Đọc truyện Công Chúa Tha Mạng – Chương 108: Quyết tâm của Phò mã [ Nhị ]
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chương 101: Quyết tâm của Phò mã [ Nhị ].
Trong đại sảnh, ngồi ở vị trí cao đường [ bề trên ], đúng là Triệu quốc công – Tô Phong. Nam tử trung niên mặc quan phục ngồi bên trái, có lẽ chính là binh bộ Thượng Thư – Tô Sách. Cạnh bàn, ngồi cùng Tô Phong là một lão thái thái, vẻ mặt đau lòng nhìn nàng, cầm khăn tay lau nước mắt.
Triệu Quốc Công yên lặng nhìn chằm chằm nàng. Tô Sách mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thẳng tắp nhìn mặt đất phía trước, cứ như trên mặt đất có việc quân việc nước quan trọng cần hắn quan tâm, nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Ngẫu nhiên ánh mắt thản nhiên lay động, không kìm được toát ra một chút thương yêu không dễ nhận ra.
Tô phu nhân, nghe nói là mẹ kế tiện nghi của Nguyên Thương, im lặng ngồi cạnh Tô Sách không nói một lời. Chỉ là một hồi lặng lẽ nhìn công công [ cha chồng ], một hồi nhìn nhìn trượng phu, dè dặt nhìn Nguyên Thương, ánh mắt lo lắng, muốn nói lại thôi.
Mẫu thân ruột của thân thể Nguyên Thương, là nữ nhi duy nhất của Tiếu đại nhân đã qua đời – cũng chính là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng đế, sau khi sinh nàng, thân thể suy yếu, không bao lâu thì qua đời. Chuyện này là một hồi âm mưu thù hận không rõ. Là ai muốn hại mẹ con các nàng, Nguyên Thương điều tra, thời gian đã qua lâu nên sớm không còn đầu mối.
Bọn hạ nhân đều lui ra, toàn bộ đại sảnh im lặng quỷ dị. Nguyên Thương lại hồn nhiên không sợ, nhìn thẳng quốc công gia gia.
Qua một hồi lâu, Triệu quốc công rốt cục mở miệng.
“Hài tử, đi theo gia gia.”
Nguyên Thương không nhanh không chậm tiêu sái đi tới, đi ở phía sau hắn, một đường vào hậu viện, đứng dưới một gốc cây đào. Lúc này đã là cuối xuân đầu hè, hoa đào đã rụng, chồi bắt đầu đơm, trong sân tràn đầy mùi lá cây thơm ngát.
Triệu quốc công thở dài: “Năm đó, ta và ngoại tổ phụ của ngươi kết nghĩa, lúc trước làm quan Tần triều, bởi vì quan trường hắc ám, từ quan cùng nhau kết bạn bước chân vào giang hồ, hơn hai mươi năm sinh tử chi giao. Nhị đệ đem mẫu thân của ngươi phó thác cho ta, nhưng ta lại không thể bảo hộ nàng chu toàn, đây là chuyện ăn năn nhất cuộc đời của ta.”
Nguyên Thương cúi đầu không nói.
Triệu Quốc Công lại nói: “Hoàng Thượng hùng tài đại lược, một thế hệ minh quân, chỉ là khó tránh có chút phong lưu. Lúc trước bệ hạ nhìn thấy mẫu thân ngươi, liền nhớ mãi không quên. Nhưng ta sao có thể khiến Vân nhi về sau vào cung chịu khổ? Liền dứt khoát quyết định hôn nhân cho Vân nhi cùng Sách nhi… Trước khi ngươi ra đời, vốn có một vị song bào ca ca, đáng tiếc sinh ra không đến một canh giờ liền chết non. Ta vẫn hy vọng bên ngoại Tiếu gia ngươi có người kế tục, cha ngươi vì không muốn khiến ta thất vọng, nên đâm lao phải theo lao, đem ngươi xem như nam nhi nuôi lớn… Ngươi vốn hẳn phải giống Công chúa, được che chở mà lớn lên, chỉ vì tâm tư của gia gia, liền khiến ngươi chịu khổ mười sáu năm… Chuyện này, gia gia và cha ngươi đều có lỗi với ngươi.”
Triệu quốc công nói xong, bất giác lão lệ tung hoành [ nước mắt người già rơi ].Hắn nếu biết sớm, nếu trước một năm biết được giới tính thật sự của Nguyên Thương, sao có thể nháo ra chuyện Phò mã – tội khi quân như vậy? Hắn vốn có thể mặt dày xin Hoàng đế khai ân, nhưng giấy không thể gói được lửa, tương lai tôn nữ bảo bối của hắn xuất giá, chẳng lẽ vì chuyện này khiến cho người ta cười nhạo cả đời?
Nguyên Thương tuy cũng không cảm thấy ủy khuất, nhưng cũng bị tình cảm chân thành tha thiết này khiến đáy lòng sinh ra dòng nước ấm. “Gia gia, tôn nhi sống dưới hình dạng nam nhi, không hẳn là chuyện không tốt. Ta ở nhà cậu, các sư huynh đều chân thành đối đãi, ở kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, sao có thể giống như ngoài cung vô câu vô thúc * ?”
( * ) Vô cầu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế; tự do tự tại.
Triệu Quốc Công đưa tay sờ đầu nàng, luôn không muốn cùng người khác tiếp xúc gần gũi, Nguyên Thương lại không phản kháng, “Cháu gái ngoan của ta, gia gia nhất định sẽ bồi thường cho ngươi, giúp ngươi tìm phu quân tài tuấn nhất thiên hạ…”
Nguyên Thương bình thản đáp: “Gia gia nói đùa, ta là Phò mã của Công chúa, cần gì có phu quân?”
Nguyên Thương mặt không thay đổi, ánh mắt kiên định, Triệu Quốc Công như không nghe được điều không bình thường trong lời nói của nàng, chỉ từ ái nhìn nàng nói: “Hài tử ngốc, Hoàng đế đã biết ngươi là nữ tử, sao có thể làm Phò mã? Ừ, Công chúa Điện hạ tâm cơ thâm trầm, không có vạch trần thân phận nữ nhi của ngươi. Đây cũng là bảo hộ, Tô gia ta nên báo đáp. Tuy Tô gia ta luôn trung lập, nhưng lần này nói sao cũng phải trợ giúp hài tử Minh Huy này.”
Nguyên Thương mạnh mẽ ngẩng đầu, “Công chúa làm sao vậy?”
Lúc trước Sở vương phản loạn, Cố Nguyệt Mẫn vai bị thương, Nguyên Thương tự mình xuống bếp nấu canh hầu hạ cả triều đều biết, Triệu Quốc Công cũng biết, chỉ là nghĩ hai cô gái tình cảm thân thiết này là tình bạn thông thường, nói: “Minh Huy Công chúa biết rõ ngươi là nữ tử nhưng giấu diếm, đây là tội khi quân, bệ hạ nhất định sẽ trách phạt Công chúa.”
Nguyên Thương trong lòng lo lắng, nói: “Việc này sao có thể trách Công chúa? Muốn nói phạm tội khi quân, thì phải là ta…”
“Hài tử ngốc, ngươi nghĩ vì sao bệ hạ muốn ngươi mau chóng trở về? Ta đã đi cầu xin bệ hạ, bệ hạ tha thứ cho ngươi, hạ chỉ cấm túc ngươi ba tháng.”
Cái này Nguyên Thương hiểu được. Hoàng đế đây là chia ra giam lỏng các nàng!
“Công chúa nàng…”
“Chuyện Công chúa ngươi đừng quản, cứ an tâm nghỉ ngơi tại nhà đi! ” Tội khi quân ” này nói lớn nói nhỏ, cũng là chuyện xấu của Hoàng gia, Hoàng đế cũng sẽ không truyền ra ngoài, chỉ là lần này thủ hạ của Trưởng Công chúa tùy tiện rời khỏi nơi phòng thủ, nghi ngờ có ý đồ mưu phản, bệ hạ tâm tình không tốt, Công chúa có lẽ sẽ bị phạt nặng một chút, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi cầu tình.”
Nguyên Thương thầm nghĩ không tốt. Tô gia là thế gia Tướng môn, chuyện giang hồ mấy ngày nay không biết cũng là chuyện bình thường. Nàng xưng bá võ lâm, được tôn là minh chủ, lại thêm việc tiêu diệt giặc Oa tạo dựng được uy tín tuyệt đối, hơn nữa thân phận Thiếu chủ Thiên Cơ Môn cũng đủ để hiệu lệnh giang hồ; Mẫn nhi lại thu phục Lữ Thiên Tứ, cộng thêm hai mươi vạn đại quân Lữ gia và một đội thủy quân khổng lồ.
Mà khi hai cổ thế lực cùng đến hành cung, Tả Hiền, Đậu Uyên lại mang theo Thanh Lang kỵ bí mật xuôi Nam, dựa vào quan hệ của Tả Hiền, Đậu Uyên cùng Cố Nguyệt Mẫn chẳng lẽ Hoàng đế không nhìn ra mờ ám trong đó?
Hoàng đế đem nàng đuổi đi, nói là giam lỏng, kỳ thật chính là kiêng kị thế lực giang hồ của nàng, dùng thân tình bức bách nàng không thể vọng động. Mặc khác đem Cố Nguyệt Mẫn nắm trong tay, khiến Lữ Thiên Tứ cùng Tả Hiền, Đậu Uyên, ném chuột sợ vỡ bình!
Lữ Thiên Tứ đến hàng [ đầu hàng ], nếu manh động sẽ khiến Cố Duệ, Cố Nguyệt Mẫn kiêng kỵ; Cố Duệ cùng Tả Hiền, Đậu Uyên lại trong khoảng thời gian ngắn không thể đuổi tới hành cung, đợi đến khi Lữ Thiên Tứ cùng Cố Duệ liên lạc muốn cứu Cố Nguyệt Mẫn đã muộn! Người duy nhất có thể cứu Cố Nguyệt Mẫn là Nguyên Thương lại vì ” tội khi quân ” mà bị ” giam lỏng ” ở Tô phủ!
Quả thật là giỏi tính kế!
Nhưng mà, thủ đoạn này ngăn được Nguyên Thương sao?
Tội khi quân thì sao? Diệt cửu tộc, diệt mười tộc nàng cũng không quan tâm! Chỉ cần vì Cố Nguyệt Mẫn, hiện tại tạo phản nàng cũng không chút do dự! Mặc dù là Triệu Quốc Công, Chu Vân Tuyền, Ngọc Khanh Hồng – những thân thích bạn hữu này, cũng không thể so với nửa sợi tóc của Cố Nguyệt Mẫn! Coi như là Cố Thường Y, nếu muốn đả thương Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương cũng có thể hạ sát thủ.
Nguyên Thương lòng nóng như lửa đốt, hỏi: “Hoàng thượng muốn xử trí Công chúa thế nào?”
Triệu Quốc Công cười cười không nói cho nàng, chỉ nói: “Hài tử, việc này ngươi đừng quản, nãi nãi của ngươi có lẽ muốn gặp ngươi ngay…”
Lời còn chưa dứt, Nguyên Thương bỗng nhiên xoay người hướng cửa phủ mà đi.
Triệu Quốc Công mặt tươi cười cứng lại, ngạc nhiên nói: “Kì nhi, ngươi đi đâu vậy?”
Nguyên Thương dừng bước, nhìn hắn một cái, nói: “Ta đi cứu Công chúa.”
Triệu Quốc Công nhíu mày nói: “Bệ hạ tự có chủ trương, ngươi đi làm gì? Quay lại!”
Nguyên Thương vốn không định để ý đến hắn, nhưng không biết vì sao có chút không đành lòng, sau cùng đáp: “Ta đi cứu thê tử của ta, ai dám ngăn cản?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Triệu Quốc Công kinh sợ râu mép run rẩy, “Ngươi… Chẳng lẽ ngươi…”
Nguyên Thương cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –