Đọc truyện Công Chúa Đại Phúc – Chương 32: Một chuyến đội khăn hỉ du ngoạn
Lý Phỉ đang ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ trầm, lười
biếng lé mắt nhìn trời.
Cảnh Vĩnh Phúc bước tới, những người xung quanh lại đã
trốn đi đâu hết.
Khi nàng đến gần hắn, cả điện phủ lớn như vậy chỉ còn
hắn và nàng.
“Địch vương?”
Nàng thử gọi.
Hắn không để ý tới.
“Lý Phỉ?”
Hắn cũng không để ý.
Cảnh Vĩnh Phúc đi đến trước mặt hắn, hắn vẫn giữ tư thế
cũ, quay đầu nhìn mông lung.
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:
“Cho mời Vương gia.”
Lý Phỉ có chút động tĩnh, nhưng chỉ là ngáp 1 tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc nhanh chóng nghĩ hai đối sách: một là
kéo hắn đứng dậy hai là ghé sát vào lỗ tai hắn mà hét.
Nhưng nếu hắn không chịu đi, nàng có kéo hắn cũng
không nhúc nhích.
Còn như hét thì ngoài cửa người nhiều sẽ nghe được.
Cảnh Vĩnh Phúc lại bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh
hắn, cũng nhìn trời.
Vậy cũng được đi.
Nhưng nàng không tin hắn có thể bất động mãi.
Một lát sau, Cảnh Vĩnh Phúc nghiêng đầu nhìn, Lý Phỉ
vẫn giữ tư thế kia, căn bản dường như chưa từng nhìn tới nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc quay đi, Lý Phỉ lại khẽ nhìn nàng, vì
thế nàng cũng nhìn lại.
Sau đó cả hai lại quay đầu làm bộ nhìn trời.
Lần thứ ba, Lý Phỉ lại nhìn.
Lập tức nàng có chút nổi giận, hung hăng nhìn lại.
Bất ngờ bị hắn cầm tay kéo lại.
“Phanh” một tiếng vang nhỏ, nàng bị hắn ấn
xuống ghế gỗ trầm, tiếp theo hắn không chút khách khí đem lưng của nàng làm cái
bàn, tỳ khuỷa tay lên, tiếp tục nhìn trời.
Cảnh Vĩnh Phúc ngoái đầu, chỉ thấy thắt lưng của hắn
gắn ngọc bích trong suốt.
Tính trẻ con bỗng nổi lên, nàng vươn tay vòng theo
thắt lưng kia.
Trên lưng nàng đột ngột không thấy bị tỳ nữa.
Lý Phỉ cười”Phốc” một tiếng, bắt lấy tay
nàng, thuận thế bắt luôn tay kia của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lý Phỉ ánh mắt lưu luyến, bạc môi khẽ mở:
“Ngươi như thế này mời bổn vương xuất cung
sao?”
“Chứ ta nên như thế nào?”
Hắn bỗng nhiên cười xấu xa nói:
“Nếu muốn đùa giỡn, bổn vương sẽ cùng ngươi đùa
giỡn!”
“Rõ ràng là ngươi trước…”
Môi hắn đã nuốt mất lời nàng.
Nháy mắt, nàng run lên.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã chỉ giữ hai tay nàng bằng
một tay, tay kia xuôi bả vai lướt xuống trước ngực nàng.
Nàng giật mình một cái.
Tay hắn lại lần theo thân thể của nàng, xuống đến
sườn, đến thắt lưng,
…
cù (chọt lét) chết nàng
…
(alotoiday03: bó tay 2 anh chị này, hahahaha)
Cảnh Vĩnh Phúc bị nhột thì muốn cười lại bị hắn hôn
không dứt.
Nàng chưa hết nhột, bàn tay ma quỷ của Lý Phỉ lại bắt
đầu điên cuồng cù nàng.
Nàng ở dưới thân hắn xoay ngang xoay ngửa, tiền trước
lui sau, miệng nức nở, nước mắt chảy ra, khổ sở dưới “Nhột” hình pháp của hắn.
Lý Phỉ giữ chặt tay nàng, dung thân o ép nàng, cứ thế
là chiếc ghế gỗ trầm không ngừng phát ra âm thanh.
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy như mình sắp chết hắn mới ngừng
lại, buông tay nàng ra.
Nàng toàn thân mệt mỏi, chỉ có bộ ngực tiếp tục kịch
liệt phập phồng.
Lý Phỉ ôn nhu hôn xuống dưới, hai tay ôm hai bên người
nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.
Hai tay nàng được hắn thả tự do dần dần vô thức đưa
lên ôm lấy khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, vuốt ve gáy hắn.
Nụ hôn kéo dài không dứt của hắn là nàng mờ mịt thần
trí.
Thân thể nàng dần dần bình phục.
Hắn mềm mại từ tốn rời nàng ra.
Khi này nàng mới mở mắt, dần dần thanh tỉnh.
Lý Phỉ ôn nhu nói: “Chúng ta đi chơi.”
Lý Phỉ kéo nàng đứng dậy, giúp nàng sửa sang lại quần
áo.
Rồi bỗng ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng khẽ nói:
“Đại Phúc! Đứa ngốc!”
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, bao lâu rồi tên nàng không còn
liên hệ gì với một đứa ngốc.
Hắn ngừng ôm ấp, cầm tay kéo nàng ra ngoài, thẳng đến
cửa điện mới buông.
Người hầu đứng thành hai nhóm phân liệt.
Các cung nữ cúi đầu không dám nhìn.
Lý Phỉ sái nhiên đi ở phía trước nàng, lên chiếc xe
ngựa trước điện.
Nàng lên theo, đưa mắt nhìn Tiểu Thúy, người sau làm
bộ không có thấy, kéo Ngô Tiên Tử đi hướng khác.
Nàng đành ngồi cùng Lý Phỉ.
Lý Phỉ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng ngồi đối diện hắn, tay chân câu nệ.
“Cảnh quốc đại nhân, ngươi tính mang bổn vương đi
đâu?”
“Xuất cung rồi nói.”
Cảnh Vĩnh Phúc thật đúng là chưa nghĩ tới sẽ đưa hắn
đi đâu mới tốt.
“Ngươi có vẻ vô năng!”
Lý Phỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, cao giọng gọi
một thị vệ.
“Biệt viện Thượng Thành lầu.”
Cảnh Vĩnh Phúc sửng sốt, cái tên này chưa bao giờ nghe
qua.
Xe ngựa từ từ xuất cung.
Lý Phỉ lại vẫn tĩnh lặng như trước kia
Cảnh Vĩnh Phúc lặng lẽ di mũi chân, để sát vào lò than
ấm áp.
Trời lạnh nàng luôn ở yên trong phòng để giữ đôi chân
được ấm.
Suốt đường Lý Phỉ đều không nói gì.
Đến nơi.
Xe ngựa mở cửa, nàng mới biết Thượng Thành lầu tức là
lầu canh ở cửa tây kinh thành, biệt viện là tòa nhà cạnh lầu canh.
Là tòa nhà ngày ấy hắn cùng nàng ngồi chơi trên nóc.
Lý Phỉ xuống xe trước.
Trước bao nhiêu cặp mắt của các thị vệ xung quanh, hắn
đưa tay cho nàng.
Nàng do dự một lát rồi cũng đưa tay cho hắn dắt xuống.
Xuống xe xong, hắn buông tay ra, nói:
“Đi theo ta.”
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Ngô Tiên Tử, Tiểu Thúy, ba người
vào bên trong, nhóm người hầu đều ở bên ngoài.
Bên trong viện và bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
Rường cột chạm trổ tráng lệ.
Những nơi Địch vương đặt chân đến đều không tầm
thường.
Lý Phỉ dắt đám người đi vào một gian phòng ấm áp và
tràn ngập ánh sáng.
Hắn vừa đi vừa cởi áo bào.
Thị nữ chờ sẵn 1 bên tiến tới đón lấy.
Cảnh Vĩnh Phúc cũng thấy hơi nóng.
Nàng chưa kịp phản ứng gì hắn đã xoay người, cởi áo
khoác của nàng quăng cho thị nữ.
Tiểu Thúy thấy vậy liền nhanh tay tự cởi áo khoác.
Chỉ có Ngô Tiên Tử luôn chỉ có một thân áo đơn, ánh
mắt không đừng được, cứ nhìn tới nhìn lui Cảnh Vĩnh Phúc và Lý Phỉ.
Cảnh Vĩnh Phúc ngỡ ngàng, đang nghĩ hắn làm sao dám
cởi áo khoác cho nàng trước nhiều người như vậy thì tấm áo bên trong áo khoác
của nàng lại bị hắn lấy đi.
Nàng đang vô cùng bối rối thì hắn lại tiếp tục phất
tay áo, nháy mắt đã cởi thêm 1 lớp y phục trên người nàng.
Sắc mặt nàng đỏ lên.
Hắn lại truyền thị nữ mang đến cho nàng một bộ y phục
màu hồng.
Chỉ nghe Lý Phỉ giải thích:
“Nơi đây đều là người một nhà.”
Lại tiếp tục ép buộc nàng.
Phiến ngọc bích bị đem bỏ, búi tóc bị tháo ra, từng
lọn tóc dài rơi xuống.
Đến giờ phút này Cảnh Vĩnh Phúc mới hiểu, hắn là muốn
đem nàng thay hình đổi dạng.
Ngô Tiên Tử tìm ghế ngồi, Tiểu Thúy cũng ngồi theo.
Ngồi rồi nhìn nhìn chăm chú, tựa như xem diễn tuồng.
Thị nữ phục sức cho Cảnh Vĩnh Phúc xong thì bưng ghế
lại đặt bên cạnh nàng.
Lý Phỉ ấn nàng xuống ghề, chăm chú nhìn nàng nửa ngày,
sau đó tay với rời khỏi vai nàng.
Tiếp đó, một thị nữ khác mang bút vẽ chân mày tới.
Hắn nâng cằm nàng lên, tinh tế phác thảo chân mày trái
của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy mí mắt ngưa ngứa nhưng cố nén lại.
Vẽ xong chân mày trái thì tới chân mày phải, nàng ráng
chống hai mắt, tiếp tục chịu đựng.
Cuối cùng thì cũng xong.
Hắn đổi bút, nhìn qua tay hắn đưa lên đưa xuống, nàng
thấy Tiểu Thúy cùng Ngô Tiên Tử hai người ánh mắt lóe sáng.
“Ngồi yên!”
Lý Phỉ mát lạnh một tiếng, nàng tức thì ngồi thẳng,
tiếp tục yên lặng chịu đựng.
Lúc này là vẽ mi mắt, rất tốt, không ngứa.
Chỉ là nàng thấy so với năm đó, dường như hắn không
phải vẽ mi phượng, mà là mi lá liễu.
Vẽ mi xong, hắn lại lấy son, dùng đầu ngón tay chấm
vào rồi ấn lên môi nàng.
Cảm giác tay hắn lướt trên môi nàng nàng làm bỗng nhiên
có chút thanh tỉnh, hắn là sớm có mưu đồ.
Bất luận nàng dẫn đi đâu, hắn cũng đều sẽ đem nàng đến
nơi này, làm chuyện ép buộc này.
Môi của nàng bị hắn tách ra.
Hắn ghé sát vào nàng nói:
“Tập trung!”
Hơi thở của hắn phà vào nàng, môi hắn mím lại, mà khuôn
mặt hắn lại gần nàng như vậy, trong mắt còn phiêu diêu bao ý tứ ái muội.
Nàng lập tức đỏ mặt, đứng bật dậy.
Có lẽ hắn đọc thấu tâm can nàng, nên ngón tay càng
chậm, giương vẻ mặt tự kiêu.
Nàng gắt gao theo dõi hắn, người này cố nhiên tuyệt
mỹ.
Nàng liền như quên mất hiện tại, cũng không còn để tâm
lúc này hắn muốn đem nàng biến thành bộ dáng gì nữa.
Mày liễu trước kia nàng từng tự mình vẽ thử, kết quả
vô cùng kinh khủng.
Quên đi, cho dù ám muội nàng cũng nhận thức, chỉ cần
hắn hết giận, cho dù bị hắn vẽ thành con rùa hay con bọ chó cũng không sao.
Nàng chậm rãi thả lỏng, tùy ý hắn đùa nghịch, ý cười
vụng trộm chuồn ra khóe môi.
Hắn bỗng nhiên buông nàng ra, nhỏ giọng nói:
“Vậy được rồi.”
Nàng hơi nhướn mày, lại nghe hắn nói:
“Cười lên một chút.”
Nàng vừa theo lời, hắn đã lui về phía sau.
Chỉ thấy Tiểu Thúy trố mắt nhìn, Ngô Tiên Tử thì bày
ra một bộ dáng “không còn gì để nói”.
Nàng vội vàng kêu mang gương lại.
Thị nữ bưng gương đồng tới.
Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi rung động.
Người con gái trong gương là nàng sao?
Mày dài mi liễu, vẻ đẹp mang nét quyến rũ kiêu sa.
Môi đỏ mọng đẫy đà, kiều diễm mà ướt át.
Ành mắt long lanh.
Lý Phỉ chỉ động môi động mắt có 1 chút nhưng lại đem
nàng biến thành một nữ tử yêu lệ.
“Màu da không cần đổi, cứ để như vậy !”
Lý Phỉ xoay người, liền có thị nữ chuẩn bị sẵn nước ấm
và khăn mặt.
Hắn rửa tay rồi lau khô, sau lại nói,
“Đêm nay có thể thị tẩm.”
Cảnh Vĩnh Phúc khóe miệng vừa kéo, nhìn vào trong
gương lại thấy một người con gái đang cười đào e thẹn.
Nàng tức giận ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng Lý Phỉ lại
chỉ vào gương.
Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn, thân mình không khỏi
gồng lên, ánh mắt rối rắm nhưng lại thêm một phần ai oán.
Nàng là thật ai oán .
Lúc này Tiểu Thúy nói:
“Địch vương cũng giúp Tiểu Thúy biến thành đại mỹ
nhân đi!”
Lý Phỉ cực lãnh đạm trả lời:
“Tiểu Thúy vốn là thiên sinh lệ chất không cần
giả dạng.”
Ngô Tiên Tử nhịn không được cười ra tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc hận không thể đập vỡ gương.
Thị nữ đưa gương ra xa.
Nàng chợt thấy một Cảnh Vĩnh Phúc khác xuất hiện trước
mặt, không khỏi ngẩn người.
Nàng kia mặc xiêm y ban nãy của Cảnh Vĩnh Phúc, đồ
trang sức và bộ dáng cũng giả theo nàng, mà dung mạo thì có đến 8 phần giống.
Nếu không nhìn kỹ, thực có thể lầm đó là nàng.
Lý Phỉ bên cạnh vừa khoác thêm tấm áo choàng đen vừa
nói:
“Nàng ta tên Băng Nhi.
Ngươi theo ta ra ngoài có chút không tiện nên ta để
nàng ta thay thế ngươi.”
Băng Nhi lạnh nhạt thi lễ với Cảnh Vĩnh Phúc, mặt
không chút thay đổi, lại càng giống nàng.
Lý Phỉ lại nắm lấy tay nàng, kéo nàng đứng dậy, ôm vào
trong lòng, khẽ cười nói:
“Ngươi hiện tại đã là Băng Nhi!”
Ngô Tiên Tử khách quan đánh giá:
“Rất giống thị thiếp.”
Tiểu Thúy nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
Cảnh Vĩnh Phúc trừng mắt với bà ta, lại trừng mắt với
Lý Phỉ.
Hắn nhẹ nhàng nói:
“Tốt lắm, Huệ Phúc điện hạ thay bổn vương tẩy
trần đi! Đi!”
“Huệ Phúc” nói:
“Địch vương, mời!”
Ra khỏi biệt viện, thị vệ đi theo Cảnh Vĩnh Phúc không
nhận ra nàng.
Nàng bị Lý Phỉ ôm cứng ngang lưng, miễn cưỡng đi tới
xe ngựa.
Cửa xe mở ra, Lý Phỉ ôm nàng lên xe, ngồi xuống phía
xuối, đúng là ôm đi vào, còn “Huệ Phúc” thì lên một xe ngựa khác.
Cửa xe đóng lại, nàng vùng ra, hắn lại ôm chặt lấy
thắt lưng nàng.
Nàng ra sức xoay người, lại ở trong tay hắn quay nửa
vòng.
Nàng ngừng ngọ nguậy, quay đầu nhìn hắn, hắn nhìn thắt
lưng của nàng nói:
“Sao không ngọ nguậy nữa?”
Nàng xấu hổ.
Lúc nàng ngọ nguậy hắn cứ để yên bàn tay nhưng thật ra
là nàng đã đưa cả nửa tấm lưng xoay qua xoay lại dưới bàn tay của hắn.
Nàng túm lấy tay hắn đang để trên lưng, hắn buông tay
tránh làm nàng ngã xuống người hắn, tóc dài buông theo, che khuất nửa bên mặt.
Ngã xuống đùi hắn nàng mới cảm thấy mình ngu xuẩn.
Càng phản kháng sẽ chỉ càng giúp hắn va chạm tiếp xúc
thân thể nàng.
Vì thế, nàng không nhúc nhích nữa, mặc kệ hắn vuốt
tóc.
Tay hắn nâng nhẹ một lọn tóc, lọn tóc theo tay hắn
gian giảo mơn man cổ nàng.
Nhưng nàng lại sai lầm rồi.
Hắn nhìn nàng thật sâu bằng ánh mắt mà nàng không thể
lý giải nổi.
Chưa kịp phòng bị, tay hắn đã đặt lên trước ngực nàng.
Hắn nhẹ nhàng mở bàn tay ra.
Nàng chỉ cảm thấy tim đập quá nhanh, quá to, đến xấu
hổ, nhưng đồng thời lại có những cảm xúc rất lạ sinh sôi nảy nở trong lòng.
Những nàng vẫn là sai lầm rồi.
Hắn lại đang nắm lấy tay kia của nàng, đặt lên ngực
hắn, sau đó lại nhìn nàng.
Không khí trong xe ngựa thật ái muội.
Hắn mắt vẫn sáng rực nhìn nàng mà đôi môi không hề
lãnh khốc.
Nàng một tay đặt lên ngực hắn, lẳng lặng nghe tim mình
hòa nhịp đập cùng tim hắn.
Xe ngựa chậm rãi chạy.
Lòng bàn tay Cảnh Vĩnh Phúc dần dần ẩm ướt, mắt nàng
dần si mê.
Đây là lần đầu tiên bọn họ yên lặng nhìn nhau lâu như
vậy.
Dung mạo của hắn thế nào mà làm nàng choáng ngợp.
Tâm tư của hắn thế nào mà làm nàng vừa cân nhắc vừa sợ
hãi.
Hắn dĩ nhiên đã đem giao phó con tim cho nàng.
Chỉ vì nàng là một đứa ngốc nên mới phải vất vả tâm tư
nhau nhiều như vậy.
Nàng hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc
này.
Nhưng lại đi rất nhanh.
Xe ngựa đã nhanh chóng ngừng lại.
Nàng nghe thấy tiếng của “Huệ Phúc” kia:
“Địch vương xin cứ tự nhiên,
Huệ Phúc chỉ có thể theo đến đây.
Ngày mai lại đến cùng đi.”
Tiểu Thúy cúi đầu hỏi câu:
“Nơi này chúng ta không thể đi sao?”
Không biết Ngô Tiên Tử nói gì chỉ biết nàng ấy lập tức
không nói gì nữa.
Sau Cảnh Vĩnh Phúc hỏi Tiểu Thúy, Tiểu Thúy nghiến
răng nghiến lợi nói:
“Bà ấy muốn ta làm một loại thuốc.
Là thuốc phá thai.”
Xe ngựa của “Huệ Phúc” đi rồi, Lý Phỉ tiếp
tục giữ Cảnh Vĩnh Phúc trên xe, không xuống.
Một lát sau, một thị vệ đến bên xe ngựa.
Lý Phỉ xốc màn xe lên, nhận từ thị vệ này một vật.
Thấy nàng tò mò, hắn liền đưa cho nàng.
Đó là một mặt nạ bạc tinh xảo che nửa khuôn mặt.
Cảnh Vĩnh Phúc chưa xem xong, Lý Phỉ đã nâng lấy mái
tóc nàng.
Nàng lúc này mới nhớ ra mình đang tóc tai bù xù.
Nhưng là, Lý Phỉ chải đầu không khéo tay chút nào, hắn
chỉ biết chải đầu cho mình chưa bao giờ từng giúp người khác.
Cảnh Vĩnh Phúc đau quá hừ một tiếng.
Tay Lý Phỉ khẽ run, búi tóc liền bung ra.
Hắn không hài lòng, lại bung hết tóc nàng ra chải lại,
lần này chỉ búi một nửa.
Nàng nói thầm:
“Tại sao khi trước không bảo người chuẩn bị cho
tốt?”
Lý Phỉ lại tàn khốc nói:
“Hiện tại 1 cọng tóc của ngươi cũng là của bổn
vương, nhớ kỹ.”
Cảnh Vĩnh Phúc cười, đùa:
“Đúng vậy, Vương gia.”
Hắn cũng cười, tựa hồ vừa lòng.
Nàng đưa tay sờ lên mái tóc.
Lúc nàng vươn tay, hắn đã đeo mặt nạ vào, ôm nàng
xuống xe ngựa.
Nàng muốn quay đầu nhìn xem đây là chỗ nào, hắn lại
khóa khuỷu tay nàng lại, lấy áo bào che lấp:
“Ngoan, không nên nhìn, lại càng không nên bị
người khác thấy.”
Nàng cũng hiểu, mặc dù đã bị hắn cải trang nhưng khó
cam đoan được không bị phát hiện.
Vì thế, nàng ở hắn trong lòng, để mặc hắn đưa nàng đi.
Qua một lúc lâu, đầu óc trì độ của Cảnh Vĩnh Phúc mới
có phản ứng lại, ngay cả nàng còn không nhận ra mình thì còn có ai có thể nhận
ra nàng chứ?
Theo tiếng động xung quanh phán đoán, là tiếng cụng
ly, tiếng chén đũa va chạm, đây có thể là quán rượu.
Trong không khí tràn ngập mùi son phấn, đây hẳn là
thanh lâu.
Nhưng vô luận Lý Phỉ mang nàng đi đâu, nàng đều sẽ đi.
Nàng ở trong áo choàng của hắn, càng tựa đầu sâu vào
người hắn.
Bên trong áo choàng thực ấm áp.
Hắn lại cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng:
“Cẩn thận, đừng để dính môi vào người.”
Nàng hơi co đầu lại.
Sau 1 lúc, chợt nghe Lý Phỉ nói với người phía trước:
“Chu công tử!”
Đối phương lên tiếng nói:
“Ôi, đã chờ ngươi một hồi .
Ta tự hỏi vì sao.
Thì ra Phí công tử là ôm mỹ nhân mới muộn!
Đây, mời qua bên này!”
Lý Phỉ cũng không nói nhiều, ôm Cảnh Vĩnh Phúc đi theo
Chu công tử kia phải trái vòng vo vài đình viện, qua mấy cánh cửa, cuối cùng
dừng lại.
Lý Phỉ gọi:
“Băng Nhi, đến rồi, dậy thôi!”
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ phải phối hợp một tiếng “Dạ”.
Tùy tùng Lý Phỉ cởi áo khoác cho hắn rồi lui ra phía
sau yên lặng.
Cảnh Vĩnh Phúc không nghĩ đến việc nhìn Chu công tử mà
cứ tiếp tục ở trong lòng Lý Phỉ.
Hắn cũng không buông tay, cứ ôm nàng đi vào phía
trong.
Chu công tử trêu ghẹo nói,
“Lần trước ta đưa tới nhiều mỹ nhân như vậy,
ngươi liếc mắt một cái cũng chưa từng.
Hôm nay lại ôm người đẹp trong lòng không buông.”
Lý Phỉ cười nói:
“Thế gian mỹ nhân rất nhiều.
Ta chỉ yêu một mình nàng.”
Cảnh Vĩnh Phúc tâm chấn động.
Lại nghe Chu công tử nói:
“Nói vậy, được Phí công tử mê luyến, Băng Nhi cô
nương tất nhiên là quốc sắc thiên hương.
Không biết Băng Nhi cô nương có thể cho ta vinh dự
được ngắm dung nhan 1 lần?”
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩng đầu nhìn Lý Phỉ, nửa khuôn mặt
không bị mặt nạ che khuất của hắn cũng đang nhìn nàng.
Hắn nói:
“Băng Nhi của ta không như Chu công tử nghĩ đâu.
Băng Nhi, đừng xấu hổ, gặp Chu công tử đi.”
Cảnh Vĩnh Phúc chậm rãi quay mặt lại.
Chu công tử không còn trẻ, phong độ bất phàm.
Hắn mỉm cười nói:
“Quả nhiên có khác, rất phong tình.”
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu cảm tạ, chưa kịp quay đầu đi,
Lý Phỉ thủ nhẹ nhàng vỗ mông nàng, nói:
“Còn tưởng rằng đang ở nhà sao?
Ngồi thẳng dậy mau.”
Cảnh Vĩnh Phúc liếc hắn một cái, thuận thế ngồi chồm
hỗm bên cạnh hắn, bây giờ mới bắt đầu đánh giá bố cục gian phòng.
Nơi đây không giống phòng ở.
Chỉ bày thảm, không có ghế dựa, bốn vách tường trắng
chỉ treo một bộ tranh cung nữ.
Bố trí cực đơn giản, lại có vẻ xa hoa.
Loại thảm này người bình thường không thể có được.
Chu công tử cùng Lý Phỉ hàn huyên vài câu, cười hỏi:
“Bổn điếm người đẹp vô số.
Nhưng Phí công tử chỉ yêu Băng Nhi cô nương, này là
khó xử cho Chu mỗ.
Làm sao mới có thể làm Phí công tử tận hứng mà về
đây?”
Hắn vừa nói, Cảnh Vĩnh Phúc tức khẳng định nơi đây
chính là thanh lâu.
Nàng cảm thấy buồn bực, lại không chỗ phát tác, chỉ
lấy mắt nhìn Lý Phỉ.
“Vô phương.
Thôi thì kêu vài nàng lên đây.
Ta uồng rượu rồi đi.”
Chu công tử gọi người lại dặn dò vài câu, quay đầu
nhìn Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
“Băng Nhi cô nương xin chớ chú ý, nhiều người náo
nhiệt chút thôi.”
Cảnh Vĩnh Phúc lại gật đầu.
Lát sau cửa mở, có bốn vị cô nương cầm trong tay các
thức nhạc khí đẹp mà đến.
Lúc này nàng mới biết tại sao Chu công tử nói với nàng
như vậy.
Nốn nàng này có thể nói là tuyệt sắc.
Nhưng vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Cảnh
Vĩnh Phúc.
Ngay cả trong Cảnh cung nàng còn chưa từng có ý nghĩ
so bì nhan sắc.
Huống chi so sánh dung mạo với nam nhân bên cạnh nàng
mà nói căn bản không có ý nghĩa.
Hắn chỉ cần bỏ mặt nạ ra, bốn vị mỹ nhân này liền trở
thành người xấu.
Bốn vị mỹ nhân lần lượt chào, trong đó có người lần
trước đã gặp Lý Phỉ, cố nói vài câu.
Lý Phỉ cũng không đáp lại, ngón tay nhịp nhịp mặt bàn.
Mỹ nhân kia liền thức thời ngồi xuống phía đối diện.
Cảnh Vĩnh Phúc đang thưởng thức mỹ nhân, Lý Phỉ lại
túm lấy thắt lưng nàng, hỏi:
“Nhìn cái gì?”
Cảnh Vĩnh Phúc thuận miệng nói:
“Ta đang nghĩ luyện nhạc khí này thì mất độ bao
nhiêu ngày?”
Lý Phỉ cười:
“Ngươi luyện bao nhiêu ngày thì cũng đều là tiếng
Ô ô” thôi!”
Bốn vị mỹ nhân, có một vị khóe miệng nhếch lên, hiển
nhiên nhịn không được mà cười.
Chu công tử lại tò mò đánh giá Cảnh Vĩnh Phúc.
Nhưng hắn là sói già thanh lâu, rất nhanh chóng đè ép
tò mò, thu ánh mắt, tiếp đón khách mới tới.
Rượu và thức ăn lục tục đưa tới, khúc nhạc du dương
vang lên.
Không bao lâu, Cảnh Vĩnh Phúc liền nghĩ thấu ý đồ của
Lý Phỉ khi mang nàng tới đây.
Mật thám của Cảnh Thân Mậu nhất định theo bọn họ từ
khi ra cung đến đây.
Chính là kiêng kị Lý Phỉ thực lực nên không dám theo
dõi quá gần.
Lý Phỉ tới nơi này từ biệt “Huệ Phúc”, mang
theo thị thiếp tận hưởng tửu sắc.
Thứ nhất là che dấu quan hệ với Huệ Phúc thật.
Thứ hai là mê hoặc tầm mắt Cảnh Thân Mậu.
Cho dù Cảnh Thân Mậu có phái thủ hạ truy vấn Chu công
tử về những việc phát sinh trong thanh lâu thì cũng chỉ được nghe chuyện Lý Phỉ
sủng nịch thị thiếp.
Chỉ có điều này Cảnh Vĩnh Phúc không nghĩ tới, Lý Phỉ
thật đúng là coi nàng như thị thiếp.
Rượu và thức ăn dọn lên xong, Lý Phỉ lười biếng dựa
vào người nàng.
Nàng rốt cục cũng sáng tỏ vì sao này gian phòng chỉ bố
trí thảm và chiếc ghế dài.
Hai mắt Lý Phỉ phía sau mặt nạ lấp lánh nét cười, bạc
môi khẽ mở:
“Rượu!”
Một mỹ nhân thức thời bưng bình rượu tới cho Cảnh Vĩnh
Phúc.
Nàng xấu hổ tiếp nhận, vừa định châm rượu ra ly.
Gã kia lại kéo tóc nàng, mát lạnh nói:
“Không cần, giống như ngày đó uống trà đi, ta
không uống, chỉ ăn của ngươi.”
Cảnh Vĩnh Phúc giận run tay, làm sánh cả rượu ra
ngoài.
Chu công tử một bên cười nói:
“Không quấy rầy hai vị nữa, ta đi tiếp
khách.”
Hắn vừa đi, bốn vị mỹ nhân liền linh hoạt đứng lên.
Hai chế nhạo, hai hâm mộ, nhưng vẫn đứng bất động.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn các nàng.
Tay Lý Phỉ lại lặng lẽ đáp lên chân nàng.
Nàng nhất thời nhướng mày, cũng bất chấp nhiều người
như vậy, quát:
“Lại động, ta đổ rượu vô lỗ tai người nhé!”
Bốn vị mỹ nhân rốt cục nhịn không được, cười thành
tiếng, một trong số đó nói:
“Cô nương thật hung dữ a!”
Lý Phỉ nằm trên người nàng, mỉm cười nói:
“Hiện ở trong này còn có bốn vị mỹ nhân, ngươi
nếu muốn lỗ tai ta, ta sẽ cho!”
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, hiểu được hắn cố ý nói thành ý
tứ gì.
Hắn là bức nàng.
Nàng sẽ cho hắn biết thế nào là thân thiết trước mặt
mọi người.
Cảnh Vĩnh Phúc cầm chén rượu uống một hớp lớn, cơn tức
nghẹn ở cổ chuẩn bị phát tác cùng ý đồ ma mãnh.
Lý Phỉ đoán được ý đồ của nàng, lập tức ngồi dậy, ôm
lấy cổ nàng.
Nàng còn chưa kịp phun rượu vào mặt hắn, tay Lý Phỉ đã
phát lên.
Cổ họng nàng liền ngứa, vừa há miệng ra, hớp rượu liền
đi xuống, chất lỏng cay lập tức làm nàng sặc0.
Lý Phỉ vội vàng buông nàng ra, một tay vỗ nhẹ trên
lưng nàng, ôn nhu nói:
“Tốt lắm tốt lắm, không náo loạn.”
Cảnh Vĩnh Phúc không ho được.
Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu, hơn nữa không may,
tửu lượng của nàng chính là một ngụm.
Mặt nàng nhanh chóng đỏ ửng, tiếp theo liền mơ hồ.
Chỉ nghe tà âm bên tai, chỉ thấy lóe sáng ánh mắt sau
mặt nạ.
Nàng mê man, mơ hồ nghe thấy một câu:
“Đêm nay thật đúng là thị tẩm…”
Sự ấm áp làm Cảnh Vĩnh Phúc thức tỉnh, mở mắt liền
thấy Lý Phỉ ủ rũ mặt mày.
Hắn ngồi trên giường, áo ngủ đen rộng mở, tóc dài rồi
tung làm nổi bật một mảnh da thịt trắng trẻo,
khàn khàn nói:
“Ngươi tỉnh rồi?”
Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh, bỗng nhiên cảm thấy như không
đắp chăn,
đầu có điểm choáng váng,
thân mình còn có chút cảm giác quái dị,
hai má chợt nóng,
nàng túm lấy chăn lên che mặt,
thân mình cuộn lại lũi xuống, lũi xuống.
“Trốn cái gì?”
Lý Phỉ kéo chăn xuống, nàng dùng sức kéo lên, cuối
cùng vẫn lộ ra hai mắt.
Lý Phỉ đỡ đầu nàng lên, mắt phương ánh lưu quang.
Nàng trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, vẫn là hỏi:
“Ta… Ta với ngươi …?”
Hắn ngắm nàng rồi hỏi lại:
“Ngươi nói xem?”
Nàng hít sâu rồi nói:
“Có điểm quái dị.”
Miệng hắn bất giác có nét cười, lại cúi đầu nói:
“Không la hét sao?
Không khóc sao?
Không mắng sao?
Phản ứng của ngươi cũng rất kỳ quái.”
Nàng nhìn hắn:
“Ngươi đã nói, từ đầu đến chân ta đều là của
ngươi, ta biết!”
Hắn run lên, lồng ngực bắt đầu phập phồng, không cười
mà vui.
Nàng nhướng mày:
“Chỉ là thật sự rất kỳ quái,
ta say,
cái gì cũng không biết.
Ngươi cứ như vậy… với ta …”
Hắn ghé sát vào nàng, cực khinh nói:
“Ngươi muốn sắc đẹp!”
Nàng chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu được:
“Ngươi lại đùa ta!”
“Nói mau! Rốt cuộc … đã … với ta… như thế
nào…”
Lý Phỉ một tay xoa mặt của nàng, đầu ngón tay vuốt từ
trán đến mũi, bỏ chăn nàng đang che mặt ra, lộ ra cằm của nàng.
Nàng gắt gao kéo lấy chăn, tay hắn dừng ở cổ nàng, lại
ngắm nàng, từ từ nói:
“Soi gương đi, ánh mắt cũng rất có phong thái,
vậy mới lại càng kỳ quái,
một tướng mạo thường thường, sao lại có cơ thể như
vậy?”
“Ngươi…”
Cảnh Vĩnh Phúc tay vừa động, chăn đã bị hắn kéo xuống
thêm mấy tấc.
Nàng vội vàng rụt người xuống thêm chút nữa.
“Thật sự là xem qua mới biết, thì ra thị thiếp
của ta ngoài dung mạo tuyệt sắc, thân mình cũng là tuyệt sắc.”
Hắn thu tay, trêu tức nói,
“Cũng không uổng bổn vương thị tẩm ngươi một
đêm.”
Cảnh Vĩnh Phúc mới vừa rồi xác định hắn không muốn
nàng, đã hơi hơi nhấc lên chăn.
Vừa thấy thân thể của mình, nàng liền đứng lên gào
thét:
“Lý Phỉ!
Ngươi ở trên người ta đã làm cái gì?
Này còn kêu không thị tẩm?
Này…
Chính là ngươi đã … ta?”
Lý Phỉ nao nao, lại là cười nói:
“Ngươi quả thật là kỳ quái, say như chết.
Vừa tỉnh lại đã cho ta cảm giác ngươi ngủ thật yên
lặng, ngươi không ngủ lại làm ầm ĩ lên.
Tốt, là ngươi tình nguyện bị ta muốn!”
“Đừng!”
Cảnh Vĩnh Phúc khẩn trương đứng lên, nghiêm túc bao
bọc chăn quanh mình, trên trán đã toát mồ hôi.
Cái phòng chết tiệt này, sao lại nóng như vậy.
Lý Phỉ cười đứng dậy, mái tóc dài rung động.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn cởi áo, cơ thể thon dài.
Mắt của nàng không khỏi si mê.
Hắn chưa nói sai, là nàng tình nguyện bị hắn muốn, mặc
dù tình huống thần trí mơ hồ.
Nàng là có chút sợ việc nam nữ,
nhưng sau khi tỉnh ngủ lại hiểu lầm là chuyện ấy dù
sao cũng đã phát sinh,
nên lại cảm thấy nàng ở cùng hắn trong lúc đó là cực
bình thường.
Đem thân mình giao cho chính nam tử mình thích, mà nam
tử này cũng thích mình, đây là chuyện tốt đẹp.
Lý Phỉ thay áo ngủ bằng bộ y phục đỏ tươi.
Nàng chưa một lần thấy qua hắn mặc y phục đỏ.
Hôm nay thực ngoại lệ.
Hắn xoay người, mái tóc lại rung động, thật đẹp đến mê
người.
Lúc hắn đi về phía nàng, thuận tay cầm vài món xiêm y,
cũng đỏ tươi đến cực điểm.
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng nói:
“Ta tự mặc.”
Hắn cầm quần áo ném tới đầu giường, không nói gì cũng
không đi.
Nàng nhìn xuống:
“Ngươi có thể đi chỗ khác không?”
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng cắn môi, nhẹ nhàng nói:
“Còn xem chưa đủ?”
Hắn vẫn như cũ lắc đầu.
Cảnh Vĩnh Phúc làm liều, quát:
“Vậy ngươi xem đi!”
Nàng kéo mạnh chăn sang một bên, chộp lấy xiêm y quay
lưng về phía hắn nhanh chóng mặc vào.
Thanh âm mát lạnh ở sau lưng vang lên:
“Nói ngươi kỳ quái còn ít, phải nói là thật kỳ
quái.
Lúc không cần rụt rè thì rụt rè gần chết, lúc cần rụt
rè lại… thô lỗ như vậy!”
Cảnh Vĩnh Phúc không để ý tới hắn.
Cảm thấy nhìn cũng đã nhìn, hôn cũng đã hôn, phỏng
chừng sờ cũng không phải chưa từng sờ,
nếu nàng lại rụt rè nữa thì nàng liền thực bị hắn ăn
hiếp chết rồi.
Lý Phỉ hai tay bỗng ôm lấy thắt lưng nàng, hôn miên
man lên tấm lưng trần.
Nàng lúc này muốn động cũng không dám động, đến khi
hắn buông nàng ra, lại nói câu:
“Vẫn là lưng mỹ nhân…”
Nàng vội vàng mặc xiêm y.
Hắn không chạm vào nàng nữa.
Cảnh Vĩnh Phúc mặc xong quần áo, bèn mang giày,
lúc này mới phát hiện căn phòng đang ở thật quá ư
thanh nhã,
đưa mắt ra ngoài cửa sổ, trước mắt là một ngọn núi
xanh giữa cánh rừng.
“Chúng ta đang ở nơi nào?”
“Đi ra ngoài sẽ biết .”
“Ừ.”
Lý Phỉ cầm tay nàng, nhìn nàng nói:
“Vẫn là thích bản sắc của ngươi.”
Nàng ngẩn ra, hắn đã kéo nàng ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, khí lạnh ập vào người.
Hắn đi nhanh vài bước, nói:
“Đến phòng phía trước sẽ liền ấm áp .”
Hai người nhanh chóng đi qua hành lang, vào một gian
đại sảnh.
Tiểu Thúy, Ngô Tiên Tử cùng với “Huệ Phúc”
đều đã ở đó.
Lý Phỉ vẫn nắm tay nàng không rời, hỏi một người hầu:
“Mấy việc đã làm thỏa đáng chứ?”
Người nọ cung kính đáp:
“Đã xong.”
Nghe vậy hắn mới kéo nàng vào.
Giữa lúc đó, Cảnh Vĩnh Phúc và Tiểu Thúy giao nhau ánh
mắt.
Sau khi ngồi xuống, chỉ nghe Ngô Tiên Tử lạnh lùng
nói:
“Xem ra ta không có việc gì ở đây!
Có Địch vương theo ngươi, ta cũng không cần ở trong
cung sinh buồn.”
Lý Phỉ nói:
” Ngô tiên sinh lúc này là nhân vật mấu chốt
nhất.
Chuyện bổn vương đến kinh thành một khi truyền ra,
Bàng Long sẽ trở về.
Đợi hắn vừa đến, sẽ là trận ác chiến.”
Ngô Tiên Tử nói:
“Cùng ta có quan hệ gì đâu?
Ta chỉ quản Đại Phúc, các ngươi đánh đánh giết giết
đừng nhấc lên ta.”
Lý Phỉ cười nói:
“Ngô tiên sinh nhiều năm lưu lại kinh thành là vì
chuyện gì?
Đơn giản là cơ hội khó cầu.
Hiện tại cơ hội đã tới, ngươi lại muốn rời cung, thật
không sáng suốt .”
Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh, Lý Phỉ liếc mắt nhìn nàng tiếp
tục nói:
“Thành hay bất thành là ý trời, làm hay không là
do mình.
Bổn vương cũng không quản Ngô tiên sinh trong lòng cân
nhắc cái gì,
chỉ cần nhớ rõ bổn vương hiện tại cũng chỉ quan tâm
người trong tay này.”
Tay Cảnh Vĩnh Phúc bị hắn nắm chặt, nhưng nàng vẫn là
kinh ngạc đến đổ mồ hôi.
Ngô Tiên Tử trầm tư.
Lý Phỉ lại quay sang “Huệ Phúc” nói:
“Ta muốn mang nàng rời kinh thành mấy ngày, ngươi
có thể ứng phó không?”
“Huệ Phúc” trầm giọng nói:
“Ta có thể.”
Lời vừa nói ra, Cảnh Vĩnh Phúc đột nhiên ngẩng đầu
nhìn kỹ,
không chỉ có thanh âm rất giống, một ngày không gặp,
nay ngay cả mặt mũi lại càng giống.
Nàng lúc này hiểu rõ, nàng này nhất định bất phàm.
“Dự đế có gặp ngươi hay không?”
“Tạm thời không.”
Lý Phỉ lại hỏi nàng ta vài câu.
Cảnh Vĩnh Phúc suy tư đứng lên, hắn muốn dẫn nàng đi
đâu?
Bàng Long sẽ trở lại kinh thành.
Bọn họ nên ở kinh thành để sớm bố trí mới đúng.
Trong lúc đó, Lý Phỉ đã hạ lệnh tiễn khách
Ba người Ngô Tiên Tử đều chạy về Cảnh cung.
Lý Phỉ quay sang Tiểu Thúy nói:
“Mong Tiểu Thúy cô nương giúp đỡ.
Sau khi mọi việc ổn thỏa, ta sẽ đem cô nương nhà ngươi
trả lại.”
Tiểu Thúy đáp ứng, hỏi:
“Địch vương muốn dẫn nàng đi đâu?”
Lý Phỉ cười không đáp.
Tiểu Thúy cũng không truy vấn, trước khi đi đối với
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
“Có điểm giống cô dâu mới!”
Cảnh Vĩnh Phúc xấu hổ, Lý Phỉ không đổi sắc mặt nói,
“Vẫn là Tiểu Thúy tinh mắt thức thấy thú, có chút
hơn người!”
Tiểu Thúy xì một tiếng rồi kéo Ngô Tiên Tử đi.
Cảnh Vĩnh Phúc im lặng.
Hai người bọn họ một thân y phục đỏ tươi cứ thế ra
ngoài, chẳng trách người ta hiểu lầm.
“Chúng ta cũng phải đi.”
Lý Phỉ lại ôm lấy nàng, nàng ngả đầu vào trong vạt áo
hắn, mặc hắn mang đi.
Hai người vào đến trong xe ngựa lại rúc vào nhau.
Trên xe có lò sưởi nhưng Lý Phỉ vẫn lấy chăn bông quấn
cho nàng.
Hai người không nói gì, cũng không nhìn nhau, chỉ là
ôm nhau thật chặt, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng hô hấp của đối phương.
Hắn muốn mang nàng đi đâu, Cảnh Vĩnh Phúc không đoán
nữa.
Trong lòng chỉ một ý niệm, khi bọn họ có thể ở chung
với nhau thì sẽ không buông nhau ra.
Chỉ sợ sau nhiều ngày bên nhau lại phải chia lìa.
Đáng tiếc là Băng Nhi không có khả năng vĩnh viễn thay
thế nàng ở lại Cảnh cung, mặc dù nàng cũng không có ý định ở lại Cảnh quốc lâu
dài..
Về sau nàng muốn ở cùng Lý Phỉ.
Lại về sau, nàng thật sự không dám nghĩ tới.
Nếu là Cảnh Tiếp giao chiến, nàng nên như thế nào, Lý
Phỉ lại nên như thế nào?
Nàng gạt hết những suy nghĩ xa xôi.
Giờ phút này nàng chỉ biết mình đang ở cạnh Lý Phỉ,
dựa sát vào hắn.
Thời gian trôi đi, trừ những lúc thay ngựa, xe ngựa
không hề ngừng lại.
Ban ngày Lý Phỉ nhẹ giọng nói một chút về chuyện cũ
nhưng thời gian điềm tĩnh trầm mặc ngày càng nhiều.
Cảnh Vĩnh Phúc cũng cùng hắn nói không nhiều, hắn chỉ
cười không nói.
Buổi tối hai người dựa nhau mà ngủ.
Ban đầu Cảnh Vĩnh Phúc có chút chờ mong, nhưng Lý Phỉ
lại khác thường ngay cả hôn môi cũng không có.
Nàng cảm thấy người kỳ quái là Lý Phỉ, thậm chí so với
nàng sau khi tỉnh rượu cũng là kỳ quái hơn.
Bất quá như vậy lại bình thường, Địch vương Lý Phỉ
nguyên bản chính là người quái lạ.
Ba ngày sau, bọn họ đến biên giới.
Đến đây nàng mới biết được Lý Phỉ một đường bình tĩnh
kỳ thật là rất lo lắng.
Xe ngựa vừa dừng, người hầu Lý Phỉ liền đưa tới hai bộ
y phục mới, giống như y phục đã mặc dọc đường, vẫn là sắc đỏ tươi.
Chỉ là lúc này trang phục càng giống quần áo đón dâu,
kiểu dáng cũng đẹp hơn.
Hai người đổi xiêm y.
Lý Phỉ chải tóc cho Cảnh Vĩnh Phúc, nàng liền biết hôm
nay sẽ xuống xe ngựa.
Hắn cùng nàng xuống xe, nàng mới giật mình thấy về tới
nơi ở cũ.
Nàng không có hoá trang, dung mạo trên thực tế cũng
không thay đổi bao nhiêu, nhưng hàng xóm láng giềng đã nhận không ra nàng.
Ánh mắt bọn họ đều ở trên người của nam tử tuyệt sắc
bên cạnh nàng.
Lý Phỉ kéo Cảnh Vĩnh Phúc còn đang kinh ngạc đi vào
nhà.
Ngoài cửa có tiếng pháo vang lên.
Nàng chợt hiểu ra, nàng sẽ gặp ai, mà hắn muốn làm gì.
Mắt nàng đỏ lên.
Hai người vào đến trước cửa thì dừng lại.
“Lý Phỉ!”
Lý Phỉ quay đầu, thản nhiên nói:
“Đến đây đi, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như
vậy.”
Hai người bốn mắt giằng co, một lát sau Cảnh Vĩnh Phúc
cúi đầu, nói:
“Cám ơn.”
Lý Phỉ muốn mang nàng đi, dọc đường lại rất kiềm chế
đều là vì một hôn lễ đơn giản nhưng ý nghĩa phi phàm này.
Mắt nàng tuôn lệ.
Cảnh Vĩnh Phúc cùng hắn đi vào trong không khí vui
mừng dào dạt.
Mẫu thân của hắn mặc hoa phục ngồi ở chánh đường.
Huynh đệ Tư Mã Tĩnh Ngạn đứng một bên.
Còn có Tư Mã Thu Địch, hắn mỉm cười gật đầu chào hỏi
nàng.
“Mẫu thân!”
Cảnh Vĩnh Phúc bổ nhào vào trong lòng Nhược phu nhân,
vùi đầu không chịu đứng dậy.
Bà ôn nhu xoa đầu Cảnh Vĩnh Phúc, nhẹ nhàng nói:
“Hài tử ngốc.”
Lý Phỉ ở phía sau Cảnh Vĩnh Phúc mát lạnh nói:
“Có xúc động cũng ráng kiềm chế, Phỉ đã không thể
đợi nữa, cũng không muốn đợi nữa.
Mạo muội mời phu nhân đến, mong rằng phu nhân đáp ứng,
đem Đại Phúc gả cho Phỉ.
Hiện nay nghi thức đơn giản là ủy khuất phu nhân cùng
Đại Phúc.
Nhưng phỉ chắc chắn sẽ đem Đại Phúc về Tiếp, trở thành
Địch vương phi.”
Nhược phu nhân có chút kích động, nói không thành câu:
“Tâm ý Địch vương ta đã sớm biết, ở trong lòng
Phúc Nhi Địch vương cũng rất đặc biệt…
Chỉ là không nghĩ đến hôm nay…
Nhưng thực sự hôm nay…”
Lý Phỉ quì gối nói:
“Phỉ hơn hai mươi tuổi, lạnh lùng kiêu ngạo.
Nữ tử trên thế gian cũng không để vào mắt.
Chỉ duy có Bình Đại Phúc, Phỉ coi là chí bảo, không
phải Bình Đại Phúc thì sẽ không cưới.
Mong rằng phu nhân thành toàn.”
Nhược phu nhân rưng rưng lệ.
Tư Mã Tĩnh Ngạn từng bước đi tới nói:
“Chúc mừng Nhược phu nhân, chúc mừng Địch
vương.”
Tư Mã Thu Địch nâng Lý Phỉ dậy nói:
“Phu nhân đã đồng ý rồi, Địch vương trước hết mời
đứng lên.”
Kế tiếp ngoài cửa chờ người chủ trì đi vào.
Cảnh Vĩnh Phúc bị hai vị săn sóc cô dâu đưa xuất môn.
Đầu đội khăn hỉ, dựa theo phong tục Tiếp quốc cùng Lý
Phỉ ở trước mặt Nhược phu nhân bái đường thành thân.
Trong lúc ấy, Cảnh Vĩnh Phúc có chút khẩn trương,
nhưng Tư Mã Thu Địch luôn luôn ở bên cạnh nói lời trấn an, làm nàng ở trong
khăn hỉ cảm thấy an tâm.
Tư Mã Tĩnh Ngạn lại luôn tiếp lời, trấn an Nhược phu
nhân.
Tuy rằng Tư Mã phụ tử đều nói chuyện có chút dài dòng,
nhưng cũng nhờ có bọn họ mà nghi thức tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Không có nghi thức đưa vào động phòng, vì Lý Phỉ còn
phải mang Cảnh Vĩnh Phúc trở lại kinh thành.
Nhược phu nhân không tiện đưa Cảnh Vĩnh Phúc ra cửa,
cuối cùng ôm chặt con gái nói:
“Phải về Tiếp quốc, cùng Địch vương.”
Cảnh Vĩnh Phúc nước mắt tuôn rơi.
Lý Phỉ nhận lại nàng từ tay Nhược phu nhân, trầm giọng
nói:
“Mẫu thân bảo trọng.”
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, Lý Phỉ đã lại dặn dò Tư Mã
Tĩnh Ngạn:
“Ngươi mau hồi Tiếp.
Bổn vương đã phái người dặn ngươi bước tiếp theo làm
cái gì.”
Đến đây Cảnh Vĩnh Phúc mới phát hiện hai vương của
Tiếp quốc động tĩnh khác thường.
Nhưng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cùng nàng và
hẳn đều không quan hệ.
Cảnh Vĩnh Phúc lại bị ôm lên xe ngựa, thân phận đã
khác với khi đến.
Dù hôn lễ qua loa, vội vàng, nhưng Lý Phỉ đã đạt được
nàng là điều quan trọng nhất, hắn đã là vị hôn phu của nàng.
Xe ngựa vẫn như cũ chạy không ngừng.
Cảnh Vĩnh Phúc dần dần bình phục tâm tình, ở trong
lòng Lý Phỉ suy tư một lát rồi nói:
“Chúng ta đường vòng hồi kinh đi?”
Lý Phỉ mỉm cười nói:
“Ta sớm an bài qua, đường vòng, theo cửa bắc về
Cảnh.”
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn lên hắn mặt, nói,
“Phu quân của ta quả nhiên mạnh hơn ta.”
Vô luận Băng Nhi có bị nhìn ra hay không, việc bọn họ
rời đi nhất định có động tĩnh.
Ảnh vệ của Cảnh Thân Mậu có thể giấu diếm được Tiểu
Thúy thì tuyệt đối có năng lực theo dõi một xe ngựa khả nghi đi biên giới.
Nhược phu nhân thì không cần lo lắng, có người của Mã
gia bảo hộ, giờ này chắc đã lên đường hồi Tiếp.
Lý Phỉ thưởng thức tóc mai của nàng, từ từ nói:
“Đây kỳ thật là việc nhỏ.”
“Hả, vậy đại sự là gì?”
“Trước mắt có một việc trọng yếu phi thường, ta
còn chưa nghĩ ra.”
“Hả, nói ta nghe một chút.”
Hắn liếc nàng một cái, lẩm bẩm nói:
“Đúng vậy, cũng nên cùng ngươi bày mưu tính
kế.”
Cảnh Vĩnh Phúc ngồi dậy, tò mò hỏi:
“Đến tột cùng là chuyện gì?”
Lý Phỉ không trả lời ngay, lẳng lặng nhìn ra ngoài
thật lâu.
Khi Cảnh Vĩnh Phúc hỏi đến, hắn không tính hỏi nàng mà
tự quyết định thời điểm.
Hắn quay đầu lại, hỏi:
“Hôm nay mười lăm?”
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu.
Tâm tư, hắn không phải là cố ý chọn ngày ngày mang
nàng đến biên giới, làm sao có thể không biết chứ?
Nàng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Chỉ nghe hắn tự nhủ nói:
“Trong xe ngựa không tốt lắm a!”
Mặt nàng mặt liền đỏ.
Hắn nằm tay nàng, cười nói:
“Ngươi nói xem?
Chúng ta vừa cưới, còn sự kiện nào quan trọng hơn chứ?
Như thế nào không cần ngươi xuất lực?”
Cảnh Vĩnh Phúc cắn răng nói:
“Nghe tốt lắm, ta sẽ thị tẩm ngươi.”
Hắn mỉm cười:
“Đúng vậy, điện hạ.”
“Ngươi…”
Tiếng bàn tay đánh vào da thịt vang lên, rồi sau đó
càng lúc càng nhẹ.
Cuối cùng chỉ còn tiếng xe ngựa tiếp tục rong ruổi.
Đêm đó, xe ngựa dừng lại.
Cảnh Vĩnh Phúc không thể không phục Lý Phỉ tâm tư kín
đáo.
Hắn sớm an bài tốt hết thảy.
Khi bọn họ lên đường, suối nước nóng nổi tiếng của
Cảnh quốc đã bị đóng cửa.
Là hai thị vệ của Lý Phỉ nghênh ngang đi vào, chiếm cứ
tất cả.
Hắn chỉ cười không nói.
Nàng tuy thẹn nhưng đáy lòng lại cực ngọt.
Lý Phỉ ôm nàng xuyên qua mấy đoạn suối nóng thất, cuối
cùng đem nàng đặt ở một gian phòng tối tinh xảo có suối nóng chảy qua.
Trong phòng nhiệt độ cực cao, hắn một bên cởi bỏ xiêm
y cho nàng, một bên ôn nhu nói:
“Ở đây ngâm chân 1 chút cho ấm trước.
Ngày ấy thấy ngươi lén lút để chân sát vào lò sưởi, ta
đã nghĩ đến nơi này.”
Cảnh Vĩnh Phúc nhẹ nhàng đẩy ra tay hắn, thấp giọng
nói:
“Ta tự cởi.”
Hắn lại nói:
“Đúng vậy, điện hạ.”
Cảnh Vĩnh Phúc lui ra phía sau vài bước, xoay người
lại,
Nhanh chóng cởi xiêm y, đá tung giầy,
Cũng không quản ánh mắt sau lưng, không để ý nhiệt độ
của suối,
Nhảy ngay xuống nước.
may mà nhiệt độ này nàng có thể chịu được.
Chỉ là chỗ nước nàng nhảy xuống không sâu, chỉ tới
thắt lưng.
Nàng phải ngồi xuống, hai tay ôm ngực.
Cảnh Vĩnh Phúc chợt cảm thấy cả người máu đều dâng
lên.
Là Lý Phỉ một bên nhìn nàng một bên cởi áo thật chậm.
Hắn thật là, ngay cả cởi quần áo cũng tuyệt không thể
tả.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ thấy đầu ngón tay thon dài của Lý
Phỉ theo vạt áo chậm rãi hạ xuống, y phục sau đó liền bung ra.
Hắn tóc dài như thác nước, nửa người quay vào, nửa
người kia phơi bày ra làm người ta hít thở không thông.
Lý Phỉ mặc tiết khố hướng nàng đi tới.
Thấy nàng dáng vẻ khẩn trương lại là cười, ngồi ở bên
cạnh vừa xắn ống quần vừa nói:
“Đứa ngốc, không phải đã bảo ngươi chỉ ngâm chân
thôi, ngươi cởi hết làm gì?”
Cảnh Vĩnh Phúc hổn hển nói:
“Vậy ngươi không nói sớm!”
“Ta nói !”
Lý Phỉ chậm rãi đem hai chân ngâm xuống suối,
“Vì ngươi muốn cởi sạch nên ta không thể cự tuyệt
mà?”
Cảnh Vĩnh Phúc đồi bại, nàng ngả đầu xuống nước, chỉ
nghe hắn nói:
“Như vậy cũng tốt, ấm áp thân mình rất tốt.”
Nàng cúi đầu nói:
“Thôi quên đi.
Sớm hay muộn cũng cởi sạch.”
Hắn cười một tiếng, ngoắc nàng:
“Lại đây!”
Nàng chậm rãi đi qua.
Lý Phỉ xoay người lấy quả nho trên đĩa trái cây bên
cạnh đưa vào trong miệng nàng.
Thực ngọt.
Nàng nói:
“Ngươi cũng ăn đi!”
Qua thời gian rất lâu, Lý Phỉ nói:
“Đứng lên đi, ngâm nhiều cũng không tốt.”
Nàng vươn một tay, hắn kéo lên, ôm lấy nàng đang ướt
sũng, đi vào phòng trong.
Phòng này thực hồng, ánh nến hồng, gia cụ hồng, màn
che cũng là hồng.
Lý Phỉ ngày ấy đã nhìn nàng đến no.
Nhìn no đến chống đỡ không được.
Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao.
Rõ ràng chính là một nha đầu bề ngoài tầm thường, hắn
lại thuận mắt ngay từ đầu, thấy được sự khác biệt ở nàng.
Ở nàng dường như có sự lôi cuốn mà hắn không thể chống
đỡ.
Cặp mắt tinh linh cổ quái kia thật hấp dẫn hắn.
Mà hiện tại nha đầu kia thực trưởng thành, hắn lại
càng xem càng thích, lại như thế nào cũng không nghĩ tới cởi ra hết càng đẹp
mắt.
Hắn đối với nàng làm mấy chuyện xấu.
Hôn khắp người nàng.
Kết quả chính hắn mau chịu không nổi.
Sớm đem nàng lấy về nhà, cũng là giảm đi đêm dài lắm
mộng.
Nàng mà chạy mất, hắn sẽ chỉ có thể ban đêm oán hận,
tốn hơi thừa lời.
Lý Phỉ đem nàng đặt lên giường.
Xoay tới xoay lui, lại xem trên xem dưới, cũng không
biết xuống tay nơi nào.
Nàng làm sao hắn đều thích.
Hắn sớm nghĩ đã “ăn” nàng như thế nào cho tốt.
Đến khi có thể “ăn”, hắn lại luyến tiếc, lần chần.
Vì thế người nào đỏ ở dưới thân Lý Phỉ cứ thế mặt đỏ.
Đỏ đến so với màn che còn đỏ hơn.
Nàng bắt đầu nhích tới nhích lui, trốn trên trốn dưới.
Chiếc giường bắt đầu phát ra tiếng vang, không biết ai
bắt đến ai, lại không biết ai có động tác ngốc nghếch.
Qua một lúc, Cảnh Vĩnh Phúc nhịn không được rên rỉ một
tiếng, Lý Phỉ ái muội nói:
“Ngươi đổ máu !”
Nàng si ngốc nhìn tuyệt sắc nam nhân trên người, chỉ
nghe hắn nhu tình nói:
“Ngươi đổ máu mũi !”
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn xuống mũi, trời ạ, lần này nàng
xem như hoàn toàn dọa người !
Không “ăn” sắc của hắn, kết quả vẫn bị sắc của hắn là
mơ mơ hồ hồ.
Nhưng là, hắn thật sự là đẹp mặt nha…