Bạn đang đọc Công Chúa Siêu Quậy Và Ác Ma Học Đường – Chương 8
Mạnh khương tức tối bỏ đi. Tử hàn ôm bụng cười nghiêng ngả. Mạnh khương lầm bầm :
-tại sao mình lại phải bỏ đi chứ tại sao mình lại đỏ mặt chứ thật là không hiểu nổi .
Chẳng lẽ mạnh khương lắc đầu lia lịa :
-chắc là không có chiện đó đâu hừ hừ thà chết kòn hơn thích kon nhỏ đó .
Triết vũ nhìn mạnh khương đang lẩm bẩm một mình bèn hỏi :
-này gì thế ? Mạnh khương nhìn anh :
-thà chế t kòn hơn mắc ói wá đi .
Mạnh khương bỏ đi để triết vũ vẫn kòn ngơ ra không hỉu chiện gì :
-cậu khùng à !!
[img][/img]
Chap4: thiên thần khóc tại một góc của canteen khoảng mười nữ sinh đang nói chiện với nhau : -ê tụi mày biết kon nhỏ hay kè kè theo anh triết vũ chớ !! -xì kon nhỏ đó đó hả. Mẹ kiếp nó giả bộ ngây thơ để anh mạnh khương chú ý đến nó ỷ có chút nhan sắc mà đã tìm cách tiếp cận triết vũ và mạnh khương. Phải cho nó một trận . Một giọng nói khác vang lên : -tao có một kế hoạch này đảm bảo cô ta sẽ khóc rống lên cho xem ! Bọn con gái nhìn về phía một cô gái trong đồng phục TAW : -mày là ai ? Cô gái kia cười : -tao là nhã kỳ kẻ thù không đội trời chung với con nhỏ mà các cậu đang nhắc tới ! -được nếu vậy tụi tao đồng ý hợp tác . Nhã kỳ nhếch miệng : -nguyệt tử hàn cô chết chắc rồi hừ
Tử hàn chau mi nhìn tấm giấy trong học bàn với dòng chữ : -nếu sợ thì đừng đến kho dụng cụ thể thao của trường ! Cô nghiến răng : -dám thách bổn tiểu thư ư ? Hừ chờ đó !! Tan học tử hàn nhìn quanh không hề có ai định bỏ đi thì cửa ra đã bị một bọn con gái chặn lại : -khà khà nguyệt tử hàn mày cũng gan nhỉ? Đến thật cơ à ! Tử hàn nắm chặt tay : -các người muốn gì ? Một nhỏ lên tiếng : -tao nghĩ mày hiểu mà ! Tụi bây đóng lại . “rầm” cánh cửa ra duy nhất đóng lại trong sự kinh hoàng và sợ hãi của tử hàn , cô hét lên : -đừnggggg. Vài tiếng cười vang lên rồi tiếng bước chân cũng xa dần, chỉ còn bóng tối bao trùm lấy cô: -huhu tối wá đừng bỏ tôi mà tối wá tại sao lại làm thế chứ huhu mẹ ơi ba ơi cứu con với
-đừng mà huhu tôi không thấy gì hết đừng bỏ tôi mà huhu !! Tử hàn ngồi bệch xuống , phải cô rất sợ bóng tối. Có lẽ cái ám ảnh này bắt nguồn từ việc khi cô lên 6 tuổi. Cô bị kẹt trong nhà kho khi chơi trốn tìm cùng lũ bạn. Không ai tìm thấy cô và màn đêm cũng dần buông xuống thật nhanh , xung quanh cô chỉ có sự lạnh lẽo và sự im lặng đến đáng sợ . Tử hàn run lên , mắt đẫm nước. Cùng lúc đó triết vũ trở về lớp để lấy ít đồ để wên. Khi đi ngang wa phòng dụng cụ thể thao thì nghe có tiếng động , anh chau mày : – tiếng gì thế nhỉ ? Tiếng lại gần : -tôi sợ lắm cứu tôi với huhu xin đừng bỏ mặc tôi đừng bỏ tôi mà huhuhu tối wá huhu cứu tôi với huhu mẹ ơi huhu con sợ lắm huhu . Triết vũ nghĩ : -là nguyệt tử hàn tại sao cô ta lại ở đây. Triết vũ chạy vội đi tìm thầy hiệu trưởng nhưng thầy đã về từ lúc nào. Anh đứng trước cửa kho lấy thế đạp mạnh . “rầm” cánh cửa bẹp dí dưới chân . Anh nhìn cô : -nguyệt tử hàn cô không sao chứ !
Đag mạnh cát lại thành mạnh khươn.lâm đình phong thành lâm triết vũ.thế là sao zậy t/g.đổi tên lug tug àk
-triết vũ !huhu xin đừng bỏ rơi tôi huhu đừng bỏ rơi tôi mà huhuhu . Triết vũ im lặnh hồi lâu rồi đáp : -được rồi tôi không bỏ rơi cô đâu đừng khóc nữa . Tử hàn ôm chầm lấy anh , tay bấu chặt vào áo . Có lẽ cô đã rất hoảng sợ. Không gian im bặt ngay sau đó. Triết vũ chau mày : -này nguyệt tử hàn cô ngủ luôn rồi đấy à !! Anh thở dài rồi bế thóc cô dậy: -tại sao cô ta lại sợ đến thế chứ . Thật trẻ con! Hừ. Anh tiến ra xe tuy trong đầu vẫn nghĩ : -tại sao mình phải giúp cô ta chứ. Cô thật là phiền phức
Lúc tử hàn tỉnh thì mình đã nằm trên chiếc giường thân yêu. Cô ngồi thừ ra : -cái tên đáng ghét đó đã giúp mình ư. Tại sao chứ . Đang suy nghĩ thì : -tiểu thư ! Cậu khương đến bảo tiểu thư xuống ạ! Tử hàn giật mình cô hoảng lên : -thôi chết rồi mình wên thả con kiki ra (chơi ác thế) . Cô bước xuống cầu thang , với đôi mắt hình viên kẹo (đạn). Mạnh khương khoanh tay : -nhanh lên đi! Anh nhếch môi : -hừ hừ nguyệt tử hàn lần trước cô dám thả chó ra cắn tôi tôi sẽ cho cô biết thế nào là lợi hại khà khà khà quân tử báo thù mười năm chưa muộn cô chết chắc rồi dám đụng đến mạnh khương này
-cái gì! 300 bài á! Có điên không dậy hả? Tên lâm triết vũ cũng chỉ cho có 200 bài à. Mạnh khương nói : -không làm xong thì không được nghỉ đâu đấy. Tử hàn nghiến răng miễn cưỡng cầm bút . Tử hàn lầm bầm : -tại sao mình phải làm bài trong khi hắn ngủ chứ rừ rừ . Đồ đầu heo mà . Một lúc sau tử hàn khẽ gọi : -mạnh khương mạnh khương nè đầu heo . Không có động tĩnh gì , cô chậm rãi lôi quyển sách giải trong balô của anh ra : -khà khà đồ ngu. Tiến trình hoàn tất : -vẫn còn ngủ được á. Khà khà bổn tiểu thư vừa mới nghỉ ra trò này cực vui ngươi sẽ là người được diễm phúc thử nó. Cô cầm chiếc bút lông màu đen tiến lại gần mạnh khương cười gian : -khakha đảm bảo ngươi sẽ đẹp trai lắm không cần phải cảm ơn bổn tiểu thư đâu hahaha
[img][/img]
Mạnh khương vươn vai : -hình như mình ngủ quên thì phải. Tử hàn bĩu môi: -ngủ luôn thì có . Anh trừng mắt : -này cô làm xong chưa dậy hả? Tử hàn nhún vai : – rồi. Mạnh khương chau mày rồi lẩm bẩm : -đúng 250 bài cơ à. Này có thật là cô làm không đấy. -tất nhiên bổn tiểu thư làm rồi . Tử hàn nhăn mặt nghĩ : -phải hông zị trời. Ít nhất kũng phải đúng 1 câu chứ. (đáng thương thay 50 bài tử hàn làm sai toàn bộ, học giỏi thế) . Mạnh khương nghi ngờ nhìn cô. Tử hàn ngáp dài: -về được rồi đấy 9 giờ rồi hazzi bùn ngủ wá đi. Mạnh khương liếc cô một cái rồi bỏ về. Khi anh đả ra khỏi cổng thì tử hàn ôm bụng cười ngặt nghẽo : -ôi đẹp trai wá đi . Mạnh khương cảm thấy lạ là tại sao mọi người cứ nhìn mình chằm chằm như nhìn quái vật người ngoài hành tinh : -ối mẹ ơi chú kia bị gì vậy mẹ . Ghê wá đi. -đi thôi con đừng nói thế . Con thấy chưa chúng ta vẫn thật hạnh phúc vì cơ thể lành lặn bình thường. Tội nghiệp trẻ thế mà bị thần kinh. Mạnh khương chau mày rồi anh vội moi kái gương ra xem thì hỡi ơi: -trời ơi. Cái mặt mình bị gì thế này. Nguyệt tử hànnnn tôi giết cô. ( tử hàn lấy bút lông màu đen vẽ vô số dị vật lên mặt mạnh khương vẽ râu mép nè tô đậm lông mày nè làm mắt gấu trúc nè đánh má hồng nè. Và 4 chữ” tui bị thần kinh” nữa nè). Mạnh khương lúc này chỉ biết trốn xuống đất. Dở chứng nửa là nảy giờ anh đã chạy vòng vòng khắp thành phố.