Bạn đang đọc Công Chúa Băng Giá, Anh Sẽ Là Người Sưởi Ấm Trái Tim Em – Chương 5
Chap 5:
Một buổi sáng đẹp trời, ko khí mát dịu, ánh nắng tinh nghịch hôn lên chiếc màn cửa, đâu đây vẫn nghe tiếng chim hót líu lo vui vẻ.Dòng người, xe cộ ngày càng đông, mọi người tấp nập ai cũng bận rộn zs công việc của mình.chỉ riêng Khả Nguyệt là nằm đó miên man trg cơn sốt từ tối hôm qua, trog người vô cùng khó chịu và khổ sở..
**@@**
Tại thời điểm đó, tập đoàn S.K
“Cốc…cốc…cốc…
”
_Vào đi – Hoàng Trạch Đông vừa mở của thấy gương mặt lạnh tanh của Đường Lập thì ríu rít.
_Có chuyện j vậy Trần tổng?
_Ko vòng vo tam quốc, tôi nói luôn, số tiền ông nợ tôi hok cần phải trả nữa.Tôi sẽ cho ông 1 khoản tiền, thay vào đó ông vào phải biến khỏi đây và tránh xa mẹ con Khả Nguyệt, nếu để tôi bik ông còn lởn vởn ở đây thì hậu quả do ông trút.. – Đường Lập trừng mắt nhìn đối phương đe dọa.
_Vì cái j?
_Thứ nhất ông hok có tư cách để gặp họ, thứ hai coi như ông gả Khả Nguyệt cho tôi. – Đường Lập dõng dạc.
_Cậu yêu con gái tôi? – HTĐ nghi ngại hỏi.
_Tùy ông nghĩ. H ôm tiền và biến khỏi đây. – Đường Lập cương quyết.
_Hahaha sao cũng đc miễn số tiền đó đc khất. thôi chào cậu tôi đi! – HTĐ cười khẩy.
Đường Lập nhếch mép, phẩy phẩy tay ra hiệu ông ta rời đi.Vậy là mọi chuyện đã đc giải quyết êm thấm, chỉ lo ông ta hok an phận mà trở lại thì gay.Ko bận tâm nhiều, Đường Lập bắt đầu ngày làm việc của mình.
……………
Đường Lập vươn vai, tới h nghỉ trưa, anh định bụng sẽ qua thăm bệnh Khả Nguyệt, đừng thắc mắc tại sao bik vì anh luôn cho người cập nhật thông tin của cô mà! Anh lái xe tới nhà cô, bấm chuông cửa, mẹ cô cười nhẹ:
_Cậu là…?!
_Con chào bác, con là bạn của Khả Nguyệt – anh lễ phép.
_Có phải người hôm trước..?
_Dạ phải!
_Mời cậu vào nhà.Cậu đến đây có chuyện j sao?
_Cháu đến đây thứ nhất muốn nói zs bác rằng chuyện hôm qua cháu đã lo liệu xong, còn thứ hai là cháu tới để thăm Nguyệt! – Đường Lập cười cười.
_Đc rồi cậu vào thăm nó đi, nó đag đọc sách đó.
Anh gật đầu mỉm cười vào phòng của cô.
“Cạch
” Khả Nguyệt ngạc nhiên vì
“Vị khách hok mời mà tới
“.
_Anh hok bik gõ cửa à? – Khả Nguyệt lạnh lùng.
_Không! – ổng đáp tỉnh bơ
_Anh đến đây làm j? – thờ ơ
_Thì thăm em
_Không cần đâu, cảm ơn, anh về đi.
_Này này ăn nói zs ân nhân của em vậy hả? – Đường Lập vờ nhíu mày.
Nhắc đến 2 từ ân nhân, Khả Nguyệt liền khó chịu ra mặt, đưa tay lên chạm môi mình.Đường Lập bik thừa cô đang nghĩ j, cười đểu hỏi:
_Cô pé nghĩ j zậy?
_Anh còn hỏi đc à? – Cô phồng mồm trợn má.
_Hahahaa.hok bik thì phải hỏi chứ! – Lại cười đểu, mặt giả ngu kinh.
_Nhưng.. ờ..ờm..dù sao cũng cảm ơn anh..- Khả Nguyệt cúi mặt.
_Chuyện nụ hôn á hả? hok có j đâu nên làm mà! – Đường Lập cười ha hả.
_Anh..anh..tôi hok cho anh thêm bạt tai là may cho anh rồi! Cái tôi nói là chuyện hôm trước cơ. – Khả Nguyệt giãy nảy.
_Ồ thế hả ?
_Nhưng anh ông ta nợ tiền anh..là sao? – Cô ngập ngừng.
_Chuyện đó em hok cần bận tâm, mà em có hứng thú về chuyện ông ta khi nào thế?
_Tôi chỉ tò mò thôi!
_Ông ta sẽ hok trở về nữa, nên em cứ an tâm. – Đường Lập khoát tay. – Mà hôm nay em nói đc nhiều zậy chắc đã khỏe rùi phải hok?
_Chưa chết đc đâu. – Khả Nguyệt bĩu môi rồi cười nhạt nhẽo, trg ánh mắt dường như vẫn còn lo âu điều j đó! Cô lật tiếp trang sách, 2 người im lặng, Lập ca ngồi trên chiếc ghế nhỏ lẳng lặng quan sát cô bé ấy. Mái tóc dài ngang lưng xõa ra,cô khẽ lấy tay vén 1 bên cho đỡ vướng, đôi môi đỏ thoáng chút mấp máy, cặp mắt to tròn chăm chú quyển sách.Nhìn cô sao dịu dàng vậy nhỉ?!
Chợt Khả Ngyệt ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của Đường Lập đnag nhìn mình đắm đuối thì cười bẽn lẽn, lấy lại vẻ lạnh lùng:
_E..hèm..anh nhìn cái j zậy?
Đường Lập giật mình, lắp bắp:
_À anh..anh…ukm anh nhìn quyển sách của em đó, thấy nó hay hay nên định mượn thử ý mà.
“Anh ta trông đáng ju ghê!
” Khả Nguyệt cười thầm trog bụng…
*Mình bận rùi có j mai post tiếp nghen mí pồ ummmm moazzzz
Tiếp chap 5 nek :
_Ngụy biện, anh nhìn vật hay nhìn người? – Khả Nguyệt nghiêm giọng.
_Người..à hok hok..vật..vật, thật đó! – Đường Lập lắp bắp.
Nhìn vẻ bối rối của anh, Khả Nguyệt cười tươi khiến trái tim ai đó lại bị lỗi nhịp.Đây là lần đầu tiên cô cười zs 1 người con trai như vậy,thường thì những vệ tinh theo đuổi cô chỉ nhận đc sự lạnh lùng thờ ơ của cô, nhưng ng` con trai này thì chắc ngoại lệ rùi!
Biết mình hơi bị vô duyên,Khả Nguyệt im phắc nhìn Đường Lập đang mặ đỏ tía tai.
_Thôi em khỏe rồi vậy anh về đây!
_Anh hok dịnh mượn quyển sách của tôi à?! – Khả Nguyệt trêu chọc
_Ơ hok cần nữa đâu..để anh tự đi mua đc rùi! – Anh gãi đầu. – Thôi anh về
Không đợi cô nói j anh phóng ra ngoài cửa đóng sầm lại.Dừng trước cửa, tuốt lại vẻ trấn tĩnh vốn có, anh từ từ đi ra.Đường Lập lễ phép:
_Cháu xin phép bác cháu về! Chúc bác sức khỏe.
Mẹ cô dịu dàng gật đầu:
_Nhất định ạ! – Đường Lập cúi đầu ra về. Xem ra bước lấy lòng
“mẹ vợ
” hok khó, kiên nhẫn một chút là đc! Anh cười mỉm hài lòng.
********
Bệnh tình của Khả Nguyệt đã khỏi hẳn, hôm nay cô quyết định đi học lại.Vưa bước vào lớp cô đã bị 2 tiểu yêu bạn cô hù cho giật mình:
_Nguyệt bà làm j mà tui gọi hok đc zở?Làm tụi tui lo mún chết.Bệnh tình khỏe chưa mà tới lớp? – Yến Linh hỏi.
_Hjhj xin lỗi tại máy tui hết pin mà quên sạc!Ukm phẻ rùi nek!
_Nek Nguyệt mí anh kia tặng bà đó! hí hí..
_Thui mí bà giữ làm của hồi môn luôn cũng đc!
_Ukm vậy đi. – Bé Trâm gật đầu.
_Ủa mà Nguyệt nek bà zs anh Lập sao rùi cũng nhò ảnh nên tụi tui ms bik bà bệnh, thấy ảnh lo cho bà lắm á, chắc phải lòng bà ròi chứ j! hjhj – Linh cười cười.
_J chứ, hắn lo kệ hắn chứ liên quan j tui !? – Nguyệt dửng dưng.
_Chửa bik đc đâu à nha, ~ bik đâu bất ngờ…~ – Nhắt ngân nga.
_Quánh chết bà bây h miệng ăn mắm ăn muối hok..! – Khả Nguyệt gõ đầu Bích Trâm.
_Thui đi 2 bà , cô zô rùi kìa! – Yến Linh vỗ vai Nguyệt.
Tiết học diễn ra suôn sẻ và bt như mọi ngày.
**
~~
Giờ tan học Khả Nguyệt đang dắt xe ra cổng vừa đi vừa trò chuyện zs bạn thì bỗng khuôn mặt biến sắc thì ra tên Tiểu Đường đang đứng trước cổng zs Dương Hiếu và Khải Hiệp, tay vẫy vẫy cô , định làm trò j nữa đây?!Bích Trâm và Yến Linh thấy họ liền chạy vù tới bỏ cô đứng bơ vơ:
” Hai nhỏ mê trai!
”
_222 mọi người,ủa sao mấy anh ở đây? – Nhắt hồ hởi.
_À anh tới định rủ mấy em đi ăn. – Dương Hiếu nói.
Đường Lập ngó hok thấy Khả Nguyệt đâu liền hỏi:
_KHả Nguyệt chưa đi học hả em?
_Rồi nó đây này! – Trâm quay lại – Nó đâu rùi ta??!
_À kia kìa! – Linh chỉ tay về phía Nguyệt vẫy lại.Nhưng cô lắc đầu hok chịu bước tới.
_Để anh – Đường Lập từ từ đi lại chỗ Khả Nguyệt.
_Sao em hok tới dó?
_Hok thik.
_Đi ăn cùng bọn anh đi!
_Hok đói.
_H em có đi hok?
_Hok là hok! – Khả Nguyệt lắc đầu.
Bik nói hok đc với tính bướng bỉnh của cô, anh hok nói nữa, hành động.Anh nắm chặt lấy tay cô trước bao nhiêu người.
_Đồ điên buông tay tôi ra!
_Đi hok, em hok thấy mọi người đang chú ý tới mình sao?
Báy h cô ms thấy mọi ngươi đang đăm đăm nhìn mình, nhất là mấy cô gái đang xả đạn mắt vào cô.Còn mấy anh thì lại nhìn Đường Lập như ăn tươi nuốt sống:
“Nguyệt là của ta, ai cho ngươi đụng zô?!
“Bất lực rùi cô mặt nhăn nhó mặc anh đưa đi.
_Nhưng….
Hiểu đc ý cô, anh cho ng` mang xe cô về tận nhà rồi dẫn Khả Nguyệt tới chỗ mọi người đang chờ, tới nơi chị Nhắt chọc:
_Anh Lập làm sao mà Nguyệt chịu đầu hàng vậy?
_Thôi đi! – Khả Nguyệt trừng mắt nhìn Bích Trâm làm nhỏ im bặt.Lên xe, không khí ngột ngạt tới sợ, chỉ tại Khả Nguyệt mặt mày u ám hok nói lời nào.Trog lúc ăn, mị người cười nói vui vẻ, duy Khả Nguyệt chỉ gắp vài miếng rùi ngồi im.
Bỗng cô đứng dậy, tưởng cô giận,Đường Lập đi theo:
_Này, e, đi đâu vậy?
_Tolet, đi hok?
_Không – Đường Lập cừơi khì khì.
_Cái đồ khắc tinh đáng ghét, lúc nào cũng ám người ta. – cô lầm bầm
_Em lầm bầm j vậy?
_Lại còn ai trồng khoai đất này? – Khả Nguyệt hừ lạnh một tiếng rùi vào trog.
Bữa ăn kết thúc, Nguyệt vẫn bí xị, Trâm lên tiếng đề nghị:
_Cảm ơn vì bữa ăn nha! Thui h mình gọi xe chở Linh, Hiệp zs Hiếu về, còn Nguyệt anh Lập chở đi xe em chật hết chỗ rùi!
_Đc đấy! – Lập gật gì.
_CÁI J`? – Nguyệt la toáng lên , đôi mắt hết nhìn tên khắc tinh đang cười nham nhở tới Bích trâm.Đấu tranh một hồi, cuối cùng thì cô vẫn phải để Đường Lập chở về.
*Có j mình sẽ post tiếp nha mọi người ju mọi người nhìu lắm á! hjhj
Về tới nhà, Đường Lập bấm chuông nhanh nhảu:
_Cháu chào bác, xin lỗi vì để bác chờ,tại tụi cháu đi ăn nên về trễ!
_Ukm hok sao, 2 đứa đi ăn vui vẻ hok?
_Dạ vui ạ, phải hok Nguyệt?! – Đường Lập cười gian xảo huých cù trỏ vào Khả Nguyệt.
_Dạ đúng mẹ. – Nguyệt cười méo xẹo.
_Đc rùi ! Lập vào nhà bác chơi rùi về!
_Thôi để dịp khác, bây h công ti cháu đang có việc nên cháu xin phép đi trước.Lần sau cháu sẽ ghé lại! – Lập cười rất ư dt.
Khả Nguyệt tức điên vì câu nói của anh.Cái j mà bận chứ? Sao hok ở đó mà làm cho chết lun đi lôi cô đi ăn làm j, đúng là dở hơi! Lại còn bảo ghé lại, anh mà tới cô đá anh bay ra ngoài. hứ!Cô hậm hực đi vào nhà.Ms đặt mông ngồi xuống sofa mẹ cô đã trêu:
_Con zs Đường Lập có vẻ thân thiết nhỉ? Đẹp đôi đó! – mẹ cô cười ẩn ý.
_Con ghét hắn lắm! Mẹ đừng chọc con nữa! – Khả Nguyệt khó chịu.
_Đc thôi nhưng mà mau có bạn trai đi chứ rùi mẹ tống con đi cho ng` ta lun cho rảnh nợ nữa!
_Chuyện đó tính sau, con hok hứng thú zs con trai đâu. – Cô vừa nói vừa nhún vai.
_Công chúa băng giá của tôi, trái tim con hóa đá à, mở lòng đi chứ?
_Dạ dạ, mà mẹ nôn làm j?
_OK ok mẹ hok nôn nóng., mẹ sẽ đợi con kết duyên zs Đường Lập, con cứ việc vui vẻ! – Bà cười gian xảo.
_Mẹ ơi làm ơn đừng nhắc tới tên điên đó nữa! Cái thứ ma ám đó…haiz`…. – Khả Nguyệt bực tức, cả mẹ cô cũng hok tha cho cô, cô mặt mũi xám xịt toan đi vào phòng. Còn mẹ cô ở ngaoif cứ tủm tỉm đứa con gái của mình:
“Ghét của nào trời trao của đó!
”
**********
Chủ nhật đc nghỉ, tâm trạng khá tốt, Khả Nguyệt đi bộ tới công viên dạo chơi, cô ngồi gần bờ hồ nhìn mặt nước lăn tăn nghĩ j đó. Đằng sau cô, Đường Lập rón rén chạy tới ngồi cạnh cô từ lúc nào, Khả Nguyệt giật mình:
_Bộ anh là ma hả? Sao bik tui ở đây?
_Mẹ em nói.
_Trời ơi mẹ ơi là mẹ, nói cho ổng bik làm j chứ?! Sao mẹ thật thà thế? – Khả Nguyệt nhăn nhó lầm bầm.
_Em lèm bèm cái j zậy?
_Hok có jjjjjjjjjjjjj – cô kéo dài cả trăm mét.
_À em đợi một chút, anh về liền.
_Đi đi luôn đi cũng đc ai cần anh về?! (chị nhớ đó nhé!!) – đợi anh đi cô bĩu môi.
Một lát sau:
_Cho em nek, đúng thứ em thik đó! – Đường Lập chìa ra cây kem.
_A kem, ủa sao anh bik tui thik loại này? – Khả Nguyệt cười tươi mắt sáng như sao,đón lấy nheo mắt lại hỏi.
_Liên quan về em thì anh bik hết! – Lập cười.
_Điêu. – Cô lè lưỡi rùi ngồi mút kem say sưa.Thấy hắn cứ nhìn mình khó hiểu thì lên tiếng:
_Nek sao hok ăn đi,hok ăn để tui ăn cho!
Anh hok nói j, cô hiutwj lấy cay kem trg tay anh rùi thản nhiên ăn tiếp.Lập ngây dại nhìn cô, lúc ăn kem nhìn cô ms giống con nít làm sao, đáng yêu chết đc! Chợt anh đư tay lên gần môi Khả Nguyệt làm cô thảng thốt:
_Anh…anh làm j vậy?
Anh hok trả lời, lấy tay chùi khóe miệng nơi dính tèm lem Socola cho cô:
_Con gái ăn uống kiểu j thế này? Trông như con mèo – Anh mỉm cười.
_Hjhjhj kệ tui. – cô vừa cười vừa liếm môi, sao hôm nay lạ nhỉ, cười hoài!
_Chắc hôm nay trời mưa to cho xem.Em nghĩ sao?
_Sao lại mưa, trời đang đẹp mà! – Cô ngừng ăn.
_À hok có j! – Đường Lập cười bí hiểm.
Khả Nguyệt ăn hết kem, mắt lại ngừng lại ngay bờ hồ, ánh mắt trở nên ảm đạm dần.Anh cũng chả hiểu nổi cô pé này nữa, lúc thì nắng lúc thì mưa, bên ngoài cứ lạnh lùng vậy nhưng thật ra rất đáng iu! Thấy cô im im, anh trêu cô:
_Này cô pé xinh đẹp sao em im vậy?
_Lập, mua thêm cho tui đc hok? – Khả Nguyệt ngụng nghịu.
_Trời sao hok nói?! Ngốc quá! – Mắng yêu cô 1 tiếng anh lại vụt đi mua kem cho cô.
_Hộc…hộc…của em..nek! – Đường Lập thở dốc.
_Hjhjhj cảm ơn anh nha , tui vui lắm, lâu rùi ms đc ăn – Khả Nguyệt típ mắt cười.
_Chỉ cám ơn thôi sao?
_Chứ mún j?
_ Một điều kiện.
_Nói đi nếu tui thực hiện đc.
_Ờm để nghĩ sau. – Đường Lập vuốt cằm.
Khả Nguyệt cười tươi ngồi ăn kem, mút mút , cô ăn cũng khỏe chứ! 6 cây rùi hok ít à! Đường Lập nhìn lên trời buột miệng:
_Mưa rồi kìa!
Vừa dứt lời, bỗng trời đổi sắc, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, một giọt..hai giọt…rơi xuống, thấy Nguyệt có vẻ hốt hoảng anh cười:
_Sao hoảng hốt dữ vậy?
_Ướt hết bây h, mưa to đó!
_Đừng lo,tới xe anh đi!
Cô co vẻ lưỡng lự hok mún đi, hok đợi cô nói j anh túm lấy tay cô kéo đi.Lên xe cô khó chịu:
_Sao anh tự tiện thế?
_Em tính bệnh lần nữa hả? anh bận lắm hok thăm e đc đâu!
_Ờ thì.. mà ai cần anh đi thăm tui đâu!
Khả Nguyệt hừ lạnh 1 tiếng rùi quay mặt ra ngoài cửa kính, hok bik vì mệt hay sao mà một lát sau cô thiếp đi.Đường Lập lại nhìn cô, bỗng anh chồm người…..
*Đố mí bạn ai bik Đường Lập nhà mình định làm j? keke :
Đường Lập lại nhìn cô, bỗng anh chồm người qu, hôn cô một cách ngọt ngào mãi cho tới lúc cô khẽ nhăn mày ms nuối tiếc rời ra.(Lợi dụng lày )
Không có j làm, anh cũng đành ngả lưng 1 chút. Mở mắt ra, lấy tay dịu con mắt, nhìn sang bên cạnh thấy Lập đã ngủ từ lúc nào.Đc dịp quan sát kĩ gương mặt anh, cô khẽ nói:
_Lúc ngủ trông mặt anh đáng iu làm sao, chả như bt, mặt đểu, gian manh thấy sợ!
_Anh là tên đáng ghét, dám cướp mất nụ hôn đầu của tui, lại lợi dụng tui, h tui sẽ trả thù anh..! – Độc thoại
Khả Nguyệt nở nụ cười hiểm ác đưa tay lên định bứt tóc anh thì..bỗng Đường Lập mở mắt, 2 tay chụp lấy tay cô, Khả Nguyệt vùng vẫy nhưng hok đc:
_Em định ám sát anh à? – Anh mỉm cười nham hiểm.
_Ơ ơ tui..tui có làm j đâu! – Mặt đỏ lên, ánh mắt cún yêu nhìn Đường Lập.
_Ánh mắt ngây thơ vô số tội – anh mắng – em còn giận anh chuyện nụ hôn lần trướ chứ j? đc anh sẽ trả lại cho em.
Không phản ứng kịp,môi ah lần nữa lại chạm môi cô. Khả Nguyệt phản kháng quyết liệt nhưng bị anh xiết chặt trg vòng tay.Bất lực rùi,cô mặc kệ anh cứ thế quấn lấy cô, thấy dấu hiệu bất thường anh buông cô ra, mặt cô đỏ bừng thở hổn hển.Cô im lìm, căm phẫn nhìn anh, nước mắt cô bắt đầu rơi:
_Anh..anh cưỡng hôn tôi..anh..khốn nạn..trả lại nụ hôn cho tôi, hức.. nụ hôn của tôi, đó là nụ hôn người tôi yêu thương ms có đc, anh…sao anh có thể chiếm đoạt tới 2 lần ? ( 3 lần rùi cô nương ạ! )
_Bik đâu người đó lại là anh thì sao? – anh xoa xoa cằm.
_KHÔNG BAO , ANH CHẾT ĐI. – Khả Nguyệt hét điếc lỗ tai.
_Thôi đc rồi là anh sai cho anh xin lỗi, đừng khóc nữa đc hok?
_Không.
_Đi mà thứ lỗi đi mà anh mua kem cho em ăn.
_KHông đói.
Nói rồi cô bực bội mở của xe đóng cái rầm, mặt hằm hằm sát khí, mây đen u ám bao trùm, bảo đảm ai ddugnj tới cô là chệt ngay tức khắc.Còn trg xe, Đường Lập dở khóc dở cười cugnx chẳng bik xoay xở làm sao trước bà Nguyệt của chúng ta.
**************
Cũng chỉ tại nụ hôn hôm qua của anh làm KHả Nguyệt mất ăn, tới lớp học thì cái mặt như đưa đám tang, ai hỏi j cũng chẳng thèm nói năng j , chốc chốc lại sờ lên môi mình , mặt càng ngày càng nhăn như khỉ ăn ớt.Mẹ cô cũng chẳng hiểu tại sao, ăn cơm xong mẹ cô ngồi lại hỏi Khả Nguyệt .Khả Nguyệt nhìn vào đôi mắt bà cảm thấy khó nói.Tháy ánh mắt kiên định của bà thì lại gật đầu, cô kể hết từ lần đầu gặp mặt Đường Lập, cho đến sự việc xảy ra hôm qua. Mẹ cô nghe xong bật cười:
_Đầu óc con có bị sao hok vậy? yêu nhau thì hôn nhau phải rùi ấm ức nỗi j?
_Nhưng.. nhưng con hok thik hắn thật mà
_Thôi thôi hok nói nhiều mẹ cảm thấy Đường Lập là người đàn ông tốt, mẹ nhất định sẽ tác hợp cho 2 đứa.
_Mẹ..mẹ hok dc làm thế! Con hok yêu hắn, mẹ đừng ép con – Khả Ngyệt vô cùng cương quyết.
Bà nhún vai rồi đứng dậy, một âm mưu khủng bố đang đc ấp ủ chờ ngày hành động.Móc đt ra, một giọng nói quen thuộc vang lên:
_Alo cháu nghe thưa bác!
_UKm chào con sáng mai……
*SẮp có trò hay rùi đêy mí pạn đón đọc nhá, à dạo này t/g hơi bận 1 xíu nên post hơi trễ mong đọc giả thung cũm ngoa! ummm moazz iu mọi ng` nhìu!