Công Chúa Đại Phúc

Chương 33: Ngô Tiên Tử lộ chân tâm, Cảnh Thân Uẩn tự mình vào bẫy


Đọc truyện Công Chúa Đại Phúc – Chương 33: Ngô Tiên Tử lộ chân tâm, Cảnh Thân Uẩn tự mình vào bẫy

Bốn ngày sau Cảnh Vĩnh Phúc trở lại Vĩnh Phúc cung, bộ
dáng đi lại có chút quái dị.

Nhờ Tiểu Thúy nâng đỡ, nàng gian nan khép hai chân lại
mà đi, nửa người dưới giống như hóa thạch.

Mỗi một bước đều là cứng ngắc khó khăn.

Lý Phỉ theo sau, nhưng hắn không thể ôm nàng, ngay cả
kéo tay nàng cũng không thể.

Mà Cảnh Vĩnh Phúc đi mới được nửa đường, Dự đế đã phái
người tiễn hắn.

Hắn chỉ có thể ở phía sau nàng trong trẻo nhưng lạnh
lùng nói:

“Huệ Phúc điện hạ, bổn vương đi trước …

Bảo trọng.”

Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu không dám quay lại.

Nàng không phải hắn, khống chế không được cảm tình.

Nàng sợ vừa quay đầu lại, đôi mắt sẽ tiết lộ ra cảm
xúc.

Nghe tiếng chân hắn rời đi, lòng của nàng đau xót, thì
ra chia lìa là cảm thụ như vậy.

Từ chối hồi lâu, Cảnh Vĩnh Phúc vẫn là nhịn không
được, dừng lại, quay đầu nhìn.

Có phải vì hắn đã đi xa không biết không mà thân ảnh
nhanh nhẹn không có chút tạm dừng, càng không có quay đầu.

Cảnh Vĩnh Phúc thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tới, thân
mình càng ngày càng không theo ý.

Thắt lưng bủn rủn, đi đứng vô lực.

Cuối cùng nàng lảo đảo ngã vào trong tay Ngô Tiên Tử,
chỉ nghe Ngô Tiên Tử nói với Tiểu Thúy:

“Ngươi đi tìm Thái y!

Ta ôm nàng trở về!”

Cảnh Vĩnh Phúc kéo vạt áo Ngô Tiên Tử, cúi đầu nói:

“Ta không sao, đừng đi kêu Thái y.”

Nàng nếu bị Thái y nhìn ra vấn đề thì càng phiền toái.

Tiểu Thúy dậm chân nói:

“Ta đi mời Bao Thái y.”

Không đợi Cảnh Vĩnh Phúc đồng ý, Tiểu Thúy đã chạy đi.

Cảnh Vĩnh Phúc rời Cảnh cung mấy ngày, nàng cùng Bao
Duyên Xuân đã kết thầy trò.

Ngô Tiên Tử ôm Cảnh Vĩnh Phúc về điện, lạnh lùng nói:

“Ngươi yên tâm, mấy ngày trước đây Huệ Phúc vẫn
bệnh, lúc này ngươi bệnh cũng là thường.”

Cảnh Vĩnh Phúc yên lặng không nói gì.

Bao Duyên Xuân chẩn mạch cho Cảnh Vĩnh Phúc, cho người
lui ra hết bên ngoài mới nói:

“Điện hạ sơ thừa mưa móc lại miệt mài quá độ,
thêm tâm sự quá nặng, nên sinh bệnh.”

Cảnh Vĩnh Phúc sắc mặt đỏ bừng, là bị Bao Duyên Xuân
nói trúng rồi.

Bệnh lần này của nàng căn do quá mức riêng tư.

Bao Duyên Xuân lại không có nửa phần xấu hổ, bình thản
nói:

“Âm dương điều hòa vốn là tự nhiên, nhưng điện hạ
phải biết bảo trong, đừng tham vui sướng nhất thời.

Ta sẽ châm cứu cho điện hạ.

Điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại.”

Bao Duyên Xuân châm cứu xong thì nói:

“Hôm nay coi như ta không có tới.”

Cảnh Vĩnh Phúc lại cảm tạ hắn.

Bao Duyên Xuân đi rồi, Ngô Tiên Tử cùng Tiểu Thúy cùng
nhau nhìn về phía Cảnh Vĩnh Phúc.

Nàng nhẹ nhàng quay đầu đi, chỉ nghe Ngô Tiên Tử nói:

“Hắn như vậy nhưng lại xem trọng ngươi?

Dù sao nhìn ngươi cũng không xứng, ngươi chờ mà thương
tâm đi!”

Cảnh Vĩnh Phúc ảm đạm.

Ngô Tiên Tử cũng không nói gì sai.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Phỉ nàng chỉ biết hắn thật
đẹp, nên đã nghĩ không nên cùng hắn phát sinh quan hệ.

Tiểu Thúy lại nói:

“Không, ta biết ở trong lòng hắn, Bình cô rất
quan trọng.”

Ngô Tiên Tử lại lạnh lùng nói:

“Tiểu nha đầu biết cái gì, cái loại Vương gia cao
cao tại thượng, tùy hứng làm bậy,

chưa được thì tự nhiên truy không ngớt,

một khi bị hắn đùa bỡn đủ, qua tay liền đã đánh mất.

Đại Phúc ngươi sẽ đau khổ không ít,

Nhưng thôi, thất thân cho hắn đã là phúc khí của
ngươi,

muốn cùng người như vậy thiên trường địa cửu, quả thực
là nằm mơ!”

Cảnh Vĩnh Phúc thấp giọng nói:

“Ta không hối hận.”

Cảnh Vĩnh Phúc biết Ngô Tiên Tử quan tâm nàng.

Chỉ là lời nói của Ngô bác gái thực là rất đả thương
người, thật sự làm lòng nàng trọng thương.

Nhưng nàng không nghĩ cùng Ngô Tiên Tử biện giải.

Chuyện của nàng cùng Lý Phỉ người ngoài không thể hiểu
được.

Sau đó không lâu Mục Vô Danh về tới.

Hắn vết thương đã khỏi.

Lúc này Lý Phỉ không ở kinh thành, hắn đội mặt nạ giả
làm Địch vương.

Mục Vô Danh là cao thủ kiếm thuật, khí chất lạnh như
băng.

Nhìn kỹ nửa khuôn mặt của hắn, xác thực cũng giống Lý
Phỉ.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Mục Vô Danh, bỗng nhiên nghĩ người
như vậy có lẽ chính là được bồi đắp từ nhỏ để thế thân cho Vương gia.

Hắn cùng Lý Phỉ trưởng thành.

Cho nên ngày ấy, khi Lý Phỉ trọng thương, hắn liều
lĩnh hồi Diệp Bắc vấn an.

Bên người nàng còn có người khác, là Băng Nhi.

Băng Nhi quả nhiên như nàng đoán, mang vài phần tu vi,
giỏi về ngụy trang.

Băng Nhi thay một cung nữ lưu tại Vĩnh Phúc cung.

Cảnh Vĩnh Phúc lại thấy nàng ấy giống y cung nữ kia,
không còn chút gì giống nàng.

Cảnh Vĩnh Phúc tĩnh dưỡng một ngày, hôm sau Cảnh Thân
Mậu đã tự mình đến thăm nàng, đồng thời mang tin tức làm nàng đau lòng.

Cảnh Thân Mậu hôm qua tiếp kiến Lý Phỉ, định rõ cuộc
hôn nhân Cảnh Tiếp thứ 2 — đem Cảnh Vĩnh Cẩn gả cho Lý Phỉ.

Lý Phỉ không cự tuyệt, chỉ nói sẽ về Tiếp quốc thương
thảo cùng Lý Dịch.

Cảnh Vĩnh Phúc biết Cảnh Thân Mậu quan sát thần sắc
của nàng, cho nên miễn cưỡng cười nói:

“Chọn Cẩn Tú là không sai, chỉ là sợ tỷ muội khác
trong cung phải thất vọng .”

Cảnh Thân Mậu hỏi:

“Chẳng lẽ Địch vương cũng không thể động tâm Huệ
Phúc sao?”

“Huệ Phúc” mấy ngày tiếp đãi Địch vương mà
bị bệnh, làm hắn ngờ vực.

Cảnh Vĩnh Phúc trái lòng nói:

“Từ lúc đến kinh thành Tiếp quốc, Huệ Phúc liền
biết người nọ chỉ có người phi thường mới có thể xứng,

Huệ Phúc không hy vọng xa vời,

Mà Cẩn Tú gả đi cũng chưa hẳn là chuyện tốt

Địch vương tâm tư quá khó nắm bắt.”

Nàng ở trước mặt Cảnh Thân Mậu làm bộ như một chút đều
không động tâm,

Ngược lại làm hắn tin tưởng nàng kỳ thật là thích Lý Phỉ
, chẳng lời nào là thật.

Cảnh Thân Mậu như trút được gánh nặng, thở dài:

“Đúng vậy, thân là hoàng tộc Cảnh thị, kết hôn
không khỏi ngoài ý muốn.

Đó đều là vì lợi ích của Cảnh quốc.

Huệ Phúc biết chuyện, đã không làm phụ hoàng khó
xử.”

“Dạ?”

Cảnh Vĩnh Phúc không khó khăn mà đoán được, thật ra là
Cảnh Vĩnh Văn đối Lý Phỉ nhất kiến chung tình (alotoiday03: gặp 1 lần đã yêu).

Khẳng định đã qua hoàng hậu xin với Dự đế về cuộc hôn
nhân này.

Cảnh Thân Mậu từ đầu tới cuối không nói ra tên Cảnh
Vĩnh Văn.

Hắn nói với Cảnh Vĩnh Phúc ngày ấy Địch vương phong
thái, kiến thức hơn người.

Thậm chí ngay cả hoạn quan, thị vệ đều lén nói Địch
vương phong thái đứng đầu thiên hạ.

Cảnh Thân Mậu lại im lặng.

Cảnh Vĩnh Phúc miễn cưỡng nói:

“Cảnh Tiếp giao hảo là chuyện quan trọng nhất.

Nhưng hiện tại có một chuyện cũng cần phải làm nhanh.

Đó là tru sát thầy trò Bàng Long.

Chuyện này nhất định phải xong trước khi công chúa
xuất giá, tránh đêm dài lắm mộng…”

Cảnh Thân Mậu đi rồi, Cảnh Vĩnh Phúc mệt mỏi nằm trên
giường.

Bệnh tình của nàng kéo dài hai ngày.

Hai ngày nay nàng ăn thật ít, cơ hồ đều nằm ở trên
giường, làm những người xung quanh đều lo lắng.

Thấy đám người Tiểu Thúy rất khẩn trương, nàng cười
nói:

“Không có gì, chỉ ngủ nhiều 1 chút.”

Ngô Tiên Tử môi vừa động, lại không nói gì.

Băng Nhi xuất hiện, cung kính nói:

“Hiện tại Băng Nhi đã không thể giả trang điện
hạ.”

“Vì sao?”

Tiểu Thúy thốt ra,

“Bình cô, ngươi thành người đẹp rồi.”

Cảnh Vĩnh Phúc tới trước gương.

Trong gương vẫn là khuôn mặt ngày xưa, vẫn mi thưa,
vẫn vóc người thanh tú.

Chỉ có đôi mắt long lanh như nước làm thay đổi hoàn
toàn khí chất của nàng.

Nàng mỉm cười.

Nàng biết mình đã cáo biệt thời con gái, trở thành nữ
tử.

Nàng không cảm thấy thiếu cái gì, ngược lại cảm thấy
rất nhiều thứ mới.

Một loại cảm giác trưởng thành lan tràn trong thân
thể, nàng đã lớn lên, không chỉ là thân thể.

Cảnh Vĩnh Phúc quay đầu đi, nói:

“Tiểu Thúy, ta muốn gặp Thương Thủy một
chút.”

Thương Thủy sau khi về Cảnh cung thì bị giam giữ trong
một gian phòng ở Vĩnh Phúc cung.

Bị phế đi võ công, hắn vẫn im lặng, mặc cho ai ra vào
hắn đều hờ hững không nhìn.

Khi Cảnh Vĩnh Phúc nhìn thấy hắn, hắn đang yên tĩnh
ngồi ở trước cửa sổ.

Mặt trời giữa trưa chiếu sáng khuôn mặt và thân thể
hắn, nhưng cũng không chiếu sáng được đôi mắt ảm đạm kia.

“Ngươi khỏe chứ, Thương Thủy.”


Cảnh Vĩnh Phúc một mình vào phòng, ngồi đối diện hắn.

Hắn không có phản ứng.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn chăm chú hắn hồi lâu, người này
hình dáng quả thật có vài phần giống người trong hoàng tộc Cảnh thị.

“Ngươi muốn rời đi sao?”

Cảnh Vĩnh Phúc hỏi, hắn vẫn trầm mặc.

Nàng than nhẹ một tiếng rồi nói:

“Ta từng vẫn muốn rời cung đình, vương thất, vô
luận Tiếp quốc hay Cảnh quốc.

Ta cùng với mẫu thân ở biên giới, sau lại lưu lạc ở
ven biển, sống cuộc sống bình yên.

Tuy rằng Cảnh quốc không phồn vinh như Tiếp quốc,
nhưng ta vẫn yêu nhất vùng biên ấy.

Ta ở tại Bàng Hải thôn, phong cảnh rất đẹp, thôn dân
thực giản dị.

Đêm ở biển thật làm người ta thấy yên tĩnh . . .”

Nếu ngươi muốn rời đi, vùng biển là một lựa chọn
tốt.”

Thương Thủy thoáng nhướn mày.

Cảnh Vĩnh Phúc đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy
thái độ lãnh đạm nói ra những lời tàn khốc,

“Ngươi không thể trở lại bên người Hỉ vương

Hiện tại ngươi đã không có võ công,

lại ở chỗ ta lâu vậy,

hắn sẽ không tin tưởng ngươi.

Lựa chọn tốt nhất chính là rời đi, bắt đầu cuộc sống
mới.”

Thương Thủy thở mạnh.

Cảnh Vĩnh Phúc trước khi rời đi để lại tấm ngân phiếu
trăm hai lượng.

“Từ hôm nay ngươi tự do .”

Khi Cảnh Vĩnh Phúc trở về phòng mình, Ngô Tiên Tử cho
nàng biết Thương Thủy đi rồi.

Nàng lại nói: “Chúng ta đi đón hắn trở về!”

Ngô Tiên Tử ngẩn ra.

“Không cần gấp, xe đi cũng chậm.

Ta vốn đã muốn phái người đi theo hắn.”

Dừng một chút Cảnh Vĩnh Phúc lại nói,

“Kỳ thật không có võ công không có nghĩa là phế
vật.”

Ngô Tiên Tử hai mắt ngời sáng.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn như không thấy.

Đúng như Cảnh Vĩnh Phúc sở liệu, Thương Thủy vào Hỉ
vương phủ không lâu liền đi ra, thẳng đến quán rượu gần nhất.

Gần canh ba, Mục Vô Danh đem một Thương Thủy say lúy
túy lên xe ngựa của Cảnh Vĩnh Phúc.

Tiểu Thúy khó hiểu nhìn nàng, người đã biến một con
người rắn rỏi thành một kẻ đau buồn.

Thương Thủy mơ mơ hồ hồ rên một tiếng.

Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:

“Tội gì chứ?

Cần gì phải vậy?”

“Điện hạ tính đưa hắn về Cảnh cung?”

Mục Vô Danh hỏi.

Cảnh Vĩnh Phúc bình tĩnh nói:

“Ta nghĩ hiện tại chỉ có Dự đế mới có thể cho ta
biết, Thương Thủy vốn tên là gì.”

Thương Thủy tỉnh lại, thấy mình vẫn ở trong gian phòng
quen thuộc liền nhắm mắt lại.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc không cho hắn thời gian tự hỏi.

Cơ hồ hắn vừa nhắm mắt lại nàng đã lạnh lùng nói:

“Thương Thủy, bệ hạ ở đây!”

Thương Thủy giật bắn người, hai mắt mở trừng.

Cảnh Thân Mậu ngồi phía sau Cảnh Vĩnh Phúc, không đổi
sắc mặt, nhìn hắn.

Cảnh Vĩnh Phúc khom người trở ra.

Khi Thương Thủy chưa tỉnh Cảnh Thân Mậu đã nhận ra
hắn.

Kế tiếp đều là chuyện giữa bọn hắn, cùng nàng không
quan hệ.

Thương Thủy, nguyên là Cảnh Thú Thịnh, con thứ của
huynh trưởng Cảnh Thân Mậu – Cảnh Thân Vu.

Năm đó Dự đế thí huynh sát đệ đã để lọt mất hắn.

Trong phòng rất nhanh truyền ra tiếng đập phá đồ đạc
và tiếng nhục mạ.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc, Ngô Tiên Tử cùng với rất đông
thị vệ đều không vào.

Lấy thân thủ hôm nay của Cảnh Thú Thịnh, ngay cả góc
áo Dự đế cũng không túm được.

Tiếng ồn rất nhanh tan biến, chỉ có tiếng Dự đế nặng
nề truyền ra,

“Ngươi đã thân là phế nhân, chi bằng ở lại bên
trẫm.

Trẫm sẽ cho ngươi tận mắt thấy trẫm xứng trở thành
Cảnh đế hơn phụ thân ngươi.”

Một lát sau, Cảnh Thân Mậu đi ra lạnh lùng nói với
Cảnh Vĩnh Phúc:

“Huệ Phúc, hôm nay nể tình ngươi trẫm tạm tha cái
mạng tàn của hắn.

Đem hắn chỉnh huấn cho xong rồi đưa đến gặp
trẫm.”

Cảnh Vĩnh Phúc lên tiếng.

Ngô Tiên Tử cúi đầu.

Cảnh Thân Mậu cùng đám thị vệ rời đi.

Với quá nhiều thị vệ như vậy bà ta khó có thể động
thủ.

Tiểu Thúy vào phòng, Cảnh Thú Thịnh đã chết ngất ở
trên giường, trên cổ có dấu một vòng đỏ.

Ngô Tiên Tử hỏi Cảnh Vĩnh Phúc rốt cuộc có chủ ý gì.

Nàng lại nói:

“Người này thực đáng thương.”

Ngô Tiên Tử hỏi lại, nàng cũng không đáp.

Trên đường trở về phòng, nàng chỉ lẳng lặng mà đi.

Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng khó chịu, chỉ có chính nàng
hiểu được nàng rốt cuộc đang làm cái gì.

Nhưng ngày hôm ấy vẫn còn rất nhiều mệt mỏi.

Sau khi lành bệnh, Cảnh Vĩnh Cẩn lại tới tra tấn Cảnh
Vĩnh Phúc.

Nàng ta dẫn theo không ít thị vệ, ăn mặc phấn son kiều
diễm vô cùng, mặt mày hớn hở ngồi ở chính điện Vĩnh Phúc cung chờ Cảnh Vĩnh
Phúc.

Vừa thấy Cảnh Vĩnh Phúc trở về, nàng ta liền nhướn
đuôi lông mày, mở miệng cảm ơn.

Nghe nàng ta nói vài câu, Cảnh Vĩnh Phúc mới biết vì
sao nàng ta hưng phấn như thế.

Thì ra ngày ấy Dự đế chặn Lý Phỉ trên đường vào cung
là để cho Cảnh Vĩnh Cẩn thấy hắn.

Lần gặp trước, nàng ta bệnh, không được xem Địch vương
thổi sáo, chỉ nghe vài vị tỷ muội kể lại.

Nàng ta vốn không cam lòng chuyện Lý Dịch không muốn
cưới nàng.

Sau khi thấy mặt Địch vương thì muốn lấy hắn.

Vì sự tình chuyển biến đột ngột, Dự đế lại phải hứa gả
nàng ta cho Địch vương.

“Còn phải đa tạ Huệ Phúc.

Nếu không phải mấy ngày trước đây, ta đến huyên náo
chỗ ngươi đến bị bệnh, Cẩn Tú này thật đúng là không có cơ hội gả cho Địch
vương.”

Cảnh Vĩnh Cẩn nói,

“Nghe nói Huệ Phúc đón tiếp Địch vương mấy ngày.

Địch vương chân trước vừa đi Huệ Phúc liền bị bệnh.

Không biết Huệ Phúc là tâm bệnh hay còn bệnh gì khác?

Chỉ cần không phải tương tư là tốt rồi!”

Cảnh Vĩnh Phúc nhíu nhíu mày.

Nàng ta nói cái gì vậy?

“Huệ Phúc ngươi nên biết,

Địch vương thật sự là rất đẹp,

Tiếng nói cũng dễ nghe.

Có thể trở thành Địch vương phi, thiên hạ còn có ai
may mắn bằng ta?

Ngươi nói xem, Huệ Phúc?”

Cảnh Vĩnh Phúc hé miệng, lại không biết nên như thế
nào trả lời nàng ta.

Nhìn tư sắc động lòng người của nàng ta, Cảnh Vĩnh
Phúc lại thấy nàng ta đáng thương.

Hiện tại Cảnh Vĩnh Phúc một chút cũng không bị nàng ta
khiêu khích.

Nhìn nàng ta đắc ý, lại nghe chuyện hôn nhân của Lý
Phỉ cùng nàng ta cũng không thấy tan nát cõi lòng.

Thậm chí Cảnh Vĩnh Phúc rất muốn nói với nàng ta,

Thích Lý Phỉ là một gánh nặng, mà được Lý Phỉ thích
quả thực chính là kỳ tích.

Thình lình, Cảnh Vĩnh Cẩn ghé sát vào nàng hỏi:

“Ngươi thích hắn?”

Cảnh Vĩnh Phúc nghe chấn động trong lòng.

Tiếp theo Cảnh Vĩnh Cẩn bật cười ha hả,

“Thật tốt quá!

Ta thích như vậy!”

Nàng ta ác độc nói,

“Các ngươi một đám đều thích hắn, nhưng hắn là
của ta.

Tốt nhất các ngươi vĩnh viễn đều thích hắn.

Như vậy ta sẽ vĩnh viễn cao hứng.”

Cảnh Vĩnh Phúc thật sự nhịn không được, bật cười.

“Ngươi cười cái gì?”

Cảnh Vĩnh Phúc lãnh đạm nói:

“Nếu ngươi muốn thấy ta ghen tị, thì ta thật có
lỗi, ta chỉ làm ngươi thất vọng.”

Ngô Tiên Tử bên cạnh toát ra vẻ mặt nghi nghi ngờ ngờ.

Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc cũng hiểu được mình rất kỳ
quái.

Không u oán, không chua xót, ngược lại bình tĩnh quá
đáng.

Thích nam tử, đem thể xác và tinh thần trao cho hắn,

Mà hắn có lẽ sẽ cưới người khác,

Bình thường nữ tử có lẽ đã sớm thống khổ.

Nhưng là nàng thích một nam tử rất đặc biệt.

Trên đời này tuyệt không có người thứ hai.

Nếu đã thích người như vậy, nàng tuyệt không thể là nữ
tử bình thường.

Nữ tử bình thường không xứng thích hắn.

“Ngươi…”

Cảnh Vĩnh Cẩn trợn to con mắt.

“Cẩn Tú, nếu đã biết rất nhiều người đều thích vị
hôn phu tương lai của ngươi thì nên cẩn thận.

Bằng không ta sợ ngươi chưa gả đến Tiếp quốc, đã chết
ở Cảnh cung.”

Đối phó với kẻ luôn tự cho mình đúng, Cảnh Vĩnh Phúc
không hề vòng vo,

“Tốt nhất đừng chạy loạn, ở yên trong cung của
mình.


Những thứ người khác đưa tới không nên đụng, lại càng
không nên ăn.

Nếu có người tìm tới gây phiền toái, ngươi càng phải
lấy cớ chuẩn bị kết hôn mà thoái thác.”

Cảnh Vĩnh Cẩn thần sắc biến đổi,

“Ngươi tốt như vậy sao?

Ngươi đã biết cái gì?

Mau nói cho ta biết!”

Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười nói:

“Ta quả thật không cần tốt như vậy với ngươi.

Ta chỉ hy vọng về sau ngươi sẽ không đến phiền ta,

Ngoan ngoãn ở chỗ của mình, bảo trì tốt vị trí của một
công chúa Cảnh quốc.

Ta tha cho ngươi lần này.

Về sau nếu lại đến phiền ta, đừng trách ta không khách
khí.”

Cảnh Vĩnh Cẩn rối loạn 1 lúc, cuối cùng cười to nói:

“Ngươi vẫn là đố kỵ, ha ha…”

Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu chịu thua, người này thật hết
cứu.

Cảnh Vĩnh Cẩn nghênh ngang mà đi.

Ngô Tiên Tử nhìn nàng chằm chằm, nói:

“Đầu óc ngươi lại hỏng rồi!”

Nàng nói:

“Ngươi xem đi, nàng sẽ không đến nữa đâu.”

Ngô Tiên Tử chau mày, muốn nói lại thôi.

Cảnh Vĩnh Phúc đưa mắt ra ngoài cửa sổ, bà ta gật đầu.

Cảnh Vĩnh Phúc cười, cũng là Ngô Tiên Tử thông minh.

Ảnh vệ của Dự đế chắc chắc sẽ đem câu chuyện vừa rồi
từ đầu chí cuối trình báo.

Băng Nhi đưa trà lên.

Cảnh Vĩnh Phúc cầm ly trà, đầu ngón tay nhẹ nhàng
khuấy, bỗng cảm thấy động tác như vậy không phải của mình.

Nàng mỉm cười, mắt Băng Nhi chợt lóe sáng.

Cảnh Vĩnh Phúc cho rằng ánh mắt như vậy mới là đố kỵ.

Băng Nhi đã rũ mắt xuống.

Cảnh Vĩnh Phúc đặt ly trà xuống.

Một ngày này đối nàng mà nói cũng thật mệt mỏi.

Thế cục biên giới phía Bắc đã ổn.

Trương Kỳ Thụy đã trở về.

Thủy tỷ mang theo A Căn cùng đầu bếp rốt cục cũng về
tới kinh thành.

Nhưng vì đã là nhị phẩm võ tướng nên Thủy tỷ không thể
ở cùng Cảnh Vĩnh Phúc tại Vĩnh Phúc cung.

Dự đế vì Thủy tỷ an bài tướng quân phủ đệ, ở phía Nam
kinh thành.

A Căn vẫn không vào quân tịch.

Đầu bếp thân là người nước Tiếp nên cự tuyệt phong
thưởng, một lý do khác càng vớ vẩn là:

“Tại hạ vốn là một đầu bếp, đầu bếp của Huệ Phúc
điện hạ, đầu bếp của Lưu tướng quân.

Được nấu cơm cho điện hạ cùng tướng quân chính là
nguyện vọng tuổi già của tại hạ.”

Triều thần nghe được đều trợn mắt há mồm.

Nhưng không một người nào dám giễu cợt hắn.

Chiến dịch Cảnh bắc mọi người đều biết, vị này chính
là tướng quân giết giặc không chớp mắt.

Hắn là người cùng Tống Sở lẻn vào quận Mai Lĩnh chia
rẽ thành công hai bộ tộc Khế Liệt Tát.

Dự đế không miễn cưỡng đầu bếp, chỉ nói “đáng tiếc”.

Sau khi bãi triều, Tiểu Thúy liền bổ nhào vào lòng
Thủy tỷ.

Cách biệt bấy lâu, thật không lời nào nói hết.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc phát hiện một chuyện thú vị.

A Căn và Tiểu Thúy có sự thay đổi tính cách

Hắn lần đầu gặp lại Cảnh Vĩnh Phúc, trong mắt biểu lộ
một chút cảm xúc, sau liền khôi phục vẻ lạnh lùng.

Còn Tiểu Thúy, sau 1 thời gian học dược với Bao Duyên
Xuân, đã trở thành một tiểu cô nương hòa nhã, đáng yêu.

Bọn họ, một lạnh một nóng.

Có lẽ đây là linh cảm song sinh.

Một người mềm yếu tất người còn lại sẽ cứng rắn.

Ngô Tiên Tử cũng phát hiện sự thay đổi này, vẫn lặng
lẽ quan sát hai người.

A Căn bị quan sát đến phát giận, cau mày chu miệng.

Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng tán thưởng, sau chiến dịch,
hắn càng lớn càng đẹp.

Mà đứa nhỏ trong lòng Thủy tỷ kia cũng đã là tiểu mỹ
nhân trắng ngần, không còn bóng dáng của một tiểu độc y.

Tiểu Thúy ở trong lòng Thủy tỷ đến khi xe ngựa dừng
lại.

Chưởng quầy Tam nguyệt phấn hoa sớm được tin tức tự
mình ra nghênh đón.

Dân chúng bên ngoài tò mò quan sát, rì rầm bàn tán,
lấy tay chỉ trỏ.

Cảnh Vĩnh Phúc nghe được vài câu.

“Thấy không, đó là nữ tướng Lưu Ký Thủy đó.”

“Đúng vậy, vị kia khẳng định chính là Huệ Phúc
công chúa.

Nàng hôm nay vì Lưu tướng quân tẩy trần!”

Từ chiến dịch Cảnh bắc, Cảnh Vĩnh Phúc và đám người
Thủy tỷ, thậm chí còn có Cảnh Thân Uẩn đều trở thành nhân vật nổi tiếng với dân
chúng kinh thành.

Cũng may lúc này đây tên thật của nàng còn chưa bị đem
ra nói.

Vào trong, chưởng quầy vẫn như cũ dẫn mọi người lên
lầu hai, vào gian phòng trước đây nàng từng gặp Lý Phỉ.

Cảnh Vĩnh Phúc không hỏi hắn, hắn lại chỉ vào gian
phòng phía trong ám muội nói:

“Gian phòng kia tuy rằng tốt, nhưng nơi đây tốt
hơn.”

Ngô Tiên Tử khẽ cười.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn kỹ bài trí trong phòng, trong lòng
liền có so đo, liếc Ngô Tiên Tử một cái rồi đi vào.

Đám người Thủy tỷ mặc dù không hiểu Cảnh Vĩnh Phúc với
Ngô Tiên có ý gì, nhưng cũng biết được chủ quán này họ gì, ánh mắt mọi người
đều dừng trên người Cảnh Vĩnh Phúc.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Cảnh Vĩnh
Phúc vẫn tự nhiên, trước mắt đều là người một nhà.

Nàng lại liếc Ngô Tiên Tử một cái rồi giải tỏa nỗi băn
khoăn của mọi người.

“Gian phòng này trừ bỏ chiêu đãi chúng ta, những
khách tầm thường tuyệt đối sẽ không được vào — bởi vì nơi đây chuyên phục vụ
Địch vương.”

Cảnh Vĩnh Phúc cười nhẹ,

“Ta cũng mới hiểu được khi ngày ấy nghe thấy đám
người Tiết Đồng Di nói chuyện tại gian phòng kế bên.”

Ngô Tiên Tử im im không nói gì.

Mọi người nghe xong chỉ có Tiểu Thúy “À” một
tiếng, những người trầm mặc không nói.

Rượu và thức ăn lục tục đưa tới, không khí rất nhanh
lại náo nhiệt.

Ngô Tiên Tử cùng Thủy tỷ uống không ít rượu.

Tiểu Thúy khi thì dây dưa Thủy tỷ khi thì dây dưa Cảnh
Vĩnh Phúc.

Cũng may là tiểu độc y không uống rượu, bằng không
Cảnh Vĩnh Phúc liền thảm.

Đầu bếp ngẫu nhiên nói mấy câu, chỉ có A Căn vẫn trầm
mặc.

Cảnh Vĩnh Phúc tự tay rót rượu cho hắn, hắn nhận rồi
cũng không thèm nhìn, uống một hơi cạn sạch.

Sau Cảnh Vĩnh Phúc mới biết được đây là lần đầu tiên
hắn uống rượu.

Bất quá A Căn dù sao cũng mạnh hơn nàng, không có say,
chính là khi trở về thời điểm bước đi có lảo đảo.

Những người ở đây không phải ngốc.

Tất cả mọi người đều biết giờ khắc sung sướng này qua
đi, cái chờ đợi bọn họ chính là một hồi ác chiến.

Ra khỏi Tam nguyệt phấn hoa, đầu bếp lấy ánh mắt ý bảo
có chuyện nói riêng với Cảnh Vĩnh Phúc.

Đám người Ngô Tiên Tử hiểu ý liền lên một chiếc xe
ngựa khác.

Vừa quay đi, đầu bếp liền quỳ gối trước mặt Cảnh Vĩnh
Phúc nói:

“Chủ thượng bảo ta chiếu cố điện hạ một
câu.”

“Đứng lên mà nói, đầu bếp, chúng ta còn phải như
vậy sao?”

Nhưng đầu bếp không dậy, nghiêm nghị nói:

“Chủ thượng nói vô luận điện hạ quyết ý như thế
nào, làm ơn đặt an nguy chính mình quan trọng nhất,

chớ mạo hiểm,

có gì cần cứ bảo Mục Vô Danh.”

Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy ấm lòng.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, hỏi:

“Hắn trở về chưa?”

Đầu bếp nói:

“Đưa điện hạ hồi cung xong, Mục Vô Danh đã thay
chủ tử nhận Tiếp vương khẩu dụ, muốn ngài lập tức hồi Tiếp.”

“Không còn chuyện gì nữa thì đứng lên đi!”

Đầu bếp đứng dậy, do dự một lát nói:

“Thỉnh điện hạ đừng trách, dù sao Bồ Bồ Nhi – Bà
La cũng không phải tiểu nhân vật.

Điện hạ hai lần gặp hắn ta đều nói cho chủ tử.”

Cảnh Vĩnh Phúc cổ quái cười, thì ra nguyên nhân chân
chính của việc làm cho nàng thất thân là như vậy.

Lý Phỉ rõ ràng là tiên hạ thủ vi cường.

Đầu bếp đưa Cảnh Vĩnh Phúc hồi cung, trên đường đem
những chuyện trọng yếu phát sinh sau khi nàng đi mà nói.

Khế Liệt Tát hiện tại phân thành hai phe.

Tát Nặc Bối Lan, Mộc Tang cùng Bà La liên thủ, thế lực
ngang với Hồi Lan.

Bàng Long nhận một người Hồi Lan làm đệ tử, nhưng
không biết vì sao hắn lại coi trọng Bồ Bồ Nhi.

Bồ Bồ Nhi giảo hoạt chỉ chịu học võ mà không chịu bái
sư.

Dây dưa mấy ngày Bàng Long mới hết hy vọng.

Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:

“Chỉ có Bà La tộc trưởng tham người khác.

Người khác mơ tưởng tham hắn, như Bàng Long đó, là tự
tìm mất mặt.”

Đầu bếp lo lắng nói:

“Năm ấy hắn hướng điện hạ cùng Tiểu Thúy cầu hôn,
ta liền biết người này dã tâm thật lớn.

Nào có vừa thấy liền coi trọng hai người?”


Cảnh Vĩnh Phúc biết hắn vì chủ tử lo lắng, nhưng thực
tế người nên lo lắng là nàng.

Chủ tử hắn đi xa, nàng không âu sầu thương nhớ đã là
rất khó khăn.

Vì thế nàng đổi đề tài,

“Hắn có dã tâm thật ra lại là chuyện tốt.

Ít nhất biên cảnh có thể an ổn nhiều năm.

Hiện nay ta chỉ mong sớm ngày chấm dứt chuyện tại Cảnh
quốc .

Xong rồi ta liền theo chủ tử ngươi đi.”

Đầu bếp lúc này mới yên lòng.

Tiếp tục mấy ngày gió êm sóng lặng, rốt cục ở Cảnh
Thân Uẩn một lần nữa vào triều đem hết thảy an bình này đánh vỡ.

Hắn vừa xuất hiện liền làm một chuyện đáng sợ, thực là
đã không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng.

Cảnh Thân Uẩn trước mặt Dự đế cùng văn võ bá quan,
hướng Lưu Ký Thủy cầu hôn.

Chuyện này cơ hồ quấy rầy những kế hoạch mà Cảnh Vĩnh
Phúc và Dự đế đã mưu định.

Đương nhiên Dự đế nổi giận, đuổi Cảnh Thân Uẩn ra
ngoài điện, mà Thủy tỷ thì nghiêm khắc cự tuyệt.

Thủy tỷ xuất thân giang hồ, có bản sắc của hiệp nữ.

Bị Cảnh Thân Uẩn bức ép, nàng không chỉ có cự tuyệt Hỉ
vương, còn nói nàng đã cùng đầu bếp thành hôn.

Vì thế Dự đế biết thời biết thế, ấn định ba ngày sau
tổ chức tiệc hỉ cho tướng quân, sau đó lại trở về kế hoạch tiêu diệt Hỉ vương.

Đại náo trên điện xong, Cảnh Thân Uẩn lại cố ý đến
Vĩnh Phúc cung gặp Cảnh Vĩnh Phúc.

Hắn mặt xám như tro tàn, không còn hình tượng thiếu
niên ôn nhuận như ngọc mỹ ngày đó.

Cảnh Vĩnh Phúc cho mọi người lui ra, chỉ để lại Ngô
Tiên Tử.

Ba người im lặng một lúc rất lâu.

Cảnh Vĩnh Phúc phiền Cảnh Thân Uẩn kéo dài thời gian
của nàng, liền mở miệng trước:

“Ngươi không có gì nói thì mời trở về đi!”

Không nghĩ Cảnh Thân Uẩn lại bắt đầu rơi lệ, không nói
không rằng, nước mắt lại càng ngày càng nhiều.

Ngô Tiên Tử quay đầu đi.

Cảnh Vĩnh Phúc kỳ quái hỏi:

“Ngươi khóc ta cái gì?”

Cảnh Thân Uẩn khóc nức nở nói:

“Ta không phải khóc ngươi, ta là khóc chính
mình.”

Cảnh Vĩnh Phúc ngồi xuống nói:

“Đã quá muộn.”

Cảnh Thân Uẩn nói:

“Ta biết ta đáng chết, nhưng ta không cam
lòng.”

Trên điện nói ẩu nói tả không có kết quả, xoay người
liền chạy đến đây khóc rống, hắn quả là đủ thông minh.

Cảnh Vĩnh Phúc oán thầm.

Chỉ nghe Cảnh Thân Uẩn lại nói:

“Ta với ngươi cùng tuổi, ta mới mười bảy tuổi, ta
không nghĩ cứ như vậy đã chết.”

Cảnh Vĩnh Phúc bình tĩnh nói:

“Cchiến trường Cảnh bắc, quân sĩ mười bảy tuổi bỏ
mình rất nhiều.

Bọn họ cũng giống ngươi và ta, còn rất trẻ.”

“Ngươi có thể cứu ta!”

Cảnh Thân Uẩn nói.

“Ta vì sao muốn cứu ngươi?

Ngươi ngàn dặm tìm kế hại Tư Mã Thu Địch,

Lại muốn mưu hại ta cùng mẫu thân,

Đánh chìm thuyền ở thành Cô Vân,

Đặt mai phục ở hang Hổ Đồi,

Mà cũng vì ngươi, Cảnh quân có bao nhiêu người chết
oan?

Ngươi lại vẫn muốn ta cứu ngươi?

Cho ta một cái lý do!”

Cảnh Thân Uẩn nói:

“Bởi vì ngươi là Cảnh Vĩnh Phúc!”

Cảnh Vĩnh Phúc nói:

“Chính bởi vì ta là Cảnh Vĩnh Phúc, cho nên ta
không thể buông tha ngươi.”

“Không đúng!

Ngươi nợ ta, Đại Phúc!”

Cảnh Thân Uẩn không còn biết liêm sỉ, nói:

“Năm đó Dự đế đến dự sinh nhật ta, ngươi mới gặp
chuyện.

Nếu không có ta cho ngươi cơ hội, ngươi làm sao trở
thành Bình Đại Phúc hôm nay?

Huệ Phúc?”

Ngô Tiên Tử đột nhiên quay đầu lại, hung hăng nhìn
chằm chằm Cảnh Thân Uẩn.

Cảnh Vĩnh Phúc hỏi:

“Nói như vậy ngươi cũng biết chuyện ngày đó ám
sát Dự đế?”

Cảnh Thân Uẩn ánh mắt biến đổi, nói:

“Ngươi cứu ta, ta liền nói cho ngươi biết.”

Dù cho hắn như chó vẩy đuôi mừng chủ, Cảnh Vĩnh Phúc
đều không mở miệng.

Cuối cùng Ngô Tiên Tử nghe phiền, một tay đánh hắn ra
ngoài.

Yên tĩnh trở lại, Cảnh Vĩnh Phúc nhìn gương mặt đầy
sát khí của Ngô Tiên Tử nói:

“Ngươi trúng kế hắn.”

Ngô Tiên Tử ngẩn ra.

Cảnh Vĩnh Phúc nói:

“Hắn không phải đến xin ta.

Hắn là đến diễn để châm ngòi sát ý của ngươi.”

Ngô Tiên Tử hí mắt nhìn nàng.

“Ngay cả Thủy tỷ cũng có thể cảm giác được sát ý
của ngươi đối với Dự đế.

Thân là môn sinh đắc ý của Bàng Long, hắn sao lại nhìn
không ra?”

“Ngươi đã biết?”

Ngô Tiên Tử trầm giọng hỏi.

Cảnh Vĩnh Phúc tựa vào ghế, thấy có chút mệt mỏi.

“Ta không phải vì sinh phụ ta mà nói

Ta là vì người Cảnh mà nói.

Ngô tiên sinh nghe ta một lời…

Ngươi buông đi!

Cừu hận sẽ chỉ biến con người ta thành ác ma.

Ngươi xem Cảnh Thân Uẩn, hắn đã hóa thành ma rồi đó.

Đến hôm nay, mặc dù biết rõ chính mình sẽ bị Dự đế tru
sát, trước khi chết cũng không quên bày kế cho ngươi vào tròng.

Ta quên nói với ngươi, Thương Thủy tức Cảnh Thú Thịnh
cũng vậy.

Qua vài ngày, hắn sẽ giả ý thần phục Dự đế, chờ cơ hội
báo thù cho cha.”

“Ngươi làm sao biết?”

Cảnh Vĩnh Phúc đầu bắt hơi đau đầu,

“Ta cho Cảnh Thú Thịnh cơ hội, cho hắn chọn rời
đi hoặc tự tìm tử lộ.

Đó là chính hắn chọn.”

Ngô Tiên Tử nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt bắt đầu biến
hóa.

Cảnh Vĩnh Phúc hít một hơi, rốt cục nhịn không được,
nói:

“Đệ tử đầy trí tuệ kia của tiên sinh là vì ta mà
chết.”

Ngô Tiên Tử ngẩn ra, vẻ mặt sầu não đứng lên.

Cảnh Vĩnh Phúc đoán trúng.

Thích khách mười tuổi năm ấy thay đổi vận mệnh của
nàng đúng là đồ đệ Ngô Tiên Tử.

Hắn không cam lòng tu luyện tịch mịch mà muốn quyền
lực thế tục, cam làm quân cờ cho người.

Hắn ám sát Cảnh Thân Mậu, không ngờ Cảnh Thân Mậu gian
xảo rất cẩn thận.

Không chỗ xuống tay lại còn bị hoảng sợ, chạy trối
chết, hắn đã lựa chọn sai lầm.

Hắn bắt Cảnh Vĩnh Phúc áp chế Cảnh Thân Mậu, lại phát
hiện đứa ngốc trong tay so với hắn càng đáng thương.

Hắn còn có sư phụ thương yêu, Cảnh Vĩnh Phúc không có
chân tình của thân phụ.

Cảnh Thân Mậu thấy chết không cứu, Nhược phu nhân thì
khổ sở.

Chứng kiến chuyện đó đột nhiên làm cho hắn cảm thấy
bản thân mình vừa đáng cười lại vừa đáng buồn.

Hắn là người giang hồ, lại tự tìm cái chết trong vương
phủ.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc trong tay thì vô tội?

Hắn cuối cùng ôm chặt nàng, lấy thân thể của chính
mình bảo hộ một đứa nhỏ so với hắn càng không may.

“Hắn muốn giết Dự đế, Dự đế cũng giết hắn.

Như vậy kết cục của hắn đã sớm đoán được.

Cho nên hắn cuối cùng là tự mình đi tìm chết.

Hắn lấy mạng cứu ta, cho nên Ngô tiên sinh cũng hận
ta.”

Ngô Tiên Tử vung ống tay áo nói:

“Không cần nói nữa!”

Ngô Tiên Tử nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt bắt đầu biến
hóa.

Cảnh Vĩnh Phúc hít một hơi, rốt cục nhịn không được,
nói:

“Đệ tử đầy trí tuệ kia của tiên sinh là vì ta mà
chết.”

Ngô Tiên Tử ngẩn ra, vẻ mặt sầu não đứng lên.

Cảnh Vĩnh Phúc đoán trúng.

Thích khách mười tuổi năm ấy thay đổi vận mệnh của
nàng đúng là đồ đệ Ngô Tiên Tử.

Hắn không cam lòng tu luyện tịch mịch mà muốn quyền
lực thế tục, cam làm quân cờ cho người.

Hắn ám sát Cảnh Thân Mậu, không ngờ Cảnh Thân Mậu gian
xảo rất cẩn thận.

Không chỗ xuống tay lại còn bị hoảng sợ, chạy trối
chết, hắn đã lựa chọn sai lầm.

Hắn bắt Cảnh Vĩnh Phúc áp chế Cảnh Thân Mậu, lại phát
hiện đứa ngốc trong tay so với hắn càng đáng thương.

Hắn còn có sư phụ thương yêu, Cảnh Vĩnh Phúc không có
chân tình của thân phụ.

Cảnh Thân Mậu thấy chết không cứu, Nhược phu nhân thì
khổ sở.

Chứng kiến chuyện đó đột nhiên làm cho hắn cảm thấy
bản thân mình vừa đáng cười lại vừa đáng buồn.

Hắn là người giang hồ, lại tự tìm cái chết trong vương
phủ.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc trong tay thì vô tội?

Hắn cuối cùng ôm chặt nàng, lấy thân thể của chính
mình bảo hộ một đứa nhỏ so với hắn càng không may.

“Hắn muốn giết Dự đế, Dự đế cũng giết hắn.

Như vậy kết cục của hắn đã sớm đoán được.

Cho nên hắn cuối cùng là tự mình đi tìm chết.

Hắn lấy mạng cứu ta, cho nên Ngô tiên sinh cũng hận
ta.”

Ngô Tiên Tử vung ống tay áo nói:

“Không cần nói nữa!”

Cảnh Vĩnh Văn trong mắt có lệ nói:

“Đúng vậy, ta thân là nữ nhi nhà Đế Vương, hôn sự
không thể tự chủ.

Ta có xin qua mẫu hậu cũng xin qua phụ hoàng, nhưng
đều vô dụng.

Ngươi có biết ta cuối cùng phải làm sao để thuyết phục
chính mình không?

Ta nói ta gả cho huynh trưởng hắn, ít nhất còn có thể
ngẫu nhiên nhìn thấy hắn.

Chỉ cần nhìn thấy hắn cũng là thỏa mãn.”

Cảnh Vĩnh Phúc nói:

“Một khi đã như vậy ngươi còn muốn cây sáo này
làm gì.

Chỉ thêm phiền muộn.”

Cảnh Vĩnh Văn nói:

” Ta một khi gả cho Lý Dịch tất nhiên sẽ ở trong
thâm cung, làm sao có thể thường xuyên thấy hắn?

Cho nên ta mặt dày xin ngươi cây sáo,

Ngươi coi như ta đáng thương đi…”

Nàng cúi đầu, thanh âm nhỏ dần.

Cảnh Vĩnh Phúc trong đầu cân nhắc.

Hôm nay Cảnh Vĩnh Văn điềm đạm đáng yêu, thật sự làm
nàng mềm lòng.

Nhưng nếu nàng cho cây sáo, ngày sau bị Lý Phỉ biết
được khẳng định sẽ rất tức giận.

Vì thế nàng cứng rắn nói:


“Cây sáo kia là Tư Mã Thu Địch tặng ta,

Địch vương bất quá mượn thổi thôi,

Ta nếu đem cây sáo tặng cho ngươi, ngày sau Tư Mã Thu
Địch hỏi ta sẽ không biết nói thế nào.

Ngươi nếu thật sự muốn đồ của Địch vương,

Chi bằng ngày sau ta bảo Tư Mã thu lưu ý lấy
cho.”

“Ngươi…”

Cảnh Vĩnh Văn quá xấu hổ, đứng lên xoay người bước đi.

Nàng vừa đi.

Ngô Tiên Tử liền nói:

“Một đám giống nhau.”

Cảnh Vĩnh Phúc liếc bà ta một cái.

Bà ta lại nói:

“Các ngươi một đám đều trúng độc của Lý Phỉ, thật
buồn cười!

Một người đem chuyện được gả cho hắn suốt ngày khoe
ra,

Một người đáng thương phải gả cho huynh trưởng cya3
người trong lòng

Còn một người thảm nhất, bị hắn đùa bỡn mấy ngày mấy
đêm, không xuống giường nổi, còn phải làm bộ chẳng hề để ý!”

Cảnh Vĩnh Phúc bình tĩnh nói:

“Ngô tiên sinh vì sao không tin thế gian có chân
tình?

Mặc dù Cảnh Vĩnh Văn các nàng đều thích hắn, ta cũng
chỉ mừng là mình đã không chọn sai.

Ngươi nói ta cũng được thôi.

Dù sao ta quen rồi, nhưng người khác thì đừng
nhé.”

Ngô Tiên Tử lạnh lùng nói:

“Được, ta không nói các nàng,

Ta nói ngươi.

Ngươi cứ chờ bị hoàn toàn vứt bỏ đi!”

Cảnh Vĩnh Phúc tâm tư toàn bộ đặt trên Cảnh Thân Uẩn.

Chỉ khi hắn chết nàng mới có thể an tâm rời Cảnh quốc.

Tướng quân phủ đệ đãi tiệc cưới.

Trước 1 ngày, Cảnh Thú Thịnh rốt cuộc thần phục, đúng
như Cảnh Vĩnh Phúc sở liệu.

Cảnh Thân Mậu liền y theo ban đầu kế hoạch, mang theo
hắn tham dự đại hôn của Lưu Ký Thủy.

Cảnh Vĩnh Phúc cùng mọi người đều ở tại Lưu phủ hậu
viện làm bạn với Thủy tỷ.

Đám nữ quan chăm sóc cô dâu rất nhiệt tình.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc thật sự không tin tiêu chuẩn của
người thường có thể áp dụng cho Thủy tỷ.

Quả nhiên, Thủy tỷ sau khi soi gương đồng lền không
chút do dự vùi đầu vào chậu nước, tẩy sạch khuôn mặt.

Những người xung quanh trố mắt nhìn nàng tiếp tục bình
tĩnh tháo những đồ trang trí trên đầu xuống, chỉ giữ lại cái khăn hồng đội trên
mái tóc đen.

“Hôm nay tuy là ngày vui của Lưu tướng quân nhưng
điện hạ cũng không thể để khuôn mặt không trang điểm ra ngoài.

Xin cho hạ quan vì điện hạ hóa trang một chút.”

Cảnh Vĩnh Phúc đáp ứng.

Ngô Tiên Tử cùng Băng Nhi sáng phòng khác.

Cửa vừa đóng, Cảnh Vĩnh Phúc chợt nghe nữ quan kia
nói:

“Điện hạ, xin đắc tội!”

Nàng ta giơ tay lên, Cảnh Vĩnh Phúc liền ngửi mùi hoa
lạ.

Ngô Tiên Tử trong lòng thấy có gì không đúng, muốn đẩy
cửa vào, lại bị Băng Nhi ngăn lại.

Cảnh Vĩnh Phúc yếu đuối ở trong tay nữ quan, Băng Nhi
nói:

“Vì điện hạ an nguy, lần này ta thay điện hạ tham
dự.”

Cảnh Vĩnh Phúc hoảng hốt, trong lúc mất đi tri giác
còn nghe được hai câu mơ hồ.

“Là ta tự chủ trương…”

“Chết cũng cam lòng…”

Sự tình bắt đầu vượt ra ngoài dự tính của Cảnh Vĩnh
Phúc.

Hành động của Băng Nhi thay đổi toàn bộ bố cục.

Cảnh Vĩnh Phúc bất lực, bất tỉnh trong lòng nữ quan.

Hôn lễ của Thủy tỷ rõ ràng là cái bẫy nhằm vào Cảnh
Thân Uẩn, nhưng Cảnh Thân Uẩn không đến cũng phải đến.

Hắn nếu không đến, Dự đế sẽ tự mình đi mời.

Cảnh Thân Uẩn sớm phát hiện chung quanh Hỉ vương phủ
có mai phục thị vệ.

Cho nên, Cảnh Thân Uẩn sẽ không chỉ đến đây mà còn
khoa trương mang mười rương hậu lễ cùng với vô số thị vệ xuất hiện.

Hỉ vương xuất hiện ở hôn lễ, đồng thời, thị vệ quanh
Hỉ vương phủ liền giảm hơn phân nửa.

Đó là một cực sai lầm lớn.

Dự đế biết Hỉ vương võ nghệ cao cường, nếu chánh chủ
đến đây, thị vệ mai phục tại Hỉ vương phủ đương nhiên phải điều động đến tướng
quân phủ.

Băng Nhi giả trang không ai nhận ra.

Nàng ta mỉm cười ngồi bên Dự đế.

Dựa theo nội dung lúc trước Cảnh Vĩnh Phúc cùng Dự đế
thương nghị, mặc dù Cảnh Thân Uẩn không ra tay, Dự đế cũng sẽ phái ảnh vệ giả
mạo làm Cảnh Thân Uẩn thích khách.

Lấy tội ám sát thiên tử để tru sát Cảnh Thân Uẩn.

Những chuyện này nàng ta đều biết.

Hôn lễ từng bước tiến hành.

Trong lúc đó, Cảnh Thân Mậu nhớ tới chuyện của hắn và
Nhược phu nhân.

Nhược phu nhân là nữ nhất hắn thích nhất, nhưng hắn nợ
Nhược phu nhân một hôn lễ.

Hắn mua bà, liền nóng lòng đem về phủ.

Hắn không muốn những nam tử khác thấy Nhược phu nhân.

Hắn từng đem rất nhiều tâm huyết đối xử với bà, bà lại
thủy chung hoàn không mở lòng với hắn .

Thời gian lâu, hắn liền nản, lại lâu, hắn liền phai
nhạt.

Tươi cười đón chào hắn có vô số mỹ nữ, hắn thành ra
lười dây dưa với một nữ nhân tâm trạng nặng nề.

Hắn lại nghĩ tới Đại Phúc, là đứa trẻ ngốc làm mất
hoàn toàn những sủng ái của hắn với Nhược phu nhân.

Sinh một đứa con xấu thì không sao, nhưng Cảnh Thân
Mậu hắn như thế nào lại sinh ra một đứa ngu ngốc?

Điều này đối với hắn là vũ nhục.

Nhưng chỉ có hắn chán ghét nó.

Nắm nó mười tuổi, sau một đêm thay đổi, biến hóa kinh
người, làm hắn hối tiếc không kịp.

Nguyên lai, một nữ nhân tốt, một đứa nhỏ tốt, đều cần
thời gian dài chờ đợi.

Lúc thích khách bắt cóc Đại Phúc, hắn mới phát hiện
được chân tình của Nhược phu nhân.

Nhược Nhi đối hắn vẫn là hữu tình, vẫn là sâu đậm…

Đã quá muộn, hắn ở trong lòng thở dài.

So với năm đó ám sát Cảnh Thân Mậu, hoàn cảnh trước
mắt không làm Cảnh Thân Uẩn thất vọng.

Sắp chết lại vồ được cơ hội ám sát.

Ngay tại thời điểm hành lễ kết bái, Cảnh Thân Uẩn bỗng
nhiên nhằm phía Dự đế làm khó dễ.

Là lúc Bàng Long đại khai sát giới.

Hai bên đều chuẩn bị đầy đủ, thế lực ngang nhau.

Bàng Long cùng Ngô Tiên Tử, Thủy tỷ, đầu bếp bất phân
thắng bại.

Ẩn vệ của Cảnh Thân Uẩn cùng Dự đế đấu cùng một chỗ.

Băng Nhi ở một bên nhìn, không rời đi.

Nàng ta trừ bỏ kêu vài tiếng “Phụ hoàng cẩn
thận”, trên mặt không hề kinh hoảng.

Cảnh Thân Mậu nghe nữ nhi bên cạnh kêu vậy, trong lòng
lại khó hiểu thấy phiền.

Nàng nếu thực coi hắn là phụ thân thì nên đem Nhược
phu nhân về.

Cảnh Thân Uẩn tự mình ám sát, mắt thấy ám sát Dự đế là
vô vọng, hắn bỗng nhiên quỷ dị cười, đánh về phía Băng Nhi.

Trong lúc nhất thời Cảnh Thú Thịnh cũng hướng Dự đế
rút đao.

Cảnh Thân Mậu tự nhiên không để ý Băng Nhi, hắn trước
đẩy Cảnh Thú Thịnh ra, giữ an toàn chính mình.

Hắn mắt thấy Băng Nhi bị Cảnh Thân Uẩn ám sát, ngã vào
vũng máu, chỉ có một tia đau đớn xẹt qua.

Nữ nhi tốt như vậy cũng tốt, nhưng tốt quá, chết sớm
vậy, chẳng còn dùng được.

Tiếp theo Cảnh Thân Uẩn, Cảnh Thú Thịnh cũng ngã
xuống.

Bàng Long thấy tình thế không ổn, suất lĩnh môn đồ
chạy trốn, bị ngự quân Cảnh quốc chờ sẵn bên ngoài cùng với các võ lâm cao thủ
Dự đế mời đến vây quanh.

Sau một trận huyết chiến, hắn bị giết.

Ngự quân dọn dẹp chiến trướng tại tướng quân phủ đệ
xong thì tới Hỉ vương phủ, bắt giữ mọi người tại đây.

Dự đế ôm thi thể “Huệ Phúc” khóc thất thanh.

Một chút đau lòng này là thật.

Nhược Nhi vĩnh viễn sẽ không trở lại bên hắn.

Đứa con mà không nữ nhi nào so sánh được này cũng đã
chết.

Nhìn Cảnh Thân Mậu khóc, Ngô Tiên Tử từ bò ý định giết
hắn.

Mà Thủy tỷ cùng đầu bếp cũng tưởng Cảnh Vĩnh Phúc chết
thật, đều đỏ cả mắt rồi.

Tiểu Thúy ở bên thi thể “Huệ Phúc” khóc ngất
đi.

A Căn mặt trắng bệch nghiêm mặt nhìn muội muội.

Cái chết của “Huệ Phúc” rất chân thật.

Băng Nhi thành công làm được chuyện nàng muốn làm.

Ngô Tiên Tử nhịn đến khi Dự đế rời đi mới giữ chặt đám
người Thủy tỷ, nói tình hình thực tế.

Lúc sau, nghe mọi người thuật lại, Cảnh Vĩnh Phúc rơi
lệ, lại nói:

“Băng Nhi đã chết!

Cảnh Thân Uẩn căn bản không chết!”

Tiểu Thúy kinh ngạc nói:

“Ta rõ ràng thấy hắn đã chết.

Lần này không phải độc chết, là dao nhỏ đâm ngập ngực,
hắn còn có thể không tử?

Hơn nữa thi thể cũng kiểm nghiệm qua, những vết thương
trước đây của hắn rất rõ ràng.”

Cảnh Vĩnh Phúc thấp giọng nói:

“Nếu Băng Nhi có thể thay ta chết, Cảnh Thân Uẩn
hắn ở Hỉ vương phủ lâu như vậy chẳng lẽ không tìm được một kẻ thế thân sao?

Huống chi Cảnh Thân Uẩn sao lại ngu ngốc tự đi tìm cái
chết?

Hắn quả nhiên tâm ngoan thủ lạt.

Hắn bày kế không chỉ với Ngô tiên sinh mà còn với cả
ân sư.

Hiện tại Cảnh Thân Uẩn coi như đã chết, nếu muốn đem
hắn nhổ tận gốc sẽ rất khó khăn.

Mà ta…

Thật ra đã chết…”

Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên ôm lấy Thủy tỷ run rẩy đứng
lên, nàng rốt cục hiểu tâm tư Băng Nhi.

Chính là, đã quá trễ.

Nàng ở chung với Băng Nhi thời gian ngắn ngủi, nói
chuyện với nhau cũng có hạn.

Nàng tự thấy bản thân không có sức thuyết phục tới nỗi
một người mới quen cũng khẳng khái vì nàng chịu chết.

Cho nên Băng Nhi chết, cùng Lý Phỉ là có quan hệ.

Băng Nhi là thích Lý Phỉ, bằng không ngày ấy nàng sẽ
không lấy ánh mắt như vậy nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.

Mà một chuyện khác cũng lạnh như băng là chuyện Cảnh
Thân Mậu nhìn “Nàng” chết đi, lại một lần nữa thấy chết không cứu.

Cảnh Thân Mậu sẽ đối phó với một phế nhân Cảnh Thú
Thịnh mất đi võ nghệ không mấy khó khăn.

Nhiều nhất là cho hắn một đao.

Nhưng Cảnh Thân Mậu ngay cả này một đao này cũng không
chịu nhận thay cho Cảnh Vĩnh Phúc.

Cảnh Vĩnh Phúc đối với hắn đã không còn là thất vọng,
mà là tuyệt vọng.

Cảnh Vĩnh Phúc giả dạng thành cung nữ, cùng mọi người
quỳ gối trước linh cữu “Huệ Phúc”.

Suy nghĩ thật lâu, lâu đến nỗi khi nàng đứng lên, chân
dường như không còn cảm giác.

“Đem cây sáo đưa cho Quỳnh Văn công chúa đi!

Nói là nguyện vọng của điện hạ.”

Đây là quyết định của Cảnh Vĩnh Phúc trước khi rời
Cảnh cung.

Ngô Tiên Tử hỏi:

“Đã nghĩ thông suốt?”

Cảnh Vĩnh Phúc trầm mặc một hồi rồi nói:

“Ngươi nói rất đúng, nhiều người si mê Địch vương
lắm…”

Ngô Tiên Tử hỏi lại, nàng cũng không đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.