Đọc truyện Công Chúa Đại Phúc – Chương 23: Lên đường
Kinh thành đến chiến trường phía Bắc có 2 đường đi.
Một đường qua Trung Sơn, đây là đường lớn, bên đường
có dịch quán cùng đốn quán.
Dịch quán được bố trí theo quy cách: hai dịch quán có
khoảng cách vừa vặn một ngày hành trình, có thể cung cấp chỗ ăn chổ nghỉ tươm
tất.
Đốn quán thì chỉ giản dị tiếp đãi, là chỗ nghỉ tạm.
Một đường là từ cửa Đông kinh thành xuất phát, nhưng
nửa đường đầu đi bằng đường thủy, không tiện cho kỵ binh và bộ binh.
Cho nên Cảnh Vĩnh Phúc đi đường thứ nhất.
Sau hai ngày, nàng không đồng ý đề nghị vào dịch quán
của tùy quân phó sứ Tống Sở, bởi như vậy không đủ an toàn.
Sau khi hạ trại nghỉ ngơi dọc đường, Tống Sở mới biết
được tam phẩm võ tướng của đại quân lần này là nữ nhân, không chỉ vậy, trên
người còn đang có vết thương.
Còn người mà hắn tưởng là “Lưu tướng quân”
vừa hạ trại nghỉ ngơi liền trọng thao nghiệp cũ, ở trước doanh trướng nấu cơm,
nấu đồ ăn và chế thuốc.
Thấy bộ dáng trân trối của Tống Sở, Cảnh Vĩnh Phúc
cười gọi hắn vào.
Sau khi hành lễ hắn liền đưa ra nghi ngờ: “Bệ hạ
vì sao sai nữ tướng hộ tống công chúa? Chẳng lẽ nước Cảnh ta không còn người
sao?”
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi lại: “Tống đại nhân sao câu nệ
như thế?”
“Tại hạ chính là lo lắng an nguy của công chúa
điện hạ.”
Cảnh Vĩnh Phúc đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Thúy, nàng hơi
hơi khấu đầu, ra trước doanh trướng canh chừng.
“Đa tạ Tống đại nhân có tâm, có một số việc muốn
thỉnh giáo đại nhân.”
“Không dám. Điện hạ cứ nói.”
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi: “Tống đại nhân có biết bệ hạ
vì sao chỉ định ngươi theo ta Bắc tiến?”
Tống Sở ngẩn ra, thẳng thắn thành khẩn nói: “Tại
hạ không biết, cũng quả thật khó hiểu. Tống Sở chỉ là văn nhân, hay là… vì ta
biết chữ Khế Liệt Tát?”
“Tống đại nhân khiêm tốn. Tống đại nhân tuy rằng
tài văn chưa phải là hạng nhất nước Cảnh, nhưng năng lực biên soạn sách sử thì
có lẽ nước Cảnh không ai có thể sánh bằng. Vài ngày trước ở Vĩnh Phúc cung nhàn
tản…”
Cảnh Vĩnh Phúc dừng một chút, nàng không có thói quen
tự xưng “Bản cung”,
“Ta nhìn có đọc bản Khế Liệt Tát lược sử do đại
nhân biên soạn, đã đọc thì không thể ngừng, đại nhân đối với lịch sử Khế Liệt
Tát có thể nói là dốc hết tâm tư.”
“Thật hổ thẹn. Chỉ vì tại hạ sinh hoạt tại Cảnh
Khế biên cảnh không bao lâu. Năm đó hai nước còn quan hệ mậu dịch, tại hạ có
kết bạn với vài người Khế Liệt Tát, từ bọn họ tại hạ được nghe rất nhiều chuyện
Khế Liệt Tát xưa. Khách quan mà nói, tại hạ rất cảm phục lịch sử của Khế tộc,
một dân tộc du mục mà có thể đi đến cường thịnh như hôm nay, tuyệt đối không
phải ngẫu nhiên.”
Cảnh Vĩnh Phúc than một tiếng rồi đọc phần mở đầu của
quyển Khế Liệt Tát lược sử: “Tương truyền khi xưa có người con gái nhà
trời cưỡi rồng hạ phàm. Tới Mộ Diệp Sơn, gặp được tổ tông, cùng nhau sinh được
tám người con. Những người con này là người đứng đầu 8 bộ tộc.”
Tống Sở mắt sáng ngời, chắp tay nói:
“Khế Liệt Tát chính từ 8 bộ tộc anh em này, xuân
sinh thu sát, dài lâu mà gian nan mới có được như hôm nay. Họ từ phía bắc mở
mang lãnh thổ. Khế Liệt Tát giống như 1 đứa trẻ chậm rãi trưởng thành, từ đầu
tập tễnh học bước, thân hình còn chưa đủ cao lớn, lực lượng còn chưa đủ mạnh
mẽ, bọn họ vì sinh tồn mà phụ thuộc vào quốc gia khác.
Lịch sử Khế Liệt Tát từng phụ thuộc 2 nước Cảnh, Tiếp,
chỉ là người Khế Liệt Tát không tiếp thu được các sinh sống của các quốc gia
khác, cho nên phụ thuộc cũng chỉ là hình thức, không phải thực sự quy thuận.
Mà nay tám bộ tộc Khế Liệt Tát đã không hề cần sự
chống lưng nào lại hoành hành biên giới phía bắc nước Cảnh, khiêu khích Diệp
Bắc.
Cứ thế này, vô luận Cảnh hay Tiếp đều sẽ bị chịu cảnh
chiến tranh liên miên.”
Cảnh Vĩnh Phúc thản nhiên nói: “Đó là hiện tại
Khế Liệt Tát còn chưa đạt tới quốc lực tối đa, “
Tống Sở hơi giật mình, lại nói: “Không sai, tám
bộ tộc Khế Liệt Tát còn chưa thống nhất. Đến khi có 1 bộ tộc gồm thâu được hết
mới có thể nói là chân chính cường thịnh.”
Thời gian ở trong cung chờ đợi, Cảnh Vĩnh Phúc cũng
không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.
Nàng tìm đọc không ít bộ sách, chỉ tiếc Khế Liệt Tát
cùng Cảnh, Tiếp quốc ngữ bất đồng, có rất nhiều sách sử nhưng nàng không đọc
được.
Chỉ có quyển Khế Liệt Tát lược sử do Tống Sở biên
soạn, vừ tỉ mỉ vừa xác thực, thì nàng đọc được.
“Điện hạ cơ trí.” Tống Sở lờ mờ hiểu được
mục đích Cảnh Vĩnh Phúc gọi hắn đến.
“Ta muốn thỉnh tiên sinh nói thêm về tám bộ tộc
Khế Liệt Tát.”
“Vâng. Hiện nay tám bộ tộc Khế Liệt Tát kỳ thật
có ba đã suy thoái. Từ hai mươi năm trước, Cơ Đồ, Đàn Tư Nhạ đã bị Hồi Lan gồm
thâu, mười năm trước Bà La tộc cũng bắt đầu xuống dốc…”
“Bà La tộc cũng xuống dốc?” Cảnh Vĩnh Phúc
bỗng nhiên nghĩ đến tên kiêu ngạo ngày đó tặng đao cho nàng, trong đầu lập tức
hiện ra một đôi mắt lam, bộ dạng hắn có điểm mơ hồ, nhưng cặp kia mắt lại rõ
ràng trong trí nhớ.
“Không sai, Bà La tộc xuống dốc là bởi vì tộc
trưởng bọn họ quá mức cường đại, Bà La tộc nhiều năm suy nhược, lại xuất hiện
một vị tộc trưởng lợi hại, rất nhiều người Khế Liệt Tát đều nói hắn nên thống
lãnh thảo nguyên, điều này làm các tộc khác rất dè chừng và tìm cách áp chế, vì
thế mà khó ngóc đầu lên được. Hai năm trước, tại hạ nghe nói Hồi Lan tộc phái
rất nhiều người đi giết người này. Tộc trưởng Bà La tộc hiện nay là con của tộc
trưởng thứ bốn, tuổi mới mười bảy mười tám, một thiếu niên làm Bà La tộc trưởng
thì làm được gì.”
Cảnh Vĩnh Phúc không đồng ý nhưng cũng không nói gì,
chỉ mơ hồ cảm thấy Bồ Bồ Nhi kia không đơn giản, Bà La tộc sẽ không suy sụp
nhanh như vậy đâu.
Tuổi trẻ thì sao, nàng mười ba tuổi đã có thể gánh vác
gia đình, còn mở một quán rượu lớn nhất biên cảnh.
Tống Sở đem tình hình hiện nay của tám bộ tộc Khế Liệt
Tát nói hết cho nàng nghe, cuối cùng nói: “Cuộc chiến Cảnh Khế lần này,
cướp lấy mười ba quận của chúng ta, hơn phân nửa là ba tộc Hồi Lan, Mộc Tang,
Tát Nặc Bối Lan.”
Cảnh Vĩnh Phúc lại hỏi về tình hình trong tộc và tộc
trưởng của ba tộc này, Tống Sở lần này chỉ biết đại khái.
Dù sao hắn cũng đã rời xa biên cảnh lâu năm, có thể
nói ra những chuyện như vừa rồi đã rất khó nhọc.
Cuối cùng Cảnh Vĩnh Phúc mới đưa một yêu cầu khác, đó
là nàng muốn theo hắn học ngôn ngữ Khế Liệt Tát. Tống Sở đáp ứng nàng nhưng có
chút ngoài ý muốn.
Đầu bếp nấu đồ ăn đã xong, Cảnh Vĩnh Phúc mời đám
người Ngô Tiên Tử cùng dùng cơm.
Khi Tiểu Thúy và đầu bếp bưng đồ ăn lên tới bỗng thấy
mọi người nhìn mình cười quỷ dị, nàng nhất thời hiểu rõ.
Thủy Tỷ ngồi bên trái Cảnh Vĩnh Phúc, Ngô Tiên Tử ngồi
bên phải. Mục Vô Danh ngồi bên cạnh Thủy Tỷ, Lạc Xương Bình thì bên cạnh Ngô
Tiên Tử. Đối diện Cảnh Vĩnh Phúc là A Căn và Tống Sở, Tiểu Thúy cùng đầu bếp
bưng đồ ăn lên.
Vừa thấy đồ ăn, đám người Ngô Tiên Tử mắt sáng ngời,
mà Cảnh Vĩnh Phúc cũng bất đắc dĩ cảm thấy sung sướng.
Đầu bếp quả nhiên đã biến quân doanh thành quán ăn!
Cá chẽm chiên xù, gà hấp dầu vừng, rượu thượng hạng,
đậu hũ tổ ong, nấm tuyết …
Từng món được bưng lên, Cảnh Vĩnh Phúc sắc mặt càng
lúc càng càng trầm, thấp giọng hỏi: “Đầu bếp, quân sĩ ăn cái gì?”
Ánh mắt mọi người đều dán vào đầu bếp, hắn vừa lau tay
vừa bình thản đáp: “Tư liệu cơ bản là giống nhau, chỉ là ta mất công thêm
1 chút thôi…”
Nhìn những món ăn dọn lên, mọi người đều biết là không
tầm thường.
Lại nghe đầu bếp nói: ” Cứ từ từ thưởng thức
đi…”
Tống Sở cứ ngẩn người mà nhìn.
Hôm sau, đầu bếp liền thành “Ngũ đại tướng
quân” trong các cuộc nói chuyện của binh sĩ, họ gọi còn hắn là “Anh
nuôi Tướng quân”.
Thủy Tỷ hừ một tiếng: “Ăn cơm đi!”
Đầu bếp liền quy củ ngồi xuống bên cạnh A Căn. Ngô
Tiên Tử nhìn hắn dò xét, đoán biết đây hẳn là cao thủ.
Bà gắp một miếng đậu hũ, khen: “Thân thủ chính
xác! Giữ được nguyên vẹn hình dạng miếng đậu hũ mềm mại như thế này.”
Cảnh Vĩnh Phúc liếc đầu bếp một cái.
Đầu bếp không đáp lời Ngô Tiên Tử, đi vòng qua Tiểu
Thúy, rót rượu cho mọi người.
Nhiều người khác giai cấp cùng ăn thật ra không hợp
với lễ tiết nghiêm ngặt của nước Cảnh, cho nên Tống Sở có phần cảm động.
Cảnh Vĩnh Phúc ăn no 7-8 phần thì buông đũa, Mục Vô
Danh cũng buông theo.
Cảnh Vĩnh Phúc phiêu mắt nhìn hắn một cái, Lý Phỉ chọn
người hộ vệ nàng rất chính xác, tính cảnh giác rất cao.
Cảnh Vĩnh Phúc lấy ra con dao, lúc này mọi người đều
dừng lại nhìn nàng. Nàng đưa con dao cho Ngô Tiên Tử, nói: “Nhờ tiên
sinh.”
Ngô Tiên Tử nghi hoặc tiếp nhận, sau khi nắm con dao
bỗng nhiên biến sắc. Mục Vô Danh nhanh chóng đứng lên, nhưng hắn vừa đứng lên
lại ngồi ngay xuống, mồ hôi ướt trán.
Tống Sở hoảng hốt, cũng dợm đứng lên nhưng lại không
có sức. Hắn kinh hãi la lớn: “Có độc! Đồ ăn có độc!”
Đầu bếp ngồi tại chỗ, không chút suy suyển.
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi Ngô Tiên Tử: “Lấy nội lực của
tiên sinh thì chịu được trong bao lâu?”
Ngô Tiên Tử nhíu mày nói: “Được nửa nén hương nếu
ngồi bất động, muốn động thủ, sẽ chẳng có công phu.”
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói: “Vậy là đủ rồi!”
Lạc Xương Bình kỳ quái nhìn nàng, nàng lại cười, chăm
chú nhìn hắn nói: “Hiện tại, xin Ngô tiên sinh giết người bên cạnh ngươi,
Lạc Xương Bình!”
Lời còn chưa dứt, Lạc Xương Bình đã tung người lên,
một đôi đũa bay thẳng vào Cảnh Vĩnh Phúc, bị Thủy Tỷ huy chưởng đánh bay, cắm
chặt vào mặt bàn. Hắn nhìn con dao trong tay Ngô Tiên Tử, cắn răng định bỏ
chạy.
Hắn vừa động, đầu bếp liền động theo, hai người trong
tay đều không có binh khí, gió từ quyền chưởng nghe soàn soạt.
Ngoài cửa doanh trướng dần dần xuất hiện 1 số thị vệ,
đó là những người Cảnh Thân Mậu cấp cho Cảnh Vĩnh Phúc bên cạnh đám ba người
Ngô Tiên Tử.
Ngô Tiên Tử cầm dao, nhìn hai người đánh nhau, hỏi
Cảnh Vĩnh Phúc: “Sao ngươi xác định ta có thể giết hắn?”
Tiểu Thúy đi tới, rót đầy rượu cho bà. Cảnh Vĩnh Phúc
nói: “Mời tiên sinh uống rượu, từ từ nghe ta nói.”
Ngô Tiên Tử chần chờ rồi uống cạn ly rượu.
Cảnh Vĩnh Phúc lại nói: “Kỳ thật cũng không cần
tiên sinh ra tay, hắn đã biết nếu ở lại đây sẽ bị tiên sinh liền dễ dàng lấy
mạng, cho nên hắn mới bỏ chạy.”
“Ừm!” Ngô Tiên Tử nhíu mày nhìn con dao
trong tay, “Ngươi cho ta con dao, là vì nhìn ra hắn muốn động thủ?”
Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu nói: “Không, ta chỉ muốn
biết hắn có bị hạ độc hay không, kết quả hắn không để ta thất vọng, còn đầy
sinh lực.”
Tiểu Thúy lại rót rượu cho Mục Vô Danh cùng Tống Sở.
“Độc là ngươi hạ?” Ngô Tiên Tử uống rượu vào
thì cảm thấy độc tính trong người đột nhiên giảm.
Tiểu Thúy cười nhẹ, “Không phải đã giải cho các
ngươi sao?”
Tống Sở kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc là sao, vì sao
chỉ có vài người chúng ta trúng độc?”
A Căn đáp: “Quả thật chỉ có bốn người các ngươi,
ngươi, Ngô Tiên Tử, Mục Vô Danh cùng Lạc Xương Bình trúng độc.
Nhưng vì sao Lạc Xương Bình trúng độc còn có thể động
thủ, việc này ta cũng không biết, ngươi nên hỏi Bình cô, ừm, hỏi công
chúa.”
Sau khi rời khỏi thành trấn, mỗi sáng sớm đám người
Bình gia đều uống thuốc sắc của Tiểu Thúy.
Nàng ta mỗi ngày đều nấu thuốc cho mọi người, phòng
ngừa chu đáo, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Cảnh Vĩnh Phúc không đoán sai, lần này Tiểu
Thúy hạ không phải là độc dược trí mạng.
Tiểu Thúy nhìn hai người đang đánh nhau, nói: “Ta
dùng độc chỉ thất thủ hai lần, một lần là Hỉ vương, một lần là Thương Thủy. Hỉ
vương không có khả năng ở trong này, cho nên người hiện ở đây là Thương
Thủy.”
Lạc Xương Bình sắc mặt tái nhợt, chỉ nghe Tiểu Thúy
lại nói: “Ngày ấy ta ở trên người Thương Thủy hạ hai loại dược, một loại
là độc dược, tiếc là không thể độc chết hắn. Loại kia, không phải độc dược, ta
gọi là Mùi. Mùi vô sắc vô vị, hắn đương nhiên không biết. Mấy ngày trước,
ta không phát hiện “Mùi”, hôm nay lại nghe rất rõ ràng. Thương Thủy, là ngươi
tự chui đầu vô lưới .”
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài: “Môn hạ đệ tử Bàng Long
cũng là dị nhân, có thể bách độc bất xâm.”
Vẫn trầm mặc Mục Vô Danh bỗng nhiên nói: “Nếu
xuất thân từ hoàng thất, bọn họ từ nhỏ sẽ được dùng nhiều loại thuốc chống độc,
thuốc kịch độc không độc chết được, mà độc bình thường càng không hiệu
quả.”
“À! Thì ra là thế…” Cảnh Vĩnh Phúc rơi vào
trầm tư, nói vậy thì Lý Phỉ cũng là bách độc bất xâm?
Bên kia hai người đã phân thắng bại, tu vi của Thương
Thủy và đầu bếp vốn tương xứng, nhưng bị Cảnh Vĩnh Phúc nói toạc ra thân phận
thì cả kinh, lâm vào thế hạ phong, sau liên tiếp thất thủ, cuối cùng ngã xuống
đất.
Ngô Tiên Tử ngắm nghía con dao, hỏi: “Ngươi đã
biết thân phận của hắn thì hạ độc một mình hắn được rồi, sao hạ độc cả chúng
ta?”
Cảnh Vĩnh Phúc phục hồi tinh thần, cười nói: “Dù
sao cũng chỉ là thứ độc không chết người.” Lời này là Ngô Tiên Tử bất mãn,
Tống Sở thì nghẹn họng.
Kỳ thật, đến lúc Tiểu Thúy cười cười với Cảnh Vĩnh
Phúc, nàng mới đoán ra Lạc Xương Bình chính là Thương Thủy.
Về phần Tiểu Thúy, nguyên nhân nàng hạ độc bọn họ rất
đơn giản: nàng chán ghét mấy người này.
Theo ý Tiểu Thúy, Cảnh Vĩnh Phúc cùng Thủy Tỷ, A Căn
và nàng mới là một nhóm.
Tuy rằng nàng miễn cưỡng tiếp nhận đầu bếp, nhưng
không có nghĩa là cũng nhận Ngô Tiên Tử, Mục Vô Danh. Về phần Tống Sở, ai kêu
hắn vừa vào doanh trướng liền nói “bệ hạ tại sao lại để một nữ tướng quân hộ
tống công chúa?”.
Vì thế, ngoại trừ nhóm các nàng không có việc gì,
những người khác đều bị trúng độc.
Nhưng chuyện này cũng chứng minh, khả năng kháng độc
của đệ tử Bàng Long rất cao.
Cảnh Vĩnh Phúc nhẹ nhàng lấy lại con dao từ Ngô Tiên
Tử, bỏ vào trong tay áo, rồi nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng đã chiêu đãi mọi
người một bữa ngon, tiên sinh sẽ không so đo với ta chứ!”
Ngô Tiên Tử quay đi 1 lúc rồi lầu bầu hỏi Cảnh Vĩnh
Phúc: “Rốt cuộc ngươi là người như thế nào đây?”
“Bình Đại Phúc!” Thương Thủy kêu lên,
“Sư phó ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tống Sở kinh ngạc: “Ngươi… Công chúa điện hạ…
Ngài chính là Bình Đại Phúc?”
Cảnh Vĩnh Phúc cười khổ, nói: “Không sai, ta đúng
là Đại Phúc.”
Tống Sở bỗng nhiên quỳ xuống, hướng về Cảnh Vĩnh Phúc
nói: “Huệ Phúc công chúa, tại hạ kính đại danh của ngươi đã lâu. Luôn nghĩ
nếu ngươi về nước Cảnh thì nước Cảnh quả là có phúc! Nay ngươi quả nhiên trở về
nước Cảnh, bệ hạ thánh minh, nước Cảnh mạnh rồi…”
Mọi người im lặng. Thương Thủy gào lên một tiếng, đầu
bếp lập tức làm hắn nói không ra lời.
“Tống tiên sinh đừng quỳ, còn có rất nhiều chuyện
cần ngươi giúp ta.” Cảnh Vĩnh Phúc ngắt lời Tống Sở.
“Dạ.” Tống Sở đứng dậy, kính ngưỡng nhìn
nàng.
Ngô Tiên Tử lại cười lạnh: “Không biết còn bao
nhiêu người nhớ rõ Đại Phúc thật ra là tên một kẻ ngốc.”
A Căn cùng Tống Sở căm tức nhìn bà, Cảnh Vĩnh Phúc cúi
đầu nói: “Người kia cũng là Đại Phúc…”
Đêm đó, đầu bếp phế đi võ công của Thương Thủy rồi
giao hắn cho Tiểu Thúy nghiên cứu.
Cảnh Vĩnh Phúc sau khi làm rõ những mối nguy bên người
đã cho đại quân tiếp tục bắc tiến.
Trên đường đi, nàng học tiếng Khế Liệt Tát rất nhanh.
Tới gần Thường Lâm, Tống Sở đã nhìn Cảnh Vĩnh Phúc với
ánh mắt ngưỡng mộ cực độ.
Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc tự biết mình, nàng không lợi
hại như vậy, chỉ là có trí nhớ phi phàm, tuy không biết tiếng Khế Liệt Tát
nhưng đã xem qua mấy văn bản Khế Liệt Tát, nay gặp được Tống Sở tinh thông Khế
ngữ, nên sự học của nàng mới tăng tiến nhanh như vậy.
Khi học Khế ngữ, Cảnh Vĩnh Phúc thường nghĩ nếu gặp
lại tên Bà La thị kia, hắn đừng có mơ dùng Khế ngữ lừa nàng nữa.
Vì từ trong quân trướng thường xuyên truyền ra tiếng
Khế Liệt Tát của Cảnh Vĩnh Phúc cùng Tống Sở, vài vị tướng sĩ lén nói với
“Công chúa nữ hầu”, “Bình dị gần gũi” Tiểu Thúy cô nương:
“Nếu không xem quân kỳ mà chỉ nghe tiếng nói trong quân trướng thì đây
thật đúng là đoàn quân Khế Liệt Tát.”
Tiểu Thúy thuật lại cho Cảnh Vĩnh Phúc nghe.
Dù sao học một ngôn ngữ mới cũng không dễ dàng, không
luyện tập thường xuyên sẽ thành vô dụng.