Công Chúa Tha Mạng

Chương 107: Quyết tâm của phò mã


Đọc truyện Công Chúa Tha Mạng – Chương 107: Quyết tâm của phò mã

║Sách sử ghi lại, Đại Yến quốc, cuối xuân, năm thứ mười hai. Lữ Hoàng đế ở trên biển bị giặc Oa ám sát, trọng thương mà chết. Đông Lâm Vương tiếp quản quyền lực, dẫn thủy quân tiêu diệt giặc Oa, Bắc thượng quy hàng Đại Yến. ║

Quân đội Đại Lữ đang cùng Đại Yến đánh nhau khí thế bừng bừng, rốt cục đầu hàng, đến bây giờ Đại Yến quốc cũng đã thu phục được Đại Lữ, khoảng cách thống nhất thiên hạ ngày càng gần.

Khi đám người Cố Nguyệt Mẫn tiến vào hoàng cung Đại Yến, thuộc hạ cũ của Trưởng công chúa – Tả tướng quân, Đậu tướng quân cũng đã bí mật tiến đến, đồng hành dưới cờ còn có Thanh Lang kỵ.

Trên đường đi yết kiến Hoàng đế, Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương cùng nhau cưỡi ngựa, Cố Nguyệt Mẫn có vẻ tâm thần không yên.

“Làm sao vậy, Mẫn nhi?”

Cố Nguyệt Mẫn lắc đầu, nói: “Cẩn thận hành động, ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó sơ sót, nhưng cẩn thận nghĩ, lại không phát hiện có gì không ổn.”

Nguyên Thương xoay người nhảy lên ngựa của nàng, ở phía sau ôm lấy nàng, cầm tay nàng, nói: “Yên tâm. Ta đã là Tiên thiên cao thủ, nếu có nguy hiểm, ta sẽ cảm giác được.”

Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười, ” Ừ, do ta quá khẩn trương đi!”

“Công chúa, Phò mã gia, bệ hạ tuyên hai vị yết kiến, thỉnh đi!” Đến ngoài cửa cung, Hoàng công công làm một động tác ” Thỉnh “, cười tủm tỉm ánh mắt lộ ra chút khôn khéo.

Vừa đến, liền có hoàng mệnh đến thỉnh.

Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương trao đổi một ánh mắt, quay đầu cười nói: “Làm phiền Hoàng tổng quản.”

Hoàng tổng quản thụ sủng nhược kinh cúi đầu nói: “Tiểu công chúa khách khí.”

Hắn cúi đầu đồng thời tiểu thái giám bên cạnh cũng hành lễ theo, hai tay hắn đặt trước bụng hơi nghiên về phía trước, ngón út tay trái khẽ cong lên.

Cố Nguyệt Mẫn nheo mắt, thản nhiên tươi cười càng sâu, nói: “Hoàng tổng quản thỉnh dẫn đường!”


Cố Nguyệt Mẫn cao ngạo ngẩng đầu, chắp tay đứng, bàn tay phải ở phía sau làm một thủ thế bí ẩn với Lữ Thiên Tứ đứng cách đó không xa. Lữ Thiên Tứ sắc mặt trầm xuống, nhìn hai người tiến vào hành cung, rồi chậm rãi lui bước, nói với hai Tiên thiên cao thủ bên cạnh: “Lão Ngô, ngươi lặng lẽ tiến vào, bảo hộ Công chúa. Hoàng đế có lẽ đã phát hiện, khi tất yếu che chở các nàng trốn đi, chúng ta trở về Đại Lữ!”

Rồi đến cạnh đám người Tuệ Thông, nói: “Hoàng đế hình như đã phát hiện, ngươi chọn lựa thế nào?”

Tuệ Thông hai tay tạo thành chữ thập, nói: “A di đà Phật! Bần tăng không thuộc cõi trần, bất đồng thế tục, chỉ nghe theo mệnh lệnh sư tôn, bảo hộ Công chúa.”

Lữ Thiên Tứ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tốt! Ngươi hành động tùy theo hoàn cảnh đi. Ta chỉ cần Công chúa và Phò mã an toàn! Mười bảy vị sư đệ của ngươi võ nghệ chỉ ở Hậu thiên, khó có thể ẩn úp, không bằng cùng ta đi tìm Giang Vương Cố Duệ?”

“A di đà Phật! Hết thảy theo ý Tiểu Công chúa.”

Vốn Lữ Thiên Tứ nghĩ Tuệ Thông sẽ không đưa ra ý kiến, tỏ ý chỉ bảo vệ Công chúa mà thoái thác, nhưng mà Tuệ Thông lúc này một câu nói chân thành tha thiết “hết thảy theo ý Cố Nguyệt Mẫn”, khiến Lữ Thiên Tứ nhịn không được tin tưởng.

——————

Đây là lần thứ hai Nguyên Thương nhìn thấy Hoàng đế.

Người này đã từng tinh thần hăng hái đứng đầu đại Yến, nay đang tựa vào long tháp, tinh thần mỏi mệt, sắc mặt tái nhợt. Tinh thông y thuật Nguyên Thương liếc mắt một cái liền nhìn ra trong người hắn có trọng bệnh.

Khó trách Hoàng đế lại ở hành cung bên cạnh Hoàng Hà dừng lại hai tháng, thì ra là bị bệnh. Nhìn khí sắc của hắn, bệnh này kéo dài đã lâu.

Nguyên Thương thầm nghĩ, như vậy cũng phải, muốn hợp nhất Lữ quốc, cũng không cần người đứng đầu một nước mệt nhọc ở Hoàng hà chờ đợi hai tháng.

Hung Nô đã suy tàn, phía Bắc uy hiếp đã không còn, Đại Lữ lại vừa quy hàng, Tấn Dương hai mươi vạn đại quân, cùng với Tô gia quân, đều lâm vào hiểm cảnh [ được chim quên ná, đặng cá quên nơm ] *. Lúc này Cố Nguyệt Mẫn nếu không động, tương lai nàng sẽ không cơ hội động.

——————

( * ) Được chim quên ná, đặng cá quên nơm = Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ,…


Ý của câu: Sau khi việc đã thành công, sẽ vứt bỏ hay giết chết người đã ra sức.

——————  

Được ăn cả ngã về không, hay là lui bước, quên đi thù hận?

Cố Nguyệt Mẫn có do dự hay không, Nguyên Thương không biết, bởi vì khi nàng biết được, Cố Nguyệt Mẫn đã rất kiên quyết bắt đầu thực hiện kế hoạch của nàng.

Trên giường bệnh, Hoàng đế nhìn đến Cố Nguyệt Mẫn, hiện ra một chút áy náy. Nguyên Thương nhạy bén bắt giữ được điểm này, bỗng nhiên hiểu được, lúc trước ở hoàng cung bồi Cố Nguyệt Mẫn quỳ, Cố Nguyệt Mẫn nói với nàng: “Ta cùng mẫu hậu đã mất diện mạo có bảy phần tương tự, hắn không đành lòng đánh ta.”

Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy Cố Nguyệt Mẫn, hắn liền nhớ tới lúc trước hắn đã hại chết Hoàng hậu hắn yêu thương như thế nào, hắn có thể không “sủng” Cố Nguyệt Mẫn sao? Không muốn gặp nữ nhi này, nhìn thấy liền tâm phiền ý loạn [ buồn bực, phiền lòng ], khi không ở trước mặt lại tận lực thỏa mãn sủng nịch, rất mâu thuẫn, lại hợp lý.

Hoàng đế cho kẻ hầu lui, trong phòng chỉ còn lại có Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương, cùng với hai ám vệ núp ở chỗ tối vô cùng bí ẩn. Hai tên đều là Tiên thiên, nếu không phải Nguyên Thương trước khi tiêu diệt giặc Oa công lực lại tăng lên, thì bây giờ không thể phát hiện ra hai người này.

Hai tên ám vệ cũng thầm giật mình, Phò mã gia này tu vi thật cao! Tuổi còn trẻ, thế nhưng so với bọn hắn còn muốn hơn một bậc! Lần trước gặp Phò mã chỉ mới một năm trước, ngắn ngủn trong vòng một năm mà từ một tam lưu võ giả luyện đến Tiên thiên cao thủ, đây là loại thần kì cỡ nào?Hai người vừa kinh ngạc vừa cảnh giác.

“Đứng lên đi!” Hoàng đế sắc mặt có chút không tốt, nhưng thanh âm thật nhu hòa, mang theo ý cười, nhưng do bệnh nên giọng nói trầm thấp, khiến trong phòng có vẻ âm trầm.

“Phụ hoàng!” Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương khom mình hành lễ.

Hoàng đế đầu cũng không nâng, tựa vào giường, ho khan hai tiếng, nói: “Kì Nhi, những ngày này, bồi Mẫn Nhi hồ nháo, vất vả ngươi.”

Nguyên Thương cúi đầu kính cẩn nghe theo nói: “Nhi thần phải làm.”

Hoàng đế nói: “Mấy ngày nay, cha cùng gia gia, nãi nãi của ngươi vẫn lo lắng an nguy của ngươi, trẫm thật không biết nếu như ngươi xảy ra chuyện gì không may, thì phải bồi thường cho họ một tôn tử vui vẻ như thế nào đây.”


Nguyên Thương chắp tay nói: “Khiến phụ hoàng lo lắng.”

“Ừ.”  Hoàng đế lại khụ hai tiếng, nói, “Trẫm biết ngươi hiếu thuận, lui xuống đi, đi gặp Tô tướng quân cùng Tô Thượng Thư. Hoàng An, đưa Phò mã trở về.”

“Vâng, nô tài tuân chỉ!” Hoàng tổng quản cười tủm tỉm khom người, “Phò mã gia, thỉnh!”

Nguyên Thương lo lắng Cố Nguyệt Mẫn một người ở lại, nhưng hoàng đế hạ lệnh, Cố Nguyệt Mẫn không có động thủ ám chỉ, nên nàng đành hành lễ lui ra.

“Vâng! Nhi thần cáo lui.”

Nguyên Thương tính tình đơn thuần, nhưng trực giác so với bất kì kẻ nào đều mạnh hơn. Nàng cảm thấy lời nói của Hoàng đế là có thâm ý khác. Hơn nữa, ngữ khí của Hoàng đế, cùng với thường ngày lui tới không giống nhau, không biết có phải do bị bệnh hay không. Nguyên Thương mặc dù cảm thấy không đúng, nhưng nàng cũng chỉ gặp qua Hoàng đế hai lần, không rõ tính tình Hoàng đế, cũng không thể vì vậy mà kết luận.

Đi theo Hoàng tổng quản ra khỏi đại điện hồi lâu, Hoàng tổng quản cẩn thận quan sát chung quanh một phen, bỗng nhiên dừng chân lại.

Nguyên Thương thấp giọng hỏi: “Hoàng tổng quản…?”

Hoàng công công nói: “Tả Hiền tướng quân cùng Đậu Uyên tướng quân chưa có thánh mệnh mang binh xui Nam về cung, bệ hạ đang tức giận. Tả tướng quân cùng Đậu tướng quân là thân tín của Trưởng Công chúa, bệ hạ chỉ sợ muốn giận chó đánh mèo Tiểu Công chúa. Viên tổng quản bởi vì giúp đỡ Trưởng Công chúa khuyên nhủ hai câu, dưới sự giận dữ, Hoàng đế đã bắt giam hắn.”

Đại nội – một vị tổng quản, hai vị phó tổng quản. Năm trước lúc gặp Hoàng đế, tổng quản vẫn là Viên công công, khó trách lúc này thay đổi người.

Nguyên Thương trong lòng căng thẳng, nói: “Hoàng tổng quản, bệ hạ rốt cuộc là…”

Hoàng công công làm động tác chớ có lên tiếng, nói: “Phò mã gia cứ rời đi, Tiểu Công chúa là người thông minh, sẽ không chịu ủy khuất. Nhưng Phò mã gia phải cẩn thận, bệ hạ trong lòng nghi ngờ hai vị tướng quân Tả Đậu mưu phản, chỉ sợ Tô tướng quân bên kia cũng đề phòng!”

“Đa tạ Hoàng tổng quản nhắc nhở.” Nguyên Thương tuy rằng cảm kích, nhưng cũng không phải thập phần tin tưởng, hỏi, “Hoàng tổng quản tại sao lại chiếu cố Công chúa như vậy?”

Hoàng công công nở nụ cười, lại có chút bất đắc dĩ nói:”Cháu ngoại của mỗ gia * xin Công chúa, Phò mã chiếu cố nhiều hơn.”

( * ) Mỗ gia: Đây là danh xưng ngôi thứ nhất ( tự xưng), tương tự như ” Ta “, ” Tại hạ “,…


“Cháu ngoại của ngài là…”

“Trần Khiêm.”

Trần Khiêm, phó thống lĩnh thị vệ của phủ Minh Huy Công chúa, đối với Cố Nguyệt Mẫn trung tâm một lòng, năm trước ở Bạch Mã Tự thiếu chút nữa bảo hộ Cố Nguyệt Mẫn mà chết.

“Chuyện cháu ngoại, chỉ có mỗ gia cùng Phò mã biết, hi vọng Phò mã giữ bí mật, chiếu cố nhiều hơn. Ngày sau mỗ gia sẽ báo đáp!”

Nguyên Thương cũng không hoài nghi, chỉ là thần sắc có chút chần chờ.

“Phò mã yên tâm, Tiểu công chúa xảy ra chuyện, mỗ gia sẽ truyền tin tức.” Hoàng công công nói, “Mọi người nói Công chúa Phò mã vợ chồng tình thâm, hôm nay mỗ gia đã nhìn thấy.”

Nguyên Thương lúc này mới gật đầu, rời khỏi cung.

Hoàng công công nhìn bóng dáng của nàng, cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, hoàng hậu nương nương a, cũng là người nước cờ cao, mỗ gia chung quy cũng trốn không thoát lòng bàn tay của người.

Thật ra lúc trước Túc Sa Duyệt Dung còn sống, hắn cũng đã là phó tổng quản bên cạnh Hoàng đế. Ngẫu nhiên vì Túc Sa Duyệt Dung xử lý chút chuyện, Mặc Lan không ít lần khen thưởng. Lúc trước Hoàng đế muốn vào tẩm cung của Hoàng hậu, hắn được Mặc Lan chỉ thị cung cấp tin tức biên giới phía Tây, mượn cớ kéo Hoàng đế đi. Hoàng An chỉ là một phó tổng quản thái giám, ngoài cung ngoại trạch đặt mua vài cái, vàng bạc, tiền tài, ruộng tốt lại vô số, tất cả đều từ nơi này.

Chỉ là ở Hoàng đế cùng Hoàng hậu, hắn đương nhiên kiên định đứng bên cạnh Hoàng đế, cùng Túc Sa Duyệt Dung, Cố Thường Y càng thêm chặt chẽ phân rõ giới hạn. Nếu không, ở dưới tình huống Hoàng đế hoài nghi Cố Thường Y, hắn sao có thể làm Đại tổng quản?

Nhưng Hoàng đế không nghĩ tới, cả hắn cũng không nghĩ tới – muội muội của hắn thất lạc lúc nhỏ, lại được Túc Sa Duyệt Dung cứu, gả cho nhà quan, đứa cháu Trần Khiêm lại đối với Tiểu Công chúa trung thành không hai lòng. Hoàng An vốn tưởng rằng người nhà của mình đều đã chết ở lúc Tần mạt [ cuối thời Tần ] loạn thế, không nghĩ tới còn có nhất mạch hương khói, lại được Hoàng hậu an bài ở bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn…

Ai, hoàng hậu nương nương… Thôi, nô tài thiếu người rất nhiều, chỉ cần có thể khiến cháu của nô tài có tiền đồ tốt, nô tài dùng cái mạng này để cược cho người cũng được!

——————-

Nguyên Thương đi đến thế giới này, gặp Hoàng đế được hai lần, nhưng vẫn chưa từng gặp qua tiện nghi cha [ cha hời, không công mà có ]. Lần này là lần đầu tiên nhìn thấy gia gia cùng phụ thân của mình. Nhưng nàng đối với người Tô gia một chút ấn tượng cũng không có, càng không nói đến cảm giác, không có nửa phần chờ mong hoặc khẩn trương.

Trái lại đang phiền não tình cảnh của Công chúa. Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hoàng đế, rõ ràng ám chỉ nàng là người Tô gia, muốn nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Nàng không hiểu chính trị, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải, trong lòng tính toán trước sẽ đến hỏi Lữ Thiên Tứ hoặc Cố Duệ.

Nhưng nàng không nghĩ tới, nàng chân trước vừa bước vào sân Tô gia, Tô gia liền giam lỏng nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.