Bạn đang đọc Công Chúa Băng Giá, Anh Sẽ Là Người Sưởi Ấm Trái Tim Em – Chương 17: SỰ CÁCH TRỞ, NƯỚC MẮT VÀ ĐAU KHỔ. (2)
Buổi tối hum đó:
Đường Lập cứ nghĩ tới Khả Nguyệt đag bệnh ở nhà vẫn chưa ăn uống j nên a náo lòng về nhà.
Sài Gòn vào mùa mưa, lúc nào cũng lắt nhắt, lúc to lúc nhỏ, không khí se se lạnh,mọi vật mọi người như vội vã hơn, họ chỉ mún về nhà thật nhanh để cùng nhau quây quần bên bữa cơm gia đình ấm cúng.
Đường Lập bưng tô cháo lên lầu, nhẹ mở cửa hết sức có thể, lập tức ánh mắt anh đã dừng ngay phía trước. Khả Nguyệt đang đứng bên khung cửa sổ, chiếc sơ mi trắng zs mái tóc bị làn gió hất tung bay, Khả Nguyệt đang cắm tai nghe nên hok để ý anh và phòng, tay cô đưa lên hứng những hạt mưa lấp lánh. Căn phòng hok ánh đèn đc bao trùm bởi bóng tối, ánh trăng sáng le lói hất vào, trông cô càng đẹp và quyến rũ hơn. Một người con gái đẹp tựa thiên thần đang dựa nhẹ vào cửa sổ, mắt nhìn xuyên thấu vào bầu trời, miệng nhẩm theo lời hát, tuy nhẩm nhưng thật sự giọng hát rất hay rất truyền cảm. Đường Lập sau một hồi bị mê hoặc cũng tiến tới, vòng tay ôm lấy eo Khả Nguyệt từ đằng sau, mặt vùi vào làn tóc tham lam hít hà lấy mùi hương dịu dàng của cô (tình cảnh lỡn mợn quớ đê ), Đường Lập nhỏ giọng thì thầm:
_Em hok thấy lạnh sao?
Khả Nguyệt nhẹ lắc đầu, miệng cong lên hình bán nguyệt, nắm tay vòng tay a. Tay đưa 1 bên tai cho anh cùng nge nhạc và ngắm mưa rơi. Đường Lập lại lên tiếng:
_Em cũng thjk mưa?
Cô gật đầu tâp 2, với tay ra nghịch nước mưa. – Mưa rất đẹp, cả Trăng nữa!
Cả 2 chìm vào trạng thái im lặng, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng mình. Bỗng Khả Nguyệt quay đầu lại, con mắt chớp chớp long lanh nhìn anh:
_Hjhj..em đói.
Đường Lập phì cười, nhéo vào má cô:
_Đâu cần làm mặt thấy ghét vậy chứ?! Đồ ăn anh để trên bàn.
_Anh ăn cùng em đi! – nũng.
Đường Lập nhẹ cười. Mưa đã dứt, Khả Nguyệt ngồi chống cằm nhìn anh ăn một cách chậm rãi. Đúng là trai đẹp, lúc ăn thấy cũng đẹp hí hí.Đường Lập thấy cô còn chưa đụng đũa, ngước lên:
_Sao hok ăn mà lại nhìn anh, anh bjk anh đẹp rồi đừng ngắm nữa hok lủng mặt lun đó! ( mắc bệnh tự tin =.=” )
Khả Nguyệt bĩu môi đáng yêu, xúc cơm lên ăn rồi uống thuốc. Xong xuôi, Đường Lập dìu cô lên giường, định quay về phòng, Khả Nguyệt níu tay anh:
_A..ở lại zs em đc hok?
_Nhưng..
Đôi mắt Khả Nguyệt như có sức hút j đó, cô nhìn anh tha thiết như mún nói anh hãy ở lại bên cô. Đường Lập bất lực, khẽ cười:
_Thôi đc, để a mang công việc sang đêy giải quyết cho xong. Ngoan
Khả Nguyệt nằm xuống, nhìn tay anh lướt trên bàn phím, 2 hàng mi dày xô vào nhau, nhìn anh căng thẳng như vậy thật thương! Vì lo cho cô mà bỏ bê công việc.
_Anh, cần e giúp 1 tay hok?
_Em nghỉ ngơi au khỏi bệnh đi, tới lúc đó anh cho em tha hồ phụ. – Đường Lập quay lại nhìn cô mắng yêu, anh bjk cô lo lắng cho anh nên ms hỏi vậy.
Không gian lại trả lại sự im ắng, mưa lại bắt đầu tí tách ngoài cửa sổ, Khả Nguyệt thiếp đi…..
Đường Lập gấp Laptop lại, trèo lên giường nằm cạnh Khả Nguyệt ( cấm nghĩ bậy à ). Khả Nguyệt khẽ nhíu mày, mở mắt nhìn anh cười rồi rúc vào ngực anh mà ngủ. Nhìn cô y như con mèo ngoan đang nằm gọn trong vòng tay của a vậy, Đường Lập mỉm cười vuốt tóc cô, kéo chăn đắp cho cả 2 :” Vợ ju của anh, ngủ ngoong..!”. Cả 2 chìm vào giấc mộng đẹp.
Buổi sáng hum sau:
_Học cho ngoan nge chưa? – Đường Lập dặn dò Khả Nguyệt thơm vào ms cô cái “chụt” làm mấy bạn nữ sinh xung quanh khóc lóc tan thương. Khả Nguyệt đỏ mặt đánh bốp vào vai anh:
_Bjk rùi, cấm hun ng` ta nữa nge chưa!
Tạm biệt Đường Lập xong Khả Nguyệt vui vẻ đi vào trường. Minh Hoàng chạy tới bên cạnh cô:
_Chào em, xin lỗi vì bệnh mà hok đến thăm đc, quả thật thì công chuyện bên công ty anh rất bận cho nên…
_Hjhj, hok có j đâu! Bữa nào dẫn em đi ăn kem jk là đc à! – Khả Nguyệt lè lưỡi.
_Con bé này. – Minh Hoàng cốc đầu cô em nhỏ, nói tới đây mặt anh bỗng đổi sắc, giọng có chút buồn buồn – Mà này a nge nói em và Đường Lập đó đã chính thức quen nhau rùi có phải hok?
_À, ừ hjhj – Khả Nguyệt cười cười gãi đầu.
Minh Hoàng dịu dàng xoa đầu cô như cách anh hay làm lúc nhỏ, mắt nhìn về hướng khác suy nghĩ j đó.
_Ê, Khả Nguyệt zs Minh Hoàng kìa. – Bích Trâm lay lay Yến Linh, 2 đứa chạy bay tới chỗ của anh va Khả Nguyệt.
_Gụt mso ning.Ủa Nguyệt bà khỏe rùi hả?! – “Nhắt” mờ ám nheo mắt, aty sờ trán Khả Nguyệt hỏi.
_Ừ..tui khỏe rùi hjhj – cười trừ ( quả ny` bị 2 chị kia luộc sạch túi rùi )
_Chào 2 em. – Minh Hoàng nở nụ cười để lộ cái răng khểnh.
_Chào anh – YL và BT đồng thanh.
_Chúng ta cùng đi vào lớp đi. – Minh Hoàng vừa đi vừa nói.
Tiết 1 bắt đầu:
Cả ngôi trường h chìm vào yên lặng, đâu đây văng vẳng tiếng giảng bài của thầy cô giáo. Ở 1 góc bàn, có 1 ng` con trai, tai đeo mp3, thẫn thờ nhìn xa xăm về phía cửa sổ, khóe miệng nhếch lên chua chát :”Trong lòng em chỉ có ng` con trai đó, còn anh chỉ là người anh trai hok hơn hok kém, chắc em hok bjk anh yêu em thế nào! Tình yêu này thật mong manh, nó đơn giản chỉ là a yêu e, là anh đơn phương. A buồn nhưng cũng hok làm j đc, chỉ cần em hạnh phúc thì a đã mãn nguyện lắm rồi! Cảm ơn em đã cho anh 1 tuổi thơ đầy tiếng cười…!”
………………………………………………….
Thời gian trôi nhanh, và giờ tan học tới:
_Đường Lập đang chờ em kìa! – Minh Hoàng chỉ về phía chàng trai đang đứng dựa mình lên xe trông thật lãng tử.
Khả Nguyệt gật đầu, cô tươi cười chạy vụt đi về chỗ của Đường Lập. Minh Hoàng chợt thấy mình thật lạc lõng, cô chạy đi như anh đã mất thứ j rất quan trọng, người khựng lại cười buồn.
Khả Nguyệt hok thấy Minh Hoàng nâng bước thì kéo anh lại, anh sực tỉnh rồi để cô kéo mình đi.
_Giới thiệu zs Đường Lập, đây là anh trai em! Em zs anh ấy ms gặp lại nhau.
Đường Lập ngạc nhiên, thì ra anh đã ghen mù quáng, thay vì khi nãy nhìn MH = cặp mắt hok mấy thiện cảm thì h là cặp mắt như hối lỗi, anh vội đưa tay ra:
_Chào anh, tôi là Đường Lập.
_Tôi là Minh Hoàng, đc nge Nguyệt kể nhiều về anh, h ms đc gặp mặt, 2 ng` h đã thành đôi rồi, a nhớ chăm sóc cô ấy cẩn thận và đừng để cô ấy bị tổn thương đó! – MH cũng thân thiện đưa tay.
_Tất nhyn rồi, tôi sẽ hok để cô ấy buồn lòng.
_Vậy thôi, 2 ng` về đi, khi nào có dịp sẽ trò chuyện nhiều hơn. – MH vẫy tay, mỉm cười.
_Tạm biệt anh. – Đồng thanh.
Chiếc xe của Đường Lập lăn bánh rời đi, MH đứng đó nhìn theo mãi cho tới lúc chiếc xe khuất dạng sau dòng người tấp nập ms quay đi:” Chúc em hạnh phúc bên ng` mình yêu, Khả Nguyệt!”
……………………
Khả Nguyệt chống cằm nhìn anh đang lái xe, Đường Lập bỗng lên tiếng:
_Muốn nhìn thấu anh luôn à?
_À hok, anh hết hiểu lầm rồi chứ j?!
_Hiểu j?
_Chứ hok phải lần trước anh nổi điên zs em vì ghen hay sao? – vểnh mặt lên.
_Ừ – gọn gàng.
_Rõ ràng là thjk ng` ta ngay từ đầu rùi mà bày đặt….. – lẩm bẩm.
_Nek, lần trước anh nấu ăn rùi, h tới em nấu cho anh ăn. – Đường Lập quăng cặp táp của mình sang 1 bên rùi ngồi phịch xuống sofa, ng` đâu lười thấy ớn, cả giầy cũng hok thèm cởi.
Khả Nguyệt đnag định lên lầu thì bối rối quay lại:
_Nhưng em hok bjk nấu ăn mà…
_Nấu j cũng đc…
_À… – mắt mở to.
_Trừ mì gói. – anh phán 1 câu như dội gáo nước lạnh vào ng` cô.
Nói xong Đường Lập bỏ lên lầu, để lại Khả Nguyệt ôm cục tức xì khói. Kệ, ăn j cũng đc mà, cũng lắm ôm nhà vệ sinh 1 lúc thui, chả j phải sợ! Khả Nguyệt lại gầ tủ lạnh, cũng may là có sẵn thịt bò, trứng, cà chua và một ít rau cải. ĐC, để chị Nguyệt này ra tay. Cô sắn tay áo lên chuẩn bị chiến đấu….kaka
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…..”
Tiếng hét kinh thiên động địa dưới bếp làm Đường Lập tức tốc phóng xuống xem có chuyện j….
Đường Lập đứng yên ngay trước cửa bếp, một cảnh tượng kinh khủng đang bày vẽ trước mắt. Nhìn một lượt dưới sàn nhà, nào là rau cỏ băm vằm tung tóe, cà chua chảy nước nhòe nhoẹt, chén dĩa bể, mảnh sành mỗi cái một góc. Kệ bếp, khăn giấy vứt tùm lum, trứng thì vỡ, xoong chảo, dao to dao nhỏ tứ tung…….Nhìn lên cái con người làm nên tác phẩm hết sức ấn tượng này đang ôm mặt vẻ hãi hùng vội chỉ tay về phía cái bếp. Anh hiểu ra chạy nhanh tắt bếp, ôi trời thịt bò..cháy khét lẹt đen sì, cái tội do hok để ý làm nó cháy rồi lửa bùng lên khiến cô sợ hãi nên la om sòm.
Đường Lập chống nạnh nhìn Khả Nguyetj đang cúi đầu tay đang nắm chặt lại như giấu j đó:
_Em đang làm cái j z hả?
_Hức, hức, em…em xin lỗi mà..! – giả bộ thút thít.
_Khóc zs lóc, em nhìn xem kết quả j đêy? – anh vung tay chỉ xung quanh căn bếp.
_HU oa oa em đâu bjk nấu ăn tại anh bắt em nấu chứ bộ! – cãi nek
Đường Lập thấy Khả Nguyệt ôm ngón tay giấu giếm, anh nhanh nắm lấy tay cô:
_Tay em làm j z?
_Hok..hok có j! – giấu tay ra đằng sau.
_Đưa cho anh! – Đường Lập giằng lấy.
Tay cô đang chảy máu khá nhiều, một vết dao xẹt hơi dài. Đường Lập vội chạy đi lấy hộp băng y tế, đỡ cô ra phòng khách, anh nhẹ nhàng khử trùng rồi băng keo cá nhân cho cô:
_Hok sâu lắm! Sao em ngốc z? Trời ơi thiệt hết bjk! – Anh nhíu mày.
_Hức, tại em sợ anh la em như bây h nek! – chu mỏ – Ai bảo anh bắt em nấu ăn chi?
_Thôi đc rồi, ghét như em ai thèm la?! – véo mũi – thui ngồi yên đêy đi anh vào dọn dẹp rùi nấu ăn cho em.