi tại sao chàng thay đổi quá nhanh. Chàng hút thuốc liên miên, và ngón tay không ngơi nghỉ đó vàng xỉn lên vì chất nicotine. Nàng chưa bao giờ chú ý tới điểm này. Phải chăng đó là dấu tích của sự giằng co bí ẩn đã nhân cơ hội kỳ dị tập kích chàng bất thình lình? Chàng tiếp tục lẩn tránh ánh mắt nàng. Môi chàng bặm lại, cằm của chàng không cục cựa và có vẻ ủ rũ.

Bài hát đầu đã dứt, Nancy vẫn lãng quên trước những thay đổi bất thường, nhấp một ngụm sâm-banh và bàn tán về những người lân cận. Mặc dù Nancy đã biết mặt hầu hết những vị tai to trong vùng, với nhận xét của nàng, nếu bỏ đi vẻ kể cả bề trên, lại là một cuộc độc thoại chế giễu mà trong trường hợp khác, có lẽ sẽ gây cười cho ai đó. Thình lình, nàng vẫy tay lên chào, nhận ra một nhóm người trong vở Dilemma đang ngồi ở góc xa.
“Bertram ở đằng kia kìa, dì Katharine,” nàng thì thầm. “Với cái cô Brent gì đó và John Sidney. Bertie không có bàn tốt như chúng ta. Một điểm nhất cho anh đó Chris.”
Daisy Jervis bắt đầu bài kế tiếp, một bản của ca kịch Broadway, khó trình bày với những nốt nghịch hợp cao và giai điệu khàn khàn bất thường. Giây phút đó quả là xuất thần, và mọi người ngừng nói chuyện, ngừng ăn uống, chỉ để lắng nghe. Chất giọng, được khuếch đại lanh lảnh như thu giữ cái hối hả và tiếng ồn ào của đường phố, vẻ hào nhoáng khó khăn của cuộc sống hiện hành, cũng như những vất vả, không lưu tâm, và lừa lọc.
*
Katharine lắng nghe những bài sau; không thể nào thoát khỏi cái giọng the thé nhịp điệu giậm giật đó. Nhưng có một điều làm nàng đau lòng đến tận đáy sâu thẳm trong tim. Nàng ngó quanh căn phòng ấm nóng, lộng lẫy, ngập tràn hoa, nữ trang, tiền bạc, thức ăn đắt tiền và rượu hảo hạng, với những người, đầy mùi thơm, dầu chải bóng loáng, quấn trong những quần áo sang trọng, đàn ông thì láu lỉnh, gương mặt chai lỳ, còn đàn bà thì xinh đẹp, thoa sơn trét phấn, đầy chất kim tiền.
Một đợt sóng vô vọng chợt ập tới Katharine và nó như thúc đẩy nàng thoát khỏi cái ước vọng nãy giờ bị đè nén. Nàng nghĩ về Graysville, vùng thôn quê đẹp đẽ của Vermont, với những mộc mạc giản dị mà cuộc sống có thể đem lại: không khí trong lành, thức ăn thanh đạm, và hơi thở trong suốt ngào ngạt của vùng ngoại ô trống trải. Một cảm giác lưu luyến, như thể nàng chưa biết bao giờ, lại xâm chiếm nàng với một nét kỹ xảo và tìm kiếm những thực trạng cuối cùng của cuộc sống mộc mạc và yên tĩnh. Nó như, nàng tự nhủ với sự hiểu thấu khi hồi tưởng quá khứ, rằng sự lưu luyến kia đã đem đến cho nàng Lucie de Quercy tội nghiệp trở về từ thế giới trần tục của triều đại Tudor, nàng đã nhìn thấy người yêu chết thảm và hạnh phúc của nàng bị phá huỷ.
Đèn được bật sáng lên. Katharine không thể nhìn thấy mặt của Madden nữa, mà giờ đây bị tay chàng che lại, nhưng Nancy lại tỏ ra thích thú với màn trình diễn.
“Cô ấy hát hay quá! Cô ấy có tài đó. Thật là một bản nhạc hay độc đáo.”
Katharine uống một ngụm đầy nước lạnh. Nhận xét của Nancy làm nàng choáng người. Khung cảnh xung quanh dường như trở nên hời hợt và phù phiếm. Và rồi, để giải toả cho nàng, một người phục vụ tiến lại gần và đưa tin nhắn rằng Cô Lorimer có điện thoại gọi. Kiếu từ, Katharine đứng dậy và đi theo người đàn ông ra ngoài.
Một sự im lặng kỳ quặc xâm chiếm khi chỉ còn lại Nancy và Madden.

“Dì Katharine không được ổn tối nay hay sao đó,” cuối cùng Nancy nói. “Nhưng kỳ lạ thật, đó có phải là phong cách của dì đâu.”
Madden đang vẽ vời với cái nĩa trên tấm khăn trải bàn, nhưng bây giờ chàng mới lấy lại tư thế. “Không,” chàng nói, “đúng là không phải.”
“Tội nghiệp dì Katharine!” Nancy nói. “Dì đã cố gắng quá đỗi!”
Chàng ném một cái liếc nhìn về phía nàng. “Nàng đã làm rất nhiều việc cho em, có phải không?”
“Ồ, đúng thế,” Nancy đáp lại nhẹ nhàng, “dĩ nhiên là dì làm mà. Và nói không chừng, anh yêu, dì ấy thích làm như thế!”
Madden lại chịu cáng đáng về mình. Chàng ngẩng đầu lên, rót ình một ly sâm-banh nữa, rồi uống cạn và nhoài người lên bàn. “Nghe đây nè, Nancy,” chàng nói với một giọng chắc nịch, “anh có một điều quan trọng muốn nói với em. Anh đã suy nghĩ thật kỹ kể từ khi chúng ta rời Graysville. Chúng ta phải lấy nhau ngay, em và anh, ngay lập tức.”
“À, chúng ta sắp sửa rồi phải không?” Nancy cười xoà.
“Đúng thế.” Cặp mắt đen láy của chàng vẫn buồn rười rượi dán lên mắt nàng. “Nhưng nếu em lưu ý là anh nói ngay lập tức đó. Nó phải được thiết lập giữa hai chúng ta bây giờ. Tất cả mọi thứ sẽ được chuẩn bị vào cuối tuần.”
“Tại sao thế Chris?”
“Tại sao không?” chàng vẫn giữ giọng chắc nịch. “Em yêu anh, có phải không?”

“Anh biết là em yêu anh mà.”
“Thế thì xong xuôi. Một tuần, sau thứ Bảy này. Khi anh từ Cleveland trở về và em cũng hoàn tất với việc mở màn của vở kịch.”
Bị rúng động và được tôn lên bởi chất nghiêm trọng trong lời nói của chàng, mắt Nancy cụp xuống. “Được rồi,” nàng thỏ thẻ. “Quyết định xong, anh yêu.” Nàng tiếp luôn: “Thật ra thì em mừng ghê gớm. Anh biết không, em có cảm giác lo sợ khi ở Graysville là anh sẽ bắt em bỏ sân khấu trước khi chúng ta lấy nhau.”
“Thật không?”
Nàng gật đầu. “Có lẽ là lỗi của em, nhưng em đúng là có cảm giác không được thông cảm cho lắm khi ở đó. Em nghĩ là những người họ hàng của anh lúc nào cũng ghen tức với nghề nghiệp của em. Nhưng nó lại có ý nghĩa với em rất nhiều, anh yêu.” Mắt của nàng hơi ươn ướt và lấp lánh với nỗi xúc động chân tình. “Ồ, em nhận ra là em chẳng hề làm nên trò trống gì hết. Nhưng em sẽ, em sẽ! Và không phải là những vai diễn ngu xuẩn trong những vở kịch ngu xuẩn nào hết mà sẽ là một tuyệt tác – Ibsen và Shaw và Shakespear. Một ngày nào đó em sẽ đóng vai Ophelia, anh Chris, đến nỗi anh phải nín thở luôn. Em biết là em có thể làm được. Em phải làm được. Em sẽ làm cho anh tự hào về em. Thật là kinh khủng, anh yêu, khi có một mối đam mê chết người chạy trong huyết quản. Cứ như là đang yêu anh đó. Em không thể nào cưỡng được. Em cũng không thể bỏ ngang được. Mà tại sao em lại phải bỏ ngang chớ? Chúng ta là hai kẻ khôn ngoan đang trong độ yêu đương. Và chúng ta đang sống ở thế kỷ thứ hai mươi. Không có lý do nào trên trái đất này ngăn cản em không thể có anh và sự nghiệp cùng một lúc. Có không anh, anh yêu, có lý do nào không anh?”
Lời biện hộ của nàng, thật bất ngờ và quá chân tình, làm cho chàng rúng động không mảy may biết trước. Đôi mắt của chàng như dấu đi, nhưng chàng lại với ngang qua bàn và nắm lấy tay nàng. Giọng của chàng chứa đầy cảm thông khi chàng đáp lại:
“Mới đầu anh không hiểu gì hết, Nancy, nhưng bây giờ anh nghĩ là anh đã nghiệm ra rồi. Anh nghĩ là em chỉ có vui đùa qua ngày trong nhà hát thôi. Bây giờ anh mới biết là mình lầm. Tin anh đi, nếu nó không làm cho em thay đổi chút nào, thì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh hết.”
Thế rồi không gian lại lắng đọng.
“Thiên hạ bao giờ cũng có sự tranh cãi trong vấn đề hôn nhân và nghề nghiệp. Nhưng chúng ta sẽ giải quyết êm thoả, phải không anh Chris?”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ giải quyết được.”
“Cám ơn anh, Chris,” nàng thì thầm. “Thế là em lại yêu anh nhiều hơn.” Ngừng một chút, rồi: “Và anh nữa, anh yêu? Anh cũng yêu em nhiều lắm lắm, có phải không?”
Cái nhìn chăm chú của chàng lên mắt nàng được đặt lại ngang tầm, với nét chằm chằm không thay đổi. “Đúng thế,” chàng đáp lại, “Anh thật là yêu em, Nancy. Em không biết là anh nói với em cả trăm lần sao?”

Khi Katharine trở lại bàn, họ vẫn nói chuyện bình thường như không có gì xảy ra. Cũng đã quá khuya. Ban nhạc vẫn chơi với sự nhiệt tình lanh lợi như được linh cảm biết trước khi họ bắt đầu tiết tấu. Madden liếc nhìn trực tiếp tới nàng lần đầu tiên trong ngày. Chàng cuối cùng dường như cũng đã thoải mái ra, và giọng của chàng êm nhẹ dịu dàng:
“Tôi hy vọng là có tin tốt?”
Katharine cười nhạt. “Đó là Breuget gọi. Brandt mới gọi điện cho bác ta từ Chicago, chắc chắn là xác nhận các cuộc sắp xếp. Ông ấy mới nhận được những tấm ảnh chụp mà tôi gửi dạo nọ – những tấm ảnh màu phóng đại của bức Holbein – và ông ta mê mẩn ngay. Ông ta sẽ bay tới New York ngày mai và gặp tôi lúc ba giờ. Tất cả các việc mà tôi phải làm bây giờ là đặt bức tiểu họa vào tay ông ấy, và nó được bán ngay.”
“Một thủ thuật khá lắm!” Nancy gõ lời tán thưởng lên trên bàn. Gương mặt của nàng sáng lên với hạnh phúc của riêng mình. “Xin chúc mừng dì, dì yêu! Con mừng quá.”
“Thế là cô rảnh đi được một việc,” Madden tiếp luôn.
“Đúng thế,” Katharine nói. “Nó là thế.”
Ban nhạc lúc bấy giờ đang chơi bản cuối cùng. Bây giờ cũng đã là hai giờ sáng. Mọi người lục tục ra về.
“À,” Madden nói, “tôi nghĩ chúng ta đã tới giờ lên giường rồi.”
Nancy cười sung sướng. “Thật là vớ vẩn, anh yêu! Còn sớm chán. Chúng ta chưa có ăn mừng gì hết.” Đứng lên, nàng kéo khăn choàng quanh người. “Chúng ta sẽ nhập với đoàn người của Bertram rồi cùng đi tới Longchamps ăn bánh mì kẹp.”
Khuôn mặt mệt mỏi của Madden có một thoáng sa sầm nhưng nhanh chóng đè nén mất đi. Không hiểu vì sao mà Katharine có cảm nhận là chàng không muốn kéo dài cuộc vui. Những tưởng chàng sẽ nói ra tiếng phản đối, nhưng chàng lại không. Trong hành lang bên ngoài, họ đụng với Bertram và những người khác. Leslie Jean Marks và Gloria Bishop không hiểu sao cũng nhập chung với đoàn người và những tấm gương mạ vàng trên tường như thổi phồng con số người ở đó lên và làm cho sự kiện đủ nghiêm trọng, cho cả Nancy. Sau đó, Katharine cứ mong ước mãi mà không nói chuyện được với Madden thêm lần nào.
Ngày kế tiếp, như đã dự tính, chàng lên đường đi Cleveland.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.