Đọc truyện Công Chúa Ái Nữ Dong Ii FULL – Chương 7: Xin Người Nói Yêu Ta 1
Chuyện xảy ra vào một mùa hè.
Trường Sakura, từng tán cây anh đào cành lá xum xuê, những chú ve sầu nằm nhoài trên thân cây cất tiếng râm rang.
Giống như là báo hiệu bước vào một mùa hè đầy nắng chói chang.
Các nam sinh đổ mồ hôi như mưa chạy băng băng trên sân bóng, đâu đó dưới bóng mát của những tán cây anh đào, chúng ta sẽ bắt gặp mấy cặp đôi nho nhỏ.
Nhưng họ không kề sát vào nhau đâu, mùa hè nóng rát da, mồ hôi đầy người, thật không thích hợp để dựa vào nhau.
Đôi khi gió cũng thương tình thổi đến, để giảm đi cảm giác oi bức.
Chẳng biết có chuyện gì, mà sân tennis càng lúc càng nhiều người bu quanh.
Những đôi tình nhân ở dưới bóng mát của cây anh đào, cũng tò mò rướng cổ nhìn về phía sân tennis.
Có chuyện gì, sao đông người vậy?
Trong phòng hội học sinh.
Công chúa Tang Linh ngồi ở vị trí lãnh đạo, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười khiến mọi người nghiêng ngửa, tay trái nâng cằm, say mê nhìn ra sân tennis.
Thành viên hội học sinh trong phòng, vì công chúa không chỉ đạo mà cứ ngồi cười, làm toàn bộ nam sinh ngẩn ngơ.
Còn lại là nữ sinh, không biết chuyện gì, cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành viên của hội học sinh toàn là một đám sợ phiền phức, nhưng tính hiếu kỳ vẫn cao hơn như mấy chú mèo thích tò mò.
Hạ Mạt chen tới trước cửa sổ, bị Cốc Vũ “ăn đậu phụ”(1) nên lại nổi tính bạo chúa.
Những nữ sinh khác bất chấp hình tượng, chen chúc nhìn ra cửa sổ.
Cả đám cố gắng tìm xem công chúa đang nhìn cái gì.
Diệp Nại đang cầm vợt tennis, đứng trên sân.
Đối thủ của nàng là người cừ khôi khóa trên.
Đối với nhân vật nổi tiếng, Diệp Nại ở phía bên kia vừa vặn một thắng một bại.
Nói cách khác, mặc dù không tình nguyện, nhưng nàng lại quá xui xẻo, một đứa tầm thường đấu với một nhân vật cỡ bự.
Đối thủ của Diệp Nại là một nữ sinh rất đẹp, thân hình thon cao, gương mặt như người đẹp trong tranh.
Mỗi động tác cầm vợt của chị ấy đều rất đẹp, khiến ai nhìn thấy cũng phải gào thét.
Vóc dáng của chị ấy cao hơn Diệp Nại rất nhiều, độ “nóng” trên sân cũng khác quá xa, ngoài sức tưởng tượng của Diệp Nại.
“Xin nhờ học tỷ chỉ dạy.” – Diệp Nại để vợt xuống một bên, cung kính nghiêng mình.
Mặc dù, Diệp Nại rất muốn đánh bại đối thủ, nhưng dù sao đó cũng là học tỷ nên nàng vẫn rất kính trọng chị ấy.
“Ừm! Không cần quá lo, em cứ đánh hết sức đi.” – Khác xa với Diệp Nại, học tỷ xinh đẹp có vẻ thoải mái hơn nhiều, vẫy vẫy vợt.
Học tỷ nở nụ cười, cả đám khán giả trên sân thét gào.
Sau một tiếng còi, trận đấu chính thức bắt đầu.
Tuy rằng, tiền bối(2) đã nói như vậy, Diệp Nại vẫn rất căng thẳng.
Vừa mới vào trận, nàng đã vào thế yếu, chỉ có thể chạy khắp sân đón bóng.
Ván đầu tiên, Diệp Nại thua trong tích tắc.
“………..” – Tang Linh từ phòng hội học sinh nhìn ra, nhíu mày.
Cau mày? Công chúa cau mày kìa? Chị ấy thấy gì vậy? Cái gì thế?
Cửa sổ phòng hội học sinh lập tức đầy người chen lấn, nói vậy cũng không quá.
Nhưng nhìn thấy cũng rất đáng sợ, một cái cửa sổ đầy đầu người.
[Cái gì thế này?!?]………Những người chen chúc bên cửa sổ liền nản lòng, thì ra chỉ là người hầu bé nhỏ của công chúa, chẳng có gì để xem.
Ố ồ, đang đấu tennis sau? Cái điệu này, thua chắc rồi.
Không lẽ, công chúa thấy mất mặt khi người hầu của mình thua sao? Công chúa đang tức giận à?
Biết rằng tình huống trước mắt, không thích hợp suy nghĩ lung tung.
Thế nhưng, Diệp Nại có cảm giác như đang bị học tỷ đùa giỡn vậy.
Dựa theo năng lực của chị ấy, đã hạ gục Diệp Nại từ lâu.
Vậy mà, chị ấy vẫn đánh như cho nàng một chút hi vọng, để nàng không ngừng chạy lòng vòng trên sân.
Bên tai Diệp Nại liên tục nghe những câu “cố lên”, mọi người không nhìn ra thực lực hai bên cách quá xa nhau sao?
Bộ dạng này, thật khiến người ta không vui nổi.
Tang Linh vẫn ngồi bên cửa sổ, lông mày nhíu chặt như sắp chạm vào nhau.
Những thành viên hội học sinh có mặt trong phòng, bất chợt cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo lướt ngang.
Không lẽ công chúa thật sự đang tức giận sao? Lùi về sau….lùi nữa….lùi tiếp đi….[chúng em không có liên quan đâu ạ].
“Cô ta cố ý!” – Cốc Vũ cầm lên một tờ tài liệu, nghiêng người dựa vào cửa.
Nhìn hai người trên sân tennis, nàng nói như có như không.
“………….” – Công chúa vẫn im lặng.
“Hả? Cố ý? Cái gì cố ý?” – Hạ Mạt vuốt ve tay Cốc Vũ, trợn mắt nhìn Cốc Vũ, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Cốc Vũ vẫn bình tĩnh, mở nhẹ đôi môi của mình: “Cái cô gái to cao kia, là đang cố ý chơi đùa người hầu bé nhỏ.
Cô ta cho bé ấy một chút hi vọng, để cô bé cứ phải cố gắng hết sức chạy tới chạy lui trên sân.”
“Tại sao cô ta lại làm thế?”
“Có lẽ là muốn trêu chọc người hầu bé nhỏ.
Chắc cô bé lại vô tình chọc cô ta không vui, hoặc là cô ta thấy là người ác rất thú vị.”
“Chuyện này là sao? Khốn thật mà! Này này…! – Hạ Mạt luôn luôn tràn đầy sức sống, nàng ló đầu ra khỏi cửa sổ, hét ra sân: “Này này! Người hầu bé nhỏ! Đánh bại cô ta đi! Quỷ tha ma bắt! Ê này này! – Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt nhướng cả người ra cửa sổ, trong lòng cảm thấy khá bực mình.
Nàng thật không biết tại sao mình lại để ngắm trúng cái tên bá vương long(3) này, tại sao lại đi thích cái người này? Thật là nghiệt duyên, hzai ~~~
Đúng là giọng của Hạ Mạt cực kì kinh khủng, làm những người ở trên sân tennis phải ngẩng đầu lên nhìn.
Hể? Phòng hội học sinh làm sao thế? Tại sao mọi người chụm đầu ở cửa số làm chi thế?
Nữ sinh cao to kia cũng bị giọng nói của Hạ Mạt thu hút, xoay đầu.
Nàng nhìn thấy một đám người ngay cửa sổ phòng hội học sinh, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thật đẹp.
“……….” – Công chúa vẫn im lặng.
* * * * *
Diệp Nại tất nhiên là thua toàn tập.
Thời gian thi đấu kéo dài, dài đến mức khiến người ta khó tin nổi.
Dưới ánh nắng chói chang của ngày hè, một nữ sinh thấp bé, chạy không ngừng trên sân tennis.
Một trận thi đấu bình thường, cũng đủ để Diệp Nại thở không ra hơi.
Một cảm giác chèn ép đến ngạt thở, phổi như sắp nổ tung.
Liều mạng thở, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, vẫn thấy thiếu hụt dưỡng khí.
Trái đim đập với tốc độ cao nhất, thậm chí đủ để Diệp Nại có một suy nghĩ nếu chết ngay lúc này, có lẽ sẽ thoải mái hơn.
Làm sao bây giờ! Khó chịu quá, thật khó chịu quá.
Trước mắt Diệp Nại chỉ là một chùm màu sắc rực rỡ, không nhìn rõ ai là ai, không phân biệt được âm thanh của ai.
“Em đánh rất tốt.
Sau này, cứ tiếp tục cố lên nhé.” – Học tỷ xinh đẹp, đi đến trước mặt Diệp Nại đưa tay ra.
Nét mặt Diệp Nại rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười “…..” – Nàng nói không nổi, miễn cưỡng đưa tay ra.
Chỉ là hành động bắt tay để tượng trưng.
Cơ thể Diệp Nại lắc lư, loạng choạng được ai đó đỡ lấy.
Nàng quay đầu.
Là công chúa, cậu ấy đang mỉm cười với Diệp Nại: “Tiểu Nại! Cậu rất mệt phải không? Mình dìu cậu lên phòng y tế.”
Chỉ có thể gật đầu.
“……………”
“…………….”
Công chúa hình như đang tức giận, dù trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Nhưng, Diệp Nại biết khi công chúa giận, nàng vẫn cười.
—————–
(1) ăn đậu phụ hay chiếm tiện nghi: có nghĩa là sàm sỡ hoặc đụng chạm (ôm, dựa….)
(2) tiền bối: người vô nghề trước, có kinh nghiệm.
(3) bá vương long: dữ như khủng long.