Công Chúa Đại Phúc

Chương 22: Chuẩn bị ra trận


Đọc truyện Công Chúa Đại Phúc – Chương 22: Chuẩn bị ra trận

Cảnh Vĩnh Phúc im lặng, Hỉ vương tính toán quả nhiên
sâu sắc: thất thủ mười ba quận lấy lại một quận, bại chiến hắn là đốc quân,
thắng dịch hắn là chủ soái, không chỉ thừa cơ mở rộng quân đội của mình, càng
lấy được quân tâm, dân tâm nước Cảnh. Nếu nàng không tính sai, mười ba quận có
đã rơi vào tay Hỉ vương quá nửa rồi, bằng không hắn làm sao có thể chiêu quân?

Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm một lát, nói: “Nếu phải
phong thưởng cho hắn, thì để con đi phong!”

Cảnh Thân Mậu nói: “Không thể, con mới hồi cung,
trẫm không muốn xa con.”

Cảnh Vĩnh Phúc cười lạnh nói: “Chẳng lẽ phụ hoàng
có thể tự mình đi sao? Mặc dù nước Cảnh còn binh mã để điều, nhưng tình thế
trước mắt, phụ hoàng có thể minh cáo thiên hạ, Hỉ vương là loạn thần tặc tử
sao?”

Cho dù Cảnh Thân Mậu điều binh, hơn phân nửa cũng sẽ
cho rằng Dự đế kiêng kị Hỉ vương công cao hơn chủ, mà tướng sĩ bình thường thì
làm sao là đối thủ của Hỉ vương?

Cảnh Thân Uẩn thân phận là vương, không chỉ có thành
phủ riêng mà phía sau còn có cao thủ như Bàng Long, thậm chí ngay cả Thương
Thủy kìa cũng không phải người tầm thường.

Cảnh Thân Mậu do dự nói: “Phía Bắc nguy hiểm, con
không biết võ công, mà Lưu Ký Thủy lại bị thương, phụ hoàng làm sao yên tâm cho
con đi?”

“Cho nên con định xin phụ hoàng cho tìm vài vị
tuyệt đỉnh cao thủ, võ công không cần so ngang với Bàng Long, chỉ cần có thể
miễn cưỡng ứng phó trên đường. Dù sao muốn thắng hắn, không phải chỉ nhìn thân
thủ cao thấp.”

Cảnh Thân Mậu trong mắt tinh quang chợt lóe: “Huệ
Phúc đã nghĩ ra biện pháp giết Bàng Long?”

Cảnh Vĩnh Phúc trầm giọng nói: “Hiện tại con đã
không thuộc giới bình dân, thầy trò bọn họ sẽ không còn muốn bắt giữ nữa, chỉ
muốn giết con thôi.”

Nàng dừng một chút lại nói, “Không phải con chết
thì hắn chết. Con cho dù không ra khỏi cung, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.”

Cảnh Thân Mậu trầm ngâm nói: “Chuẩn y cho Huệ
Phúc. Bất quá con phải đáp ứng trẫm, chiêu tập được người rồi mới đi.”

Cảnh Vĩnh Phúc thầm nghĩ: Nói cũng như không! Không có
người hộ giá, đừng nói bắc tiến, chỉ ra khỏi kinh thành cũng không có khả năng
thoát khỏi bàn tay hãm hại của Bàng Long.

Cũng may hiện tại Cảnh Thân Mậu cùng Cảnh Vĩnh Phúc
đều có thời gian.

Trương Kỳ Thụy tướng quân đóng ở tiền tuyến là vị lão
tướng dạn dày kinh nghiệm, mười ba quận thất thủ, cuối cùng lão quyết đoán chặt
đứt chiến tuyến, dẫn dụ chuyển chiến trận với Khế Liệt Tát vào rừng, cũng là

lão không bị lừa bởi lệnh rút quân từ Cảnh Thân Uẩn, tiếp tục gian khổ đánh
chặn Khế Liệt Tát.

Cảnh Thân Uẩn nhất thời phá không được phòng tuyến
Trương Kỳ Thụy, lại phải giải quyết chuyện ước định bất đồng với Khế Liệt Tát.

Đôi bên đều chỉ biết lợi ích của mình, Cảnh Thân Uẩn
không phải thiện nhân mà Khế Liệt Tát cũng không phải ngu ngốc.

Ba ngày sau, Thủy tỷ tạm thời hồi phục, liền mang theo
“Bình” gia vào cung.

Phan công công – tổng quản trong cung đối với việc này
thực bất đắc dĩ.

Hắn ở trong cung sáu mươi năm liền, đây là lần đầu
tiên thấy nhiều bình dân nhập cung như vậy, ai bảo Cảnh Vĩnh Phúc là Huệ Phúc
công chúa được Dự đế sủng ái nhất chứ.

Cảnh Thân Mậu không tiếp kiến tứ phẩm thượng võ phó
tướng Lưu Ký Thủy, an bài đám người Bình gia vào ở Vĩnh Phúc cung.

Sau khi đám người Thủy tỷ nhập cung, ban đầu có vài vị
hoàng tử, công chúa không có việc gì tò mò chạy tới, vừa thấy Thủy tỷ uy phong
lẫm lẫm, lập tức ủ rũ, miễn cưỡng nói vài câu rồi mượn cớ cáo từ.

“Ngươi là công chúa rồi mà phải chịu bọn chúng ở
trước mặt giương nanh múa vuốt sao?” A Căn nhịn không được vì Cảnh Vĩnh
Phúc bất bình.

Cảnh Vĩnh Phúc đang ôm lò sưởi nhỏ trong tay, mỉm cười
nói: “Ta mặc kệ bọn họ.”

“Người hiền thì bị khi dễ!” A Căn vẫn còn
bực, “Nếu là ta, bọn họ dám chàng ràng ta cho một quyền ngay!”

“Lãng phí khí lực! It ngày nữa phải Bắc tiến rồi,
về sau cũng không còn phải phiền lòng chuyện này mà, hiện tại nhàn rỗi xem bọn
hắn cũng vui.”

A Căn xoay người ra cửa điện: “Không cần ít ngày
nữa, lập tức ngươi phải phiền!”

Cảnh Vĩnh Phúc ngáp một cái: “Thị vệ đến
đây!”

A Căn giả điệu bộ thái giám, nắm hai tay nói:
“Hồi bẩm Bình công công!” bị Cảnh Vĩnh Phúc đuổi theo đánh một trận
vui vẻ.

“Gì mà cao hứng vậy?” Cảnh Thân Mậu đến Vĩnh
Phúc cung, cách tiền điện thật xa đã thấy Cảnh Vĩnh Phúc nắm lỗ tai A Căn.

Cảnh Vĩnh Phúc buông tha A Căn, A Căn nói thầm:
“Ngươi khi dễ ta…” rồi biến mất nhanh như thỏ, Cảnh Vĩnh Phúc hiểu
hắn là không muốn quỳ trước Dự đế.


“Tiểu hài tử không quy củ, phụ hoàng đừng bận
tâm.” Cảnh Vĩnh Phúc giảng hòa, thuận mắt nhìn ba người không mặc trang
phục cung đình phía sau Cảnh Thân Mậu, trong đó có một người rất khác với 2
người còn lại.

Bà một thân đơn bạc, thân hình cực gầy, tóc dài xám
trắng xõa thẳng sau lưng, tuổi ước năm mươi có hơn, một đôi mắt híp lại, đang
nhìn nàng.

Cảnh Thân Mậu giới thiệu ba người với Cảnh Vĩnh Phúc.

Một người tên là Lạc Xương Bình, khoảng ba mươi, bề
ngoài rất bình thường.

Một người có vẻ ngoài lạnh lùng tên là Mục Vô Danh,
trong ba người chỉ có hắn mang binh khí, một thanh nhìn như bảo kiếm, phong
cách cổ xưa. Nhìn cũng thấy hắn sẽ không hòa hợp với người khác.

Giới thiệu 2 người kia xong, Cảnh Thân Mậu tươi cười
lại có mấy phân ám muội.

“A… Vị này là Ngô Tiên Tử, thật không dám nghĩ
tới Ngô Tiên Tử sẽ làm thị vệ của ngươi. Bà ấy vì sao đến, Huệ Phúc, chính
ngươi hỏi đi, ha ha…”

Ngô Tiên Tử không nói gì, vẫn cổ quái nhìn Cảnh Vĩnh
Phúc, nhưng hai người bên cạnh Ngô Tiên Tử và cả tùy tùng của Cảnh Thân Mậu đều
thần sắc động dung.

Cảnh Vĩnh Phúc nghi hoặc khó hiểu, theo lý thuyết, Tư
Mã Tĩnh Tùng đệ tử của bà từng cùng nàng kết thù, không lý gì bà đến trợ giúp
nàng, huống chi Ngô Tiên Tử thành danh đã lâu, cũng được cho là đại nhân vật
trong chốn võ lâm, thật sự không thể tưởng tượng bà lại là thị vệ của nàng.

“Quên đi, công chúa có đoán cũng đoán không ra
đâu.” Một lát sau, Ngô Tiên Tử từ từ nói, “Ta là nhận lời ủy thác của
Tư Mã gia tộc đến bảo hộ ngươi.”

Cảnh Vĩnh Phúc sửng sốt, lại nghe bà cười nói:
“Ta vừa đến kinh thành nước Cảnh được vài ngày thì nghe nói Dự đế cho
ngươi chiêu mộ thị vệ, vì thế liền ứng chiếu mà đến. Chính là, ta chỉ có thể
bảo hộ ngươi một năm. Qua một năm, mỗi người một ngả, ngày sau ngươi chết hay
sống ta cũng mặc kệ.”

Cảnh Thân Mậu nghi hoặc hỏi: “Ngô tiên sinh sao
lại nguyện làm vậy?”

Ngô Tiên Tử mỉm cười nói: “Bởi vì Tư Mã Thu Địch
chỉ làm thư đồng cho ta một năm, ta đây cũng chỉ có thể bảo hộ ngươi một
năm.”

Cảnh Thân Mậu giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì

ra là thế…”

Lại đưa mắt nhìn Cảnh Vĩnh Phúc, nàng thầm kêu khổ, cái
này cho dù nhảy xuống biển cũng không nói rõ được quan hệ của nàng và Tư Mã Thu
Địch.

Nàng liếc mắt một cái rồi lại nhìn Ngô Tiên Tử, nói:
“Ủy khuất Ngô tiên sinh.”

Tiếp theo, Cảnh Vĩnh Phúc lại cùng bà khách khí vài
câu, nói thật nàng cũng không tin Tư Mã gia tộc có năng lực mời được Ngô Tiên
Tử đến bảo hộ nàng.

Sau khi chiếu cố Cảnh Vĩnh Phúc chuẩn bị sáng mai Bắc
tiến, Cảnh Thân Mậu trở về, để lại ba người bọn họ cùng mười tên thị vệ cung
đình.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn theo Cảnh Thân Mậu, suy nghĩ mông
lung, đám người Thủy tỷ liền từ trong đi ra, trong nháy mắt, nàng cảm thấy Thủy
tỷ cùng Ngô Tiên Tử có điểm khác lạ.

Tất cả mọi người cũng nhận ra.

Ngô Tiên Tử sau 1 lúc trầm mặc thì mở miệng trước:
“Lưu Ký Thủy!”

Thủy tỷ nhướng mày, đã thấy Ngô Tiên Tử thân ảnh chợt
lóe, nháy mắt đã đến sau lưng Cảnh Vĩnh Phúc, nàng chợt cảm thấy có gió phía
sau.

Lạc, Mục hai người cùng mười tên thị vệ đồng thời ra
tay.

Ngô Tiên Tử cười dài một tiếng, cả người tà tà bay ra
xa một trượng.

Chiêu thức khinh công ấy, ngay cả Bàng Long cũng không
chắc làm được, mà Ngô Tiên Tử phiêu nhiên chắp hai tay sau lưng, phong tư mỹ
thẳng, thật không hổ danh tiên tử.

Cảnh Vĩnh Phúc ngăn Mục Vô Danh lại, nói: “Ta tin
bà ấy!” Ngô Tiên Tử tạm thời không có lý do gì giết nàng, hơn nữa nghe đồn
bà cũng là người nước Cảnh.

A Căn khó hiểu: “Vừa rồi rõ ràng bà ta động thủ
với ngươi! …Ta hiểu rồi, nếu bà ta thực muốn giết ngươi thì ngươi đã chết lâu
rồi!”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Ngô Tiên Tử ngưng cười,
trầm giọng nói, “Đại Phúc, ta quả thật vì ngươi mà đến. Bất quá nguyên
nhân khác nhau thôi, ta không nghĩ cần phải nói ra. Ta cũng muốn coi một người
nổi danh tài trí như ngươi khi nào có thể biết được nguyên nhân ta đến.”

Cảnh Vĩnh Phúc lập tức nói: “Ta không có hứng
thú.” Nàng biết nàng càng không để ý thì bà ta sẽ càng có hứng thú với
nàng, mà nàng thì quả thật cần cao thủ như vậy ở bên.

Quả nhiên Ngô Tiên Tử ngẩn ra, rồi cười nói:
“Hay, hay cho một câu không có hứng thú. Bất quá còn nhiều thời gian, Huệ
Phúc công chúa…”

Bà lại cổ quái nói, “Rồi cũng sẽ có ngày chúng ta
kết sổ chuyện hôm nay.”

Cảnh Vĩnh Phúc thi lễ với bà: “Chỉ mong ngày ấy

không đến sớm.”

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Thân Mậu tự mình đến tiễn Cảnh
Vĩnh Phúc.

Dự đế ra tay hào phóng, cấp cho Cảnh Vĩnh Phúc một vạn
quân giáp đen, là quân tinh nhuệ của nước Cảnh.

Cờ đen đề 1 chữ to “Lưu” cho thấy chủ soái
là Thủy tỷ, chỉ là rất nhiều quân sĩ đều hiểu lầm là đầu bếp. Bởi vì thương
tích của hắn đã hồi phục, cưỡi ngựa phía trước, Thủy tỷ thì vẫn còn tĩnh dưỡng.

Cảnh Vĩnh Phúc cùng đám người Thủy tỷ ngồi chung một
chiếc xe ngựa, ba người Ngô Tiên Tử cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Kỵ binh chỉnh tề thành sáu hàng dài, rất khí thế tiến
ra cửa Bắc kinh thành.

Đi đã xa, Cảnh Vĩnh Phúc vẫn có thể thấy Dự đế đứng ở
trên cửa thành, nhìn về phía nàng, lời hắn dặn vẫn vang bên tai.

Thủy tỷ ngắt dòng suy nghĩ của nàng: “Ngươi thật
sự yên tâm về Ngô Tiên Tử?”

Cảnh Vĩnh Phúc cười: “Vậy ngươi hôm qua vì sao
không tới cứu ta?” Tuy rằng Thủy tỷ lúc ấy cách khá xa, nhưng sẽ tuyệt đối
không thấy kiến nàng nguy nan mà thờ ơ.

Thủy tỷ trầm ngâm nói: “Ta không nhìn ra sát khí
của bà ta đối với ngươi.”

“Ta cũng vậy, bà ta không phải tới giết ta, ta vì
sao phải lo lắng chuyện dùng người?”

Thủy tỷ chăm chú nhìn nàng nói: “Nhưng bà ta có
sát khí đối với Dự đế.”

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, chỉ nghe Thủy tỷ nói:
“Ngày hôm qua lúc bà ta đến Vĩnh Phúc cung, ta quan sát, liền cảm thấy ánh
mắt bà ta nhìn Dự đế có chút không đúng. Hôm nay Dự đế đến tiễn, ta có thể xác
định, bà ta có ý giết Dự đế.”

Cảnh Vĩnh Phúc suy tư một lát, nói: “Khó trách
trước đó bà ta nói đã ở kinh thành mấy ngày, nguyên lai là như vậy.”

Thủy tỷ lại nói: “Một cao thủ muốn giết Dự đế lại
làm thị vệ của ngươi, ngươi phải phòng bị.”

Tiểu Thúy cùng A Căn lập tức thần sắc nghiêm trọng
đứng lên. Cảnh Vĩnh Phúc thở dài: “Cho nên ta nói hy vọng ngày ta cùng bà
ta kết toán không cần đến quá sớm.”

Nặng nề một lát, Cảnh Vĩnh Phúc lại nói: “Kỳ thật
không cần phòng bị kỹ Ngô Tiên Tử, ít nhất chúng ta cũng đã biết rõ ràng bà ta
là ai, hai người kia mới làm cho ta cảm thấy có điểm kỳ quái.”

Thủy tỷ ám muội nhìn nàng, thản nhiên cười nói:
“Họ Mục kia đầu bếp nói là người của Địch vương.”

Cảnh Vĩnh Phúc tự dưng cúi đầu, hồi lâu mới nói:
“Hắn thật nhiều chuyện… Bất quá như vậy coi như biết được hai
người.”

Nàng cảm thấy Lý Phỉ không phải Cảnh Thân Mậu nói thả
ra sau lại an bài, mà là luôn vì nàng mà chuẩn bị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.